Toái Phong Thiên
-
Chương 31: Sơn vũ
” Thực khủng bố.” Lục Vũ Hạo nuốt nuốt nước miếng.
” Đúng vậy. Chính vì vậy người nào đối địch với hắn sẽ bị hắn diệt khẩu, nhưng Địa Hỏa quốc từ trên xuống dưới đều tôn sùng hắn như thần linh. Ở điểm này, ta rất bội phục hắn.” Lãnh Phong Lam gật gật đầu.
Lục Vũ Hạo trong lòng có chút giật mình, Lãnh Phong Lam cư nhiên có thể nói lời tôn sùng đối thủ? Bất quá hắn nói tiếp,” Ta lần đầu tiên gặp hắn, hắn liền xưng ‘cô’ rất cao ngạo. Hơn nữa còn nói ngươi là “đối thủ duy nhất của ta trong thiên hạ”. Nói qua nói lại, hai ngươi đã từng giao thủ?” (“Cô”: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
” Năm năm trước chính biến, hai năm trước bức vua thoái vị hai ta đã giao thủ (đánh nhau).Ta thắng được kỳ thật là do may mắn.” Lãnh Phong Lam thành thật nói,” Nếu không phải di chiếu của ca ca cùng sự giúp đỡ của sư phụ, ta năm năm trước cũng đã chết.”
Lục Vũ Hạo có chút không đành lòng, Lãnh Phong Lam tựa hồ không hề để ý đến chuyện sinh tử. Hai lần gặp nguy hiểm, hắn chỉ có một mình – Mẫu thân hắn cư nhiên giúp người ngoài ra tay hại chết hắn, thực sự rất thương tâm. Hắn tuy ngoài miệng không nói, nhưng là cái loại thống khổ này, thực sự khiến lòng mình rất đau. Mỗi câu nói của hắn đều khiến trái tim mình loạn nhịp……
Lục Vũ Hạo hạ quyết tâm, cầm lấy tay Lãnh Phong Lam, kiên định gật đầu,” Tuy rằng ta không biết mình có khả năng giúp được gì, thế nhưng ta ghét chiến tranh cũng ghét cái tên Sa Trầm Thanh kia, nhưng nếu phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vì bằng hữu ta cũng cam lòng!”
Trong đêm tĩnh mịch.
Lãnh Phong Lam cùng Lãnh Lam trong thâm tâm đều nở nụ cười.
Ba bàn tay cùng đặt một chỗ. Đó là một loại sức mạnh, không thể gọi tên, lại không thể nào phân biệt……
Mùa đông ở Địa Hỏa quốc đúng là rét lạnh phi thường, đến cả nước cũng muốn đóng băng theo, bàn tay nhỏ bé có những vết hồng hồng tím tím còn lưu lại. Lâm Tư Nguyên ánh mắt trống rỗng. Phía sau lưng lửa đốt nóng rừng rực, dường như thế giới này cũng lưu cho hắn một chút ấm áp. Hắn từ lúc còn nhỏ tới nay, ngoại trừ lãnh lẽo, vẫn là lạnh lẽo.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời Địa Hỏa quốc sắc hồng sắp ngả, lại nghĩ đến thời gian đen tối của mình lại sắp đến.
Hắn muốn phản kháng nam nhân kia. Nhưng đôi tay cường lực kia hắn lại không thể đẩy ra được.
Hắn muốn tìm cái chết, nam nhân kia lại cho hắn hỗn hợp anh túc để chưa thương, khiến cho miệng vết thương như hoa khai kia chậm rãi khép lại, không để cho hắn tự sát. Sau đó hắn nghĩ tới việc thắt cổ, nhưng….khi đối mặt với cái chết, lại nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân khi còn nhỏ. Câu kia kiên cường, rốt cuộc là nói cho ai……
Chín năm trước, Địa Hỏa quốc mười hai chư hầu hỗn chiến, chính mình phải rời cha mẹ và ca ca để tiến cung.
Làm phụ việc. Vì thanh tú yếu đuối mà bị người khác khi dễ, quản sự luôn bắt hắn làm công việc dơ bẩn nhất, mệt nhọc nhất. Hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nằm ở một góc phòng của người hầu, hắn đến giường ngủ cũng không đủ tư cách có.
Có một lần hắn đi giúp một vị Hoàng phi thượng trà, một vị Hoàng tử cầm ly nước nóng hắt vào hắn, khiến cánh tay hắn bị bỏng đỏ một mảng lớn. Sau đó vị Hoàng tử kia gọi người đến đánh hắn. Lúc ấy cũng là mùa đông, hắn nhớ bản thân bị đánh cho toàn thân đau đớn, vào mùa đông lại càng khiến hắn thấy lạnh lẽo. Quá lạnh lẽo, khiến hắn muốn cứ như thế mà gục xuống.
Sau đó có người xuất hiện, là hắn, nam nhân tên Sa Trầm Thanh kia.
Hắn chỉ có mười sáu tuổi, cũng là Hoàng tử mà Hoàng đế thích nhất, mặc dù mẫu thân của hắn đã sớm chết.
Hắn giữ chặt lấy cái roi đang quất xuống người mình,” Tam ca hà tất phải vì một hạ nhân mà nổi giận.”
” Ngươi cũng quản nhiều chuyện nha, thế nào, Thái tử không thể chờ đợi việc giết hết chúng ta sao?”
Bản thân minh bạch được trong cung ám minh tranh đấu rất nhiều người chết oan uổng, chính mình thậm chí có điểm oán hận Sa Trầm Thanh. Nhưng Sa Trầm Thanh lại cúi người xuống nâng mình lên, khẩu khí rất bình thản, không để ý đến hoàng tử kia, mà hỏi mình,” Ngươi có đau hay không? Muốn hay không ta gọi đại phu?”
Mình lúc đấy còn rất nhỏ, dễ dàng rơi vào sự ôn nhu dối trá của giặc. Sa Trầm Thanh lúc ấy chính là lợi dụng mình chèn ép cái tên hoàng tử lỗ mãng kia, nhưng không hiểu vì sao mình lại cảm động. Hắn nhớ rõ mình trên mặt ướt sũng, hiện nay nhớ lại, gió thổi qua, giống như lưỡi dao cứa vào đau đớn……
Suy nghĩ lại, tất cả sẽ không thay đổi.
Sau hỗn chiến mười hai chư hầu, hắn rốt cuộc không gặp lại Sa Trầm Thanh.
Cho đến khi hắn cải trang vi hành Thiên Phong quốc trở về, vì mình có đôi mắt rất giống người kia nên ” may mắn” trở thành nam sủng của hắn.
Sủng ái? Đó là cái gì? Hắn tựa hồ chưa bao giờ biết được.
Hắn hiện tại so với hạ nhân bình thường còn không bằng, muốn sống không được, muốn chết không xong…… Thậm chí, đến cái gọi tôn nghiêm của bản thân cũng hoàn toàn biến mất……
Hắn rời khỏi giếng nước, xách thùng nước lạnh buốt, hướng tẩm cung của Sa Trầm Thanh mà bước.
Nhưng tại cửa, hắn dừng lại……
Hắn nghe thấy được một âm mưu kinh thiên động địa, về hắn, cùng cái người rất giống hắn kia.
Thùng nước trong tay hắn rơi xuống làm kinh động người trong phòng. Cửa mở, là khuôn mặt hung ác của Sa Trầm Thanh, rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng tại sao lại lạnh như băng. Hắn cười lạnh,” Lâm Tư Nguyên, ngươi thật là lá gan không nhỏ a, tại cửa nghe lén. Hừ, ngươi thật phá hỏng chuyện, lại phiền toái sửa lại kịch bản cho ngươi. Ngươi cả đời đừng mong tưởng dời khỏi hoàng cung Địa Hỏa.”
Hắn nghe thấy được.
Rất nhanh, hắn có thể chính mắt gặp người Sa Trầm Thanh ngày đêm tâm niệm, hắn tên Lục Vũ Hạo, là Hoàng hậu Thiên Phong quốc. Đệ nhất “nam” Hoàng hậu trên đại lục.
” Cáp……” Thật không có hình tượng mà thở một hơi dài, Lục Vũ Hạo lười biếng ngã xuống giường hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ.
Lạc Tiểu Mặc kia nói chỉ đến Thần điện thôi, đi từ sáng sớm tới bây giờ còn không trở về, thật sự là, Lâm Một Năm lại bị bệnh (cảm lạnh a), không ai bồi hắn nói chuyện khiến hắn hiện tại rất nhàm chán. Nói xem hắn cùng nàng ta coi như là đồng hương thân ái, vậy vì sao…… Hắn muốn chết đến nơi lại không có ai…… Cái gì mà phải chiếu cố chuyện cơm áo của mình, lừa quỷ đi!
Lãnh Phong Lam tên kia cũng sớm đã vào triều, thực sự là một kẻ đáng ngưỡng mộ. Lãnh Lam trở về Thái tử điện đọc sách, ai…… Hảo nhớ cái mông nhỏ của hắn. Cái tên “đệ đệ” kia cũng không đến kêu gào một chút, hắn hiện muốn tìm người nói chuyện a…… Uy…… Các người mau đến bồi bổn đại gia nói chuyện! Bổn đại gia hảo, hảo, hảo, hảo nhàm chán a!” Cáp……”– lại thở một hơi dài.
Đúng rồi đúng rồi! Kim Thành không phải ở lãnh cung sao, hẳn là nên thương cảm nàng chuyện nhân gia (chuyện gia đình) không tốt đẹp mà đến thăm hỏi nàng một chút (Là ngươi ăn no rửng mỡ a). Nàng chắc sẽ không cực đoan như vậy ân ân, liền như vậy đi.
Xích Phượng Cung bị “cao thủ” bao quanh chặt chẽ không một kẽ hở, Lục Vũ Hạo đương nhiên hiểu được điểm ấy, vì thế dùng dị năng để hắn trong khoảnh khắc di động.– những cao thủ không phát hiện ra, chỉ cảm một cơn gió thoáng qua.
Lãnh cung. Không có một ai, rất an tĩnh. Kỳ thật…… về cơ bản mà nói cũng không sai. Bất quá thấy Xích Phượng Cung của mình thế nào cũng không bằng nơi này, trong này sẽ không có nhiều “cao thủ”, rất tự do……
” Ai yêu, đây là cái gì a, Hoàng hậu nương nương giá lâm, thất kính thất kính……”
Kim Thành thong thả từ trong phòng bước ra, thấy Lục Vũ Hạo đến, ngữ khí cực kỳ bình thản, ” Vô thanh vô tức, người thật đúng là rất quỷ dị.”
Lục Vũ Hạo thiêu mi– ngươi là đang khen ngợi ta sao?
” Khái, ta…… Muốn tìm người nói chuyện, nhất thời không nghĩ ra ai liền nhớ đến ngươi.” Lục Vũ Hạo biểu tình có điểm mất tự nhiên.
” Thật sự là vinh hạnh.” Kim Thành đem Lục Vũ Hạo dẫn vào phòng, phòng trong bài trí cực kỳ đơn giản. Bọn họ ngồi hai bên bàn, Kim Thành tự mình châm trà– lãnh cung này đến tỳ nữ cũng không có.
“…… Ngươi sẽ không là đơn thuần tìm đến ta nói chuyện đi, ngươi nếu muốn hỏi cái gì, ta hội đem toàn lực trả lời.” Kim Thành lạnh nhạt cười,” Dù sao ta đối với các ngươi cũng không thể uy hiếp, ta cũng viết thư cho Phụ Hoàng không nên cùng Thiên Phong quốc gây phiền phức.”
” Hắc? Ngươi nghĩ ta sẽ hỏi cái gì?” Lục Vũ Hạo trợn to mắt – nhìn chòng chọc vào ấm trà?
Kim Thành nắm lấy tay áo cười một tiếng,” Hắc hắc, Hoàng hậu nương nương a, người một khi đã đứng ra khiến Thiên Phong – Thủy Nguyệt kết thông gia, nhiều thế hệ giao hảo, hơn nữa còn giảm bớt duệ khí của Thái hậu, còn đem người được sủng ái là ta biếm vào lãnh cung, người sẽ không nghĩ đến tên tuổi mình sẽ lưu truyền Hoàng thất của ngũ đại quốc a? Người sẽ không nghĩ đến…… Cuộc sống sau này của người phi thường “an toàn” a?”
” Di……” Lục Vũ Hạo cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh cả người, hắn thực chỉ nghĩ đến nói chuyện phiếm. Giờ phút này hắn ngược lại nuốt một ngụm khí, nuốt nuốt nước miếng,” Ách…… Kia…… Còn chưa thỉnh giao ta tại sao lại không an toàn?”
Kim Thành cười vẻ mặt cao thâm khó lường,” Ta đối với Sa Trầm Thanh hiểu rất rõ, ngươi đã khiến hắn hứng thú. Nếu ta không đoán sai, trước đây chúng ta chuẩn bị kế hoạch liên thủ công kích Hoàng thành Thiên Phong.”
” Các ngươi thực sự?” Lục Vũ Hạo đứng lên, việc này không phải là chuyện nhỏ!
” A, cũng sắp. Ngươi đừng xem thường ta ở lãnh cung, tin tức chính là rất thông linh. Thái hậu đã chuẩn bị động thủ. Lục Vũ Hạo, ngươi lần này nguy hiểm.” Kim Thành hai tay mở ra, lắc lắc đầu,” Cho dù có thể biết được tin tức, hiện tại ta đã không còn thế lực, lực bất tòng tâm.”
” Đúng vậy. Chính vì vậy người nào đối địch với hắn sẽ bị hắn diệt khẩu, nhưng Địa Hỏa quốc từ trên xuống dưới đều tôn sùng hắn như thần linh. Ở điểm này, ta rất bội phục hắn.” Lãnh Phong Lam gật gật đầu.
Lục Vũ Hạo trong lòng có chút giật mình, Lãnh Phong Lam cư nhiên có thể nói lời tôn sùng đối thủ? Bất quá hắn nói tiếp,” Ta lần đầu tiên gặp hắn, hắn liền xưng ‘cô’ rất cao ngạo. Hơn nữa còn nói ngươi là “đối thủ duy nhất của ta trong thiên hạ”. Nói qua nói lại, hai ngươi đã từng giao thủ?” (“Cô”: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
” Năm năm trước chính biến, hai năm trước bức vua thoái vị hai ta đã giao thủ (đánh nhau).Ta thắng được kỳ thật là do may mắn.” Lãnh Phong Lam thành thật nói,” Nếu không phải di chiếu của ca ca cùng sự giúp đỡ của sư phụ, ta năm năm trước cũng đã chết.”
Lục Vũ Hạo có chút không đành lòng, Lãnh Phong Lam tựa hồ không hề để ý đến chuyện sinh tử. Hai lần gặp nguy hiểm, hắn chỉ có một mình – Mẫu thân hắn cư nhiên giúp người ngoài ra tay hại chết hắn, thực sự rất thương tâm. Hắn tuy ngoài miệng không nói, nhưng là cái loại thống khổ này, thực sự khiến lòng mình rất đau. Mỗi câu nói của hắn đều khiến trái tim mình loạn nhịp……
Lục Vũ Hạo hạ quyết tâm, cầm lấy tay Lãnh Phong Lam, kiên định gật đầu,” Tuy rằng ta không biết mình có khả năng giúp được gì, thế nhưng ta ghét chiến tranh cũng ghét cái tên Sa Trầm Thanh kia, nhưng nếu phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vì bằng hữu ta cũng cam lòng!”
Trong đêm tĩnh mịch.
Lãnh Phong Lam cùng Lãnh Lam trong thâm tâm đều nở nụ cười.
Ba bàn tay cùng đặt một chỗ. Đó là một loại sức mạnh, không thể gọi tên, lại không thể nào phân biệt……
Mùa đông ở Địa Hỏa quốc đúng là rét lạnh phi thường, đến cả nước cũng muốn đóng băng theo, bàn tay nhỏ bé có những vết hồng hồng tím tím còn lưu lại. Lâm Tư Nguyên ánh mắt trống rỗng. Phía sau lưng lửa đốt nóng rừng rực, dường như thế giới này cũng lưu cho hắn một chút ấm áp. Hắn từ lúc còn nhỏ tới nay, ngoại trừ lãnh lẽo, vẫn là lạnh lẽo.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời Địa Hỏa quốc sắc hồng sắp ngả, lại nghĩ đến thời gian đen tối của mình lại sắp đến.
Hắn muốn phản kháng nam nhân kia. Nhưng đôi tay cường lực kia hắn lại không thể đẩy ra được.
Hắn muốn tìm cái chết, nam nhân kia lại cho hắn hỗn hợp anh túc để chưa thương, khiến cho miệng vết thương như hoa khai kia chậm rãi khép lại, không để cho hắn tự sát. Sau đó hắn nghĩ tới việc thắt cổ, nhưng….khi đối mặt với cái chết, lại nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân khi còn nhỏ. Câu kia kiên cường, rốt cuộc là nói cho ai……
Chín năm trước, Địa Hỏa quốc mười hai chư hầu hỗn chiến, chính mình phải rời cha mẹ và ca ca để tiến cung.
Làm phụ việc. Vì thanh tú yếu đuối mà bị người khác khi dễ, quản sự luôn bắt hắn làm công việc dơ bẩn nhất, mệt nhọc nhất. Hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nằm ở một góc phòng của người hầu, hắn đến giường ngủ cũng không đủ tư cách có.
Có một lần hắn đi giúp một vị Hoàng phi thượng trà, một vị Hoàng tử cầm ly nước nóng hắt vào hắn, khiến cánh tay hắn bị bỏng đỏ một mảng lớn. Sau đó vị Hoàng tử kia gọi người đến đánh hắn. Lúc ấy cũng là mùa đông, hắn nhớ bản thân bị đánh cho toàn thân đau đớn, vào mùa đông lại càng khiến hắn thấy lạnh lẽo. Quá lạnh lẽo, khiến hắn muốn cứ như thế mà gục xuống.
Sau đó có người xuất hiện, là hắn, nam nhân tên Sa Trầm Thanh kia.
Hắn chỉ có mười sáu tuổi, cũng là Hoàng tử mà Hoàng đế thích nhất, mặc dù mẫu thân của hắn đã sớm chết.
Hắn giữ chặt lấy cái roi đang quất xuống người mình,” Tam ca hà tất phải vì một hạ nhân mà nổi giận.”
” Ngươi cũng quản nhiều chuyện nha, thế nào, Thái tử không thể chờ đợi việc giết hết chúng ta sao?”
Bản thân minh bạch được trong cung ám minh tranh đấu rất nhiều người chết oan uổng, chính mình thậm chí có điểm oán hận Sa Trầm Thanh. Nhưng Sa Trầm Thanh lại cúi người xuống nâng mình lên, khẩu khí rất bình thản, không để ý đến hoàng tử kia, mà hỏi mình,” Ngươi có đau hay không? Muốn hay không ta gọi đại phu?”
Mình lúc đấy còn rất nhỏ, dễ dàng rơi vào sự ôn nhu dối trá của giặc. Sa Trầm Thanh lúc ấy chính là lợi dụng mình chèn ép cái tên hoàng tử lỗ mãng kia, nhưng không hiểu vì sao mình lại cảm động. Hắn nhớ rõ mình trên mặt ướt sũng, hiện nay nhớ lại, gió thổi qua, giống như lưỡi dao cứa vào đau đớn……
Suy nghĩ lại, tất cả sẽ không thay đổi.
Sau hỗn chiến mười hai chư hầu, hắn rốt cuộc không gặp lại Sa Trầm Thanh.
Cho đến khi hắn cải trang vi hành Thiên Phong quốc trở về, vì mình có đôi mắt rất giống người kia nên ” may mắn” trở thành nam sủng của hắn.
Sủng ái? Đó là cái gì? Hắn tựa hồ chưa bao giờ biết được.
Hắn hiện tại so với hạ nhân bình thường còn không bằng, muốn sống không được, muốn chết không xong…… Thậm chí, đến cái gọi tôn nghiêm của bản thân cũng hoàn toàn biến mất……
Hắn rời khỏi giếng nước, xách thùng nước lạnh buốt, hướng tẩm cung của Sa Trầm Thanh mà bước.
Nhưng tại cửa, hắn dừng lại……
Hắn nghe thấy được một âm mưu kinh thiên động địa, về hắn, cùng cái người rất giống hắn kia.
Thùng nước trong tay hắn rơi xuống làm kinh động người trong phòng. Cửa mở, là khuôn mặt hung ác của Sa Trầm Thanh, rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng tại sao lại lạnh như băng. Hắn cười lạnh,” Lâm Tư Nguyên, ngươi thật là lá gan không nhỏ a, tại cửa nghe lén. Hừ, ngươi thật phá hỏng chuyện, lại phiền toái sửa lại kịch bản cho ngươi. Ngươi cả đời đừng mong tưởng dời khỏi hoàng cung Địa Hỏa.”
Hắn nghe thấy được.
Rất nhanh, hắn có thể chính mắt gặp người Sa Trầm Thanh ngày đêm tâm niệm, hắn tên Lục Vũ Hạo, là Hoàng hậu Thiên Phong quốc. Đệ nhất “nam” Hoàng hậu trên đại lục.
” Cáp……” Thật không có hình tượng mà thở một hơi dài, Lục Vũ Hạo lười biếng ngã xuống giường hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ.
Lạc Tiểu Mặc kia nói chỉ đến Thần điện thôi, đi từ sáng sớm tới bây giờ còn không trở về, thật sự là, Lâm Một Năm lại bị bệnh (cảm lạnh a), không ai bồi hắn nói chuyện khiến hắn hiện tại rất nhàm chán. Nói xem hắn cùng nàng ta coi như là đồng hương thân ái, vậy vì sao…… Hắn muốn chết đến nơi lại không có ai…… Cái gì mà phải chiếu cố chuyện cơm áo của mình, lừa quỷ đi!
Lãnh Phong Lam tên kia cũng sớm đã vào triều, thực sự là một kẻ đáng ngưỡng mộ. Lãnh Lam trở về Thái tử điện đọc sách, ai…… Hảo nhớ cái mông nhỏ của hắn. Cái tên “đệ đệ” kia cũng không đến kêu gào một chút, hắn hiện muốn tìm người nói chuyện a…… Uy…… Các người mau đến bồi bổn đại gia nói chuyện! Bổn đại gia hảo, hảo, hảo, hảo nhàm chán a!” Cáp……”– lại thở một hơi dài.
Đúng rồi đúng rồi! Kim Thành không phải ở lãnh cung sao, hẳn là nên thương cảm nàng chuyện nhân gia (chuyện gia đình) không tốt đẹp mà đến thăm hỏi nàng một chút (Là ngươi ăn no rửng mỡ a). Nàng chắc sẽ không cực đoan như vậy ân ân, liền như vậy đi.
Xích Phượng Cung bị “cao thủ” bao quanh chặt chẽ không một kẽ hở, Lục Vũ Hạo đương nhiên hiểu được điểm ấy, vì thế dùng dị năng để hắn trong khoảnh khắc di động.– những cao thủ không phát hiện ra, chỉ cảm một cơn gió thoáng qua.
Lãnh cung. Không có một ai, rất an tĩnh. Kỳ thật…… về cơ bản mà nói cũng không sai. Bất quá thấy Xích Phượng Cung của mình thế nào cũng không bằng nơi này, trong này sẽ không có nhiều “cao thủ”, rất tự do……
” Ai yêu, đây là cái gì a, Hoàng hậu nương nương giá lâm, thất kính thất kính……”
Kim Thành thong thả từ trong phòng bước ra, thấy Lục Vũ Hạo đến, ngữ khí cực kỳ bình thản, ” Vô thanh vô tức, người thật đúng là rất quỷ dị.”
Lục Vũ Hạo thiêu mi– ngươi là đang khen ngợi ta sao?
” Khái, ta…… Muốn tìm người nói chuyện, nhất thời không nghĩ ra ai liền nhớ đến ngươi.” Lục Vũ Hạo biểu tình có điểm mất tự nhiên.
” Thật sự là vinh hạnh.” Kim Thành đem Lục Vũ Hạo dẫn vào phòng, phòng trong bài trí cực kỳ đơn giản. Bọn họ ngồi hai bên bàn, Kim Thành tự mình châm trà– lãnh cung này đến tỳ nữ cũng không có.
“…… Ngươi sẽ không là đơn thuần tìm đến ta nói chuyện đi, ngươi nếu muốn hỏi cái gì, ta hội đem toàn lực trả lời.” Kim Thành lạnh nhạt cười,” Dù sao ta đối với các ngươi cũng không thể uy hiếp, ta cũng viết thư cho Phụ Hoàng không nên cùng Thiên Phong quốc gây phiền phức.”
” Hắc? Ngươi nghĩ ta sẽ hỏi cái gì?” Lục Vũ Hạo trợn to mắt – nhìn chòng chọc vào ấm trà?
Kim Thành nắm lấy tay áo cười một tiếng,” Hắc hắc, Hoàng hậu nương nương a, người một khi đã đứng ra khiến Thiên Phong – Thủy Nguyệt kết thông gia, nhiều thế hệ giao hảo, hơn nữa còn giảm bớt duệ khí của Thái hậu, còn đem người được sủng ái là ta biếm vào lãnh cung, người sẽ không nghĩ đến tên tuổi mình sẽ lưu truyền Hoàng thất của ngũ đại quốc a? Người sẽ không nghĩ đến…… Cuộc sống sau này của người phi thường “an toàn” a?”
” Di……” Lục Vũ Hạo cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh cả người, hắn thực chỉ nghĩ đến nói chuyện phiếm. Giờ phút này hắn ngược lại nuốt một ngụm khí, nuốt nuốt nước miếng,” Ách…… Kia…… Còn chưa thỉnh giao ta tại sao lại không an toàn?”
Kim Thành cười vẻ mặt cao thâm khó lường,” Ta đối với Sa Trầm Thanh hiểu rất rõ, ngươi đã khiến hắn hứng thú. Nếu ta không đoán sai, trước đây chúng ta chuẩn bị kế hoạch liên thủ công kích Hoàng thành Thiên Phong.”
” Các ngươi thực sự?” Lục Vũ Hạo đứng lên, việc này không phải là chuyện nhỏ!
” A, cũng sắp. Ngươi đừng xem thường ta ở lãnh cung, tin tức chính là rất thông linh. Thái hậu đã chuẩn bị động thủ. Lục Vũ Hạo, ngươi lần này nguy hiểm.” Kim Thành hai tay mở ra, lắc lắc đầu,” Cho dù có thể biết được tin tức, hiện tại ta đã không còn thế lực, lực bất tòng tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook