Toái Ngọc Đầu Châu
-
Chương 33: Ai thích cậu chứ?!
Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ cứ như này thẳng thắn với nhau, không muốn thẳng thắn cũng đã muộn. Lời trách cứ trong dự liệu của Kỷ Thận Ngữ không tới, ngược lại nhận được một câu rất dịu dàng, làm cậu không ứng phó kịp.
Một hồi lâu sau, cậu không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng một tiếng “Không đau”.
Tất cả đều không nhắc tới nữa, Đinh Hán Bạch nhìn chăm chú đối phương một hồi rồi đi, nhìn là đi, thật ra là trốn. Người trước mắt vẫn là biểu cảm như trước, là người mà anh quen thuộc nhất, nghĩ lại nhớ tới một thân phận khác, hai thân ảnh hợp vào nhau, cái cảm xúc kích động đó từ từ bình tĩnh, tâm tư càng trở nên mông lung.
Anh hoảng hốt nhiều lần, đến mấy lần, khi nào mới có thể tìm ra được nguyên nhân?
Đinh Hán Bạch hiếm khi lại nhu nhược như vậy, chọn cách tránh né giống như không thèm nghĩ nữa.
Sang hôm sau, cửa hàng số một của Ngọc Tiêu Ký rốt cuộc nghênh đón vật trấn tiệm mới —— lò hương thanh ngọc ba chân tai bướm cầm vòng.
Tiền sảnh sạch sẽ, bọn trông hàng trước đó đã dọn tủ và kính thủy tinh, chờ Lò hương vừa đến sẽ đặt trong tủ, dán nhãn, chụp ảnh lưu sổ. Kỷ Thận Ngữ đứng ở trước cửa tủ, nhìn chằm chằm nhãn dán không chớp mắt, trên chỗ họ tên có viết tên cậu.
Ngẩng mặt lên, tấm kính thủy tinh phản chiếu đường nét Đinh Hán Bạch, anh đứng ở ngay phía sau. “Sư ca, sẽ có người mua sao?” Kỷ Thận Ngữ hỏi, “Em không phải họ Đinh, khách hàng có thể tiếp nhận tay nghề của em không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Nếu tay nghề của cậu không đủ tư cách, cậu cũng không phải họ Đinh, khách hàng chắc chắn sẽ không chấp nhận. Nhưng nếu tay nghề của cậu đủ tốt, tuy cậu không họ Đinh, nhưng khách hàng sẽ dò hỏi Kỷ Thận Ngữ là ai.”
Đồ vật càng tốt, càng nhiều người hỏi, ở trong giới này sẽ nổi tiếng một chút.
Kỷ Thận Ngữ không lộ niềm hưng phấn ra ngoài, xem vật thật đủ rồi liền đến xem danh sách. Bìa cứng bao bọc bên ngoài, vừa dày vừa nặng, phân loại nội dung, phần lớn đều từ tay của Đinh Duyên Thọ và Đinh Hán Bạch.
Kỷ Thận Ngữ quên mất mình muốn xem cái gì, chỉ đứng đếm như trẻ học đếm số. Cậu muốn đếm xem hai cha con kia tác phẩm của ai nhiều hơn, còn chưa đếm xong, một bàn tay lớn duỗi đến che lại.
Đinh Hán Bạch nói: “Khỏi phí sức, của ba tôi nhiều lắm.”
Kỷ Thận Ngữ cười đến híp cả mắt: “Em biết mà, ai cũng không qua được sư phụ.”
Đinh Hán Bạch mắng: “Biết cái đếch gì, đây không phải sách tổng hợp, đồ của tôi ít chứng tỏ của tôi đắt hàng hơn.” Bên trong sách chỉ liệt kê đồ vật có trong tiệm, một khi bán ra sẽ rút lại.
Kỷ Thận Ngữ không muốn phản bác, Đinh Duyên Thọ chỉ khắc đồ vật lớn, đương nhiên bán chậm hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nói: “Sư ca, sau này sư phụ già rồi, khắc cũng sẽ chậm đi, lúc đó em và anh sẽ làm nhiều hơn, sư phụ chỉ cần phất tay trông tiệm thôi.”
Lời này mặt ngoài thì êm tai, nhưng cũng ám chỉ cái gì đó, ám chỉ họ phải cần cù chăm chỉ vì Ngọc Tiêu Ký, không để ý tới cái khác. Đinh Hán Bạch hiểu rõ, biết rõ đây là lời từ chối, nhưng lại không giận được.
Bọn họ ở Ngọc Tiêu Ký tròn một ngày, xẩm tối mới tan tầm, Đinh Hán Bạch đèo Kỷ Thận Ngữ, đạp chầm chậm trên đường lớn Nghênh Xuân. Cây bên đường đã úa vàng, thỉnh thoảng lá rụng bay xuống, Đinh Hán Bạch nắm được một túm, bóp nát, trở tay hất về phía sau.
Lúc đó mùa hè, áo cộc tay lộ ra cánh tay nhỏ, cành liễu quấn lên thật ngứa.
Lúc này trời thu, mặc áo khoác, lá cây kia không tiếp xúc được tới cái gì.
Kỷ Thận Ngữ tóm chặt một lá khác, giòn giã, vân vê liền nát, dần dần vê đến khi chỉ còn những vụn nhỏ, hất ra phía trước. Đinh Hán Bạch bắt lấy, móng tay ngắt lấy đi tới, lần trước mu bàn tay đã trúng một cái tát, lúc này anh cưỡng chế người ta trước, đụng tới đầu ngón tay liền nắm chặt tay của đối phương.
Tay lái lay động, Kỷ Thận Ngữ ôm lấy eo Đinh Hán Bạch, nhưng khi cậu định buông ra, Đinh Hán Bạch nắm tay cậu đặt ở bụng, vững vàng, sức lực lại rất lớn.
Cậu không hiểu tại sao như vậy, nhưng cậu cảm thấy rất ấm áp.
Lười tránh thoát, cứ ôm như thế suốt dọc đường.
Buổi tối một nhà bốn người tập hợp ở phòng khách, Đinh Duyên Thọ ho khan, Khương Sấu Liễu choàng khăn cổ cho ông, lông thỏ xám, yếm khoá là một bông hoa nhỏ bằng ngà voi, nhìn buồn cười hơn cả kịch hài. Bốn người chiếm trọn cả sô pha, Kỷ Thận Ngữ ngồi bên cạnh Đinh Hán Bạch, chờ hai người lớn trở về phòng nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ của cậu cũng ập tới.
Đinh Hán Bạch thoáng nhìn, sau đó tắt TV đi.
Khoảnh khắc yên tĩnh đó làm Kỷ Thận Ngữ tỉnh táo, cậu xoay mặt nhìn Đinh Hán Bạch, biết bộ dạng nghiêm túc kia là muốn bàn bạc gì đó. Đinh Hán Bạch cũng xoay mặt nhìn cậu, hỏi: “Cậu và sư phụ Lương có tính toán gì chưa?”
Kỷ Thận Ngữ nói quanh co: “Học nghệ, cũng không muốn làm cái gì…”
Đinh Hán Bạch bất mãn: “Còn cố ý cường điệu không muốn làm cái gì, tôi lấy dao ép cậu làm sao?”
Đâu cần cầm dao, trong lòng Kỷ Thận Ngữ, một cái miệng của Đinh Hán Bạch cũng đâu kém dao là mấy, huống hồ anh thể hiện dã tâm rất rõ ràng. Giọng cậu không lớn, lại cây ngay không sợ chết đứng: “Nếu như không phát hiện cái người kia là em, ai biết anh sẽ tiếp tục nịnh bợ như thế nào chứ.”
Đinh Hán Bạch cười nhạo: “Nịnh bợ? Tôi thấy cậu cũng hưởng thụ quá nhỉ, hưởng thụ xong còn ghen tỵ bản thân, đúng là tinh thần phân liệt.”
Kỷ Thận Ngữ bị anh mắng đến ngại, giải thích là do trước kia không biết, nói xong Đinh Hán Bạch không hé răng, phòng khách yên tĩnh. Cậu sao mà không có thắc mắc giống như vậy chứ, cũng hỏi: “Sư ca, vậy anh với Trương mù có tính toán gì?”
Thật ra Lương Hạc Thừa có thuật lại, chỉ là cậu không tin lắm, muốn nghe chính miệng Đinh Hán Bạch nói.
Đinh Hán Bạch không phụ lòng, kể hết tất cả tâm nguyện và suy nghĩ của mình cho cậu nghe. “Cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ Ngọc Tiêu Ký đúng không?” Anh nhìn Kỷ Thận Ngữ sững sờ, “Ba gian cửa hàng, sau này biến thành bốn gian hay là hai gian vẫn không biết, đây không phải chuyện tay nghề tốt là phát đạt ngay được, tay nghề ba tôi lẽ nào chưa đủ tốt?”
Kỷ Thận Ngữ hoảng hốt nhìn đối phương, Đinh Hán Bạch nói: “Không được thì phải thay đổi, không thay đổi được thị trường thì thay đổi bản thân. Bản chất Ngọc Tiêu Ký là làm ăn, tôi nói rồi, tôi muốn mở một trung tâm đồ cổ chính quy đầu tiên trong thành phố, có trung tâm thứ nhất sẽ có trung tâm thứ hai, thứ ba, cậu tưởng tượng bao giờ chưa, chuyện làm ăn của một trung tâm đồ cổ lớn hơn Ngọc Tiêu Ký cỡ nào?”
Kỷ Thận Ngữ trả lời: “Rất nhiều lần.” Cậu dường như không dời nổi mắt, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm của Đinh Hán Bạch. Mà Đinh Hán Bạch rất kiên định, ánh mắt lông mày đều mang tính xâm lược: “Ba tôi, ông nội tôi, còn tổ tiên ở trên nữa, bọn họ đều có tài nghệ lớn hơn kinh doanh, nhưng bây giờ phát triển quá nhanh, Ngọc Tiêu Ký nếu không muốn nước sông ngày một rút xuống, vậy nhất định phải thay đổi. Tôi sẽ làm chuyện này, làm cái gì cũng được, tôi cũng sẽ làm.”
Đinh Hán Bạch còn nói: “Dù không nuôi được trung tâm đồ cổ cũng phải nuôi Ngọc Tiêu Ký.”
Kỷ Thận Ngữ tự nhiên hiểu ra, kế hoạch của Đinh Hán Bạch không chỉ là tác thành tâm nguyện bản thân, mà là tạo đường lui thật vững chắc. Bọn họ ngày càng tựa gần vào nhau, ghế sô pha rộng hơn một nửa, nhưng càng tranh luận thì càng tiến gần hơn một bước.
Đinh Hán Bạch nhìn chằm chằm Kỷ Thận Ngữ đang tiêu hóa, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như đang nhìn bảo vật gì hấp dẫn lắm.
Nhìn hoài nhìn mãi, anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Chế ra đồ vật làm mình quý mến, còn khắc được một bảo vật trấn tiệm, thi giữa học vẫn đứng hạng nhất.
Anh chỉ muốn nói một câu thôi, Trân Châu quả thật là một viên trân châu.
Nhìn chăm chú rất lâu, ánh mắt tỉnh táo trở nên lu mờ, Đinh Hán Bạch dời đi, mở TV lảng sang chuyện khác. Đang phát phim Hongkong, nói về cương thi, anh cứng rắn hỏi: “Có dám xem không?”
Kỷ Thận Ngữ không đáp, cậu nghĩ, Đinh Hán Bạch ở bên cạnh, vậy cậu phải dám xem chứ nhỉ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng động trong phim, bọn họ nín hơi xem rất chăm chú, mở đầu vừa qua, vào thời khắc cao trào Kỷ Thận Ngữ tóm chặt tay áo Đinh Hán Bạch. Đều do Kỷ Phương Hứa, cơm tối không cho ăn no thì thôi đi, còn bắt đi ngủ sớm, xưa nay cậu chưa từng xem phim như thế này vào lúc nửa đêm.
“Sư ca.” Kỷ Thận Ngữ hỏi, “Anh thật sự muốn để anh và em cùng điều phối đồ cổ sao?”
Đinh Hán Bạch nói: “Lúc không biết người đó là cậu thì rất muốn, khi biết rồi cũng vẫn như vậy.” Ngày hôm qua anh sờ tay Kỷ Thận Ngữ, cũng nói, anh không muốn để cho đối phương kết vết sẹo như vậy, chịu cơn đau như vậy.
Hết phim, Đinh Hán Bạch xoay mặt: “Đừng có nghĩ mình quan trọng lắm, nếu như không gặp cậu, chẳng lẽ tôi cũng không làm gì sao?”
Kỷ Thận Ngữ vội vàng nói: “Nhưng không phải anh gặp được em rồi sao?”
Lời này tự dưng thấy ám muội, dù cho Kỷ Thận Ngữ ngây thơ vô ý, cũng làm cho Đinh Hán Bạch có chút lay động tâm linh. Anh mạnh miệng: “Gặp cậu là tôi xui xẻo, vừa đến đã phân chia địa bàn của tôi, bị thương còn muốn tôi hầu hạ, còn dám khắc chữ lên xe tôi. Ngoan thì sư ca ơi sư ca à, không vui thì hận không thể khiến tôi sôi máu, lúc trước đi lạc đáng lẽ không nên đi tìm cậu, tôi bớt được bao nhiêu phiền phức.”
Kỷ Thận Ngữ biết miệng anh lợi hại, định chơi trò nước đổ đầu vịt, được một nửa lại hỏng, nói: “Sư ca ơi?” Thấy Đinh Hán Bạch trợn mắt với mình, cậu đến gần, “Sư ca à?”
Đinh Hán Bạch tức ba phần, đè Kỷ Thận Ngữ xuống ghế, sức lực đó, tư thế đó, sau khi hai thân thể chạm nhau mới biết bảy phần còn lại đều là kích động.
Kỷ Thận Ngữ chỉ giỡn chút thôi, bây giờ tưởng là sắp bị đánh, vội vã xin lỗi… Nhưng mơ hồ cảm thấy Đinh Hán Bạch cũng không phải đang cáu, vì vậy không biết như thế nào cho phải mà nói buồn ngủ rồi. Đinh Hán Bạch buông cậu ra, bảo cậu đi ngủ trước đi.
Kỷ Thận Ngữ lúng ta lúng túng: “Không về ngủ chung sao?”
Đinh Hán Bạch đột nhiên phát điên: “Mẹ nó ai ngủ chung với cậu?!”
Kỷ Thận Ngữ choáng váng: “Ý em là mình cùng về tiểu viện…”
Không đợi cậu nói xong, Đinh Hán Bạch bỗng nhiên đứng dậy, đi xồng xộc, trong tay thậm chí còn đang siết đồ điều khiển. Sải bước, Đinh Hán Bạch đạp lên ánh trăng sáng, lúc trở lại phòng ngủ nhẹ buông tay, đồ điều khiển bị anh bóp muốn nát rồi.
Một đêm giấc mộng hỗn loạn, ẩn chứa kích động và ảo tưởng, che lại bóng dáng màu đỏ nhạt.
Nhưng nó vẫn cứ quấn lấy trí óc, bình minh tỉnh mộng, mới biết màu sắc kia là đầu ngón tay bị mài đỏ.
Đinh Hán Bạch chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn nhìn ai, lái xe thẳng đến Ngọc Tiêu Ký. Nói theo cách cổ hủ thì anh là đại thiếu gia, hơn nữa tính tình nóng nảy mồm miệng độc địa, lúc u ám thì quả thật là phật tổ ai cũng sợ.
Bọn trông quầy lo sợ tát mét mặt mày, sợ gây chút sai lầm sẽ bị đuổi việc, nhưng mà làm việc đến giữa trưa, cảm thấy cậu chủ cũng không chú ý tới bọn họ, ngược lại giống như… lạc mất hồn phách.
Đinh Hán Bạch ngồi đàng hoàng ở sau quầy, nhìn cánh cửa tủ thủy tinh giữa quầy, cái lò hương kia như máy phát hình, vô hình trung phát đi phát lại từng hình ảnh. Anh nhìn thấy rất rõ ràng, Kỷ Thận Ngữ ngồi ở trong phòng cơ khí điêu khắc, Kỷ Thận Ngữ uể oải đi ngủ, Kỷ Thận Ngữ trốn tránh nằm bệnh viện, Kỷ Thận Ngữ chạy trối chết trong hẻm nhỏ.
Cảnh tượng biến hóa, Đinh Hán Bạch mãi không chớp mắt, xem ít đi một hình cũng sợ không đủ.
Anh nghĩ, đây là thế nào? Rốt cuộc anh đang mắc cái bệnh gì?
Qua một lúc, lão Triệu làm ở đây lâu nhất ghé vào trước quầy, hỏi: “Cậu chủ, ông chủ đã định cuối tháng đi Xích Phong xem đá Ba Lâm (*), cũng đã viết một tờ giấy liệt kê mua hàng rồi, có cần sửa đổi gì hay không?”
(*) đá Ba Lâm: được sản xuất tại thành phố Xích Phong, khu tự trị Nội Mông, là một trong 10 loại đá quý nổi tiếng của TQ
Đinh Duyên Thọ ho khan còn chưa khỏe, Nội Mông lại rét căm, đi một chuyến chắc ho ra lá phổi luôn quá. Đinh Hán Bạch đáp lại: “Đưa tờ giấy đó cho tôi, cuối tháng tôi đi.”
Lão Triệu nói: “Đến đó vẫn là ở nhà ông chủ Ô, ông Ô với ông chủ cũng đã gọi mấy cuộc hẹn trước rồi.”
Đinh Hán Bạch chừng mười tuổi đã theo Đinh Duyên Thọ tới đó, không cần phải căn dặn nhiều, phiền hà nói: “Cậu dịch sang một bên đi, chặn hết cả lối.” Đối phương đi ra, lò hương lại rơi vào tầm nhìn, anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm như mắc bệnh thần kinh.
Một ngày không bán được hàng, chuyện thường, hơn sáu giờ còn chưa đóng cửa, Đinh Hán Bạch đã về sớm không thấy tăm hơi. Anh đạp xe đi lang thang, đi một hồi lại đến cổng trường trung học số 6, định kiểm tra xem Kỷ Thận Ngữ có trốn học không.
Cái cớ vụng về như vậy mà cũng chân thật lừa mình dối người, Đinh Hán Bạch ghét cái đức hạnh này của mình thật. Bọn học sinh nối đuôi nhau đi ra, anh liếc mắt một cái nhìn thấy Kỷ Thận Ngữ đeo ba lô chạy chậm, sau đó lại vọt tới không hiểu tại sao lại vui vẻ.
“Kỷ Trân Châu!” Anh gọi.
Kỷ Thận Ngữ giật mình một cái, làm bộ không nghe thấy.
Đinh Hán Bạch đổi giọng, gọi tên thật, nhóc kia mới vui vẻ chạy tới. “Tan học rồi còn chạy, nhiều người như vậy, không sợ ngã à?” Anh rất tự nhiên lấy xuống cặp sách của Kỷ Thận Ngữ, móc lên xe.
Kỷ Thận Ngữ không nghĩ tới Đinh Hán Bạch sẽ xuất hiện, giải thích: “Cửa hàng bên kia có sô cô la, bán nhanh lắm, em sợ không mua kịp.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Cậu thích ăn sô cô la?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em muốn mua cho dì, lần trước dì cho em ăn nhiều lắm, em áy náy.”
Đinh Hán Bạch trở mặt nhanh chóng: “Tôi cũng cho cậu ăn kẹo mà, sao cậu không áy náy?”
Giọng Kỷ Thận Ngữ như muỗi ruồi: “Lấy tiền của anh mua đồ cho anh cứ thấy quái quái kiểu gì í.”
Đó là tiền làm cặp liên hoàn, cậu lấy một ít ra tiêu vặt, còn lại đều để cho Lương Hạc Thừa. Đinh Hán Bạch dở khóc dở cười, cái số của anh thế nào vậy, vốn là thân phận sư ca có thể sai khiến hò hét, lại ma xui quỷ khiến tiền mất tật mang.
Mà Kỷ Thận Ngữ cuối cùng vẫn mua, một túi sô cô la, một túi kẹo Toffee, trên đường cậu và Đinh Hán Bạch mỗi người ngậm một viên, ngọt ngào trở về nhà. Đến hiên nhà, cậu đưa túi kẹo kia cho anh: “Lần này không nợ anh nữa nhé.”
Đinh Hán Bạch bỗng nhiên nổi giận: “Một túi kẹo liền đuổi tôi đi?!”
Kỷ Thận Ngữ trốn trở về phòng, Đinh Hán Bạch đi theo vào, muốn giáo huấn thao thao bất tuyệt. Kỷ Thận Ngữ bịt lỗ tai cười, Đinh Hán Bạch kẹt lại trong nụ cười đó, mới hiểu được mình bị trêu đùa. Anh ra vẻ đuổi đánh, chạy vòng quanh giường, vòng qua cái bàn, suýt nữa đụng phải tủ thấp.
Kỷ Thận Ngữ bận đỡ lấy lọ hoa, chợt nghĩ tới bình sứ men xanh. Cậu do dự: “Sư ca, anh có nhớ cái đống mảnh vỡ anh từng kêu em vứt đi không?”
“Nhớ, làm sao?”
“Em không vứt, em lấy làm bình sứ men xanh…”
Giọng dần nhỏ đi, mà cứ như sấm dậy đất bằng, Đinh Hán Bạch bị kích thích cực lớn, xông tới, hận không thể xách Kỷ Thận Ngữ lên. “Tại sao cậu không nói sớm? Đúng là giấu nghề đến gió cũng thổi không lọt!” Chuyển qua chuyển lại một vòng lớn, hóa ra từ lâu đã gặp nhau!
Kỷ Thận Ngữ giải thích: “Em không nghĩ anh sẽ thích em —— “
Đinh Hán Bạch lớn tiếng ngắt lời: “Ai thích cậu?!”
Kỷ Thận Ngữ nghẹn họng: “—— thích tay nghề của em, không phải em…”
Sắc mặt Đinh Hán Bạch vô cùng đặc sắc, đỏ trắng lập lòe trong ánh mắt, anh nghênh ngang rời đi, mất mặt nhưng vẫn cố ra dáng. Một hơi đi ra tiểu viện, không hề ngừng lại, vòng qua bức tường phù điêu ở cổng đặt mông ngồi ở bên cạnh cái ao.
Ôm nỗi hận ném một nắm đồ ăn cho cá vào ao, cá vẫy đuôi quấn quýt, vui mừng đến nỗi tạo thành nhiều cơn sóng gợn.
Anh lại nắm một vốc nữa, vì cả ngày toàn nghĩ bậy nghĩ bạ, lại nắm một vốc nữa, vì đã tới trường đón cậu tan học. Anh cứ như mãnh thú, lúc đối mặt với người kia thì giương nanh múa vuốt, sau lưng lại thành thú bị nhốt.
Không thấy được thì nhớ, nhìn thấy được liền cười. Không thấy được nhớ như điên, nhìn thấy liền mở cờ trong bụng.
Đinh Hán Bạch không thể tin nổi, lẽ nào anh có ý với Kỷ Thận Ngữ sao? Nhưng Kỷ Thận Ngữ là con trai… Anh đang suy nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy chứ?!
Ngồi đến khi màn đêm buông xuống, anh đứng dậy đi.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Duyên Thọ ra cho cá ăn, chỉ thấy toàn bộ đều chết sạch vì no, phơi bụng bạc trắng lên trời, cực kỳ oan khuất!
Một hồi lâu sau, cậu không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng một tiếng “Không đau”.
Tất cả đều không nhắc tới nữa, Đinh Hán Bạch nhìn chăm chú đối phương một hồi rồi đi, nhìn là đi, thật ra là trốn. Người trước mắt vẫn là biểu cảm như trước, là người mà anh quen thuộc nhất, nghĩ lại nhớ tới một thân phận khác, hai thân ảnh hợp vào nhau, cái cảm xúc kích động đó từ từ bình tĩnh, tâm tư càng trở nên mông lung.
Anh hoảng hốt nhiều lần, đến mấy lần, khi nào mới có thể tìm ra được nguyên nhân?
Đinh Hán Bạch hiếm khi lại nhu nhược như vậy, chọn cách tránh né giống như không thèm nghĩ nữa.
Sang hôm sau, cửa hàng số một của Ngọc Tiêu Ký rốt cuộc nghênh đón vật trấn tiệm mới —— lò hương thanh ngọc ba chân tai bướm cầm vòng.
Tiền sảnh sạch sẽ, bọn trông hàng trước đó đã dọn tủ và kính thủy tinh, chờ Lò hương vừa đến sẽ đặt trong tủ, dán nhãn, chụp ảnh lưu sổ. Kỷ Thận Ngữ đứng ở trước cửa tủ, nhìn chằm chằm nhãn dán không chớp mắt, trên chỗ họ tên có viết tên cậu.
Ngẩng mặt lên, tấm kính thủy tinh phản chiếu đường nét Đinh Hán Bạch, anh đứng ở ngay phía sau. “Sư ca, sẽ có người mua sao?” Kỷ Thận Ngữ hỏi, “Em không phải họ Đinh, khách hàng có thể tiếp nhận tay nghề của em không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Nếu tay nghề của cậu không đủ tư cách, cậu cũng không phải họ Đinh, khách hàng chắc chắn sẽ không chấp nhận. Nhưng nếu tay nghề của cậu đủ tốt, tuy cậu không họ Đinh, nhưng khách hàng sẽ dò hỏi Kỷ Thận Ngữ là ai.”
Đồ vật càng tốt, càng nhiều người hỏi, ở trong giới này sẽ nổi tiếng một chút.
Kỷ Thận Ngữ không lộ niềm hưng phấn ra ngoài, xem vật thật đủ rồi liền đến xem danh sách. Bìa cứng bao bọc bên ngoài, vừa dày vừa nặng, phân loại nội dung, phần lớn đều từ tay của Đinh Duyên Thọ và Đinh Hán Bạch.
Kỷ Thận Ngữ quên mất mình muốn xem cái gì, chỉ đứng đếm như trẻ học đếm số. Cậu muốn đếm xem hai cha con kia tác phẩm của ai nhiều hơn, còn chưa đếm xong, một bàn tay lớn duỗi đến che lại.
Đinh Hán Bạch nói: “Khỏi phí sức, của ba tôi nhiều lắm.”
Kỷ Thận Ngữ cười đến híp cả mắt: “Em biết mà, ai cũng không qua được sư phụ.”
Đinh Hán Bạch mắng: “Biết cái đếch gì, đây không phải sách tổng hợp, đồ của tôi ít chứng tỏ của tôi đắt hàng hơn.” Bên trong sách chỉ liệt kê đồ vật có trong tiệm, một khi bán ra sẽ rút lại.
Kỷ Thận Ngữ không muốn phản bác, Đinh Duyên Thọ chỉ khắc đồ vật lớn, đương nhiên bán chậm hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nói: “Sư ca, sau này sư phụ già rồi, khắc cũng sẽ chậm đi, lúc đó em và anh sẽ làm nhiều hơn, sư phụ chỉ cần phất tay trông tiệm thôi.”
Lời này mặt ngoài thì êm tai, nhưng cũng ám chỉ cái gì đó, ám chỉ họ phải cần cù chăm chỉ vì Ngọc Tiêu Ký, không để ý tới cái khác. Đinh Hán Bạch hiểu rõ, biết rõ đây là lời từ chối, nhưng lại không giận được.
Bọn họ ở Ngọc Tiêu Ký tròn một ngày, xẩm tối mới tan tầm, Đinh Hán Bạch đèo Kỷ Thận Ngữ, đạp chầm chậm trên đường lớn Nghênh Xuân. Cây bên đường đã úa vàng, thỉnh thoảng lá rụng bay xuống, Đinh Hán Bạch nắm được một túm, bóp nát, trở tay hất về phía sau.
Lúc đó mùa hè, áo cộc tay lộ ra cánh tay nhỏ, cành liễu quấn lên thật ngứa.
Lúc này trời thu, mặc áo khoác, lá cây kia không tiếp xúc được tới cái gì.
Kỷ Thận Ngữ tóm chặt một lá khác, giòn giã, vân vê liền nát, dần dần vê đến khi chỉ còn những vụn nhỏ, hất ra phía trước. Đinh Hán Bạch bắt lấy, móng tay ngắt lấy đi tới, lần trước mu bàn tay đã trúng một cái tát, lúc này anh cưỡng chế người ta trước, đụng tới đầu ngón tay liền nắm chặt tay của đối phương.
Tay lái lay động, Kỷ Thận Ngữ ôm lấy eo Đinh Hán Bạch, nhưng khi cậu định buông ra, Đinh Hán Bạch nắm tay cậu đặt ở bụng, vững vàng, sức lực lại rất lớn.
Cậu không hiểu tại sao như vậy, nhưng cậu cảm thấy rất ấm áp.
Lười tránh thoát, cứ ôm như thế suốt dọc đường.
Buổi tối một nhà bốn người tập hợp ở phòng khách, Đinh Duyên Thọ ho khan, Khương Sấu Liễu choàng khăn cổ cho ông, lông thỏ xám, yếm khoá là một bông hoa nhỏ bằng ngà voi, nhìn buồn cười hơn cả kịch hài. Bốn người chiếm trọn cả sô pha, Kỷ Thận Ngữ ngồi bên cạnh Đinh Hán Bạch, chờ hai người lớn trở về phòng nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ của cậu cũng ập tới.
Đinh Hán Bạch thoáng nhìn, sau đó tắt TV đi.
Khoảnh khắc yên tĩnh đó làm Kỷ Thận Ngữ tỉnh táo, cậu xoay mặt nhìn Đinh Hán Bạch, biết bộ dạng nghiêm túc kia là muốn bàn bạc gì đó. Đinh Hán Bạch cũng xoay mặt nhìn cậu, hỏi: “Cậu và sư phụ Lương có tính toán gì chưa?”
Kỷ Thận Ngữ nói quanh co: “Học nghệ, cũng không muốn làm cái gì…”
Đinh Hán Bạch bất mãn: “Còn cố ý cường điệu không muốn làm cái gì, tôi lấy dao ép cậu làm sao?”
Đâu cần cầm dao, trong lòng Kỷ Thận Ngữ, một cái miệng của Đinh Hán Bạch cũng đâu kém dao là mấy, huống hồ anh thể hiện dã tâm rất rõ ràng. Giọng cậu không lớn, lại cây ngay không sợ chết đứng: “Nếu như không phát hiện cái người kia là em, ai biết anh sẽ tiếp tục nịnh bợ như thế nào chứ.”
Đinh Hán Bạch cười nhạo: “Nịnh bợ? Tôi thấy cậu cũng hưởng thụ quá nhỉ, hưởng thụ xong còn ghen tỵ bản thân, đúng là tinh thần phân liệt.”
Kỷ Thận Ngữ bị anh mắng đến ngại, giải thích là do trước kia không biết, nói xong Đinh Hán Bạch không hé răng, phòng khách yên tĩnh. Cậu sao mà không có thắc mắc giống như vậy chứ, cũng hỏi: “Sư ca, vậy anh với Trương mù có tính toán gì?”
Thật ra Lương Hạc Thừa có thuật lại, chỉ là cậu không tin lắm, muốn nghe chính miệng Đinh Hán Bạch nói.
Đinh Hán Bạch không phụ lòng, kể hết tất cả tâm nguyện và suy nghĩ của mình cho cậu nghe. “Cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ Ngọc Tiêu Ký đúng không?” Anh nhìn Kỷ Thận Ngữ sững sờ, “Ba gian cửa hàng, sau này biến thành bốn gian hay là hai gian vẫn không biết, đây không phải chuyện tay nghề tốt là phát đạt ngay được, tay nghề ba tôi lẽ nào chưa đủ tốt?”
Kỷ Thận Ngữ hoảng hốt nhìn đối phương, Đinh Hán Bạch nói: “Không được thì phải thay đổi, không thay đổi được thị trường thì thay đổi bản thân. Bản chất Ngọc Tiêu Ký là làm ăn, tôi nói rồi, tôi muốn mở một trung tâm đồ cổ chính quy đầu tiên trong thành phố, có trung tâm thứ nhất sẽ có trung tâm thứ hai, thứ ba, cậu tưởng tượng bao giờ chưa, chuyện làm ăn của một trung tâm đồ cổ lớn hơn Ngọc Tiêu Ký cỡ nào?”
Kỷ Thận Ngữ trả lời: “Rất nhiều lần.” Cậu dường như không dời nổi mắt, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm của Đinh Hán Bạch. Mà Đinh Hán Bạch rất kiên định, ánh mắt lông mày đều mang tính xâm lược: “Ba tôi, ông nội tôi, còn tổ tiên ở trên nữa, bọn họ đều có tài nghệ lớn hơn kinh doanh, nhưng bây giờ phát triển quá nhanh, Ngọc Tiêu Ký nếu không muốn nước sông ngày một rút xuống, vậy nhất định phải thay đổi. Tôi sẽ làm chuyện này, làm cái gì cũng được, tôi cũng sẽ làm.”
Đinh Hán Bạch còn nói: “Dù không nuôi được trung tâm đồ cổ cũng phải nuôi Ngọc Tiêu Ký.”
Kỷ Thận Ngữ tự nhiên hiểu ra, kế hoạch của Đinh Hán Bạch không chỉ là tác thành tâm nguyện bản thân, mà là tạo đường lui thật vững chắc. Bọn họ ngày càng tựa gần vào nhau, ghế sô pha rộng hơn một nửa, nhưng càng tranh luận thì càng tiến gần hơn một bước.
Đinh Hán Bạch nhìn chằm chằm Kỷ Thận Ngữ đang tiêu hóa, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như đang nhìn bảo vật gì hấp dẫn lắm.
Nhìn hoài nhìn mãi, anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Chế ra đồ vật làm mình quý mến, còn khắc được một bảo vật trấn tiệm, thi giữa học vẫn đứng hạng nhất.
Anh chỉ muốn nói một câu thôi, Trân Châu quả thật là một viên trân châu.
Nhìn chăm chú rất lâu, ánh mắt tỉnh táo trở nên lu mờ, Đinh Hán Bạch dời đi, mở TV lảng sang chuyện khác. Đang phát phim Hongkong, nói về cương thi, anh cứng rắn hỏi: “Có dám xem không?”
Kỷ Thận Ngữ không đáp, cậu nghĩ, Đinh Hán Bạch ở bên cạnh, vậy cậu phải dám xem chứ nhỉ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng động trong phim, bọn họ nín hơi xem rất chăm chú, mở đầu vừa qua, vào thời khắc cao trào Kỷ Thận Ngữ tóm chặt tay áo Đinh Hán Bạch. Đều do Kỷ Phương Hứa, cơm tối không cho ăn no thì thôi đi, còn bắt đi ngủ sớm, xưa nay cậu chưa từng xem phim như thế này vào lúc nửa đêm.
“Sư ca.” Kỷ Thận Ngữ hỏi, “Anh thật sự muốn để anh và em cùng điều phối đồ cổ sao?”
Đinh Hán Bạch nói: “Lúc không biết người đó là cậu thì rất muốn, khi biết rồi cũng vẫn như vậy.” Ngày hôm qua anh sờ tay Kỷ Thận Ngữ, cũng nói, anh không muốn để cho đối phương kết vết sẹo như vậy, chịu cơn đau như vậy.
Hết phim, Đinh Hán Bạch xoay mặt: “Đừng có nghĩ mình quan trọng lắm, nếu như không gặp cậu, chẳng lẽ tôi cũng không làm gì sao?”
Kỷ Thận Ngữ vội vàng nói: “Nhưng không phải anh gặp được em rồi sao?”
Lời này tự dưng thấy ám muội, dù cho Kỷ Thận Ngữ ngây thơ vô ý, cũng làm cho Đinh Hán Bạch có chút lay động tâm linh. Anh mạnh miệng: “Gặp cậu là tôi xui xẻo, vừa đến đã phân chia địa bàn của tôi, bị thương còn muốn tôi hầu hạ, còn dám khắc chữ lên xe tôi. Ngoan thì sư ca ơi sư ca à, không vui thì hận không thể khiến tôi sôi máu, lúc trước đi lạc đáng lẽ không nên đi tìm cậu, tôi bớt được bao nhiêu phiền phức.”
Kỷ Thận Ngữ biết miệng anh lợi hại, định chơi trò nước đổ đầu vịt, được một nửa lại hỏng, nói: “Sư ca ơi?” Thấy Đinh Hán Bạch trợn mắt với mình, cậu đến gần, “Sư ca à?”
Đinh Hán Bạch tức ba phần, đè Kỷ Thận Ngữ xuống ghế, sức lực đó, tư thế đó, sau khi hai thân thể chạm nhau mới biết bảy phần còn lại đều là kích động.
Kỷ Thận Ngữ chỉ giỡn chút thôi, bây giờ tưởng là sắp bị đánh, vội vã xin lỗi… Nhưng mơ hồ cảm thấy Đinh Hán Bạch cũng không phải đang cáu, vì vậy không biết như thế nào cho phải mà nói buồn ngủ rồi. Đinh Hán Bạch buông cậu ra, bảo cậu đi ngủ trước đi.
Kỷ Thận Ngữ lúng ta lúng túng: “Không về ngủ chung sao?”
Đinh Hán Bạch đột nhiên phát điên: “Mẹ nó ai ngủ chung với cậu?!”
Kỷ Thận Ngữ choáng váng: “Ý em là mình cùng về tiểu viện…”
Không đợi cậu nói xong, Đinh Hán Bạch bỗng nhiên đứng dậy, đi xồng xộc, trong tay thậm chí còn đang siết đồ điều khiển. Sải bước, Đinh Hán Bạch đạp lên ánh trăng sáng, lúc trở lại phòng ngủ nhẹ buông tay, đồ điều khiển bị anh bóp muốn nát rồi.
Một đêm giấc mộng hỗn loạn, ẩn chứa kích động và ảo tưởng, che lại bóng dáng màu đỏ nhạt.
Nhưng nó vẫn cứ quấn lấy trí óc, bình minh tỉnh mộng, mới biết màu sắc kia là đầu ngón tay bị mài đỏ.
Đinh Hán Bạch chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn nhìn ai, lái xe thẳng đến Ngọc Tiêu Ký. Nói theo cách cổ hủ thì anh là đại thiếu gia, hơn nữa tính tình nóng nảy mồm miệng độc địa, lúc u ám thì quả thật là phật tổ ai cũng sợ.
Bọn trông quầy lo sợ tát mét mặt mày, sợ gây chút sai lầm sẽ bị đuổi việc, nhưng mà làm việc đến giữa trưa, cảm thấy cậu chủ cũng không chú ý tới bọn họ, ngược lại giống như… lạc mất hồn phách.
Đinh Hán Bạch ngồi đàng hoàng ở sau quầy, nhìn cánh cửa tủ thủy tinh giữa quầy, cái lò hương kia như máy phát hình, vô hình trung phát đi phát lại từng hình ảnh. Anh nhìn thấy rất rõ ràng, Kỷ Thận Ngữ ngồi ở trong phòng cơ khí điêu khắc, Kỷ Thận Ngữ uể oải đi ngủ, Kỷ Thận Ngữ trốn tránh nằm bệnh viện, Kỷ Thận Ngữ chạy trối chết trong hẻm nhỏ.
Cảnh tượng biến hóa, Đinh Hán Bạch mãi không chớp mắt, xem ít đi một hình cũng sợ không đủ.
Anh nghĩ, đây là thế nào? Rốt cuộc anh đang mắc cái bệnh gì?
Qua một lúc, lão Triệu làm ở đây lâu nhất ghé vào trước quầy, hỏi: “Cậu chủ, ông chủ đã định cuối tháng đi Xích Phong xem đá Ba Lâm (*), cũng đã viết một tờ giấy liệt kê mua hàng rồi, có cần sửa đổi gì hay không?”
(*) đá Ba Lâm: được sản xuất tại thành phố Xích Phong, khu tự trị Nội Mông, là một trong 10 loại đá quý nổi tiếng của TQ
Đinh Duyên Thọ ho khan còn chưa khỏe, Nội Mông lại rét căm, đi một chuyến chắc ho ra lá phổi luôn quá. Đinh Hán Bạch đáp lại: “Đưa tờ giấy đó cho tôi, cuối tháng tôi đi.”
Lão Triệu nói: “Đến đó vẫn là ở nhà ông chủ Ô, ông Ô với ông chủ cũng đã gọi mấy cuộc hẹn trước rồi.”
Đinh Hán Bạch chừng mười tuổi đã theo Đinh Duyên Thọ tới đó, không cần phải căn dặn nhiều, phiền hà nói: “Cậu dịch sang một bên đi, chặn hết cả lối.” Đối phương đi ra, lò hương lại rơi vào tầm nhìn, anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm như mắc bệnh thần kinh.
Một ngày không bán được hàng, chuyện thường, hơn sáu giờ còn chưa đóng cửa, Đinh Hán Bạch đã về sớm không thấy tăm hơi. Anh đạp xe đi lang thang, đi một hồi lại đến cổng trường trung học số 6, định kiểm tra xem Kỷ Thận Ngữ có trốn học không.
Cái cớ vụng về như vậy mà cũng chân thật lừa mình dối người, Đinh Hán Bạch ghét cái đức hạnh này của mình thật. Bọn học sinh nối đuôi nhau đi ra, anh liếc mắt một cái nhìn thấy Kỷ Thận Ngữ đeo ba lô chạy chậm, sau đó lại vọt tới không hiểu tại sao lại vui vẻ.
“Kỷ Trân Châu!” Anh gọi.
Kỷ Thận Ngữ giật mình một cái, làm bộ không nghe thấy.
Đinh Hán Bạch đổi giọng, gọi tên thật, nhóc kia mới vui vẻ chạy tới. “Tan học rồi còn chạy, nhiều người như vậy, không sợ ngã à?” Anh rất tự nhiên lấy xuống cặp sách của Kỷ Thận Ngữ, móc lên xe.
Kỷ Thận Ngữ không nghĩ tới Đinh Hán Bạch sẽ xuất hiện, giải thích: “Cửa hàng bên kia có sô cô la, bán nhanh lắm, em sợ không mua kịp.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Cậu thích ăn sô cô la?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em muốn mua cho dì, lần trước dì cho em ăn nhiều lắm, em áy náy.”
Đinh Hán Bạch trở mặt nhanh chóng: “Tôi cũng cho cậu ăn kẹo mà, sao cậu không áy náy?”
Giọng Kỷ Thận Ngữ như muỗi ruồi: “Lấy tiền của anh mua đồ cho anh cứ thấy quái quái kiểu gì í.”
Đó là tiền làm cặp liên hoàn, cậu lấy một ít ra tiêu vặt, còn lại đều để cho Lương Hạc Thừa. Đinh Hán Bạch dở khóc dở cười, cái số của anh thế nào vậy, vốn là thân phận sư ca có thể sai khiến hò hét, lại ma xui quỷ khiến tiền mất tật mang.
Mà Kỷ Thận Ngữ cuối cùng vẫn mua, một túi sô cô la, một túi kẹo Toffee, trên đường cậu và Đinh Hán Bạch mỗi người ngậm một viên, ngọt ngào trở về nhà. Đến hiên nhà, cậu đưa túi kẹo kia cho anh: “Lần này không nợ anh nữa nhé.”
Đinh Hán Bạch bỗng nhiên nổi giận: “Một túi kẹo liền đuổi tôi đi?!”
Kỷ Thận Ngữ trốn trở về phòng, Đinh Hán Bạch đi theo vào, muốn giáo huấn thao thao bất tuyệt. Kỷ Thận Ngữ bịt lỗ tai cười, Đinh Hán Bạch kẹt lại trong nụ cười đó, mới hiểu được mình bị trêu đùa. Anh ra vẻ đuổi đánh, chạy vòng quanh giường, vòng qua cái bàn, suýt nữa đụng phải tủ thấp.
Kỷ Thận Ngữ bận đỡ lấy lọ hoa, chợt nghĩ tới bình sứ men xanh. Cậu do dự: “Sư ca, anh có nhớ cái đống mảnh vỡ anh từng kêu em vứt đi không?”
“Nhớ, làm sao?”
“Em không vứt, em lấy làm bình sứ men xanh…”
Giọng dần nhỏ đi, mà cứ như sấm dậy đất bằng, Đinh Hán Bạch bị kích thích cực lớn, xông tới, hận không thể xách Kỷ Thận Ngữ lên. “Tại sao cậu không nói sớm? Đúng là giấu nghề đến gió cũng thổi không lọt!” Chuyển qua chuyển lại một vòng lớn, hóa ra từ lâu đã gặp nhau!
Kỷ Thận Ngữ giải thích: “Em không nghĩ anh sẽ thích em —— “
Đinh Hán Bạch lớn tiếng ngắt lời: “Ai thích cậu?!”
Kỷ Thận Ngữ nghẹn họng: “—— thích tay nghề của em, không phải em…”
Sắc mặt Đinh Hán Bạch vô cùng đặc sắc, đỏ trắng lập lòe trong ánh mắt, anh nghênh ngang rời đi, mất mặt nhưng vẫn cố ra dáng. Một hơi đi ra tiểu viện, không hề ngừng lại, vòng qua bức tường phù điêu ở cổng đặt mông ngồi ở bên cạnh cái ao.
Ôm nỗi hận ném một nắm đồ ăn cho cá vào ao, cá vẫy đuôi quấn quýt, vui mừng đến nỗi tạo thành nhiều cơn sóng gợn.
Anh lại nắm một vốc nữa, vì cả ngày toàn nghĩ bậy nghĩ bạ, lại nắm một vốc nữa, vì đã tới trường đón cậu tan học. Anh cứ như mãnh thú, lúc đối mặt với người kia thì giương nanh múa vuốt, sau lưng lại thành thú bị nhốt.
Không thấy được thì nhớ, nhìn thấy được liền cười. Không thấy được nhớ như điên, nhìn thấy liền mở cờ trong bụng.
Đinh Hán Bạch không thể tin nổi, lẽ nào anh có ý với Kỷ Thận Ngữ sao? Nhưng Kỷ Thận Ngữ là con trai… Anh đang suy nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy chứ?!
Ngồi đến khi màn đêm buông xuống, anh đứng dậy đi.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Duyên Thọ ra cho cá ăn, chỉ thấy toàn bộ đều chết sạch vì no, phơi bụng bạc trắng lên trời, cực kỳ oan khuất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook