Lý Tâm Ngọc thức dậy từ ác mộng, nhất thời không rõ mình đang mơ hay đang ở cảnh thực, chỉ có thể hoảng loạn gọi Bùi Mạc, như thể hắn là nhánh cỏ cuối cùng nàng có thể bấu víu thấy.
“Công chúa làm sao vậy?” Trực đêm Tuyết Cầm đến áo cũng không kịp khoác, vội vã đẩy cửa vào. Thấy Lý Tâm Ngọc chỉ mặc đơn bào ngồi trên giường, nhất thời hết hồn, mang chăn đến đắp cho nàng: “Những ngày này rét đậm, công chúa sao không mang nhiều vào? Cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
“Tuyết Cầm?”
“Là nô tỳ. Người mơ thấy ác mộng sao?”
Lý Tâm Ngọc dường như không nghe thấy, run giọng nói: “Ta đang ở đâu? Thanh Hoan điện sao?”
Tuyết Cầm mang đến cho nàng chén trà ấm, lo lắng đáp: “Là Thanh Hoan điện ạ, người làm sao vậy?”
Trọng sinh đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên nàng mơ thấy chuyện cũ một cách rõ ràng đến thế. Nàng có chút bất an pha hoảng sợ, đây không biết là dấu hiệu gì, phải chăng ông trời muốn lấy đi mạng nàng một lần nữa, mới để nàng mơ thấy chuyện kiếp trước rõ ràng đến vậy?
Nàng cần thấy một cái gì đó, để chứng minh mình còn sống.
Nghĩ đến đây, nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Bùi Mạc? Bùi Mạc đâu?”
“A, là tên nô lệ kia?” Tuyết Cầm nói: “Hắn chắc đang ở phòng, nô tỳ sai người gọi hắn tới đây?”
Lý Tâm Ngọc tựa lưng vào thành giường, kéo áo chặt lại, mệt mỏi gật đầu. Không hiểu tại sao, nàng vô cùng muốn gặp Bùi Mạc.

Tuyết Cầm khoác áo đi ra ngoài, lát sau, tẩm điện truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị đẩy ra, một bóng người thon dài bước vào.
Bùi Mạc không vào thẳng bên trong, chỉ đứng trước bức bình phong hành lễ, trầm giọng: “Công chúa.”
Tóc Lý Tâm Ngọc xõa dài, nằm nghiêng trên giường, ra lệnh: “Tuyết Cầm, ngươi ra ngoài đi, đêm nay có Bùi Mạc ở đây, không cần trực đêm.”
Tuyết Cầm nhìn Bùi Mạc một lúc, có chút không yên tâm. Nhưng Lý Tâm Ngọc mệt mỏi đến vậy, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt mày rã rời, nàng không nỡ động chạm đến công chúa, đành miễn cưỡng cáo lui.
Lý Tâm Ngọc nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế cho dễ chịu, lại nhìn ra phía sau tấm bình phong: “Xin lỗi, trời còn chưa sáng, đã quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi.”
Sau tấm bình phong, Bùi Mạc đứng thẳng, đáp: “Ta vừa mới đọc xong sách, còn chưa ngủ.”
“Trời lạnh, ta lười xuống giường tiếp ngươi, ngươi tự tìm chỗ ngồi xuống đi.” Lý Tâm Ngọc lại kéo áo cao thêm một chút, vô lực nói: “Nhớ thêm ít than vào chậu.”
Bùi Mạc gắp than bỏ vào chậu, sau đó quỳ sau bàn sách, hỏi: “Công chúa đêm khuya triệu ta tới đây là có việc gấp?”
“Yên tâm, không phải bắt ngươi thị tẩm.”
“….” Bùi Mạc trầm mặc một lúc lâu, mới bình tĩnh chuyển tầm mắt: “Ta cũng không có ý này.”
“Bùi Mạc, ta vừa gặp ác mộng.”
“Công chúa, người sợ sao?”
“Đúng thế. Ta không biết mộng cảnh cùng hiện tại cái nào mới là thật. Bùi Mạc, ngươi có thể hiểu được nỗi sợ hãi của ta chứ? Có thể ta và ngươi lúc này đây chỉ là một mộng cảnh hoang đường, mà giấc mơ vừa nãy mới là hiện thực.”
“Ta vẫn luôn cho rằng công chúa là một người không buồn lo, không mờ mịt. Không ngờ đến cũng sẽ có lúc người vì một giấc mơ mà sợ hãi đến ngủ không yên.”
“Nếu như ngươi trải qua quá khứ của ta, liền hiểu rõ tại sao giờ này ta lại khổ sở như vậy.” Dứt lời, Lý Tâm Ngọc lại than thở: “Bùi Mạc, đã lâu lắm rồi chúng ta không ở đầu giường nói chuyện ôn hòa như vậy.”
Khóe miệng Bùi Mạc cong lên, ý cười lóe lên: “Cũng không quá lâu, mới hai canh giờ trước chúng ta còn ở nhà ăn nói chuyện.”
“Ngươi không hiểu, thật ra đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi như đã trải qua một kiếp sinh tử rồi.” Lý Tâm Ngọc trở mình, than thở: “Tiểu Bùi Mạc, câu chuyện ta kể với ngươi ở nhà ăn hôm nay, kỳ thực còn có ẩn tình khác.”
Bùi Mạc còn đang chỉnh than, quay đầu hỏi: “Ẩn tình gì vậy?”
“….” Lý Tâm Ngọc trầm mặc rất lâu, tựa hồ dù có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không sao nói hết.
Rất lâu sau đó, khi ánh trăng đã ngã về phía Tây, lâu đến nỗi Bùi Mạc cho rằng nàng sẽ không trả lời nữa, từ trong chăn mới truyền đến thanh âm buồn buồn của Lý Tâm Ngọc:

“Bùi Mạc, xin lỗi.”
“Công chúa sao lại xin lỗi?”
“Ta không thể giải thích với ngươi, ngươi chỉ cần biết, ta không hề cố ý muốn làm ai bị thương. Ta lúc đó chỉ là…chỉ là quá sợ hãi… »
Bùi Mạc ngẩn người, chẳng biết vì sao, nơi ngực dâng lên một luồng đau đớn dày đặc.
Hắn theo bản năng đè đến cái bớt nơi ngực, nơi đó nóng bỏng như có gì đó đang thiêu đốt.
Nến dần tắt, bốn bề im ắng không một tiếng động. Không biết qua bao lâu, chiếc giường sau tấm bình phong không còn tiếng vang nữa, chỉ còn lại tiếng thở an ổn, Bùi Mạc nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra sau tấm bình phong.
Hắn tiến lên hai bước, dừng lại phía trước giường Lý Tâm Ngọc, tầm mắt chậm rãi đảo quanh rồi dừng lại nơi hốc tối…Nơi đó có lẽ đang cất chứa manh mối mà hắn muốn tìm, chỉ cần hắn muốn, có thể lấy đi một cách thần không biết quỷ không hay.
Bùi Mạc nhìn vào hốc tối trong chốc lát, sau đó nhìn về Lý Tâm Ngọc.
Nàng ngủ thiếp đi, tóc dài đen nhánh vây lấy nửa tấm giường, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn có thêm phần ấm áp. Nàng nghiêng đầu, môi đỏ khẽ hở, không hề có chút phòng bị.
Hắn là một tên có lòng tham không đáy. Vừa nếm trải một chút điểm tốt của nàng, liền muốn nắm giữ toàn bộ con người nàng.
Bùi Mạc đã quên đi mục đích ban đầu tiếp cận Lý Tâm Ngọc là gì. Chí ít vào giờ khắc này, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng an giấc.
Hắn khom lưng nhẹ nhàng chỉnh chăn cho Lý Tâm Ngọc, ánh mắt ấm áp nhìn khuôn mặt nàng thật lâu mới dừng lại, lát sau mới dùng một thanh âm cực thấp hỏi : « Nàng vì cái gì mà hoảng sợ ? Là cái gì khiến nàng cả đêm không yên giấc ? Ta không biết nỗi đau nàng nhắc đến là gì, nhưng giờ khắc này ta chỉ muốn nói cho nàng biết, bất luận nàng đã từng làm gì, ta đều tha thứ cho nàng. »
Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, đến tận khi mặt trời lên cao, Lý Tâm Ngọc mới rời khỏi giường. Khi tỉnh dậy, bên ngoài bức bình phong đã không còn bóng dáng Bùi Mạc, Tuyết Cầm nói hắn từ tờ mờ sáng đã đứng dậy quay về phòng rồi.
Nàng đi rửa lại mặt, chúng nô tỳ đã bày lên một bàn thức ăn. Lý Tâm Ngọc buông đũa, dùng khăn lau tay, vẫy vẫy chúng nô tỳ đến, hờ hững nói : « Các ngươi đến đây. »
Hạ nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng Lý Tâm Ngọc muốn ban thưởng, liền ngoan ngoãn đến quỳ gối. Ai ngờ một khắc sau đó, sắc mặt Lý Tâm Ngọc chìm xuống, híp mắt nói : « Ta nghe nói quan hệ giữa các ngươi và Thái tử ca ca không tồi. Ngay cả một đả nô ta nuôi tên gì họ gì cũng nói cho Thái tử biết ? »
Cung nữ cùng nhũ mẫu lúc này mới phát hiện tình thế không ổn, lập tức phủ phục xuống.
« Hôm nay là nói ra chuyện đả nô, ngày mai có khi đến bổn cung dùng bữa lúc nào, đi ngủ lúc nào cũng đều báo cáo ? »
« Nô tỳ không dám ! »
« Ồ. » Lý Tâm Ngọc thở dài, bộ dạng u sầu : « Cũng là trách bổn cung không nghiêm, tuy các ngươi ở bên phụng dưỡng ta, kỳ thực chủ nhân lại là người khác. Bổn cung cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp, đến một câu trách mắng nặng nề cũng không có, nhưng kể cả thế, cũng không thể khiến các ngươi trở thành người của bổn cung. »
Lý Tâm Ngọc thực sự là kiểu người vui vẻ, hơn mười năm nay đừng nói là nổi giận, ngay cả một lời trách mắng cũng chưa từng có, luôn hào phóng với hạ nhân, chúng cung nữ ai ai cũng thích nàng. Nói đến lần duy nhất nổi giận chính là lần Lưu Anh hạ thuốc đưa Bùi Mạc lên giường…

Một lần nổi giận thôi, lại lấy luôn mạng Lưu Anh.
Chúng cung tỳ không biết ai đã lỡ miệng chọc giận công chúa, đều hoảng sợ đến luống cuống, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Bạch Linh trực bên ngoài nghe thấy động tĩnh, trầm mặc chốc lát, đứng ngoài cửa ôm quyền nói : « Công chúa đừng trách phạt các nàng, chuyện Bùi Mạc, là do thuộc hạ báo với Thái tử điện hạ. »
« Là ngươi ? » Lý Tâm Ngọc không hề nghĩ tới Bạch Linh, nữ hậu vệ trung thành nhất của nàng,không giống loại người loạn miệng trước người ngoài.
Quả nhiên khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Lý Tâm Ngọc, Bạch Linh cúi đầu, áy áy : « Thuộc hạ cho rằng công chúa và thái tử huynh muội tình thâm, vô cùng thân thiết nên dù có gì cũng không quở trách quá nhiều. Thái tử hỏi thuộc hạ về an nguy của người, thuộc hạ nhất thời lỡ miệng liền nói về Bùi Mạc. »
« Ngươi thật là hồ đồ. » Lý Tâm Ngọc nhăn mày, trầm giọng : « Ngươi biết ta và ca ca huynh muội tình thâm, nếu chuyện có thể nói ta đã sớm tự mình nói với hắn, còn cần đến ngươi đi nói ? Ca ca tính tình thế nào ngươi cũng biết, nhất thời kích động, xử lý vấn đề cũng không giống ta, có một vài việc để hắn biết được càng thêm phiền phức, chi bằng không biết. »
Bạch Linh quỳ xuống, hành lễ : « Thuộc hạ biết tội, nguyện chịu phạt. Kính xin điện hạ tha cho chúng nô tỳ, bọn họ vô can. »
« Bạch Linh, bổn cung tín nhiệm ngươi, nhưng sẽ không dung túng ngươi. Sau này ca ca có vấn đề gì cần hỏi cứ bảo hắn đến tìm ta hỏi thẳng, cớ gì lén lén lút lút hỏi thăm người ngoài ? Có những chuyện chỉ có chính miệng bổn cung nói mới đúng, nếu là từ miệng người khác đã sai lệch đi nhiều, ngươi hiểu không ? »
« Thuộc hạ hiểu rồi. »
« Niệm tình ngươi là lần đầu mắc lỗi, có thể xử phạt nhẹ nhàng. » Tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, Lý Tâm Ngọc nháy mắt, giảo hoạt : « Như thế này đi, phạt ngươi chỉ bảo một người. »
Bạch Linh không hiểu rõ ý nàng, ngẩng đầu hỏi : « Chỉ bảo một người ? »
« Ừ, võ công ngươi cũng thuộc hạng cao cường, giao Bùi Mạc cho ngươi bổn cung mới an tâm. » Lý Tâm Ngọc đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Linh, nâng mặt nàng lên, cười cười : « Từ nay về sau, ngươi phải kèm cặp Bùi Mạc tập võ. Chớ để hắn khiến bổn cung mất mặt trên đấu thú trận. »
Bùi Mạc là lưỡi kiếm sắc chưa ra khỏi vỏ, nàng không muốn đời này lại biến hắn thành nam sủng vũ nhục hắn, mà muốn đánh bóng thanh kiếm này, cuối cùng sẽ có một ngày hắn vì nàng mà phát huy công dụng.
Lý Tâm Ngọc hiểu rõ, Bùi Mạc cần giải oan cho Bùi gia, mà nàng cũng muốn tra rõ chân tướng vụ án năm đó, hai người cùng mục đích, đương nhiên sẽ hóa địch thành bạn.
Như vậy thì khiến Bùi Mạc trở nên mạnh mẽ cùng là chắp thêm cánh cho bản thân, cớ sao không làm ?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương