Toái Phong Thiên
Chương 30: Chuẩn bị

Tuy rằng từng có may mắn nhìn thấy Lục Vũ Hạo sử dụng “năng lực”, nhưng lần này cũng không vẫn là không thể tưởng tượng. Chén trà, bình trà bay tán loạn xung quanh Lục Vũ Hạo. Lãnh Phong Lam trong lòng nổi lên một tia lo lắng, hắn còn nhớ Lục Vũ Hạo mỗi lần sử dụng xong ngực đều đau rất lâu, hiện tại……

Lãnh Lam cũng từng được nghe nói về “năng lực” của Lụ Vũ Hạo, hơn nữa một đứa nhỏ như vậy nhìn thấy loại tình huống này –” Oa, hạo ca ca thật là lợi hại a! Đều bay lên kìa! Hạo ca ca ngươi dạy Lam nhi đi!”

Khuôn mặt sáng lạng của đứa nhỏ khiến Lục Vũ Hạo phút chốc lơ đễnh, theo bản năng quay đầu nhìn biểu tình của Lãnh Phong Lam, tuy rằng người này ngày thường mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu tình, nhưng Lục Vũ Hạo phát hiện trong đôi mắt kia không có lấy nửa điểm chán ghét hay khinh thường, hắn cong cong miệng, cuối cùng là buông tha cho Lạc Tiểu Mặc.

Loại này năng lực này không thể sử dụng để đả thương người, huống hồ Lãnh Lam cùng Lãnh Phong Lam cũng rất lâu mới có thể tiếp nhận mình? Hà tất phải lưu tâm……

Lạc Tiểu Mặc đứng dậy, thân hình nhỏ nhắn đứng trước mặt Lục Vũ Hạo, thoạt nhìn là thấp hơn một cái đầu, nàng ngẩng đầu lên,” Uy, không cùng ngươi nói giỡn, tên gia hỏa muôn đời không đổi nhà ngươi. Bởi vì ta vẫn có khả năng xác định được vị trí Hắc Long, mà Hắc Long chắc chắn là ở trong hoàng cung Thiên Phong quốc. Trong khoảng thời gian này ta đã xem qua Thần điện xem có manh mối gì không, cho nên sẽ không có thời gian quấy rấy các người. Hơn nữa ngươi tốt nhất đừng quên, nếu ngươi chết ở đây, bất luận tìm được Hắc Long hay không ngươi đều không thể trở về.”

Bị nàng nói ra tâm sự, liền suy sụp mềm nhuyễn mà ngã xuống giường, lời nói đều không lưu loát, giống như cả thiên hạ đều khi dễ hắn,” Ta biết ta biết, nếu không có việc gì ta sẽ giúp ngươi tìm…… Gặp phải ngươi coi như bổn đại gia ta cuộc đời này nhất định thất bại trong chuyện tình cảm. Trách không được mọi người (Uy uy, làm sao ngươi biết là mọi người) luôn luôn nói, trân ái sinh mệnh, rời xa đồng nghiệp nữ……” ( cái này gọi là “yêu quí cuộc sống thì phải tránh xa hủ nữ” =)))

Lục Vũ Hạo lúc này đang rất thất vọng a, thế nhưng có người lại không như vậy. Bên kia Lãnh Lam đang thì thầm to nhỏ tính kế tính kế, hắn có vẻ rất hài lòng, nhào vào trong lòng Lục Vũ Hạo, lộ vẻ mặt vừa nhìn đã biết là rất hưng phấn,” Hì hì, nói cách khác chỉ cần không tìm thấy Hắc Long gì đó là Hạo ca ca vĩnh viễn không thể trở về!”

” Đúng vậy……” Lục Vũ Hạo vô lực trả lời, thế nhưng phút chốc đã túm lấy quần của đứa nhỏ, lột quần của Lam nhi, bàn tay không do dự mà bắt đầu chà đạp cái mông nhỏ trắng trắng nhuyễn nhuyễn,” Ngươi xú tiểu quỷ, ta thương tâm đến như vậy mà ngươi còn dám hưng phấn? Ta nếu không trở về được thì ngươi đừng mong thoát khỏi ‘ma chưởng’ của ta!”

” A…… Đừng đánh a! Hạo ca ca ân! Đau!” Tiểu hài tử cố gắng giãy giụa.

Lãnh Phong Lam nhìn thấy trước mặt hình ảnh ấm áp (Khái, chính là từ ấm áp a), khóe miệng gợi lên. Lãnh Lam nói đúng, chỉ cần tìm không thấy, Lục Vũ Hạo sẽ không thể trở về. Đáng tiếc đáng tiếc, Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở phía sau, Lạc Tiểu Mặc nhìn thấy Lãnh Phong Lam có chút đăm chiêu cũng đã đoán ra bảy tám phần. Dù sao…… Không liên quan đến chuyện của nàng, nàng cũng không can dự. Thế giới này có vẻ vui, ở lâu thêm một chút.

Hoàng Minh cung.

Mùa đông đã đến. Bởi vì Thiên Phong nằm ở phương Nam, cho nên vẫn chưa có lạnh như phương Bắc, lá cây cũng chưa có khô vàng. Nhưng Hoàng Minh cung một mảnh u tịch, Thái Hậu từ khi Thủy Nguyệt Hàm xuất giá mỗi ngày biểu tình đều lạnh băng.

Nàng hiện nay đang phơi nắng. Bất quá không đơn thuần chỉ là phơi nắng?

Nàng hiện tại đang nhớ một người…… Một người đã đem hết tâm tư nàng đi.

Trần Phi quốc Hoàng đế Nhạc Trần Phi……

Mà hiện tại, nữ nhi của tên cầu Hoàng đế kia lại là sủng phi của hắn?!

Vì cái gì! Vì cái gì không công bằng như vậy! Nàng không cam lòng không cam lòng a!

Nàng rõ ràng là Thủy Nguyệt quốc Công chúa, rõ ràng khi Nhạc Trần Phi còn là Thái tử sang Thủy Nguyệt quốc làm khách nàng đã đối hắn thầm hẹn ước. Rõ ràng này trên thế giới không ai thích hắn hơn nàng, vì cái gì? Vì cái gì Thiên Phong quốc Hoàng đế muốn thú nàng? Bởi vì Thiên Phong quốc là một trong hai đại quốc, Phụ hoàng không muốn đắc tội, cho nên không để ý đến nguyện ý của nàng mà đem nàng đến Thiên Phong? Nàng không toan tính, không chính trị, nàng chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường – có thể ở bên cạnh người thương.

Nhưng nhiều năm trôi qua nhan sắc cũng tàn phai, làm sao có thể giành lại được sủng ái của hắn?

Nàng chỉ có thể lấy Thủy Nguyệt quốc cùng Thiên Phong quốc đưa cho người kia, như vậymới chứng tỏ nàng có biết bao quan tâm đến hắn, để hắn có thể tiếp nhận chính mình…… Nàng chán ghét Thiên Phong quốc lãnh lẹo như nhà giam này, nàng chán ghét hết thảy, hơn nữa nàng nhìn thấy đứa con mình sinh cho cấu Hoàng đế này, nàng liền ức chế phẫn nỗ! Đứa nhỏ đã lớn như vậy, nàng một bà già như thế này hắn làm sao có thể tiếp nhận……

Hơn nữa, cái tên cẩu Hoàng đế kia còn không để ý nàng mang thai (Đại hoàng tử, ca ca của Lãnh Phong Lam) sủng hạnh các tần phi, nói cái gì mà sinh con yêu cho mình? Lừa quỷ đi! Nàng cho tới bây giờ đều không tin!

Nữ nhân của tên cẩu Hoàng đế kia sinh, xinh đẹp yêu kiều, lúc sáu tuổi thưc sự giống một mỹ nhân.

Sau đó nàng lại mang thai đứa con của cẩu Hoàng đế, lại là một đứa con! Nàng hận a! Lúc ấy nàng hận không thể xuống tay hại chết nghiệt tử trong bụng mình! Nữ nhi của cẩu Hoàng đế kia còn nhỏ tuổi đã đem cho hắn làm phi tần?! Cẩu hoàng đế ngươi là cố ý đích, lúc thú ta ngươi đã biết ta với Nhạc Trần Phi có thâm tình……

Thái hậu xé nát cánh hoa hồng trong tay, biểu tình giãy dụa thống khổ, khuôn mặt băng lạnh.

Hiện tại, mật thám ở Trần Phi quốc báo tin Nhạc Trần Phi yêu thương sủng ái nữ nhân kia! Nữ nhân kia cướp hết của nàng hết thảy! Của nàng thanh xuân, của nàng cảm tình, của nàng năm tháng, của nàng cố gắng— đều bị cướp mất! (tự bà làm mất đổ thừa cho người ta =’’=)

Vì cái gì? Bởi vì nàng không phải hoàng đế! Chỉ cần nàng có được quyền lực trong tay, nàng muốn cái gì cái đấy phải thuộc về nàng! Không bị quản chế, không cần coi sắc mặt người khác, chính mình làm chủ……

Nàng đại khái không cảm thấy gì cả, tất cả đều vì tình yêu. Tình yêu của nàng rực cháy, lại bị sự thật làm cho cháy rụi, chỉ còn lại tàn tro nguội lạnh, đó là là sự ghen tuông chiếm giữ. Giống như Kim Thành, đều bị sự tham lam không chế.

Nàng không có nghĩ Phụ Hoàng của Lãnh Phong Lam đối với nàng biết bao sủng ái, không nàng đều không để vào mắt. Nàng trong tâm nàng chỉ có thứ mà nàng không chiếm được, chỉ có người khác là không nghe theo ý kiến của nàng. Nàng không thể lựa chọn chính mình xuất thân, càng làm chính mình đẩy vào vạn kiếp bất phục ( muôn đời không thể thoát ra). Nếu nàng chịu khó phát hiện một chút, cùng Phụ Hoàng Lãnh Phong Lam tương kinh như tân (tôn trọng nhau như khách), có lẽ…… Hết thảy đều không xảy ra……

Bầu trời xanh xanh vẽ lên một đóa bạch vân, rất ít khi ngày đông gặp được bầu trời thanh lệ như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên, bầu trời bay tới một bồ câu trắng, vững vàng đậu trên cánh tay nàng. Nàng nhàn nhã lấy ra bức thư cài trên chân nó.

[tất cả sắp xếp, chỉ chờ phát lệnh]

Ngắn gọn tám chữ, nhưng nói rõ được sự tình. Ngươi xem khóe miệng Thái hậu đắc ý mỉm cười, lạnh như băng, lạnh như băng……

Xích Phượng Cung tẩm thất, đêm khuya.

Bị ôm. Trong bóng tối có ba đôi mắt.

Lãnh Phong Lam, Lục Vũ Hạo, Lãnh Lam.

Lãnh Lam như trước lại tại trong lòng ngực Lục Vũ Hạo cọ qua cọ lại, thân thể nho nhỏ mềm mềm ôm lấy thực thoái mái. Lục Vũ Hạo một bên lấy tay an ủi mông Lãnh Lam bị hắn đánh đau, một bên nghiêm túc nói,” Ta nói, Lam, ngươi có nói giỡn không, Tứ đệ ngươi Lãnh Mẫn Chi đã mang theo quân đội đóng quân tại giáp giới Thiên Phong và Địa Hỏa, cùng muội muôi Sa Trầm Thanh – Sa Tần đem quân bí mật tiến sát Hoàng cung Thiên Phong? Bọn họ muốn làm gì? Bức vua thoái vị? Lại tới nữa?”

“…… Tứ đệ luôn muốn trở thành Hoàng đế, hắn từ nhỏ cũng không phục ta. Dù sao lớn lên tại Phượng Hà Sơn ta cũng không nuôi dưỡng thế lực, cũng không có tham dự huyết chiến hoàng tử năm đó, chỉ dựa vào di chiếu liền làm hoàng đế. Huống hồ Sa Trầm Thanh khẳng định đem muôi muội duy nhất của hắn gả cho Tứ đệ thì sính lễ phỏng chừng giá trị xa xỉ, chỉ sợ là cả Thiên Phong quốc.” Lãnh Phong Lam thản nhiên nói. Rõ ràng là cốt nhục huyết thân, bất đắc dĩ trở thành như vậy. Bất quá đối với Lãnh Phong Lam cũng chẳng có gì để luyến tiếc.

” Oa, người mà Tứ đệ người muốn thú khẳng định là mỹ nhân. Sa Tần…… Ân, Lâm Đại Ngọc chữ cũng là Tần a.” Lục Vũ Hạo nói xong lại thấy không đúng. Hai người nhìn nhau không nói gì.

” Khái, Hạo ca ca. Thực thật có lỗi đánh gảy tưởng tượng của ngươi, nhưng là Sa Tần diện mạo không có xuất chúng không thể so sánh với Thủy Nguyệt Hàm tỷ tỷ, nàng chính là người rất thông minh.” Lãnh Lam giận dữ nói.

Lãnh Phong Lam đồng ý,” Đích xác, năm năm trước chính biến, hai năm trước bức vua thoái vị người nghĩ ra kế này đều là Sa Tần. Chính là Mẫu hậu bị nàng lợi dụng, có khả năng sử dụng Tứ đệ và Kim Thành thực là một nữ nhân không vừa. Phải nói không hổ là muội muội Sa Trầm Thanh, hoặc là nói không hổ khiến mười hai chư hầu biến thành chỉ còn hai. Địa Hỏa đã thống nhất thời kì chiến tranh trường kì của mười hai chư hầu. Năm năm trước Sa Trầm Thanh hai mươi tuổi, Sa Tần chỉ có mười sáu tuổi. Mà thời điểm mười hai chư hầu đại chiến, Sa Trầm Thanh chỉ có mười sáu tuổi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương