Tỏa Băng Tâm
-
Chương 10
Ta ngẩng đầu, không vui nói: “Lại còn bị thương sớm hơn một chút? Chàng chê mình bị thương chưa đủ nhiều, có phải hay không?”
Tính cả vết thương mà ta nhìn thấy trên ngực hắn lúc trước, vết thương của lần thích s.á.t ở hoàng cung cùng vết thương hôm qua, theo ta biết, đã có đến ba chỗ.
Càng đừng nói đến những vết thương lớn nhỏ khác mà Tống Cẩn nhắc đến mà ta không biết.
Trong mắt Nghiêm Hủ dường như có một tầng sương khói, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu ta, khóe miệng hơi cong lên: “Đau lòng rồi sao?”
Thanh âm mang theo mê hoặc ái muội, ánh mắt như muốn dìm c.h.ế.t người vào bên trong đó, lòng ta rần rần một trận, ta đẩy hắn ra ngồi dậy.
Ta hơi nghiêng mặt sang một bên.
“Ai đau lòng chàng chứ?”
Nói xong, ta liền muốn đứng dậy.
Ai ngờ hắn cũng lập tức ngồi dậy, hai tay từ phía sau ôm vòng lấy ta, ghé s.á.t mặt vào tai ta cười nói: “Tối hôm qua đều khóc thành như vậy rồi, còn nói không đau lòng?”
Thân thể ta hắn bị hắn siết chặt không thể động đậy, đành phải nghiêng đầu về phía cửa sổ, “Không đau lòng.”
“Thật sự không đau lòng sao?”
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được nhịp đập trái tim, ta cực lực đè xuống rung động khó hiểu này, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Ta chỉ là không muốn tuổi còn trẻ... mà đã trở thành góa phụ.”
Người phía sau ta khựng lại, nửa ngày cũng không thấy nói gì.
Chẳng lẽ ta nói hơi nặng lời?
Ta đang chuẩn bị quay đầu lại, nhưng vòng tay ôm lấy ta càng siết chặt, ta chợt cảm thấy trên cổ nóng ran, là hắn nhẹ nhàng hôn xuống.
Giọng nói trầm thấp ôn nhu lập tức vang lên bên tai ta:
“Vân nhi, sau khi hồi cung... Chúng ta liền làm lễ hợp cẩn, được không?”
Ta nháy mắt ngây ngốc sửng sốt, lễ hợp cẩn...
Hắn xoay người ta lại, ta nhìn hai mắt hắn, bên trong ẩn chứa vô vàn tình ý dịu dàng.
“Vân nhi, ba năm... đã qua rồi.”
Trong lòng ta đột nhiên giống như có một con thỏ chạy vào, nhảy lên nhảy xuống, ta nhất thời luống cuống, mắt chợt nhìn thấy vết m.á.u đang rỉ ra từ y phục trên cánh tay trái của hắn.
Sao hắn lại quên được vết thương trên tay trái của mình chứ?
Ta kinh hô một tiếng: “Chàng, chảy m.á.u như vậy còn không cảm thấy đau sao?”
Vội vàng đẩy hắn ra, ta đứng dậy muốn mở cửa gọi Chí Chính.
Nhưng hắn lại kéo ta lại.
“Vân nhi, phu quân nàng nhiều năm như vậy cũng đều vượt qua được, hiện giờ có liều mạng cũng sẽ không để nàng làm quả phụ.”
Trong lòng ấm áp, ta quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bật cười một tiếng: “Chàng đừng liều mạng, ta mới không làm quả phụ đâu.”
Hắn cười, đưa ngón tay thon dài ra đẩy chóp mũi ta, sau đó mới từ từ buông ta ra, chậm rãi nói: “Hóa ra cảm giác được người khác đau lòng lại tốt như vậy...”
Ta chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, vội vàng quay đầu, “Ta, đi gọi Tống Cẩn quay lại.”
Vì vậy, Tống Cẩn mới vừa bước ra khỏi cửa phủ thái thú liền bị Chí Chính thỉnh quay trở lại.
Tống Cẩn vẻ mặt bất lực nhìn vết thương của Nghiêm Hủ, vừa bôi thuốc lần nữa lên miệng vết thương vừa ý vị thâm trường nói: “Nhị điện hạ cho dù không tự kiềm chế được, cũng phải tuân theo y lệnh chứ...”
Tống Cẩn người này, miệng mồm cay độc, trước kia ta đã thấy qua, bây giờ ngay cả Nghiêm Hủ cũng bị một câu nói của hắn làm cho sắc mặt ủ rũ, chột dạ nhìn ta đứng ở một bên.
Ta lập tức cho hắn một ánh mắt chàng nhìn ta làm cái gì.
Nghiêm Hủ quay đầu, kiên trì nói dối đến cùng: “Chỉ là, không cẩn thận đụng phải một chút.”
Tống Cẩn nhướng mày, “Ồ? Không cẩn thận như vậy sao?” Nói xong trên tay liền dùng thêm chút lực, “Vậy lần này cần phải thắt chặt hơn, chỉ có thể vất vả nhị điện hạ... chịu đựng một chút.”
Mấy chữ “Chịu đựng một chút” Tống Cẩn còn gằn giọng rất nặng.
Ta đoán chừng, cũng chỉ có Nghiêm Hủ và Vân Hạc, dưới mấy lời độc miệng của Tống Cẩn còn có thể kiên trì một hai, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm bị Tống Cẩn nói đến mức đào lỗ chui xuống đất.
Một lúc sau, Tống Cẩn đã băng bó xong cho Nghiêm Hủ, ta đột nhiên nhớ đến chuyện túi hương. Đêm qua thật sự quá hoảng loạn, ta lại quên hỏi mất.
“Tống Cẩn, túi hương của Vương Như Quân, đêm qua nàng ta nói có bỏ mê hồn hương và tang hồn tán trong đó, có thật vậy không?”
Tống Cẩn ngẩng đầu, thở dài: “Đúng là có hai thứ này, nhưng không chỉ có mỗi hai thứ này. Ta vốn định ngày mai đem đến nói với muội, túi hương kia ta mở ra thì phát hiện bên trong có vài loại thảo dược vụn, mà bên trong đống thảo dược vụn đó lại là một viên trân châu to bằng hạt đậu.”
Ta và Nghiêm Hủ đồng thời nói: “Trân châu?”
Tống Cẩn gật đầu: “Chỉ là viên trân châu này, ta không nhìn ra được môn đạo gì, nhìn thế nào cũng đều là một hạt châu bình thường, cũng chưa nghĩ ra trân châu này đặt cùng thảo dược là có dụng ý gì.”
“Nhưng ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái chỗ nào đó.” Ta cau mày, “Là nàng ta bảo ta giúp đưa túi hương cho Bàng Nghệ, mà lại hạ dược trong túi hương, nàng ta đã để tâm đến Bàng Nghệ, vậy Bàng Nghệ có được túi hương này, chẳng phải cũng sẽ trúng độc của dược thảo này sao?”
Tống Cẩn lắc đầu: “Đây chính là chỗ tuyệt diệu của túi hương này của nàng ta, sau khi trộn lẫn mấy loại dược thảo này, độc của mê hồn hương và tang hồn tán trong túi hương, chỉ có tác dụng với nữ tử.”
Tống Cẩn chỉ vào vết thương của Nghiêm Hủ, “Giống như chất độc trong trâm cài đêm qua vậy, đối với nữ tử mà nói mặc dù là kịch độc, nhưng với nam tử chẳng qua là...”
Nghiêm Hủ đột nhiên ho khan một trận.
Lúc này ta mới nhớ từ lúc ta tiến vào hắn đều chưa uống nước, sợ là đã khát rồi, liền rót cho hắn một ly nước.
Ta đưa nước cho Nghiêm Hủ, quay đầu hỏi Tống Cẩn: “Chẳng qua là cái gì?”
Tống Cẩn liếc nhìn Nghiêm Hủ, quay đầu lại nói với ta: “Ừm, chính là độc tính cũng không lớn lắm.”
Ta thở dài: “Một nữ tử khuê phòng như nàng ta, cư nhiên có thể phối được độc dược, còn có cả loại cơ quan ám khí kia.”
Nghiêm Hủ lắc đầu: “Thật không ngờ, Vương gia còn có thể đem nữ tử dưỡng thành như vậy.”
Tống Cẩn đầy vẻ đăm chiêu: “Có điều thủ pháp này của nàng ta, trái lại rất giống một môn phái trên giang hồ.”
Nghiêm Hủ hỏi: “Môn phái nào?”
“Nhị điện hạ đã nghe qua Tẩy Tâm Phái chưa?”
Nghiêm Hủ cau mày: “Là tà phái trong truyền thuyết có thể giúp người khác xóa bỏ ký ức và thay đổi dung mạo sao?”
“Không sai.” Tống Cẩn đáp, “Chẳng qua cách nói đó là trên giang hồ đồn đại mà thôi, người của Tẩy Tâm Phái phần lớn là am hiểu y thuật, căn cứ vào nam nữ già trẻ mà làm ra những loại dược khác nhau, hầu hết chỉ thu tiền rồi thay người người khác giải ưu, cũng sẽ không đả thương tính mạng người khác.”
Nghiêm Hủ suy nghĩ một chút: “Ý ngươi nói là, có khả năng Vương gia có chút quan hệ với Tẩy Tâm Phái?”
Tống Cẩn gật đầu: “Quả thật là có khả năng này, dù sao thảo dược cao siêu như vậy, không phải s.á.t thủ bình thường có thể làm được.”
Tống Cẩn ngừng lại, “Chỉ là Tẩy Tâm Phái luôn hoạt động ở hai nước Tề - Nhạc, Bắc Lương ngược lại chưa bao giờ nghe nói có đệ tử của môn phái này, ta đã gửi thư cho một vị cố nhân hỏi thăm một chút, xem có thể lấy được chút manh mối nào không.”
Đang nói thì Chí Chính gõ cửa mà vào.
“Điện hạ, Vương Như Quân tỉnh rồi, nhưng vô luận thế nào cũng đều không mở miệng.”
Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Bắt đầu từ những người xung quanh nàng ta? Tì nữ của nàng ta thì sao?”
Chí Chính lắc đầu: “Tì nữ kia là người câm, lại không biết chữ, không hỏi ra được gì. Tì nữ kia cũng không phải trời sinh bị câm, sáng nay đã để cho đại phu xem qua, nói là năm xưa đã uống qua nhuyễn hương tán, không được dùng giải dược kịp thời, cho nên mới biến thành người câm.”
Nhuyễn hương tán…
Đêm qua Vương Như Quân nói câu kia là ý gì?
“Thử lại một lần cuối cùng đi.”
Có nghĩa là, trước đây, nàng ta không chỉ động s.á.t tâm với ta một lần.
Ta đột nhiên hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Nghiêm Hủ, chỉ thấy hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Lẽ nào... lúc đó hạ nhuyễn hương tán cho ta, lại là nàng ta?”
Nghiêm Hủ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vân nhi, ban đầu ta không nói cho nàng biết, hai người hạ dược cho nàng, kỳ thật ba ngày sau đó liền bị phát hiện c.h.ế.t ở sườn núi hoang vu ngoại thành.”
Tiểu Cẩm, c.h.ế.t rồi sao?
Ta sửng sốt: “Không phải chàng nói... vẫn chưa bắt được sao?”
Hắn lắc đầu: “Người đứng sau màn quả thật vẫn chưa bắt được, s.á.t thủ làm việc quá gọn gàng... Vẫn luôn không dám nói cho nàng biết, là sợ nàng sợ hãi. Hôm nay xem ra, nếu là Vương gia làm, ngược lại cũng hợp lý.”
Ta nói: “Như vậy, nếu Vương Như Quân thuê Tiểu Cẩm hạ nhuyễn hương tán cho ta, sau ta lại đem ta bán vào thanh lâu kĩ viện...” Ta cười khổ một tiếng, “Nàng ta quả nhiên rất hận ta.”
Ta quay đầu nói với Tống Cẩn và Nghiêm Hủ: “Thảo dược là nàng ta hạ cho ta... Nhưng nàng ta đối với Bàng Nghệ có tình ý, trân châu hẳn là nàng ta đưa cho Bàng Nghệ.”
Chuyện của hai người họ, sợ chỉ có hỏi Bàng Nghệ một chút mới có thể biết.
“Nghiêm Hủ, tối qua chàng nói tội của Bàng gia đã được rửa sạch, vậy Bàng Nghệ sẽ được thả ra phải không?”
Khóe miệng Nghiêm Hủ nhếch lên, lắc đầu: “Vân nhi, nàng thật sự cho rằng ta bắt hắn sao? Đừng quá coi thường Bàng Nghệ người này, lần này cũng không phải ta bắt hắn, mà là ngày thứ hai ta bắt đầu thực hiện kế hoạch, hắn liền chủ động đến tìm ta.”
Ta đột nhiên phản ứng lại, “Hắn tìm chàng... nói chàng đem hắn nhốt lại?”
Nghiêm Hủ gật đầu: “Hắn đã sớm phát hiện bản án trên người Bàng gia, lần này chẳng qua chỉ cùng ta chơi một ván cờ, dẫn ra biểu ca Bàng gia kia, thuận đường còn thu thập được nhị thúc, tam thúc của hắn. Hắn đâu phải ngồi đại lao, hắn là mượn tay ta để thanh lí môn hộ.”
“Vậy bây giờ hắn đã ra ngoài chưa?”
Nghiêm Hủ gật đầu: “Sáng nay hẳn là hắn sẽ trở về Bàng gia.”
Chả trách Nghiêm Hủ nói với ta Bàng Nghệ không sao.
Tống Cẩn thu dọn hòm thuốc, nói với ta: “Không bằng ta trở về lấy trân châu đưa cho muội, muội đem đi hỏi Bàng công tử, có lẽ có thể có manh mối mới cũng không chừng.”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cùng huynh trở về, lấy trân châu rồi ta trở lại Trương phủ, sau đó đi tìm Bàng Nghệ hỏi chuyện này.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn Nghiêm Hủ, cười: “Vậy ta đợi muội ngoài cửa.”
Sau khi Tống Cẩn đi ra ngoài, ta vừa muốn nói chuyện, liền được Nghiêm Hủ kéo vào lòng hắn, bên tai ta truyền đến âm thanh chua xót: “Vừa nghe hắn ra ngoài rồi liền muốn trở về, vội vàng gặp hắn như vậy sao?”
Ta ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Gặp ai?”
Hắn gục đầu vào trán ta, nhẹ giọng bất đắc dĩ nói: “Nàng nói xem, gặp ai?”
Ta cười đáp: “Hôm qua ta đã một đêm không về, tuy đã gửi thư cho Trương gia, nhưng hôm nay chàng đã khỏe rồi, ta dù sao cũng phải trở về mới được, liên quan gì đến gặp ai.”
Hắn cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nhìn cánh tay của mình: “Ta không khỏe.”
Ta: “Hả?”
Hắn tiếp tục nói: “Nàng nhìn xem, thật sự không khỏe...”
Ta nhìn thoáng qua, cố ý đáp: “Nhưng đều đã băng bó xong rồi...”
Hắn nhíu nhíu mày: “Vân nhi...”
Ta không trêu hắn nữa, chỉ túm vạt áo trước ngực hắn nhẹ giọng nói: “Bàng Nghệ là bằng hữu của ta, lúc ta mới đến Nguyên Châu, hắn là bằng hữu đầu tiên ta quen biết ở đây, ta từ nhỏ lớn lên ở trong cung, bằng hữu có thể kết giao rất ít, cho nên, ta đối với hắn chỉ là quan tâm giữa bằng hữu với nhau.”
Nghiêm Hủ vuốt tóc ta, chậm rãi nói: “Hắn đối với nàng, cũng không phải là quan tâm giữa bằng hữu với nhau.”
Nói xong, hắn tiếp tục: “Hôm nay sau khi trở về, để cho Phi Linh bọn họ giúp nàng chuyển đồ đạc đến đây đi, nàng ở Trương phủ, ta không yên tâm.”
Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Người Vương gia không phải đều đã bị bắt hết rồi sao? Chàng còn không yên tâm cái gì nữa?”
Hắn đáp: “Bên ngoài cũng không chỉ có mỗi Vương gia, tóm lại nàng ở đây, ta mới yên tâm một chút.”
Ta suy nghĩ một hồi: “Được, nhưng ngày mai đi, hôm nay ta còn có chuyện muốn nói với Huệ Tâm.”
Ta cùng Tống Cẩn đi lấy trân châu, sau đó trở lại Trương phủ.
Vốn muốn đi tìm Huệ Tâm ở phòng nàng, ai ngờ vừa mở cửa phòng ra thì lại không thấy người đâu.
Đào Đào cười nói: “Tiểu thư và thiếu gia đều ở chỗ lão thái thái, Vân cô nương ở trong phòng đợi tiểu thư một chút.”
Ta liền cười đáp một tiếng “Được”.
Khi ta bước đến trước bàn, nhìn thấy trên bàn đặt một bức họa bị che một nửa, tựa hồ vẽ một mỹ nhân mặc cung trang.
Chỉ là mặt mày người trong bức họa, lại quen mắt đến thế.
Trong lòng ta cả kinh, tay run rẩy mở cuộn tranh ra, chợt cảm thấy m.á.u trong người như đông cứng lại.
Cung trang quen thuộc, mặt mày quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc.
Người trong bức họa, là ta.
Bức họa này, cũng là ba năm trước, khi sứ giả Bắc Lương đến thăm hỏi, họa sĩ cung đình Đại Tề đã vẽ nó.
Bắc Lương lúc đó đến thỉnh cầu kết duyên Tần Tấn, mang theo bức họa chân dung của đại hoàng tử Nghiêm Mạc.
Mà sau khi phụ hoàng chỉ định ta đi Bắc Lương hòa thân, ban cho ta phong hào Sùng Ninh công chúa, cũng lệnh họa sĩ cung đình vẽ chân dung cho ta, sau đó đưa cho sứ giả đem về Bắc Lương.
Bức họa này, sau này ta đều chưa từng nhìn thấy ở hoàng cung Bắc Lương, cũng chưa bao giờ để ý đến.
Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện ở Trương phủ, xuất hiện trên bàn sách của Huệ Tâm.
Một giọt mồ hôi lạnh từ sống lưng trượt xuống, Tiến Bằng luôn hào phóng cởi mở, là một thương nhân, tâm tư thông suốt. Trong lòng Tiến Bằng, mặc dù biết thân phận của ta và Vân Hạc không đơn giản, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi, lại càng nguyện ý tiếp nhận ta ở Trương phủ thời gian qua, tất sẽ không có khả năng ở sau lưng điều tra thân phận của ta.
Mà Huệ Tâm chỉ là một nữ tử khuê các, càng không dính dáng đến những thứ này.
Bây giờ ở Nguyên Châu, người biết được thân phận thật sự của ta, vốn chỉ có một mình Tống Cẩn, vậy sẽ là ai, đem bức họa này đưa cho Huệ Tâm?
“… Tỷ tỷ?”
Ta định thần lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Huệ Tâm và Tiến Bằng đang một trước một sau bước vào phòng, hai người thấy ta đứng trước bức họa ngẩn người, liền cước bộ chậm lại.
“Người trên bức họa... quả nhiên là... Vân tỷ tỷ sao?”
Chuyện đã đến nước này, không cần phải giấu giếm nữa, huống hồ hai người bọn họ, đều là người ta tín nhiệm.
Ta hít sâu một hơi, đi qua đóng cửa lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Người trên bức họa này, quả thật là ta.”
Huệ Tâm sững sờ nói: “Nhưng trên bức họa viết... Sùng Ninh công chúa... Tỷ tỷ... tỷ... tỷ là...”
Ta nhìn Tiến Bằng, vẻ mặt của hắn hơi giật mình, nhưng so với Huệ Tâm thì trấn tĩnh hơn nhiều, ta thở dài: “Lúc trước... quả thật bởi vì một vài nguyên nhân, ta đã che giấu thân phận với các ngươi.”
Ta nhìn thẳng vào hai mắt Tiến Bằng, “Ta đích xác là Sùng Ninh công chúa của Đại Tề.”
Tiến Bằng chỉ hơi giật mình trong nháy mắt, rất nhanh liền lắc đầu cười nói: “Nói thật, lúc Huệ Tâm vừa lấy bức họa này ra, ta còn không tin lắm, nhưng hiện tại ngẫm lại, cảm thấy Tiểu Vân muội, xác thực có phong phạm của công chúa. Chỉ là...” Hắn dừng lại một chút, “Muội đã là Sùng Ninh công chúa đến Bắc Lương ba năm trước, vậy chẳng phải là, vốn muội cùng nhị điện hạ là...”
Ta bất lực cười: “Ta và hắn, quả thật vốn là phu thê chưa cưới, đã cùng nhau bái tế trời đất, chẳng qua... vì một vài nguyên nhân, ở Nguyên Châu, thân phận của ta không thể bị người khác biết.”
Nếu lúc này ta bị bại lộ thân phận ở Nguyên Châu, thì những gì Nghiêm Hủ làm trước đây cũng chính là tội khi quân phạm thượng.
“Bức họa chân dung này, theo lẽ thường nên ở trong cung trên kinh, tại sao...”
Tiến Bằng đi tới, nhìn nhìn bức họa: “Hôm nay Lý Tư Phong ra ngoài, lão thái thái Lý gia vốn mời Huệ Tâm đến phủ trò chuyện, ai ngờ Huệ Tâm đến mới biết, lão thái thái đã sớm vô ý té ngã một cái, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng cũng cần lang trung châm cứu, hạ nhân sợ Huệ Tâm chờ đợi thấy chán, liền đưa muội ấy đến thư phòng của Lý Tư Phong.”
Tiến Bằng nhìn Huệ Tâm, nàng tiếp lời: “Không ngờ ta ở thư phòng mới ngồi xuống, liền có hạ nhân đưa bức họa này tới, nói là có người đưa cho Tư Phong, bởi vì gần đây hắn cũng thường lấy ít thư họa cho ta xem, ta chỉ cho rằng đây là kiệt tác hắn tìm từ nơi nào, liền... liền mở ra xem. Ai biết được bên trên vẽ một nữ tử mặc cung trang, hơn nữa, bộ dạng giống y đúc Vân tỷ tỷ...”
Huệ Tâm cắn môi, bộ dạng bất an: “Ta... ta sợ hãi, ta cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, liền cầm bức họa... chạy về...”
Tiến Bằng tiếp tục: “Huệ Tâm trở về thì tìm ta, ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, bởi vì muội không có ở đây, ta trước tiên kéo Huệ Tâm hỏi tình huống của lão thái thái Lý gia. Lý gia cũng giống như Trương gia, ở Nguyên Châu mấy đời thương nhân, Lý Tư Phong mặc dù học ở trên kinh, nhưng cũng chưa từng đi thi lấy công danh, rốt cuộc là người nào sẽ đưa bức họa này cho hắn, vì sao lại đem bức họa đưa cho hắn, ta cũng không biết.”
Ánh mắt ta vô tình liếc thấy bức họa sông núi treo trên tường trong phòng, đây cũng là cái lúc trước Lý Tư Phong đưa cho Huệ Tâm.
Ta chỉ vào lạc khoản trên bức tranh hỏi: “Tiến Bằng, ngày thường huynh cũng nghiên cứu thư họa, có biết người tên Cốc Xuân Sinh này không?”
Tiến Bằng sửng sốt một chút, đến gần nói: “Cốc Xuân Sinh? Đó là họa sĩ nổi danh của Nhạc quốc, người Bắc Lương đối với hắn không quen biết lắm, nhưng ở Nhạc quốc, sợ là từ bà lão đến trẻ nhỏ không ai không biết.”
Hóa ra là như vậy.
Vở kịch truyền từ Nhạc quốc, phong tục Lưu Ly Sơn, bức họa của Cốc Xuân Sinh, chẳng qua đều là thăm dò.
Hắn đã sớm nghi ngờ ta.
Chỉ là người đứng sau hắn, là ai?
Huệ Tâm run giọng nói: “Tư Phong hắn, lẽ nào sẽ gây bất lợi cho tỷ tỷ sao?”
Ta cười khổ: “Ít nhất hắn đang thông qua muội không ngừng thăm dò thân phận của ta, hơn nữa bức họa này, e rằng hắn đã tám chín phần nhận định thân phận Sùng Ninh công chúa của ta.”
Tiến Bằng suy tính một hồi lâu, hỏi Huệ Tâm: “Bức họa này, có phải Lý Tư Phong còn chưa xem qua không?”
Huệ Tâm ngây ra: “Hẳn là vậy... Bức họa này lúc đưa tới tay, vẫn còn bọc ngoài, có lẽ là mới vừa đưa tới...”
“Ta cảm thấy có một biện pháp, có lẽ làm được.”
Biện pháp của Tiến Bằng, là lấy một bức họa khác thay thế cái này, để Huệ Tâm trả lại cho Lý gia.
Mặc dù biện này không thể nói là vạn vô nhất thất, nhưng ít nhất có thể kéo dài được thời gian.
*Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Chỉ là dẫu sao Lý Tư Phong cũng là hôn phu của Huệ Tâm, theo ta thấy, Huệ Tâm là thật lòng thích hắn.
Tiến Bằng dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ta, nói: “Tiểu Vân, muội không cần lo lắng, tuy Trương gia và Lý gia có hôn ước, nhưng Vân huynh có ân cứu mạng với ta, ta và Huệ Tâm, bất luận thế nào đều sẽ đứng về phía muội.”
Sau đó, Tiến Bằng nhìn ta, rồi lại nhìn Huệ Tâm, cười: “Ta đi tìm một bức họa khác trước, các muội cứ nói chuyện đi.”
Cánh cửa mở ra vừa đóng, ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Huệ Tâm: “Huệ Tâm, đã đặt muội vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi, xin lỗi.”
Huệ Tâm lau nước mắt: “Vân tỷ tỷ đang nói cái gì vậy, từ khi tỷ tỷ đến Trương gia, ta vẫn luôn xem tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột, nếu không phải như thế, cũng sẽ không nhìn thấy bức họa chân dung của tỷ tỷ liền... liền...”
Chuyện này, người tổn thương nhiều nhất là Huệ Tâm.
Cô nương trước mắt, từ khi ta lần đầu đến Nguyên Châu, đã cho ta sự ấm áp như tỷ muội ruột thịt.
Huệ Tâm khịt mũi, tiếp tục nói: “Vân tỷ tỷ không cần lo lắng... Giống như vừa rồi ca ca đã nói, nếu như ta nhất định phải chọn một người giữa tỷ tỷ và Tư Phong, vậy ta nhất định... chọn tỷ tỷ... Tư Phong hắn, đại khái cũng không hẳn thích ta... Bây giờ nghĩ lại, gần đây mấy lần gặp mặt, hắn đều thông qua ta để thăm dò tin tức của tỷ, lúc đó ta còn tưởng rằng... Thật ra ta... cũng cảm thấy buông tay là rất tốt...”
Nhưng khi nói xong, vành mắt nàng lại đỏ thêm vài phần.
Ta biết, nàng đối với Lý Tư Phong, là giao cả trái tim.
Mới bao lâu, ta còn thấy vui vẻ cho nàng, có thể tìm được người mình thích mà cũng thích mình, may mắn biết bao nhiêu.
Nhưng không ngờ, Lý Tư Phong này, che giấu lòng dạ cùng toan tính sâu như vậy.
Ta nhẹ nhàng đi qua ôm lấy nàng: “Huệ Tâm, không cần bận tâm đến ta, nếu Lý Tư Phong thật sự thích muội, muội chỉ cần nghe theo trái tim của mình là được.”
Nàng tựa đầu vào vai ta, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Tỷ tỷ, hắn không thích ta, ta biết, ta cảm nhận được...”
Ta nhẹ giọng nói: “Ba năm trước khi ta đến Bắc Lương, ngũ ca ta đã từng nói, chớ để bản thân không còn lựa chọn nào khác, lúc đó ta không hiểu là ý gì, nhưng hiện tại ta đã biết. Dù muội có giao ra bao nhiêu trái tim nữa, muội đều có thể thu hồi lại được, cho nên không cần sợ.”
Một cô nương tốt như vậy, đáng được người tốt hơn nâng niu trên lòng bàn tay.
Huệ Tâm ngẩng đầu, nước mắt còn treo ở khóe mắt: “Vậy tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ cũng đã giao ra cả trái tim rồi sao?”
Ta xoa đầu nàng: “Giao ra rồi, cũng thu hồi lại được, chính vì như vậy, ta hôm nay mới có thể thấy rõ được trái tim của mình, càng dám đem trái tim của mình giao ra lần nữa.”
Huệ Tâm chớp chớp đôi mắt ngấn nước: “Vậy trái tim của tỷ tỷ... là giao cho nhị hoàng tử sao?”
Ta thở dài một tiếng: “Cái đó, là một câu chuyện dài phức tạp.”
Cùng Huệ Tâm dùng bữa trưa xong, ta suy nghĩ một chút, để Linh Tê gửi thư cho đến Bàng gia, cầm bức họa quay lại phủ thái thú tìm Nghiêm Hủ.
Ai ngờ Chí Chính nói cho ta biết, Nghiêm Hủ và Bàng Nghệ đang cùng nhau nghị sự ở hậu viện.
Ta vốn muốn đi đến hậu viện, nửa đường lại đụng phải Bàng Nghệ từ hậu viện đi ra.
Cả người hắn so với một tháng trước cũng không có gì thay đổi, trong tay cầm một chiết phiến, vẫn tư thế phong lưu tiêu sái như trước, khiến cho người ta có cảm giác hắn cũng không phải chịu tội ở trong lao ngục, mà chỉ là mới đi du sơn ngoạn thủy về.
Nhìn thấy ta, hắn giật mình một lúc, sau đó liền lộ ra nụ cười quen thuộc: “Tiểu Vân, đã lâu không gặp.”
Hắn tiến gần một bước, trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng thần sắc có chút buồn bã: “Cũng không biết có phải là ông trời nghe được tiếng lòng vừa rồi của ta hay không, mới để cho ta gặp được nàng.”
Ta có lẽ lâu rồi không gặp hắn, liền cười đáp: “Thấy ngươi vẫn thần thái sáng láng như vậy, ta cũng yên tâm... Chuyện nhà ngươi, ta có nghe nói một chút, mấy ngày nay, hẳn ngươi cũng thập phần cực khổ.”
Hắn cười khổ, lắc đầu: “Có một số chuyện, chỉ là thân bất do kỷ, không thể không làm. Bàng gia đến thế hệ này của ta, kỳ thật đã có thể suy bại, bên trong căn bản sai sót hỗn loạn không chịu nổi, nếu ta không xuất thủ, cả Bàng gia sợ là cũng sẽ đi đến nơi này.” Hắn dừng lại, “Chuyện của Vương Như Quân ta đã nghe nhị điện hạ nói, chỉ là lúc này ta đối với nàng ta cũng đầu óc mù mờ, nhưng chuyện này, ta nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi... không nhớ nàng ta sao?”
Bàng Nghệ cười khổ: “Thật sự không có ấn tượng gì.”
Ta lấy trân châu trong tay áo ra: “Ngươi nhìn xem, hạt châu này, là nàng ta lúc trước nói ta đưa cho ngươi.”
Hắn cầm lấy hạt châu tỉ mỉ quan s.á.t hồi lâu, lắc đầu: “Tiểu Vân, nói thật, hạt châu này quá bình thường... Mấy năm đó, lão gia tử có ý để cho ta tiếp nhận quyền quản gia, vì vậy nhị thúc, tam thúc của ta không ít lần tính kế ta, ta không thể không vừa khiêm tốn hành sự, vừa diễn một bộ dáng công tử phóng đãng không chịu nổi trọng trách, khi đó... không biết là đã đưa bao nhiêu hạt châu như vậy cho các cô nương Nguyên Châu.”
Ta nhớ lại lời nói của Vương Như Quân bên hồ hôm đó, linh quang chợt lóe: “Vậy ngươi đã từng cứu ai ở Vọng Hi Hồ không?”
Hắn cẩn thận suy nghĩ: “Nếu là cái này, năm năm trước, ta đi Vọng Hi Hồ du ngoạn, đúng là cứu được một cô nương muốn quyên sinh, quả thật cũng đem trân châu mang bên người tặng cho nàng kia một viên... Chẳng lẽ...”
Đại khái là vậy đi.
Hắn lắc đầu: “Nếu thật sự như vậy, thì đúng là châm chọc, lúc trước ta cứu người, lại suýt nữa trở thành hung thủ hại nàng...” Hắn ngừng lại, nhìn ta nói, “Tiểu Vân, xin lỗi.”
Ta cười đáp: “Ngươi có gì mà xin lỗi? Bàng Nghệ, ngươi cứu người không sai, chuyện Vương Như Quân hại ta cũng không có chút liên quan nào đến ngươi, ngươi không cần lo lắng, càng không cần tự trách.”
Lúc này ánh mặt trời vừa xế chiều tràn vào, ấm áp chiếu lên người chúng ta, hắn giật mình một chút, chỉ hơi cúi đầu thấp giọng nói: “Vì sao... Phải tốt đến như vậy?”
Ta: “Hả?”
Hắn không nói gì, ngẩng đầu nhìn ta, một hồi lâu sau mới nói: “Ta chỉ cảm thấy, may mắn vì mình vì gặp được, lại có chút hối hận vì mình gặp phải.”
Ta sửng sốt hỏi: “Gặp cái gì?”
Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Nếu chưa từng gặp qua, sẽ không có nhiều hi vọng xa vời... Lúc buông tay, cũng sẽ không sinh cảm giác không cam lòng, khó có thể dứt bỏ.”
Ánh mắt Bàng Nghệ lóe lên, mặt mang ý cười nhìn ta: “Ví dụ tuy không thỏa đáng, nhưng tâm tình tráng sĩ giải oản, hôm nay ta... xem như cảm giác được rồi.”
*Tráng sĩ giải oản: Trích trong câu “Phúc xà nhất thích thủ, tráng sĩ tức giải oản”, tức là một khi bị rắn độc cắn vào tay, thì tráng sĩ ngay lập tức chặt tay tránh chất độc lan tỏa để bảo toàn sinh mạng. Nghĩa bóng là những người phải miễn cưỡng từ bỏ một số điều yêu thích hiện tại để đạt được những điều to lớn hơn hoặc vì những lợi ích lớn hơn của tập thể.
“Bàng Nghệ… ngươi…”
Hắn đột nhiên thu lại vài phần hoảng hốt vừa rồi, cười nói: “Chuẩn bị khi nào sẽ rời khỏi Nguyên Châu?”
Ta nghĩ nghĩ, đáp: “Phỏng chừng... sắp rồi.”
Đúng vậy, Nghiêm Hủ làm xong chuyện ở đây, ta sẽ rời khỏi Nguyên Châu, cùng hắn hồi kinh.
Bàng Nghệ do dự một lúc: “Lúc trước có một thứ, vẫn luôn muốn đưa cho nàng, chỉ là hôm nay không mang theo... Không bằng, trước khi rời đi thì gặp mặt đi, xem như ta cho nàng tiệc tiễn đưa.”
Ta khẽ nói: “Được.”
Hắn cười cười: “Vừa mới trở về Bàng gia, sự tình quả thực quá nhiều, vậy ta đi trước.”
Ta gật đầu, hắn đi qua người ta, chỉ là vừa đi mấy bước lại quay đầu: “Tiểu Vân.”
Ta quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
“Lần đó cùng nhị điện hạ vật cổ tay, ta... thật sự rất muốn thắng.”
Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không biết tại sao cảm thấy trong lòng cũng có chua xót, liền ngơ ngác nhìn chăm chú phương hướng hắn đi thật lâu.
“Đang nhìn cái gì mà xuất thần như vậy?”
Còn chưa kịp phản ứng, ta đã rơi vào vòng tay của người phía sau, Nghiêm Hủ từ phía sau ôm vòng lấy ta, thanh âm mang theo ý cười: “Không phải nói ngày mai mới đến sao? Như thế nào mới chiều nay đã đến rồi? Chẳng lẽ là... nhớ ta?”
Ta quay đầu, cười: “Sao chàng bước đi mà không phát ra tiếng động? Chàng là mèo sao?”
Con ngươi đen nhánh của hắn sâu không thấy đáy, nhìn phương hướng Bàng Nghệ vừa rồi rời đi, rõ ràng có ý gì đó, thanh âm lại mang theo một tia ủy khuất không dễ phát hiện: “Là nàng nhìn quá nhập thần, mới không nghe được âm thanh ta bước tới.”
Ta cùng Nghiêm Hủ trở về phòng, đem chuyện bức họa nói cho hắn nghe.
Hắn cau mày: “Người đứng sau lưng Lý Tư Phong này, sợ là không thoát khỏi liên quan với Triệu Tử Thiên, nếu không cũng không có khả năng lấy được bức họa này, chỉ là bọn họ đã nổi lên nghi ngờ, hiện tại ta còn động đến người của bọn họ, biện pháp đổi tranh phỏng chừng cũng không kéo dài được lâu. Đợi sự tình chấm dứt, chúng ta liền nhanh chóng hồi kinh.”
Ta gật đầu, hắn tiếp tục nói: “Về phần Lý Tư Phong này, ngược lại có chút ý tứ, trước tiên ta sẽ nói Chí Chính tra kĩ người này, nàng và người Trương gia gần đây cũng đừng nên tiếp xúc với hắn nữa.”
Ta đáp: “Được.”
“Chỉ là, Vân nhi”, Hắn lại cau mày, “Nếu thật sự là Triệu Tử Thiên đang điều tra thân phận của nàng, lấy tác phong của bà ta, hẳn sẽ không chỉ là điều tra đơn giản như vậy, ta sợ bà ta còn có động tác khác, trước khi chúng ta rời khỏi Nguyên Châu, cẩn thận mà nói, tốt nhất nàng... đừng tùy ý đi ra ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta không khỏi nổi lên chút bất an, hắn giống như nhìn thấu ta, khẽ nắm bàn tay mát lạnh của ta: “Vân nhi, đừng hoảng, hết thảy đều có ta.”
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, cũng không biết tại sao nhưng hiện giờ cái ôm của hắn còn có tác dụng hơn cả uống thuốc an thần, ta khẽ cọ cọ trong ngực hắn, thở dài một hơi.
Thanh âm mang theo ý cười của hắn truyền đến: “Có điều, người trong bức họa này, quả thật làm cho người ta xem đến nhập thần... Nếu không phải người thật của nàng ở đây, ta phỏng chừng thật sự muốn xem cả đêm.”
Tính cả vết thương mà ta nhìn thấy trên ngực hắn lúc trước, vết thương của lần thích s.á.t ở hoàng cung cùng vết thương hôm qua, theo ta biết, đã có đến ba chỗ.
Càng đừng nói đến những vết thương lớn nhỏ khác mà Tống Cẩn nhắc đến mà ta không biết.
Trong mắt Nghiêm Hủ dường như có một tầng sương khói, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu ta, khóe miệng hơi cong lên: “Đau lòng rồi sao?”
Thanh âm mang theo mê hoặc ái muội, ánh mắt như muốn dìm c.h.ế.t người vào bên trong đó, lòng ta rần rần một trận, ta đẩy hắn ra ngồi dậy.
Ta hơi nghiêng mặt sang một bên.
“Ai đau lòng chàng chứ?”
Nói xong, ta liền muốn đứng dậy.
Ai ngờ hắn cũng lập tức ngồi dậy, hai tay từ phía sau ôm vòng lấy ta, ghé s.á.t mặt vào tai ta cười nói: “Tối hôm qua đều khóc thành như vậy rồi, còn nói không đau lòng?”
Thân thể ta hắn bị hắn siết chặt không thể động đậy, đành phải nghiêng đầu về phía cửa sổ, “Không đau lòng.”
“Thật sự không đau lòng sao?”
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được nhịp đập trái tim, ta cực lực đè xuống rung động khó hiểu này, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Ta chỉ là không muốn tuổi còn trẻ... mà đã trở thành góa phụ.”
Người phía sau ta khựng lại, nửa ngày cũng không thấy nói gì.
Chẳng lẽ ta nói hơi nặng lời?
Ta đang chuẩn bị quay đầu lại, nhưng vòng tay ôm lấy ta càng siết chặt, ta chợt cảm thấy trên cổ nóng ran, là hắn nhẹ nhàng hôn xuống.
Giọng nói trầm thấp ôn nhu lập tức vang lên bên tai ta:
“Vân nhi, sau khi hồi cung... Chúng ta liền làm lễ hợp cẩn, được không?”
Ta nháy mắt ngây ngốc sửng sốt, lễ hợp cẩn...
Hắn xoay người ta lại, ta nhìn hai mắt hắn, bên trong ẩn chứa vô vàn tình ý dịu dàng.
“Vân nhi, ba năm... đã qua rồi.”
Trong lòng ta đột nhiên giống như có một con thỏ chạy vào, nhảy lên nhảy xuống, ta nhất thời luống cuống, mắt chợt nhìn thấy vết m.á.u đang rỉ ra từ y phục trên cánh tay trái của hắn.
Sao hắn lại quên được vết thương trên tay trái của mình chứ?
Ta kinh hô một tiếng: “Chàng, chảy m.á.u như vậy còn không cảm thấy đau sao?”
Vội vàng đẩy hắn ra, ta đứng dậy muốn mở cửa gọi Chí Chính.
Nhưng hắn lại kéo ta lại.
“Vân nhi, phu quân nàng nhiều năm như vậy cũng đều vượt qua được, hiện giờ có liều mạng cũng sẽ không để nàng làm quả phụ.”
Trong lòng ấm áp, ta quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bật cười một tiếng: “Chàng đừng liều mạng, ta mới không làm quả phụ đâu.”
Hắn cười, đưa ngón tay thon dài ra đẩy chóp mũi ta, sau đó mới từ từ buông ta ra, chậm rãi nói: “Hóa ra cảm giác được người khác đau lòng lại tốt như vậy...”
Ta chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, vội vàng quay đầu, “Ta, đi gọi Tống Cẩn quay lại.”
Vì vậy, Tống Cẩn mới vừa bước ra khỏi cửa phủ thái thú liền bị Chí Chính thỉnh quay trở lại.
Tống Cẩn vẻ mặt bất lực nhìn vết thương của Nghiêm Hủ, vừa bôi thuốc lần nữa lên miệng vết thương vừa ý vị thâm trường nói: “Nhị điện hạ cho dù không tự kiềm chế được, cũng phải tuân theo y lệnh chứ...”
Tống Cẩn người này, miệng mồm cay độc, trước kia ta đã thấy qua, bây giờ ngay cả Nghiêm Hủ cũng bị một câu nói của hắn làm cho sắc mặt ủ rũ, chột dạ nhìn ta đứng ở một bên.
Ta lập tức cho hắn một ánh mắt chàng nhìn ta làm cái gì.
Nghiêm Hủ quay đầu, kiên trì nói dối đến cùng: “Chỉ là, không cẩn thận đụng phải một chút.”
Tống Cẩn nhướng mày, “Ồ? Không cẩn thận như vậy sao?” Nói xong trên tay liền dùng thêm chút lực, “Vậy lần này cần phải thắt chặt hơn, chỉ có thể vất vả nhị điện hạ... chịu đựng một chút.”
Mấy chữ “Chịu đựng một chút” Tống Cẩn còn gằn giọng rất nặng.
Ta đoán chừng, cũng chỉ có Nghiêm Hủ và Vân Hạc, dưới mấy lời độc miệng của Tống Cẩn còn có thể kiên trì một hai, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm bị Tống Cẩn nói đến mức đào lỗ chui xuống đất.
Một lúc sau, Tống Cẩn đã băng bó xong cho Nghiêm Hủ, ta đột nhiên nhớ đến chuyện túi hương. Đêm qua thật sự quá hoảng loạn, ta lại quên hỏi mất.
“Tống Cẩn, túi hương của Vương Như Quân, đêm qua nàng ta nói có bỏ mê hồn hương và tang hồn tán trong đó, có thật vậy không?”
Tống Cẩn ngẩng đầu, thở dài: “Đúng là có hai thứ này, nhưng không chỉ có mỗi hai thứ này. Ta vốn định ngày mai đem đến nói với muội, túi hương kia ta mở ra thì phát hiện bên trong có vài loại thảo dược vụn, mà bên trong đống thảo dược vụn đó lại là một viên trân châu to bằng hạt đậu.”
Ta và Nghiêm Hủ đồng thời nói: “Trân châu?”
Tống Cẩn gật đầu: “Chỉ là viên trân châu này, ta không nhìn ra được môn đạo gì, nhìn thế nào cũng đều là một hạt châu bình thường, cũng chưa nghĩ ra trân châu này đặt cùng thảo dược là có dụng ý gì.”
“Nhưng ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái chỗ nào đó.” Ta cau mày, “Là nàng ta bảo ta giúp đưa túi hương cho Bàng Nghệ, mà lại hạ dược trong túi hương, nàng ta đã để tâm đến Bàng Nghệ, vậy Bàng Nghệ có được túi hương này, chẳng phải cũng sẽ trúng độc của dược thảo này sao?”
Tống Cẩn lắc đầu: “Đây chính là chỗ tuyệt diệu của túi hương này của nàng ta, sau khi trộn lẫn mấy loại dược thảo này, độc của mê hồn hương và tang hồn tán trong túi hương, chỉ có tác dụng với nữ tử.”
Tống Cẩn chỉ vào vết thương của Nghiêm Hủ, “Giống như chất độc trong trâm cài đêm qua vậy, đối với nữ tử mà nói mặc dù là kịch độc, nhưng với nam tử chẳng qua là...”
Nghiêm Hủ đột nhiên ho khan một trận.
Lúc này ta mới nhớ từ lúc ta tiến vào hắn đều chưa uống nước, sợ là đã khát rồi, liền rót cho hắn một ly nước.
Ta đưa nước cho Nghiêm Hủ, quay đầu hỏi Tống Cẩn: “Chẳng qua là cái gì?”
Tống Cẩn liếc nhìn Nghiêm Hủ, quay đầu lại nói với ta: “Ừm, chính là độc tính cũng không lớn lắm.”
Ta thở dài: “Một nữ tử khuê phòng như nàng ta, cư nhiên có thể phối được độc dược, còn có cả loại cơ quan ám khí kia.”
Nghiêm Hủ lắc đầu: “Thật không ngờ, Vương gia còn có thể đem nữ tử dưỡng thành như vậy.”
Tống Cẩn đầy vẻ đăm chiêu: “Có điều thủ pháp này của nàng ta, trái lại rất giống một môn phái trên giang hồ.”
Nghiêm Hủ hỏi: “Môn phái nào?”
“Nhị điện hạ đã nghe qua Tẩy Tâm Phái chưa?”
Nghiêm Hủ cau mày: “Là tà phái trong truyền thuyết có thể giúp người khác xóa bỏ ký ức và thay đổi dung mạo sao?”
“Không sai.” Tống Cẩn đáp, “Chẳng qua cách nói đó là trên giang hồ đồn đại mà thôi, người của Tẩy Tâm Phái phần lớn là am hiểu y thuật, căn cứ vào nam nữ già trẻ mà làm ra những loại dược khác nhau, hầu hết chỉ thu tiền rồi thay người người khác giải ưu, cũng sẽ không đả thương tính mạng người khác.”
Nghiêm Hủ suy nghĩ một chút: “Ý ngươi nói là, có khả năng Vương gia có chút quan hệ với Tẩy Tâm Phái?”
Tống Cẩn gật đầu: “Quả thật là có khả năng này, dù sao thảo dược cao siêu như vậy, không phải s.á.t thủ bình thường có thể làm được.”
Tống Cẩn ngừng lại, “Chỉ là Tẩy Tâm Phái luôn hoạt động ở hai nước Tề - Nhạc, Bắc Lương ngược lại chưa bao giờ nghe nói có đệ tử của môn phái này, ta đã gửi thư cho một vị cố nhân hỏi thăm một chút, xem có thể lấy được chút manh mối nào không.”
Đang nói thì Chí Chính gõ cửa mà vào.
“Điện hạ, Vương Như Quân tỉnh rồi, nhưng vô luận thế nào cũng đều không mở miệng.”
Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Bắt đầu từ những người xung quanh nàng ta? Tì nữ của nàng ta thì sao?”
Chí Chính lắc đầu: “Tì nữ kia là người câm, lại không biết chữ, không hỏi ra được gì. Tì nữ kia cũng không phải trời sinh bị câm, sáng nay đã để cho đại phu xem qua, nói là năm xưa đã uống qua nhuyễn hương tán, không được dùng giải dược kịp thời, cho nên mới biến thành người câm.”
Nhuyễn hương tán…
Đêm qua Vương Như Quân nói câu kia là ý gì?
“Thử lại một lần cuối cùng đi.”
Có nghĩa là, trước đây, nàng ta không chỉ động s.á.t tâm với ta một lần.
Ta đột nhiên hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Nghiêm Hủ, chỉ thấy hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Lẽ nào... lúc đó hạ nhuyễn hương tán cho ta, lại là nàng ta?”
Nghiêm Hủ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vân nhi, ban đầu ta không nói cho nàng biết, hai người hạ dược cho nàng, kỳ thật ba ngày sau đó liền bị phát hiện c.h.ế.t ở sườn núi hoang vu ngoại thành.”
Tiểu Cẩm, c.h.ế.t rồi sao?
Ta sửng sốt: “Không phải chàng nói... vẫn chưa bắt được sao?”
Hắn lắc đầu: “Người đứng sau màn quả thật vẫn chưa bắt được, s.á.t thủ làm việc quá gọn gàng... Vẫn luôn không dám nói cho nàng biết, là sợ nàng sợ hãi. Hôm nay xem ra, nếu là Vương gia làm, ngược lại cũng hợp lý.”
Ta nói: “Như vậy, nếu Vương Như Quân thuê Tiểu Cẩm hạ nhuyễn hương tán cho ta, sau ta lại đem ta bán vào thanh lâu kĩ viện...” Ta cười khổ một tiếng, “Nàng ta quả nhiên rất hận ta.”
Ta quay đầu nói với Tống Cẩn và Nghiêm Hủ: “Thảo dược là nàng ta hạ cho ta... Nhưng nàng ta đối với Bàng Nghệ có tình ý, trân châu hẳn là nàng ta đưa cho Bàng Nghệ.”
Chuyện của hai người họ, sợ chỉ có hỏi Bàng Nghệ một chút mới có thể biết.
“Nghiêm Hủ, tối qua chàng nói tội của Bàng gia đã được rửa sạch, vậy Bàng Nghệ sẽ được thả ra phải không?”
Khóe miệng Nghiêm Hủ nhếch lên, lắc đầu: “Vân nhi, nàng thật sự cho rằng ta bắt hắn sao? Đừng quá coi thường Bàng Nghệ người này, lần này cũng không phải ta bắt hắn, mà là ngày thứ hai ta bắt đầu thực hiện kế hoạch, hắn liền chủ động đến tìm ta.”
Ta đột nhiên phản ứng lại, “Hắn tìm chàng... nói chàng đem hắn nhốt lại?”
Nghiêm Hủ gật đầu: “Hắn đã sớm phát hiện bản án trên người Bàng gia, lần này chẳng qua chỉ cùng ta chơi một ván cờ, dẫn ra biểu ca Bàng gia kia, thuận đường còn thu thập được nhị thúc, tam thúc của hắn. Hắn đâu phải ngồi đại lao, hắn là mượn tay ta để thanh lí môn hộ.”
“Vậy bây giờ hắn đã ra ngoài chưa?”
Nghiêm Hủ gật đầu: “Sáng nay hẳn là hắn sẽ trở về Bàng gia.”
Chả trách Nghiêm Hủ nói với ta Bàng Nghệ không sao.
Tống Cẩn thu dọn hòm thuốc, nói với ta: “Không bằng ta trở về lấy trân châu đưa cho muội, muội đem đi hỏi Bàng công tử, có lẽ có thể có manh mối mới cũng không chừng.”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cùng huynh trở về, lấy trân châu rồi ta trở lại Trương phủ, sau đó đi tìm Bàng Nghệ hỏi chuyện này.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn Nghiêm Hủ, cười: “Vậy ta đợi muội ngoài cửa.”
Sau khi Tống Cẩn đi ra ngoài, ta vừa muốn nói chuyện, liền được Nghiêm Hủ kéo vào lòng hắn, bên tai ta truyền đến âm thanh chua xót: “Vừa nghe hắn ra ngoài rồi liền muốn trở về, vội vàng gặp hắn như vậy sao?”
Ta ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Gặp ai?”
Hắn gục đầu vào trán ta, nhẹ giọng bất đắc dĩ nói: “Nàng nói xem, gặp ai?”
Ta cười đáp: “Hôm qua ta đã một đêm không về, tuy đã gửi thư cho Trương gia, nhưng hôm nay chàng đã khỏe rồi, ta dù sao cũng phải trở về mới được, liên quan gì đến gặp ai.”
Hắn cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nhìn cánh tay của mình: “Ta không khỏe.”
Ta: “Hả?”
Hắn tiếp tục nói: “Nàng nhìn xem, thật sự không khỏe...”
Ta nhìn thoáng qua, cố ý đáp: “Nhưng đều đã băng bó xong rồi...”
Hắn nhíu nhíu mày: “Vân nhi...”
Ta không trêu hắn nữa, chỉ túm vạt áo trước ngực hắn nhẹ giọng nói: “Bàng Nghệ là bằng hữu của ta, lúc ta mới đến Nguyên Châu, hắn là bằng hữu đầu tiên ta quen biết ở đây, ta từ nhỏ lớn lên ở trong cung, bằng hữu có thể kết giao rất ít, cho nên, ta đối với hắn chỉ là quan tâm giữa bằng hữu với nhau.”
Nghiêm Hủ vuốt tóc ta, chậm rãi nói: “Hắn đối với nàng, cũng không phải là quan tâm giữa bằng hữu với nhau.”
Nói xong, hắn tiếp tục: “Hôm nay sau khi trở về, để cho Phi Linh bọn họ giúp nàng chuyển đồ đạc đến đây đi, nàng ở Trương phủ, ta không yên tâm.”
Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Người Vương gia không phải đều đã bị bắt hết rồi sao? Chàng còn không yên tâm cái gì nữa?”
Hắn đáp: “Bên ngoài cũng không chỉ có mỗi Vương gia, tóm lại nàng ở đây, ta mới yên tâm một chút.”
Ta suy nghĩ một hồi: “Được, nhưng ngày mai đi, hôm nay ta còn có chuyện muốn nói với Huệ Tâm.”
Ta cùng Tống Cẩn đi lấy trân châu, sau đó trở lại Trương phủ.
Vốn muốn đi tìm Huệ Tâm ở phòng nàng, ai ngờ vừa mở cửa phòng ra thì lại không thấy người đâu.
Đào Đào cười nói: “Tiểu thư và thiếu gia đều ở chỗ lão thái thái, Vân cô nương ở trong phòng đợi tiểu thư một chút.”
Ta liền cười đáp một tiếng “Được”.
Khi ta bước đến trước bàn, nhìn thấy trên bàn đặt một bức họa bị che một nửa, tựa hồ vẽ một mỹ nhân mặc cung trang.
Chỉ là mặt mày người trong bức họa, lại quen mắt đến thế.
Trong lòng ta cả kinh, tay run rẩy mở cuộn tranh ra, chợt cảm thấy m.á.u trong người như đông cứng lại.
Cung trang quen thuộc, mặt mày quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc.
Người trong bức họa, là ta.
Bức họa này, cũng là ba năm trước, khi sứ giả Bắc Lương đến thăm hỏi, họa sĩ cung đình Đại Tề đã vẽ nó.
Bắc Lương lúc đó đến thỉnh cầu kết duyên Tần Tấn, mang theo bức họa chân dung của đại hoàng tử Nghiêm Mạc.
Mà sau khi phụ hoàng chỉ định ta đi Bắc Lương hòa thân, ban cho ta phong hào Sùng Ninh công chúa, cũng lệnh họa sĩ cung đình vẽ chân dung cho ta, sau đó đưa cho sứ giả đem về Bắc Lương.
Bức họa này, sau này ta đều chưa từng nhìn thấy ở hoàng cung Bắc Lương, cũng chưa bao giờ để ý đến.
Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện ở Trương phủ, xuất hiện trên bàn sách của Huệ Tâm.
Một giọt mồ hôi lạnh từ sống lưng trượt xuống, Tiến Bằng luôn hào phóng cởi mở, là một thương nhân, tâm tư thông suốt. Trong lòng Tiến Bằng, mặc dù biết thân phận của ta và Vân Hạc không đơn giản, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi, lại càng nguyện ý tiếp nhận ta ở Trương phủ thời gian qua, tất sẽ không có khả năng ở sau lưng điều tra thân phận của ta.
Mà Huệ Tâm chỉ là một nữ tử khuê các, càng không dính dáng đến những thứ này.
Bây giờ ở Nguyên Châu, người biết được thân phận thật sự của ta, vốn chỉ có một mình Tống Cẩn, vậy sẽ là ai, đem bức họa này đưa cho Huệ Tâm?
“… Tỷ tỷ?”
Ta định thần lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Huệ Tâm và Tiến Bằng đang một trước một sau bước vào phòng, hai người thấy ta đứng trước bức họa ngẩn người, liền cước bộ chậm lại.
“Người trên bức họa... quả nhiên là... Vân tỷ tỷ sao?”
Chuyện đã đến nước này, không cần phải giấu giếm nữa, huống hồ hai người bọn họ, đều là người ta tín nhiệm.
Ta hít sâu một hơi, đi qua đóng cửa lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Người trên bức họa này, quả thật là ta.”
Huệ Tâm sững sờ nói: “Nhưng trên bức họa viết... Sùng Ninh công chúa... Tỷ tỷ... tỷ... tỷ là...”
Ta nhìn Tiến Bằng, vẻ mặt của hắn hơi giật mình, nhưng so với Huệ Tâm thì trấn tĩnh hơn nhiều, ta thở dài: “Lúc trước... quả thật bởi vì một vài nguyên nhân, ta đã che giấu thân phận với các ngươi.”
Ta nhìn thẳng vào hai mắt Tiến Bằng, “Ta đích xác là Sùng Ninh công chúa của Đại Tề.”
Tiến Bằng chỉ hơi giật mình trong nháy mắt, rất nhanh liền lắc đầu cười nói: “Nói thật, lúc Huệ Tâm vừa lấy bức họa này ra, ta còn không tin lắm, nhưng hiện tại ngẫm lại, cảm thấy Tiểu Vân muội, xác thực có phong phạm của công chúa. Chỉ là...” Hắn dừng lại một chút, “Muội đã là Sùng Ninh công chúa đến Bắc Lương ba năm trước, vậy chẳng phải là, vốn muội cùng nhị điện hạ là...”
Ta bất lực cười: “Ta và hắn, quả thật vốn là phu thê chưa cưới, đã cùng nhau bái tế trời đất, chẳng qua... vì một vài nguyên nhân, ở Nguyên Châu, thân phận của ta không thể bị người khác biết.”
Nếu lúc này ta bị bại lộ thân phận ở Nguyên Châu, thì những gì Nghiêm Hủ làm trước đây cũng chính là tội khi quân phạm thượng.
“Bức họa chân dung này, theo lẽ thường nên ở trong cung trên kinh, tại sao...”
Tiến Bằng đi tới, nhìn nhìn bức họa: “Hôm nay Lý Tư Phong ra ngoài, lão thái thái Lý gia vốn mời Huệ Tâm đến phủ trò chuyện, ai ngờ Huệ Tâm đến mới biết, lão thái thái đã sớm vô ý té ngã một cái, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng cũng cần lang trung châm cứu, hạ nhân sợ Huệ Tâm chờ đợi thấy chán, liền đưa muội ấy đến thư phòng của Lý Tư Phong.”
Tiến Bằng nhìn Huệ Tâm, nàng tiếp lời: “Không ngờ ta ở thư phòng mới ngồi xuống, liền có hạ nhân đưa bức họa này tới, nói là có người đưa cho Tư Phong, bởi vì gần đây hắn cũng thường lấy ít thư họa cho ta xem, ta chỉ cho rằng đây là kiệt tác hắn tìm từ nơi nào, liền... liền mở ra xem. Ai biết được bên trên vẽ một nữ tử mặc cung trang, hơn nữa, bộ dạng giống y đúc Vân tỷ tỷ...”
Huệ Tâm cắn môi, bộ dạng bất an: “Ta... ta sợ hãi, ta cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, liền cầm bức họa... chạy về...”
Tiến Bằng tiếp tục: “Huệ Tâm trở về thì tìm ta, ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, bởi vì muội không có ở đây, ta trước tiên kéo Huệ Tâm hỏi tình huống của lão thái thái Lý gia. Lý gia cũng giống như Trương gia, ở Nguyên Châu mấy đời thương nhân, Lý Tư Phong mặc dù học ở trên kinh, nhưng cũng chưa từng đi thi lấy công danh, rốt cuộc là người nào sẽ đưa bức họa này cho hắn, vì sao lại đem bức họa đưa cho hắn, ta cũng không biết.”
Ánh mắt ta vô tình liếc thấy bức họa sông núi treo trên tường trong phòng, đây cũng là cái lúc trước Lý Tư Phong đưa cho Huệ Tâm.
Ta chỉ vào lạc khoản trên bức tranh hỏi: “Tiến Bằng, ngày thường huynh cũng nghiên cứu thư họa, có biết người tên Cốc Xuân Sinh này không?”
Tiến Bằng sửng sốt một chút, đến gần nói: “Cốc Xuân Sinh? Đó là họa sĩ nổi danh của Nhạc quốc, người Bắc Lương đối với hắn không quen biết lắm, nhưng ở Nhạc quốc, sợ là từ bà lão đến trẻ nhỏ không ai không biết.”
Hóa ra là như vậy.
Vở kịch truyền từ Nhạc quốc, phong tục Lưu Ly Sơn, bức họa của Cốc Xuân Sinh, chẳng qua đều là thăm dò.
Hắn đã sớm nghi ngờ ta.
Chỉ là người đứng sau hắn, là ai?
Huệ Tâm run giọng nói: “Tư Phong hắn, lẽ nào sẽ gây bất lợi cho tỷ tỷ sao?”
Ta cười khổ: “Ít nhất hắn đang thông qua muội không ngừng thăm dò thân phận của ta, hơn nữa bức họa này, e rằng hắn đã tám chín phần nhận định thân phận Sùng Ninh công chúa của ta.”
Tiến Bằng suy tính một hồi lâu, hỏi Huệ Tâm: “Bức họa này, có phải Lý Tư Phong còn chưa xem qua không?”
Huệ Tâm ngây ra: “Hẳn là vậy... Bức họa này lúc đưa tới tay, vẫn còn bọc ngoài, có lẽ là mới vừa đưa tới...”
“Ta cảm thấy có một biện pháp, có lẽ làm được.”
Biện pháp của Tiến Bằng, là lấy một bức họa khác thay thế cái này, để Huệ Tâm trả lại cho Lý gia.
Mặc dù biện này không thể nói là vạn vô nhất thất, nhưng ít nhất có thể kéo dài được thời gian.
*Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Chỉ là dẫu sao Lý Tư Phong cũng là hôn phu của Huệ Tâm, theo ta thấy, Huệ Tâm là thật lòng thích hắn.
Tiến Bằng dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ta, nói: “Tiểu Vân, muội không cần lo lắng, tuy Trương gia và Lý gia có hôn ước, nhưng Vân huynh có ân cứu mạng với ta, ta và Huệ Tâm, bất luận thế nào đều sẽ đứng về phía muội.”
Sau đó, Tiến Bằng nhìn ta, rồi lại nhìn Huệ Tâm, cười: “Ta đi tìm một bức họa khác trước, các muội cứ nói chuyện đi.”
Cánh cửa mở ra vừa đóng, ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Huệ Tâm: “Huệ Tâm, đã đặt muội vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi, xin lỗi.”
Huệ Tâm lau nước mắt: “Vân tỷ tỷ đang nói cái gì vậy, từ khi tỷ tỷ đến Trương gia, ta vẫn luôn xem tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột, nếu không phải như thế, cũng sẽ không nhìn thấy bức họa chân dung của tỷ tỷ liền... liền...”
Chuyện này, người tổn thương nhiều nhất là Huệ Tâm.
Cô nương trước mắt, từ khi ta lần đầu đến Nguyên Châu, đã cho ta sự ấm áp như tỷ muội ruột thịt.
Huệ Tâm khịt mũi, tiếp tục nói: “Vân tỷ tỷ không cần lo lắng... Giống như vừa rồi ca ca đã nói, nếu như ta nhất định phải chọn một người giữa tỷ tỷ và Tư Phong, vậy ta nhất định... chọn tỷ tỷ... Tư Phong hắn, đại khái cũng không hẳn thích ta... Bây giờ nghĩ lại, gần đây mấy lần gặp mặt, hắn đều thông qua ta để thăm dò tin tức của tỷ, lúc đó ta còn tưởng rằng... Thật ra ta... cũng cảm thấy buông tay là rất tốt...”
Nhưng khi nói xong, vành mắt nàng lại đỏ thêm vài phần.
Ta biết, nàng đối với Lý Tư Phong, là giao cả trái tim.
Mới bao lâu, ta còn thấy vui vẻ cho nàng, có thể tìm được người mình thích mà cũng thích mình, may mắn biết bao nhiêu.
Nhưng không ngờ, Lý Tư Phong này, che giấu lòng dạ cùng toan tính sâu như vậy.
Ta nhẹ nhàng đi qua ôm lấy nàng: “Huệ Tâm, không cần bận tâm đến ta, nếu Lý Tư Phong thật sự thích muội, muội chỉ cần nghe theo trái tim của mình là được.”
Nàng tựa đầu vào vai ta, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Tỷ tỷ, hắn không thích ta, ta biết, ta cảm nhận được...”
Ta nhẹ giọng nói: “Ba năm trước khi ta đến Bắc Lương, ngũ ca ta đã từng nói, chớ để bản thân không còn lựa chọn nào khác, lúc đó ta không hiểu là ý gì, nhưng hiện tại ta đã biết. Dù muội có giao ra bao nhiêu trái tim nữa, muội đều có thể thu hồi lại được, cho nên không cần sợ.”
Một cô nương tốt như vậy, đáng được người tốt hơn nâng niu trên lòng bàn tay.
Huệ Tâm ngẩng đầu, nước mắt còn treo ở khóe mắt: “Vậy tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ cũng đã giao ra cả trái tim rồi sao?”
Ta xoa đầu nàng: “Giao ra rồi, cũng thu hồi lại được, chính vì như vậy, ta hôm nay mới có thể thấy rõ được trái tim của mình, càng dám đem trái tim của mình giao ra lần nữa.”
Huệ Tâm chớp chớp đôi mắt ngấn nước: “Vậy trái tim của tỷ tỷ... là giao cho nhị hoàng tử sao?”
Ta thở dài một tiếng: “Cái đó, là một câu chuyện dài phức tạp.”
Cùng Huệ Tâm dùng bữa trưa xong, ta suy nghĩ một chút, để Linh Tê gửi thư cho đến Bàng gia, cầm bức họa quay lại phủ thái thú tìm Nghiêm Hủ.
Ai ngờ Chí Chính nói cho ta biết, Nghiêm Hủ và Bàng Nghệ đang cùng nhau nghị sự ở hậu viện.
Ta vốn muốn đi đến hậu viện, nửa đường lại đụng phải Bàng Nghệ từ hậu viện đi ra.
Cả người hắn so với một tháng trước cũng không có gì thay đổi, trong tay cầm một chiết phiến, vẫn tư thế phong lưu tiêu sái như trước, khiến cho người ta có cảm giác hắn cũng không phải chịu tội ở trong lao ngục, mà chỉ là mới đi du sơn ngoạn thủy về.
Nhìn thấy ta, hắn giật mình một lúc, sau đó liền lộ ra nụ cười quen thuộc: “Tiểu Vân, đã lâu không gặp.”
Hắn tiến gần một bước, trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng thần sắc có chút buồn bã: “Cũng không biết có phải là ông trời nghe được tiếng lòng vừa rồi của ta hay không, mới để cho ta gặp được nàng.”
Ta có lẽ lâu rồi không gặp hắn, liền cười đáp: “Thấy ngươi vẫn thần thái sáng láng như vậy, ta cũng yên tâm... Chuyện nhà ngươi, ta có nghe nói một chút, mấy ngày nay, hẳn ngươi cũng thập phần cực khổ.”
Hắn cười khổ, lắc đầu: “Có một số chuyện, chỉ là thân bất do kỷ, không thể không làm. Bàng gia đến thế hệ này của ta, kỳ thật đã có thể suy bại, bên trong căn bản sai sót hỗn loạn không chịu nổi, nếu ta không xuất thủ, cả Bàng gia sợ là cũng sẽ đi đến nơi này.” Hắn dừng lại, “Chuyện của Vương Như Quân ta đã nghe nhị điện hạ nói, chỉ là lúc này ta đối với nàng ta cũng đầu óc mù mờ, nhưng chuyện này, ta nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi... không nhớ nàng ta sao?”
Bàng Nghệ cười khổ: “Thật sự không có ấn tượng gì.”
Ta lấy trân châu trong tay áo ra: “Ngươi nhìn xem, hạt châu này, là nàng ta lúc trước nói ta đưa cho ngươi.”
Hắn cầm lấy hạt châu tỉ mỉ quan s.á.t hồi lâu, lắc đầu: “Tiểu Vân, nói thật, hạt châu này quá bình thường... Mấy năm đó, lão gia tử có ý để cho ta tiếp nhận quyền quản gia, vì vậy nhị thúc, tam thúc của ta không ít lần tính kế ta, ta không thể không vừa khiêm tốn hành sự, vừa diễn một bộ dáng công tử phóng đãng không chịu nổi trọng trách, khi đó... không biết là đã đưa bao nhiêu hạt châu như vậy cho các cô nương Nguyên Châu.”
Ta nhớ lại lời nói của Vương Như Quân bên hồ hôm đó, linh quang chợt lóe: “Vậy ngươi đã từng cứu ai ở Vọng Hi Hồ không?”
Hắn cẩn thận suy nghĩ: “Nếu là cái này, năm năm trước, ta đi Vọng Hi Hồ du ngoạn, đúng là cứu được một cô nương muốn quyên sinh, quả thật cũng đem trân châu mang bên người tặng cho nàng kia một viên... Chẳng lẽ...”
Đại khái là vậy đi.
Hắn lắc đầu: “Nếu thật sự như vậy, thì đúng là châm chọc, lúc trước ta cứu người, lại suýt nữa trở thành hung thủ hại nàng...” Hắn ngừng lại, nhìn ta nói, “Tiểu Vân, xin lỗi.”
Ta cười đáp: “Ngươi có gì mà xin lỗi? Bàng Nghệ, ngươi cứu người không sai, chuyện Vương Như Quân hại ta cũng không có chút liên quan nào đến ngươi, ngươi không cần lo lắng, càng không cần tự trách.”
Lúc này ánh mặt trời vừa xế chiều tràn vào, ấm áp chiếu lên người chúng ta, hắn giật mình một chút, chỉ hơi cúi đầu thấp giọng nói: “Vì sao... Phải tốt đến như vậy?”
Ta: “Hả?”
Hắn không nói gì, ngẩng đầu nhìn ta, một hồi lâu sau mới nói: “Ta chỉ cảm thấy, may mắn vì mình vì gặp được, lại có chút hối hận vì mình gặp phải.”
Ta sửng sốt hỏi: “Gặp cái gì?”
Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Nếu chưa từng gặp qua, sẽ không có nhiều hi vọng xa vời... Lúc buông tay, cũng sẽ không sinh cảm giác không cam lòng, khó có thể dứt bỏ.”
Ánh mắt Bàng Nghệ lóe lên, mặt mang ý cười nhìn ta: “Ví dụ tuy không thỏa đáng, nhưng tâm tình tráng sĩ giải oản, hôm nay ta... xem như cảm giác được rồi.”
*Tráng sĩ giải oản: Trích trong câu “Phúc xà nhất thích thủ, tráng sĩ tức giải oản”, tức là một khi bị rắn độc cắn vào tay, thì tráng sĩ ngay lập tức chặt tay tránh chất độc lan tỏa để bảo toàn sinh mạng. Nghĩa bóng là những người phải miễn cưỡng từ bỏ một số điều yêu thích hiện tại để đạt được những điều to lớn hơn hoặc vì những lợi ích lớn hơn của tập thể.
“Bàng Nghệ… ngươi…”
Hắn đột nhiên thu lại vài phần hoảng hốt vừa rồi, cười nói: “Chuẩn bị khi nào sẽ rời khỏi Nguyên Châu?”
Ta nghĩ nghĩ, đáp: “Phỏng chừng... sắp rồi.”
Đúng vậy, Nghiêm Hủ làm xong chuyện ở đây, ta sẽ rời khỏi Nguyên Châu, cùng hắn hồi kinh.
Bàng Nghệ do dự một lúc: “Lúc trước có một thứ, vẫn luôn muốn đưa cho nàng, chỉ là hôm nay không mang theo... Không bằng, trước khi rời đi thì gặp mặt đi, xem như ta cho nàng tiệc tiễn đưa.”
Ta khẽ nói: “Được.”
Hắn cười cười: “Vừa mới trở về Bàng gia, sự tình quả thực quá nhiều, vậy ta đi trước.”
Ta gật đầu, hắn đi qua người ta, chỉ là vừa đi mấy bước lại quay đầu: “Tiểu Vân.”
Ta quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
“Lần đó cùng nhị điện hạ vật cổ tay, ta... thật sự rất muốn thắng.”
Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không biết tại sao cảm thấy trong lòng cũng có chua xót, liền ngơ ngác nhìn chăm chú phương hướng hắn đi thật lâu.
“Đang nhìn cái gì mà xuất thần như vậy?”
Còn chưa kịp phản ứng, ta đã rơi vào vòng tay của người phía sau, Nghiêm Hủ từ phía sau ôm vòng lấy ta, thanh âm mang theo ý cười: “Không phải nói ngày mai mới đến sao? Như thế nào mới chiều nay đã đến rồi? Chẳng lẽ là... nhớ ta?”
Ta quay đầu, cười: “Sao chàng bước đi mà không phát ra tiếng động? Chàng là mèo sao?”
Con ngươi đen nhánh của hắn sâu không thấy đáy, nhìn phương hướng Bàng Nghệ vừa rồi rời đi, rõ ràng có ý gì đó, thanh âm lại mang theo một tia ủy khuất không dễ phát hiện: “Là nàng nhìn quá nhập thần, mới không nghe được âm thanh ta bước tới.”
Ta cùng Nghiêm Hủ trở về phòng, đem chuyện bức họa nói cho hắn nghe.
Hắn cau mày: “Người đứng sau lưng Lý Tư Phong này, sợ là không thoát khỏi liên quan với Triệu Tử Thiên, nếu không cũng không có khả năng lấy được bức họa này, chỉ là bọn họ đã nổi lên nghi ngờ, hiện tại ta còn động đến người của bọn họ, biện pháp đổi tranh phỏng chừng cũng không kéo dài được lâu. Đợi sự tình chấm dứt, chúng ta liền nhanh chóng hồi kinh.”
Ta gật đầu, hắn tiếp tục nói: “Về phần Lý Tư Phong này, ngược lại có chút ý tứ, trước tiên ta sẽ nói Chí Chính tra kĩ người này, nàng và người Trương gia gần đây cũng đừng nên tiếp xúc với hắn nữa.”
Ta đáp: “Được.”
“Chỉ là, Vân nhi”, Hắn lại cau mày, “Nếu thật sự là Triệu Tử Thiên đang điều tra thân phận của nàng, lấy tác phong của bà ta, hẳn sẽ không chỉ là điều tra đơn giản như vậy, ta sợ bà ta còn có động tác khác, trước khi chúng ta rời khỏi Nguyên Châu, cẩn thận mà nói, tốt nhất nàng... đừng tùy ý đi ra ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta không khỏi nổi lên chút bất an, hắn giống như nhìn thấu ta, khẽ nắm bàn tay mát lạnh của ta: “Vân nhi, đừng hoảng, hết thảy đều có ta.”
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, cũng không biết tại sao nhưng hiện giờ cái ôm của hắn còn có tác dụng hơn cả uống thuốc an thần, ta khẽ cọ cọ trong ngực hắn, thở dài một hơi.
Thanh âm mang theo ý cười của hắn truyền đến: “Có điều, người trong bức họa này, quả thật làm cho người ta xem đến nhập thần... Nếu không phải người thật của nàng ở đây, ta phỏng chừng thật sự muốn xem cả đêm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook