Toái Phong Thiên
Chương 20: Diễn kịch (hạ)

Một đôi mắt rất đẹp? Đẹp? Không, phải nói là bởi vì đôi mắt kia có đủ tàn nhẫn quang mang nên mới vô cùng xinh đẹp.

” Chủ tử……” Bên cạnh cung nữ thật cẩn thận mở miệng, hiện tại nàng không nên ở chỗ này, vì vậy luôn phải cẩn thận. Bất quá cung nữ này không rõ chính là chủ tử của mình luôn giết người mà mặt không đổi sắc hôm nay cư nhiên lại lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, tình huống này thật là hiếm thấy. Xem ra ” Hoàng hậu nương nương” về sau khó có thể thoát được.

” Hừ…… Ca nói quả nhiên đúng vậy, ta nên tỉnh ngộ.” Kia nữ nhân nắm nắm tay, khóe miệng lạnh lùng nói,”Đi nói cho Tiểu Tú, Thủy Nguyệt Hàm đêm nay nên chết không nên sống.”

” Tuân mệnh.” Cung nữ này đi theo bên người nàng cũng không là ngày một ngày hai, là tâm phúc tự nhiên không cần nói.

” Đều không phải muốn tại nơi này văn vẻ sao? A, giết Thủy Nguyệt Hàm, liền khiến cho Địa Hỏa và Thủy Nguyệt quốc đối Thiên Phong khai chiến, đến lúc đó lưỡng lộ giáp công (hai bên kìm kẹp), không sợ Kim Nhật quốc ta không thể ngư ông đắc lợi.” Nữ nhân cười đắc tàn nhẫn, quả nhiên là Minh phi Kim Thành.

Ban đêm, Xích Phượng Cung, ba người, trong chăn.

Lãnh Lam chen giữa hai người, thần bí như vậy tay trái lôi kéo Lãnh Phong Lam, tay phải nắm lấy Lục Vũ Hạo, đôi mắt nhỏ trộm lưu chuyển……

” Ý của ngươi là, đêm nay bọn họ sẽ có hành động?” Lãnh Phong Lam kinh ngạc hỏi. Lục Vũ Hạo này quả thực là hành động kỳ lạ.

” Mục đích của chúng là khiến cho Thái hậu chú ý, thả lỏng quản chế với Thủy Nguyệt Hàm. Nhưng Hàn Ngự lại không thể không nghe theo Thái hậu nên kế hoạch này của chúng ta kể như tan tành, nhưng ta nói lần này nhất định thành công. Một khi đã Thái hậu cảnh giác, ngươi không thể biết được hết thảy mọi người bên trong, đem cung nữ đưa cho Thủy Nguyệt Hàm chính là Minh phi phi thường khả nghi sao chứ? Tuy nhiên ta biết ngươi đã sớm hoài nghi nàng, bất quá ngươi vẫn chưa có bằng chứng kết tội, cho nên ta nghĩ ngươi có lẽ không nắm được nhược điểm của nàng.” Lục Vũ Hạo lại nghiêm trang hiếm thấy, tay còn nâng cằm.

” Hắc? Kia Hạo ca ca ngươi nghĩ Thủy Nguyệt Hàm công chúa hội gặp nguy hiểm vậy vì cái gì không phái người bảo hộ nàng mà ở trong này cùng chúng ta chui vào chăn?” Lãnh Lam hỏi, thuận tiện không để ý thấy Lãnh Phong Lam đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt càng ngày càng hướng sát Lục Vũ Hạo.

” Luyến tiếc hài tử bộ không tìm lang(???). Một khi đã là cạm bẫy, tự nhiên phải khiến địch nhân rơi vào mới thôi. Có năng lực thoát khỏi mị lực của ta, nữ nhân này thực không đơn giản a.” Lục Vũ Hạo ngữ khí siêu cấp đáng tiếc, không có tự giác tiếp tục nói,” Hơn nữa một băng thanh ngọc khiết mỹ nhân Nguyệt Hàm như vậy liền cấp cái tên Hàn Ngự không hiểu tâm lý nữ tử kia, hảo đáng tiếc……” Nói xong liền bắt đầu mơ mộng người đẹp.

Vĩnh viễn không quên được nghi thức đón tiếp kia, Thủy Nguyệt Hàm tựa như thiên sứ mỉm cười……

” Nói như vậy Hạo ca ca ngươi hiểu tâm lý nữ tử lắm? Hắc? Giáo giáo tiểu Lam được không?” Dẫn dụ Hạo ca ca phạm sai lầm, sau đó xem sắc mặt Lam thúc thúc càng ngày càng đen càng ngày càng không tốt càng ngày càng chịu không nổi – a, này thế giới này thực hòa thuận.

” Không phải hiểu lắm……” Lục Vũ Hạo luồn tay vào tóc,” Ở thế giới kia của ta, nói như thế nào nhỉ, dễ nhìn thì nữ tử kéo đến ùn ùn.”

” Dễ nhìn? Cái gì vậy?” Lãnh Phong Lam phá lệ sáp miệng. (nói chen vào)

” Chính là……” Lục Vũ Hạo vừa đưa mắt lên, liền gặp Lãnh Phong Lam đang nhìn chằm chằm mình đợi câu trả lời, trong nháy mắt nghẹn lời, nhưng một lát, hắn cười to nói,” Thấy ta không có, trưởng thành như ta vậy liền kêu dễ nhìn!”

” Nga, thì ra Hạo ca ca thực sự được nữ hài tử hoan nghênh?” Lãnh Lam vừa ngắm liếc mắt nhìn Lãnh Phong Lam – oa, thúc thúc gần nhất càng ngày càng giống trước kia hội cười hội sinh khí a, hảo vui hảo vui, đều là nhờ công của Hạo ca ca!

Kỳ thật Lục Vũ Hạo phi thường tưởng thật rống to:” Là a là a nữ nhân đều sẽ thích ta!”

Thế nhưng ước chừng là hắn cũng chú ý tới chung quanh hàn ý dày đặc hơn, vì thế bĩu môi nói, ” Vấn đề này không nói nữa, a, nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ, sự tình phía sau còn không xác định ni.”

” Hạo ca ca, chúng ta nên làm như thế nào?” Lãnh Lam trong mắt tràn đầy *** quang.

” Xuất kỳ bất ý……” (hành động khi người ta không đề phòng)

Nguyệt Hoa Các.

Thủy Nguyệt Hàm hai mắt hàm yên ( mờ mịt), mày thâm khóa (lông mày nhíu lại), liễu diệp loan mi (mày liễu mi loan) bên trong cất giấu đầy đau xót. Trong tay nâng thư quyển hoàng sắc nhạt màu, đáng tiếc tâm tư giai nhân lại hoàn toàn không ở đây, đôi mắt chìm vào đáy hồ, sâu kín không phân biệt được rõ ràng.

Ngoài phòng nguyệt hoa (ánh trăng) tẩy rửa, cả lầu đều tràn đầy ngân sắc (màu bạc) nguyệt sương, gió nhẹ thôi qua, đặc biệt thanh tịnh làm cho người ta thư sướng.

Đáng tiếc trên ngõa phiến của Các có bóng đen đi lại, chớp mắt liền ẩn vào cửa sổ, âm thanh kịh hãi bên trong Các bị ngăn chặn, tiếp đến là trong lầu tối đen.

Không bao lâu, bóng đen đi ra, chưa kịp đóng cửa cửa sổ, liền biến mất trong bóng tối.

Nguyệt Hoa Các lớn đến như vậy mà một bóng đen mà mọi người cũng không phát hiện ra.

Không nói đến mấy cái này, chúng ta nói đến bóng đen.

Bóng đen đi đến một con hẻm nhỏ sâu kín trong cung, con hẻm nhỏ này bên trong một người cũng không có, trống trơn, duy có một nữ tử cầm đèn ***g thật cẩn thận nhìn chung quanh, tiết trời dần lạnh, trong ánh đèn mông lung có thể thấy luồng khí lãnh lẽo xuất ra trong miệng.

Bóng đen trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nữ tử, lại trong nháy mắt không thấy.

Giây lát, chỉ thấy trên tường cung bóng đen chạy xa.

Bóng đen kia chạy trốn đích thực nhanh, Lãnh Phong Lam đang tự phụ vì là đồ đệ duy nhất của Tiêu Dao Vương Lục Thuấn Hành, võ nghệ nội lực đã là cực cao, cũng sử dụng khinh công bám theo. Hai người chỉ bảo trì khoảng cách nhất định không ngừng di chuyển về phía trước.

Đáng tiếc, bóng đen phía trước bỗng nhiên im lặng mà dừng lại, ngơ ngác không rõ địa hình phía dưới, không thể động đậy.

Phía trước là chỗ quẹo, Lục Vũ Hạo đứng ở bên kia, chậm rãi bước ra, nếu không phải biết bản tình của hắn, chỉ sợ còn tưởng rằng cao nhân phương nào xuất hiện!

Một thân bạch sắc phong y phiêu phiêu dục tiên (nhẹ nhàng tung bay), mái tóc cột lại đơn giản bay bay, khóe miệng khẽ cười,” Tốc độ cũng được thôi, đáng tiếc gặp được ta, dù cho khinh công tốt cũng uổng phí. Hiện tại ngươi muốn cắn lưỡi tự sát cũng không được, vì cái gì ngươi cư nhiên còn có thể hô hấp, ngươi còn không rõ?”

Bóng đen kia dưới dưới nguyệt hoa ngân sắc làm phản chiếu xuống, con mắt trợn trừng, tựa hồ muốn nói chuyện cũng không nên lời, Bất quá thần sắc chắc chắn là rất sợ hãi.

” Lam đuổi theo ngươi ngươi chẳng qua là muốn ngươi mất cảnh giác, thế nào, lần đầu tiên bị bắt được a?” Bóng đen càng thêm kinh ngạc, mặc dù bị năng lực dị thường chế trụ trên mặt đất, thân thể hắn đích thực run nhè nhẹ. A, thế giới này tựa hồ rất mê tín, chính mình sẽ không bị cho là ma quỉ hay cái gì khác chứ?

” Nhượng hắn nói chuyện.” Lãnh Phong Lam mới không có lòng dạ để ý đến chuyện khác, hiện tại tranh thủ thời gian, thế cục phức tạp, vô luận như thế nào cũng không thể xem thường.

Lục Vũ Hạo gật gật đầu, bóng đen kia liền thở ran một ngụm khí, khàn khàn nói,” Ngươi không phải kẻ ngốc sao? Lúc ta trói ngươi đem đi ngươi vẫn là một kẻ ngốc…… Ngốc ……”

Lông mày dữ dội nhíu nhíu, cười nói,” Giết Thủy Nguyệt Hàm cũng không sợ Minh phi giết ngươi diệt khẩu sao?”

Bóng đen sửng sốt, tựa hồ là nội tâm bị dao động mãnh liệt, hơn nữa Lục Vũ Hạo lại hảo hảo đổi trọng tâm câu chuyện, bằng không hắn cũng không muốn khiến nhiều người biết mình không phải ngốc kẻ ngốc, bây giờ vẫn chưa phải lúc công khai mọi chuyện!

Lãnh Phong Lam không nhanh không chậm, chậm rãi nói,” Vừa mới gặp ngươi là thị nữ Tiêu Tú bên cạnh Minh phi. Hơn nữa nhìn ngươi tựa hồ là có sự tình khó nói? Có hay không bị Minh phi khống chế? Nếu ngươi không biết tội, ta cho ngươi là đầu sỏ thông đồng bán nước hại dân.”

Bởi vì bắt cóc Lục Vũ Hạo chính là Sa Trầm Thanh, cho nên hiện tại sát thủ nay là vừa đúng thời cơ. Điều này chứng minh được rất nhiều việc, trước kia giải thích không thông, hiện tại xem ra, trừ sinh mẫu của mình, chỉ sợ Minh phi cũng cùng Địa Hỏa quốc có cấu kết.

Bóng đen cúi đầu, hắn trừ miệng ra cũng không thể động, duy chỉ có cắn lưỡi tự sát……

Lục Vũ Hạo đã nhanh nhạy nghĩ tới, cho nên hắn mở miệng – hắn đánh cuộc,” Thân nhân cuat ngươi hiện tại đang ở trong tay Minh phi đúng không?”

Bóng đen lại mở to mắt,” Thần tiên…… Ngươi…… Ngươi cái gì đều biết! Ai nói ngươi là kẻ ngốc …..Ngươi không phải Lục Vũ Hạo?”

“……” Nếu không phải muốn lưu cho sống, hắn thật muốn đem tên này ra hành hung đến chết! Nói thêm một câu kẻ ngốc nữa, ngươi thử xem, bổn đại gia ta nhẫn đến cực hạn rồi!

” Trẫm chẳng những có thể bảo đảm cả nhà ngươi bình an, còn có thể cho ngươi nửa đời sau áo cơm không phải lo. Trẫm nói được tự nhiên làm được. Hơn nữa ta còn biết, ngươi cũng không là tự nguyện đúng không? Ngươi nếu hiện tại muốn uống thuốc độc, người nhà người cũng cùng nhau mất mạng, ngươi nếu giúp Minh phi, chính là hại thần dân Thiên Phong quốc. Ngươi biết không?” Lãnh Phong Lam đứng yên, tóc đen như mực dưới ánh trắng ánh lên quang mang, uy nghiêm tựa như thần chi.

Lục Vũ Hạo thực khó chịu.

Vì sao ta thấy ta vừa mới chính là người uy hiếp với bắt cóc, Lãnh Phong Lam lại liền rất giống người tốt ni? Hay là nên nói lão hồ ly này thật sự là hội thuận thủy thôi chu (biết thời biết thế), nhưng lại có năng lực thu mua lòng người như vậy? Khí chất thực khác biệt nhiều như vậy?

Xem đi xem đi, tên thích khách kia giờ phút này nếu không phải bị mình chế ước chỉ sợ đã quỳ xuống.

Ai…… Kình địch a, về sau Lãnh Phong Lam nếu trở thành thần tượng của nữ nhân Thiên Phong quốc, chính mình chẳng phải là chỉ như diễn xướng?

Búng ngón tay, bóng đen kia được giải phóng, lập tức yếu ớt ngã xuống đất, khàn cả giọng nói, ” Vi thần nguyên lai là ám vệ của Thái tử điện hạ, bị thái hậu chỉ hôn, sau Thái tử chết, ta liền bị cấp Minh phi…… Thần đích thực phụ mẫu thê nhi toàn bộ……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương