Tỏ Vẻ Dịu Dàng
-
C1: Đầu cậu là đầu gỗ à
Editor: Saki
Giữa trưa, tia nắng mặt trời từ trên trời chiếu xuống, Hàn Úc Phi mười tuổi với Hàn Dữ mười ba tuổi chơi bóng đá trên tầng thượng của mình, không cẩn thận đá bóng lên tầng thượng của hàng xóm.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, anh trai Hàn Dữ nói trước: “Em đi đi.”
Hàn Úc Phi không phục mà chống nạnh hai tay: “Anh là anh trai mà, anh đi đi.”
“Là em đá lên mà.”
…
Đúng là cô không cẩn thận dùng sức đá lên, Hàn Úc Phi bĩu môi chạy xuống lầu rồi gõ cửa nhà hàng xóm.
Tuy là hàng xóm, nhưng bọn họ trước giờ không gặp mặt, ngày thường cũng ít thấy bọn họ ra ngoài.
Cô cẩn thận gõ cửa, hỏi: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Đang suy nghĩ có nên gõ cửa lần thứ hai không thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Hàn Úc Phi ngẩng đầu nhìn cậu, có chút ngoài ý muốn. Bản thân cô chưa bao giờ gặp một cậu bé có làn da trắng như vậy, ngũ quan thanh tú, cánh môi hơi mỏng, đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi lệ.
Thấy cô gái ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Kỷ Tụng Niên mới mở miệng: “Có việc gì à?”
Âm thanh của cậu vang lên, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô xấu hổ chỉ lên mái nhà cậu, “Vừa nãy em với anh trai em có chơi đá bóng trên tầng thượng, không cẩn thận đá lên tầng thượng nhà anh. Anh trai, anh có thể giúp em lấy xuống được không?”
Kỷ Tụng Niên gật đầu: “Được.”
Sau khi lấy được bóng, Hàn Úc Phi khao khát được về nhà. Lúc về đến nhà, Hàn Úc Phi lập tức chia sẻ trước mặt anh trai: “Anh trai, anh hàng xóm của chúng ta có ngoại hình trắng trẻo, cũng ưa nhìn quá.”
Hàn Dữ nghe xong trong nháy mắt không hứng thú: “Cậu ta đẹp? Cậu ta có thể đẹp như anh trai em không?”
Hàn Úc Phi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Có chứ.”
Hàn Dữ bị chọc tức lập tức xoay người về phòng, không để ý đến cô.
—
Buổi tối lúc ăn cơm, ba Hàn Bách Xuyên thông báo trên bàn cơm: “Hai anh em con tối nay dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chuyển nhà.”
Hàn Úc Phi ngẩng đầu: “Không phải nói tháng sau sao ạ?”
Hàn Bách Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Nhà bên kia đã sửa sang xong, ba quên nói với các con rằng đêm nay nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”
Hàn Úc Phi có chút rầu rĩ không vui mà cúi đầu ăn cơm, “Nhưng hôm nay con vừa mới gặp anh trai lớn kia, sau này sẽ không gặp lại nữa ạ?”
Ngày hôm sau nhìn người ở công ty chuyển nhà tới khiêng hành lý, Hàn Úc Phi đứng ở cửa nhìn sang nhà bên cạnh, lặng lẽ ước nguyện: “Hy vọng anh trai vĩnh viễn không chuyển nhà, như vậy sẽ thuận tiện cho sau này khi em lớn lên sẽ trở về gặp anh.”
——
Mười ba năm sau.
Buổi sáng.
Hàn Úc Phi đi giày cao gót “lịch bịch” vào bệnh viện.
Vốn đang làm người mẫu cho người khác chụp ảnh, Hàn Úc Phi bị Hàn Dữ gọi điện thoại bảo đến bệnh viện, trong điện thoại anh rất lo lắng: “Mười Sáu, em mau đến bệnh viện đi, ba đang làm phẫu thuật.”
Sau khi nghe xong, Hàn Úc Phi lập tức bỏ công việc, quần áo còn chưa kịp thay liền bắt xe vào bệnh viện.
Lúc Hàn Úc Phi hai tuổi, mẹ ruột với ba Hàn ly hôn, cho nên từ nhỏ đến lớn, hai anh em đều được ba Hàn một mình nuôi nấng đến trưởng thành.
Hiện tại ba nằm viện làm phẫu thuật, hai anh em đều rất sốt ruột, trơ mắt nhìn ba bị đẩy mạnh vào phòng mổ, mà mình lại bất lực.
Hai người yên lặng nhưng căng thẳng mà ngồi dựa ở ngoài cửa phòng mổ chờ.
Hàn Úc Phi kéo góc áo của Hàn Dữ, cố nén nước mắt hỏi: “Anh trai, ba sẽ không sao phải không?”
Hàn Dữ ra vẻ kiên cường, vỗ vỗ tay cô: “Sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”
Nửa tiếng sau khi phẫu thuật cửa phòng mổ bị đẩy ra, hai người đồng thời đứng dậy, tiến lên hỏi: “Bác sĩ, ba của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chậm rãi mở miệng: “Ba của hai người bị sỏi thận nên vừa mới mổ cho ông ấy. Hiện tại không có gì đáng ngại, sẽ ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, nếu không có gì nữa thì có thể xuất viện.”
Sau khi nghe xong, hai người nghiêm túc gật đầu.
Hai người phân công công việc, anh trai chăm sóc ba, còn Hàn Úc Phi lựa chọn đi mua đồ ăn lỏng.
Khi bước ra cổng bệnh viện, thu hút rất nhiều ánh mắt ở ven đường. Hàn Úc Phi cúi đầu nhìn mình trang điểm, cô mới phản ứng lại là trên người vẫn còn mặc sườn xám và đi giày cao gót.
Mua xong, cô vội chạy về phía phòng bệnh, vừa lúc ngay trước mặt gặp một bác sĩ đang đút tay vào túi áo.
Chờ anh đi qua, Hàn Úc Phi ngừng lại, xoay người nhìn về phía người đàn ông vừa đi ngang qua cô.
Nhìn bóng dáng anh chậm rãi khuất dần, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tuy anh đeo khẩu trang nhưng vẫn không ngăn được vẻ ngoài lạnh lùng, Hàn Úc Phi nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi lệ ở dưới mắt phải của anh.
Điều này không khỏi làm cô nhớ đến một người, đó là “anh trai xinh đẹp” mà cô đã từng gặp qua một lần.
Thấy bóng dáng anh chậm rãi khuất xa khỏi tầm mắt, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô lập tức quay người, đi giày cao gót chạy chậm vội trở về nhanh chóng đưa cháo cho Hàn Bách Xuyên.
Hàn Dữ thấy cô đi vào, nhận cháo được xách trong tay cô. Rồi sau đó để ý tới cách ăn mặc của cô, nhỏ giọng nói: “Em còn công việc nên em đi về trước đi, ở đây có anh rồi.” Nói xong anh đẩy cô ra ngoài.
Hàn Úc Phi lo lắng bước hai bước rồi quay đầu lại nhưng nghĩ đến anh là Hàn Dữ, là con trai của Hàn Bách Xuyên, là anh trai cô, anh vẫn có trách nhiệm của một người đàn ông. Nghĩ vậy cô mới yên tâm rời đi.
Trên đường Hàn Úc Phi vẫn luôn suy nghĩ, thật ra đôi khi cô cũng tỏ lòng biết ơn người phụ nữ đã sinh ra cô và anh trai, biết ơn vì đã sinh ra cô, sinh anh trai cho cô, cho cô trưởng thành trên con đường không chỉ có một mình. Khi một số nguy hiểm ập đến, cô không phải giải quyết một mình mà còn có một người giải quyết vấn đề giúp cô.
Nhưng cô cũng rất hận bà, hận bà bỏ rơi ba, bỏ rơi không quan tâm đ ến cô và anh trai.
Ra đến cổng bệnh viện, cô gọi điện thoại cho taxi. Trước khi xe đến, Hàn Úc Phi ngồi ở ghế trên mặt cỏ bệnh viện.
Nhìn xung quanh, cô thấy một bóng dáng rất giống bác sĩ vừa mới gặp, lúc này anh không có đeo khẩu trang. Hàn Úc Phi to gan đứng dậy, giả vờ quan sát xung quanh, lấy anh làm trung tâm nhìn một vòng, phát hiện ra anh đang nghe điện thoại. Bởi vì ở cách xa, cô nhìn không thấy đuôi mắt của anh có nốt ruồi lệ không, không xác định được có phải là anh không.
Chuẩn bị lại gần một chút, trùng hợp điện thoại reo lên.
Hàn Úc Phi có chút không nỡ rời đi.
Sau khi cô xoay người rời đi, vừa lúc Kỷ Tụng Niên cúp điện thoại và xoay người lại.
Lúc anh vừa quay lại, Kỷ Tụng Niên rất chú ý đến cô. Trong bệnh viện, bác sĩ mặc áo blouse trắng hoặc người nhà mặc trang phục bình thường, chỉ có cô mặc sườn xám quyến rũ, Kỷ Tụng Niên nhìn chằm chằm vào eo cô, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau vừa vặn không có công việc, Hàn Úc Phi sớm rời khỏi giường, cô nấu một ít cháo với trứng gà mang đến bệnh viện.
Mặc một chiếc yếm jean màu xanh đậm xong, cô gọi taxi đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Hàn Úc Phi mơ màng, “Không biết hôm nay có thể tình cờ gặp được bác sĩ kia không nhỉ?”
Như cô nghĩ, cô đã gặp ở trong phòng bệnh của Hàn Bách Xuyên.
Đi vào cửa phòng bệnh Hàn Úc Phi sửng sốt, quả nhiên là có bác sĩ ngày hôm qua cô nhìn thấy ở bên trong. Anh vẫn đeo khẩu trang như cũ nhưng Hàn Úc Phi nhận ra đuôi mắt phải của anh có nốt ruồi lệ.
Thấy cô bước vào, Kỷ Tụng Niên được Hàn Dữ gật đầu ý bảo rời đi.
Anh đi rồi, Hàn Úc Phi xách cà mèn trên tay đi tới trên mặt bàn giường bệnh mở ra, đổ đầy một bát cháo rồi đưa cho Hàn Bách Xuyên.
Hàn Bách Xuyên thấy con gái đến thăm, lại còn nấu cháo cho mình, ông mừng rỡ, vội vàng cầm lấy bát cháo mà cô đưa.
Hàn Úc Phi cũng bưng một bát cháo đưa cho Hàn Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết bác sĩ vừa nãy sao?”
Anh nhận lấy, đáp: “Biết chứ, em cũng biết đấy.”
Hàn Úc Phi hơi kinh ngạc: “Sao em có thể biết được, em còn chưa gặp qua anh ấy mà.”
Hàn Dữ nhớ tới điều gì, kỳ quặc nói một câu: “Anh ta chính là người trước kia em nói ngoại hình rất trắng, là anh hàng xóm đẹp trai hơn anh trai em.” Câu cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Úc Phi lấy một tay che miệng không thể tin được, bước đến bên cạnh anh ngồi xuống, phấn khởi mà hỏi: “Các anh đã sớm nhận ra sao? Tên của anh ấy là gì vậy? Có thể giới thiệu cho em biết không?”
Hàn Dữ bị cô hỏi đến không còn tâm trạng uống cháo, anh chưa uống được một nửa thì buông bát, tức giận đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Úc Phi chào Hàn Bách Xuyên rồi cũng đi theo ra ngoài.
Biết cô đi theo ở phía sau mình, Hàn Dữ tức giận quay đầu lại: “Đi theo anh làm gì?”
Hàn Úc Phi bước tới kéo góc áo anh, lập tức hỏi: “Có thể cho em Wechat của anh ấy không?”
Hàn Dữ hất tay cô ra: “Không được!”
Hàn Úc Phi tiếp tục duỗi tay kéo góc áo của anh, làm nũng nói với anh: “Anh trai em tốt nhất.”
Thật sự không chịu nổi cô, anh hỏi: “Em muốn Wechat người ta làm gì?”
“Em muốn theo đuổi anh ấy.” Hàn Úc Phi nói.
Nghe sáu chữ đó, Hàn Dữ cố hết sức kiềm nén tính tình, dùng giọng điệu giáo dục nói: “Nữ truy nam cách tầng sa (*), theo đuổi cái gì mà theo đuổi, không được theo đuổi!”
(*) Nữ truy nam cách tầng sa: Ý câu này nghĩa là: Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn nhủ phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy.
Cô lay lay góc áo anh, tiếp tục làm nũng: “Nhưng từ nhỏ em đã thích anh ấy.”
Đồng tử Hàn Dữ khiếp sợ, lớn tiếng nói: “Em… từ nhỏ em đã nhớ thương rồi sao?”
Bị giọng nói của anh dọa sợ, Hàn Úc Phi lập tức vươn tay che miệng anh lại, “Ở đây là bệnh viện, anh trai, anh nói nhỏ một chút.”
Hàn Dữ nhìn xung quanh, hất tay cô ra, nói một câu: “Em để anh suy nghĩ đã.” Nói xong anh liền quay đầu đi.
Lúc này Hàn Úc Phi không theo sau, sững sờ ở tại chỗ: “Vì sao lại suy nghĩ chứ?”
Giữa trưa Hàn Dữ đến phòng làm việc của Kỷ Tụng Niên, anh ấy bực bội đá tung cửa phòng của anh, kéo ghế ở phòng làm việc của anh ngồi xuống.
Kỷ Tụng Niên vốn đã quen nên không ngước mắt lên, cúi đầu viết như cũ nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Hàn Dữ cố nén cơn tức giận: “Cậu nói xem sao ngoại hình cậu lại có sức hấp dẫn như vậy chứ? Thế mà lại trêu hoa ghẹo nguyệt (*).”
(*) Trêu hoa ghẹo nguyệt: Trêu ghẹo, tán tỉnh phụ nữ (thường không đứng đắn).
Anh như cũ không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn đã khen.”
Hàn Dữ dùng sức đập mặt bàn: “Tôi đang mắng cậu đấy.”
Bị dọa đến sợ, lúc này Kỷ Tụng Niên mới ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Vậy anh mắng xong chưa? Tôi còn công việc.”
Bình tĩnh một hồi, Hàn Dữ móc điện thoại trong túi ra, đưa mã QR tới trước mặt anh: “Thêm vào đi.”
Anh nhìn thoáng qua màn hình hỏi: “Em gái anh à?”
“Biết còn hỏi.”
“Thêm tôi làm gì?”
“Đầu cậu là đầu gỗ à?”
…
Kỷ Tụng Niên đẩy điện thoại của anh ấy ra: “Em gái anh thì tôi không nói chuyện.”
Bị đẩy điện thoại ra, Hàn Dữ cũng không tức giận, tiếp tục đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Khả năng là con bé nhất thời hứng khởi, huống hồ đây là lần đầu tiên ở trước mặt tôi, con bé nói muốn theo đuổi một người đàn ông nên tôi thỏa mãn con bé một chút. Cậu cứ để con bé theo đuổi nhưng cậu đừng đồng ý, chờ một thời gian con bé cảm thấy theo đuổi không được, đương nhiên con bé sẽ từ bỏ thôi.”
Kỷ Tụng Niên đặt bút xuống, suy nghĩ nhìn anh: “Vậy nếu cô ấy không bỏ cuộc thì sao?”
Giữa trưa, tia nắng mặt trời từ trên trời chiếu xuống, Hàn Úc Phi mười tuổi với Hàn Dữ mười ba tuổi chơi bóng đá trên tầng thượng của mình, không cẩn thận đá bóng lên tầng thượng của hàng xóm.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, anh trai Hàn Dữ nói trước: “Em đi đi.”
Hàn Úc Phi không phục mà chống nạnh hai tay: “Anh là anh trai mà, anh đi đi.”
“Là em đá lên mà.”
…
Đúng là cô không cẩn thận dùng sức đá lên, Hàn Úc Phi bĩu môi chạy xuống lầu rồi gõ cửa nhà hàng xóm.
Tuy là hàng xóm, nhưng bọn họ trước giờ không gặp mặt, ngày thường cũng ít thấy bọn họ ra ngoài.
Cô cẩn thận gõ cửa, hỏi: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Đang suy nghĩ có nên gõ cửa lần thứ hai không thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Hàn Úc Phi ngẩng đầu nhìn cậu, có chút ngoài ý muốn. Bản thân cô chưa bao giờ gặp một cậu bé có làn da trắng như vậy, ngũ quan thanh tú, cánh môi hơi mỏng, đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi lệ.
Thấy cô gái ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Kỷ Tụng Niên mới mở miệng: “Có việc gì à?”
Âm thanh của cậu vang lên, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô xấu hổ chỉ lên mái nhà cậu, “Vừa nãy em với anh trai em có chơi đá bóng trên tầng thượng, không cẩn thận đá lên tầng thượng nhà anh. Anh trai, anh có thể giúp em lấy xuống được không?”
Kỷ Tụng Niên gật đầu: “Được.”
Sau khi lấy được bóng, Hàn Úc Phi khao khát được về nhà. Lúc về đến nhà, Hàn Úc Phi lập tức chia sẻ trước mặt anh trai: “Anh trai, anh hàng xóm của chúng ta có ngoại hình trắng trẻo, cũng ưa nhìn quá.”
Hàn Dữ nghe xong trong nháy mắt không hứng thú: “Cậu ta đẹp? Cậu ta có thể đẹp như anh trai em không?”
Hàn Úc Phi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Có chứ.”
Hàn Dữ bị chọc tức lập tức xoay người về phòng, không để ý đến cô.
—
Buổi tối lúc ăn cơm, ba Hàn Bách Xuyên thông báo trên bàn cơm: “Hai anh em con tối nay dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chuyển nhà.”
Hàn Úc Phi ngẩng đầu: “Không phải nói tháng sau sao ạ?”
Hàn Bách Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Nhà bên kia đã sửa sang xong, ba quên nói với các con rằng đêm nay nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”
Hàn Úc Phi có chút rầu rĩ không vui mà cúi đầu ăn cơm, “Nhưng hôm nay con vừa mới gặp anh trai lớn kia, sau này sẽ không gặp lại nữa ạ?”
Ngày hôm sau nhìn người ở công ty chuyển nhà tới khiêng hành lý, Hàn Úc Phi đứng ở cửa nhìn sang nhà bên cạnh, lặng lẽ ước nguyện: “Hy vọng anh trai vĩnh viễn không chuyển nhà, như vậy sẽ thuận tiện cho sau này khi em lớn lên sẽ trở về gặp anh.”
——
Mười ba năm sau.
Buổi sáng.
Hàn Úc Phi đi giày cao gót “lịch bịch” vào bệnh viện.
Vốn đang làm người mẫu cho người khác chụp ảnh, Hàn Úc Phi bị Hàn Dữ gọi điện thoại bảo đến bệnh viện, trong điện thoại anh rất lo lắng: “Mười Sáu, em mau đến bệnh viện đi, ba đang làm phẫu thuật.”
Sau khi nghe xong, Hàn Úc Phi lập tức bỏ công việc, quần áo còn chưa kịp thay liền bắt xe vào bệnh viện.
Lúc Hàn Úc Phi hai tuổi, mẹ ruột với ba Hàn ly hôn, cho nên từ nhỏ đến lớn, hai anh em đều được ba Hàn một mình nuôi nấng đến trưởng thành.
Hiện tại ba nằm viện làm phẫu thuật, hai anh em đều rất sốt ruột, trơ mắt nhìn ba bị đẩy mạnh vào phòng mổ, mà mình lại bất lực.
Hai người yên lặng nhưng căng thẳng mà ngồi dựa ở ngoài cửa phòng mổ chờ.
Hàn Úc Phi kéo góc áo của Hàn Dữ, cố nén nước mắt hỏi: “Anh trai, ba sẽ không sao phải không?”
Hàn Dữ ra vẻ kiên cường, vỗ vỗ tay cô: “Sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”
Nửa tiếng sau khi phẫu thuật cửa phòng mổ bị đẩy ra, hai người đồng thời đứng dậy, tiến lên hỏi: “Bác sĩ, ba của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chậm rãi mở miệng: “Ba của hai người bị sỏi thận nên vừa mới mổ cho ông ấy. Hiện tại không có gì đáng ngại, sẽ ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, nếu không có gì nữa thì có thể xuất viện.”
Sau khi nghe xong, hai người nghiêm túc gật đầu.
Hai người phân công công việc, anh trai chăm sóc ba, còn Hàn Úc Phi lựa chọn đi mua đồ ăn lỏng.
Khi bước ra cổng bệnh viện, thu hút rất nhiều ánh mắt ở ven đường. Hàn Úc Phi cúi đầu nhìn mình trang điểm, cô mới phản ứng lại là trên người vẫn còn mặc sườn xám và đi giày cao gót.
Mua xong, cô vội chạy về phía phòng bệnh, vừa lúc ngay trước mặt gặp một bác sĩ đang đút tay vào túi áo.
Chờ anh đi qua, Hàn Úc Phi ngừng lại, xoay người nhìn về phía người đàn ông vừa đi ngang qua cô.
Nhìn bóng dáng anh chậm rãi khuất dần, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tuy anh đeo khẩu trang nhưng vẫn không ngăn được vẻ ngoài lạnh lùng, Hàn Úc Phi nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi lệ ở dưới mắt phải của anh.
Điều này không khỏi làm cô nhớ đến một người, đó là “anh trai xinh đẹp” mà cô đã từng gặp qua một lần.
Thấy bóng dáng anh chậm rãi khuất xa khỏi tầm mắt, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô lập tức quay người, đi giày cao gót chạy chậm vội trở về nhanh chóng đưa cháo cho Hàn Bách Xuyên.
Hàn Dữ thấy cô đi vào, nhận cháo được xách trong tay cô. Rồi sau đó để ý tới cách ăn mặc của cô, nhỏ giọng nói: “Em còn công việc nên em đi về trước đi, ở đây có anh rồi.” Nói xong anh đẩy cô ra ngoài.
Hàn Úc Phi lo lắng bước hai bước rồi quay đầu lại nhưng nghĩ đến anh là Hàn Dữ, là con trai của Hàn Bách Xuyên, là anh trai cô, anh vẫn có trách nhiệm của một người đàn ông. Nghĩ vậy cô mới yên tâm rời đi.
Trên đường Hàn Úc Phi vẫn luôn suy nghĩ, thật ra đôi khi cô cũng tỏ lòng biết ơn người phụ nữ đã sinh ra cô và anh trai, biết ơn vì đã sinh ra cô, sinh anh trai cho cô, cho cô trưởng thành trên con đường không chỉ có một mình. Khi một số nguy hiểm ập đến, cô không phải giải quyết một mình mà còn có một người giải quyết vấn đề giúp cô.
Nhưng cô cũng rất hận bà, hận bà bỏ rơi ba, bỏ rơi không quan tâm đ ến cô và anh trai.
Ra đến cổng bệnh viện, cô gọi điện thoại cho taxi. Trước khi xe đến, Hàn Úc Phi ngồi ở ghế trên mặt cỏ bệnh viện.
Nhìn xung quanh, cô thấy một bóng dáng rất giống bác sĩ vừa mới gặp, lúc này anh không có đeo khẩu trang. Hàn Úc Phi to gan đứng dậy, giả vờ quan sát xung quanh, lấy anh làm trung tâm nhìn một vòng, phát hiện ra anh đang nghe điện thoại. Bởi vì ở cách xa, cô nhìn không thấy đuôi mắt của anh có nốt ruồi lệ không, không xác định được có phải là anh không.
Chuẩn bị lại gần một chút, trùng hợp điện thoại reo lên.
Hàn Úc Phi có chút không nỡ rời đi.
Sau khi cô xoay người rời đi, vừa lúc Kỷ Tụng Niên cúp điện thoại và xoay người lại.
Lúc anh vừa quay lại, Kỷ Tụng Niên rất chú ý đến cô. Trong bệnh viện, bác sĩ mặc áo blouse trắng hoặc người nhà mặc trang phục bình thường, chỉ có cô mặc sườn xám quyến rũ, Kỷ Tụng Niên nhìn chằm chằm vào eo cô, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau vừa vặn không có công việc, Hàn Úc Phi sớm rời khỏi giường, cô nấu một ít cháo với trứng gà mang đến bệnh viện.
Mặc một chiếc yếm jean màu xanh đậm xong, cô gọi taxi đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Hàn Úc Phi mơ màng, “Không biết hôm nay có thể tình cờ gặp được bác sĩ kia không nhỉ?”
Như cô nghĩ, cô đã gặp ở trong phòng bệnh của Hàn Bách Xuyên.
Đi vào cửa phòng bệnh Hàn Úc Phi sửng sốt, quả nhiên là có bác sĩ ngày hôm qua cô nhìn thấy ở bên trong. Anh vẫn đeo khẩu trang như cũ nhưng Hàn Úc Phi nhận ra đuôi mắt phải của anh có nốt ruồi lệ.
Thấy cô bước vào, Kỷ Tụng Niên được Hàn Dữ gật đầu ý bảo rời đi.
Anh đi rồi, Hàn Úc Phi xách cà mèn trên tay đi tới trên mặt bàn giường bệnh mở ra, đổ đầy một bát cháo rồi đưa cho Hàn Bách Xuyên.
Hàn Bách Xuyên thấy con gái đến thăm, lại còn nấu cháo cho mình, ông mừng rỡ, vội vàng cầm lấy bát cháo mà cô đưa.
Hàn Úc Phi cũng bưng một bát cháo đưa cho Hàn Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết bác sĩ vừa nãy sao?”
Anh nhận lấy, đáp: “Biết chứ, em cũng biết đấy.”
Hàn Úc Phi hơi kinh ngạc: “Sao em có thể biết được, em còn chưa gặp qua anh ấy mà.”
Hàn Dữ nhớ tới điều gì, kỳ quặc nói một câu: “Anh ta chính là người trước kia em nói ngoại hình rất trắng, là anh hàng xóm đẹp trai hơn anh trai em.” Câu cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Úc Phi lấy một tay che miệng không thể tin được, bước đến bên cạnh anh ngồi xuống, phấn khởi mà hỏi: “Các anh đã sớm nhận ra sao? Tên của anh ấy là gì vậy? Có thể giới thiệu cho em biết không?”
Hàn Dữ bị cô hỏi đến không còn tâm trạng uống cháo, anh chưa uống được một nửa thì buông bát, tức giận đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Úc Phi chào Hàn Bách Xuyên rồi cũng đi theo ra ngoài.
Biết cô đi theo ở phía sau mình, Hàn Dữ tức giận quay đầu lại: “Đi theo anh làm gì?”
Hàn Úc Phi bước tới kéo góc áo anh, lập tức hỏi: “Có thể cho em Wechat của anh ấy không?”
Hàn Dữ hất tay cô ra: “Không được!”
Hàn Úc Phi tiếp tục duỗi tay kéo góc áo của anh, làm nũng nói với anh: “Anh trai em tốt nhất.”
Thật sự không chịu nổi cô, anh hỏi: “Em muốn Wechat người ta làm gì?”
“Em muốn theo đuổi anh ấy.” Hàn Úc Phi nói.
Nghe sáu chữ đó, Hàn Dữ cố hết sức kiềm nén tính tình, dùng giọng điệu giáo dục nói: “Nữ truy nam cách tầng sa (*), theo đuổi cái gì mà theo đuổi, không được theo đuổi!”
(*) Nữ truy nam cách tầng sa: Ý câu này nghĩa là: Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn nhủ phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy.
Cô lay lay góc áo anh, tiếp tục làm nũng: “Nhưng từ nhỏ em đã thích anh ấy.”
Đồng tử Hàn Dữ khiếp sợ, lớn tiếng nói: “Em… từ nhỏ em đã nhớ thương rồi sao?”
Bị giọng nói của anh dọa sợ, Hàn Úc Phi lập tức vươn tay che miệng anh lại, “Ở đây là bệnh viện, anh trai, anh nói nhỏ một chút.”
Hàn Dữ nhìn xung quanh, hất tay cô ra, nói một câu: “Em để anh suy nghĩ đã.” Nói xong anh liền quay đầu đi.
Lúc này Hàn Úc Phi không theo sau, sững sờ ở tại chỗ: “Vì sao lại suy nghĩ chứ?”
Giữa trưa Hàn Dữ đến phòng làm việc của Kỷ Tụng Niên, anh ấy bực bội đá tung cửa phòng của anh, kéo ghế ở phòng làm việc của anh ngồi xuống.
Kỷ Tụng Niên vốn đã quen nên không ngước mắt lên, cúi đầu viết như cũ nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Hàn Dữ cố nén cơn tức giận: “Cậu nói xem sao ngoại hình cậu lại có sức hấp dẫn như vậy chứ? Thế mà lại trêu hoa ghẹo nguyệt (*).”
(*) Trêu hoa ghẹo nguyệt: Trêu ghẹo, tán tỉnh phụ nữ (thường không đứng đắn).
Anh như cũ không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn đã khen.”
Hàn Dữ dùng sức đập mặt bàn: “Tôi đang mắng cậu đấy.”
Bị dọa đến sợ, lúc này Kỷ Tụng Niên mới ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Vậy anh mắng xong chưa? Tôi còn công việc.”
Bình tĩnh một hồi, Hàn Dữ móc điện thoại trong túi ra, đưa mã QR tới trước mặt anh: “Thêm vào đi.”
Anh nhìn thoáng qua màn hình hỏi: “Em gái anh à?”
“Biết còn hỏi.”
“Thêm tôi làm gì?”
“Đầu cậu là đầu gỗ à?”
…
Kỷ Tụng Niên đẩy điện thoại của anh ấy ra: “Em gái anh thì tôi không nói chuyện.”
Bị đẩy điện thoại ra, Hàn Dữ cũng không tức giận, tiếp tục đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Khả năng là con bé nhất thời hứng khởi, huống hồ đây là lần đầu tiên ở trước mặt tôi, con bé nói muốn theo đuổi một người đàn ông nên tôi thỏa mãn con bé một chút. Cậu cứ để con bé theo đuổi nhưng cậu đừng đồng ý, chờ một thời gian con bé cảm thấy theo đuổi không được, đương nhiên con bé sẽ từ bỏ thôi.”
Kỷ Tụng Niên đặt bút xuống, suy nghĩ nhìn anh: “Vậy nếu cô ấy không bỏ cuộc thì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook