Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
-
Chương 18: Thành tích của mọi người cũng rất tốt
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông hai ngày, trường trung học phổ thông số 2 cho học sinh khối 12 nghỉ học ở nhà.
Hà Diệp ở nhà một mình. Cô đã chuẩn bị xong xuôi văn phòng phẩm và giấy tờ cần phải mang theo để được vào phòng thi và cất tất cả vào túi đựng đồ cho khỏi quên rồi.
Rảnh rỗi là chuyện không thể nào xảy ra. Cô cũng không cần phải dùng biện pháp đặc biệt gì để thả lỏng cả, vẫn làm những bài tập chứa kiến thức quan trọng như trước, chẳng qua hơn tám giờ tối cô đã lên giường ngủ rồi, không thức đêm nữa.
Mọi người trong nhóm chat của lớp đang rất náo nhiệt, mồm năm miệng mười chia sẻ trạng thái ở nhà của mình. Hà Diệp đọc một hồi rồi quyết định tạm thời tắt thông báo tin nhắn đi để khỏi bận lòng.
Trường Châu Hướng Minh: [Hà Diệp, cậu muốn ra ngoài đánh cầu lông không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không đi đâu, tôi sợ sẽ bị đau tay.]
Trường Châu Hướng Minh: [Vậy cậu đi ra xem chúng tôi chơi cũng được? Cứ ở trong phòng mãi bức bối khó chịu lắm.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Thôi, trời đang nắng lắm.]
Trường Châu Hướng Minh: [Cậu đúng là lười quá thể!]
Hà Diệp cười rồi nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cô thà ngồi trong phòng bật điều hoà thong thả chờ đợi hơn.
Dưới sân cầu lông, Châu Hướng Minh đặt điện thoại di động xuống rồi phỉ nhổ với Lục Tân đang ngứa tay nghịch cầu bên cạnh: "Tiểu Diệp Tử nhà cậu lười quá đi mất, vừa sợ mệt vừa sợ phơi nắng."
Hàng mi đang rũ xuống của Lục Tân khẽ rung lên một cái, tầm mắt rơi vào cây long não bên cạnh. Lá cây xanh biếc dưới ánh mặt trời thiêu đốt cũng phải lộ vẻ uể oải.
Châu Hướng Minh: "À tôi nói sai rồi, còn chưa phải Tiểu Diệp Tử nhà cậu đâu. Sao nào, nhịn suốt một năm rồi sau khi thi đại học xong hẳn là phải chính thức theo đuổi người ta chứ nhỉ?"
Lục Tân khuơ khuơ vợt cầu lông trên tay rồi đi về một bên sân, lạnh nhạt nói: "Thi xong rồi nói."
Năm nay thành phố An áp dụng hình thức tuyển sinh đại học mới, trừ bốn môn học bình thường ra thì còn có thêm sáu môn tự chọn nữa. Kỳ thi kéo dài trong ba ngày, tổng điểm là 810.
Cuối cùng Hà Dũng cũng không còn dán mắt vào siêu thị nữa mà ngày nào cũng tự tay chuẩn bị một ngày ba bữa cho con gái, cứ sợ con gái ăn uống không ngon miệng sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy lúc làm bài thi.
Ông ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, trong mắt đong đầy thấp thỏm và quan tâm chọc cho Hà Diệp thật sự rất buồn cười.
Nói sao đây nhỉ? Cô cảm thấy bài thi của mình cũng không tệ lắm.
Trước khi thi môn cuối cùng, trừ những người trao đổi trong nhóm chat lớn ra thì những người bạn thân thiết của cô đều ăn ý không hề đề cập gì đến việc thi cử.
Mãi đến chiều ngày mùng chín, nhóm chat của lớp hoàn toàn sôi sục lên vì có người đăng tải đáp án không chính thức của từng môn lên mạng.
Mặc dù nguồn gốc của đáp án này không phải chính thức nhưng thật ra thì cũng không khác đáp án thật sự là mấy. Hà Diệp đối chiếu câu trả lời của mình rồi áng chừng số điểm mà mình đạt được. Sau khi đánh giá xong, trái tim cô gần như đập loạn nhịp.
Lục Tân từ trước đến giờ chưa từng chủ động nhắn tin cho cô lần nào lại lần đầu tiên mở đầu cuộc trò chuyện: [Cậu thấy đáp án trong nhóm chưa? Cảm thấy có tin được không?]
Tổ trưởng: [Tôi nghĩ là có thể tin được. Cậu ước chừng được bao nhiêu điểm?]
Hà Diệp ngại nói ra, sợ số điểm mà mình đoán quá lạc quan.
Tổ trưởng: [Tôi ước chừng chắc cũng được 775 điểm.]
Hà Diệp: [... Cậu giỏi thật đấy. Hình như thủ khoa khoa học tự nhiên năm ngoái cũng không cao như thế thì phải?]
Sau đó cô đã thật sự thử tìm kiếm thông tin về việc này một chút. Quả nhiên điểm của người được thủ khoa khoa học tự nhiên năm ngoái còn thấp hơn số điểm mà Lục Tân ước chừng 5 điểm. Có lẽ thủ khoa năm nay là Lục Tân rồi.
Tổ trưởng: [Đến lượt cậu đấy, có qua được 700 không?]
Có anh dẫn đầu báo thành tích trước rồi nên Hà Diệp vừa vui vẻ vừa không chắc chắn lắm trả lời: [Qua, có lẽ có thể được 730.]
Tổ trưởng: [Dựa vào tính cách của cậu thì hẳn là số điểm thực tế còn phải cao hơn chút nữa.]
Hà Diệp: [Dù sao thì cao nhất cũng là 733 thôi, chắc chắn không hơn nhiều đâu.]
Tổ trưởng: [Chờ một chút.]
Hà Diệp không biết anh muốn làm gì, vừa lúc Chu Tình, Ngô Viên Viên cùng mấy bạn khác cũng nhắn tin riêng với cô.
Mấy phút sau tổ trưởng đáp lại: [Tôi vừa mới nhắn tin trò chuyện với thầy chủ nhiệm một chút. Thầy đánh giá ước chừng điểm của cậu đủ để nộp hồ sơ xét tuyển Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.]
Tim Hà Diệp đập nhanh hơn. Cô vội xuống phòng khách đi qua đi lại một vòng cho tỉnh táo lại rồi mới cầm điện thoại lên lần nữa: [Hay là cứ chờ kết quả cuối cùng đi. Có khi số điểm tôi ước lượng không chính xác cho lắm.]
Tổ trưởng: [Ừ, cậu đã nghĩ ra muốn học ngành gì chưa?]
Hà Diệp: [Kỹ thuật cơ khí.]
Tổ trưởng: [Cậu làm tôi bất ngờ đấy. Sao cậu lại muốn học chuyên ngành này?]
Hà Diệp: [Chân của ba tôi không được tốt cho lắm, sau này già rồi có thể rất cần có người ở bên chăm sóc. Tương lai người máy sẽ càng ngày càng phát triển nên tôi muốn dốc sức vào phương diện này. Có lẽ sau này tôi có thể thiết kế cho ba một người máy hộ lý cũng nên.]
Tổ trưởng: [Trùng hợp ghê, tôi cũng có hứng thú với người máy.]
Hà Diệp: [Vậy cậu muốn học ngành nào? Hình như mấy xu hướng việc làm tốt cũng có liên quan đến mảng này.]
Tổ trưởng: [Máy tính.]
Hà Diệp hiểu, cũng đoán được luôn Lục Tân muốn vào học trường nào. Đúng là nơi đó phù hợp với học sinh xuất sắc như anh nhất.
Thật ra thì trước khi điểm thi đại học được chính thức công bố, trạng thái của phần lớn học sinh đều khá lo âu. Người khác thì không biết chứ Hà Diệp thì chẳng có tâm trạng làm gì khác nữa. Dù là đi ăn chung tụ họp với bạn cùng lớp hay ra ngoài chơi với bạn thân, thậm chí lúc loay hoay bận rộn giúp ba trong siêu thị cô cũng không thể hoàn toàn tập trung vào việc trước mắt được. Đáy lòng cô luôn không nhịn được mà nghĩ đến điểm thi đại học, sau đó lại thẩm thỏm lo được lo mất.
Tối ngày hai mươi hai, đúng mười giờ là học sinh có thể lên mạng tra cứu điểm thi.
Hà Diệp sợ mình ở nhà sẽ bị căng thẳng quá nên đang chuẩn bị ra siêu thị giúp ba.
Công việc thu ngân bị con gái cướp mất nên Hà Dũng bắt đầu có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ, nhịp tim dần tăng tốc. Ông biết mình đang căng thẳng theo con gái.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Hà Diệp vang lên. Là cuộc gọi video đến từ Châu Hướng Minh.
Hà Diệp bấm nhận ngay trước mặt ba, thấy Châu Hướng Minh đang ngồi trong một phòng khách sáng ngời, còn có người đi qua bên cạnh. Hà Diệp nhận ra đó là Lục Tân.
"Cậu đang ở siêu thị hả?" Châu Hướng Minh nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi.
Hà Diệp gật đầu rồi tiện thể cho anh ấy thấy ba mình phía sau.
Châu Hướng Minh cười xán lạn: "Cháu chào chú ạ. Là như vầy, tối nay sẽ có điểm thi nên chắc chắn là ai cũng để ý nhỉ? Chúng cháu muốn gọi Hà Diệp tới đây chờ với chúng cháu luôn, vừa đánh bài vừa xem phim, nhiều người dễ phân tán sự chú ý hơn mà."
Hà Diệp cảm thấy biện pháp này rất hay. Con gái có bạn bè bên cạnh rồi, một mình ông cũng có thể bình tĩnh lại mà chờ.
"Được, để chú gói cho mấy đứa ít đồ ăn vặt."
Thấy Hà Dũng sắp đi khuất, Châu Hướng Minh gân giọng lên nói: "Không cần đâu chú ơi, bên chỗ chúng cháu cũng mới mua tôm hùm đất rồi!"
Đúng là Hà Diệp vừa thấy thức ăn đặt đầy trên chiếc bàn uống trà nhỏ thật.
Nhưng Hà Diệp vẫn khăng khăng gói một túi đồ ăn vặt, coca ướp lạnh và kem que đầy đủ cả: "Trước khi thi các cháu phải nín nhịn rất lâu, bây giờ có thể ăn uống thoải mái rồi đấy, đừng sợ bị tiêu chảy!"
Hà Diệp buồn cười nhận lấy bọc đồ lớn rồi tạm biệt ba.
Màn đêm vừa buông xuống, Hà Diệp quẹo qua cửa Đông đi vào khu chung cư. Mới đi được mấy bước, bỗng nhiên cô nhìn thấy Lục Tân.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, dừng xe đạp ngay bên cạnh cô, rõ ràng là có ý tới đón.
Hà Diệp: "... Cũng không xa mà, cậu không cần tới đón đâu."
Lục Tân không nói gì mà chỉ nghiêng đầu qua nhìn cô. Ánh mắt kia...
Hà Diệp không dám nhìn lâu, đành cụp mắt vòng qua bên cạnh xe anh rồi từ từ ngồi lên.
Nhiệt độ cao kéo dài cả ngày nên đêm xuống tiết trời càng trở nên oi bức khó chịu hơn. Lục Tân đạp xe khá nhanh, để làn gió nhẹ thoảng qua bên cạnh.
Hà Diệp thấy ven đường có đôi ba mẹ trẻ tuổi đang dắt con nhỏ đi dạo, cũng nhìn thấy những cặp tình nhân trưởng thành nắm chặt tay nhau.
Hình như còn có cả học sinh nữa.
Dù người ta có nhận ra mình hay không thì Hà Diệp vẫn lén lút quay đầu nhìn về phía Lục Tân một cái.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng rất bối rối khi bị người quen hiểu nhầm.
Đến toà nhà số 10.
Sau khi Lục Tân dừng xe, Hà Diệp nhảy xuống, bấy giờ mới chợt nghĩ đến một vấn đề: "Chú dì có ở nhà không?"
Lục Tân: "Ba mẹ tôi đều đi vắng cả rồi. Ngày kia ba tôi mới về."
Chẳng hiểu sao Hà Diệp lại cảm thấy buồn cười. Ba mẹ Lục nuôi thả con trai thật đấy.
"Lên đi." Lục Tân nhận lấy túi đồ nặng trĩu trong tay Hà Diệp rồi đi phía trước dẫn đường.
Không gian chung của toà nhà số 10 và toà nhà số 7 cũng không có sự khác biệt lớn. Sau khi vào thang máy, Hà Diệp thấy Lục Tân nhấn số "8".
Nhà họ Lục ở nhà số 801.
Đây là lần đầu tiên Hà Diệp tới nhà một bạn khác giới. Cách lớp cửa chống trộm dày, hình như cô nghe được tiếng hát của Châu Hướng Minh thì phải.
"Ôi chao cuối cùng cũng tới rồi. Tôi còn tưởng hai người bỏ tôi lại mà đánh lẻ đi chơi rồi chứ!"
Cửa vừa mở ra, Châu Hướng Minh đã cố ý nháy mắt chọc ghẹo.
Hà Diệp đã quen với cái miệng không gì giữ nổi của anh ấy rồi nên không để trong lòng.
Lục Tân lấy một đôi dép đi trong nhà màu trắng mới tinh ra đặt xuống bên chân Hà Diệp.
Hôm nay Hà Diệp đi xăng đan nên để lộ chân ra ngoài. Đầu ngón chân tròn trịa mượt mà xấu hổ co lại một cái dưới tầm mắt của nam sinh.
Lục Tân: "Để tôi đi rót cho cậu cốc nước."
Hà Diệp nhân lúc này mà thay dép xong xuôi.
Châu Hướng Minh chẳng khác gì một đứa con trai khác của nhà họ Lục. Sau khi nhiệt tình mời Hà Diệp lại ghế sô pha ngồi, anh ấy cầm điều khiển từ xa lên chuyển sang một kênh đang chiếu phim, còn hỏi Hà Diệp muốn xem gì.
"Tôi xem cái gì cũng được, cậu chọn đi."
Châu Hướng Minh: "Xem gì đó k1ch thích chút nhé, nhạt nhẽo quá thì lại không có tác dụng với chúng ta."
Lục Tân liếc nhìn anh ấy một cái đầy ý cảnh cáo sau đó đưa cốc nước cho Hà Diệp, bản thân thì ngồi xuống một bên cô.
Ở trong căn phòng khách xa lạ với hai bạn khác nữa cũng không được xem như là thân thiết lắm nên Hà Diệp có hơi căng thẳng bưng cốc nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ phim đang chiếu trên ti vi.
"Cậu đã xem Công viên kỷ Jura chưa? Nó là một kiệt tác đấy."
Hà Diệp lắc đầu một cái. Bình thường cô rất hiếm khi xem phim truyền hình.
"Vậy chọn cái này đi. Nào, chúng ta vừa ăn vừa xem."
Châu Hướng Minh ngồi thẳng xuống đất trước bàn uống trà, chẳng thèm mang bao tay đã bốc một con tôm hùm đất lên lột vỏ.
Lục Tân cũng cúi người lột tôm, lột xong thì đặt vào trong đ ĩa.
Mặc dù đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của tôm hùm đất nhưng Hà Diệp vẫn không nhúc nhích, chỉ nghiêm túc xem phim.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lục Tân đi ra khỏi phòng khách, vào phòng bếp rửa tay.
Đến khi quay lại, anh đặt đ ĩa tôm hùm đất đã lột vỏ xong trước mặt Hà Diệp: "Ăn đi này."
Hà Diệp được cưng mà sợ.
Lục Tân: "Lúc nãy tôi ăn rồi nên cố ý lột cho cậu đấy."
Châu Hướng Minh: "Này, cả tôi và Hà Diệp đều là khách mà. Sao cậu lại không lột cho tôi? Cậu trọng nữ khinh nam hả?"
Lục Tân: "Cậu không được tính là khách."
Hà Diệp bị chọc cười. Cô cố gắng kiềm chế sự kỳ lạ trong nụ cười của mình rồi rũ mắt nhận lấy đôi đũa trong tay Lục Tân.
Bộ phim này rất hay. Mà Hà Diệp cũng không ăn được mấy con tôm hùm đất. Phần còn dư lại bị Châu Hướng Minh giật sang tiêu diệt sạch, lý do là để nguội không ngon nữa.
Ba người xem xong phim thì đã chín giờ ba mươi.
Hà Diệp giúp hai nam sinh dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Đến khi hoàn thành mọi việc thì chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ đúng.
Lục Tân dẫn hai người bạn vào thư phòng.
Trong thư phòng có hai cái ghế, phía nam có một ô cửa sổ lồi.
Châu Hướng Minh nằm vắt lên cửa sổ như người không xương, một tay chống đầu cười với Hà Diệp: "Nếu điểm số không được như ý muốn thì cậu có khóc không?"
Hà Diệp:...
Châu Hướng Minh cười ha hả: "Cậu đừng hoảng. Tôi biết cả rồi, lần này cậu làm bài không tệ."
Hà Diệp nói nhỏ: "Cũng chưa chắc."
Châu Hướng Minh: "Chắc chứ sao lại chưa chắc. Lúc bái Phật tôi cũng có nhờ Phật tổ quan tâm chăm sóc cậu một chút rồi đấy."
Hà Diệp lại bị anh ấy chọc cười.
Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân đang đứng bên cạnh cô rồi hỏi: "Hai người đứng đực ra đó làm gì vậy? Tôi cố ý để ghế lại cho hai người ngồi rồi mà."
Lục Tân nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Bây giờ có thể bắt đầu tra điểm rồi.
Anh bèn ngồi vào trước máy tính xách tay: "Ai muốn tra trước nào?"
Châu Hướng Minh: "Ưu tiên con gái."
Hà Diệp căng thẳng: "Thôi hai người tra trước đi."
Lục Tân mở trang web tra cứu ra, ngón tay thon dài nhanh chóng nhập số báo danh của mình vào rồi chờ đợi.
Hà Diệp đứng bên trái anh, Châu Hướng Minh chiếm chỗ bên phải. Ba cặp mắt cùng nhìn chằm chằm vào trang web tra cứu.
Hà Diệp là người đầu tiên nhìn thấy tổng điểm của Lục Tân, 776 điểm!
Châu Hướng Minh phun ra một câu tục tĩu.
Người tra điểm thứ hai là anh ấy, tổng cộng 635 điểm.
Châu Hướng Minh: "Ha ha, phát huy vượt xa bình thường rồi, cao hơn tôi đoán tận 20 điểm luôn!"
"Hai người cứ từ từ tra đi nhé. Tôi phải về nhà báo tin mừng cho ba mẹ đã!"
Lời vừa dứt đã chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu nữa rồi.
Lục Tân nhìn sang phía Hà Diệp: "Cậu muốn qua tự tra hay để tôi tra giúp?"
Tay Hà Diệp hơi run lên: "Cậu làm giúp tôi đi. Số báo danh của tôi là..."
Rất nhanh sau đó thành tích của Hà Diệp cũng hiển thị. Ngữ Văn 125, Toán 143, Tiếng Anh 129, tổ hợp môn khoa học tự nhiên 281, điểm môn tự chọn 55, tổng cộng: 733.
Lục Tân không quay đầu lại nhìn nhưng trên màn hình máy tính có phản chiếu bóng dáng cô.
Hà Diệp vịn một tay lên lưng ghế, không cầm lòng nổi mà cúi gập người xuống, gò má trắng nõn kề ngay bên cạnh anh, vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc dần dần bị nụ cười vui mừng thay thế, trông hơi ngốc nghếch nhưng lại rất dễ thương.
"Chúc mừng cậu." Lục Tân đứng dậy nhìn cô nói.
Hà Diệp thật sự rất vui. Cô cũng không biết giờ mình nên nói gì với Lục Tân nữa. Trùng hợp đúng lúc này, điện thoại đang nằm trong túi cô reo vang.
Sau cuộc gọi của ba cô là tới cuộc gọi của Chu Tình. Sau khi biết Chu Tình cũng thi được thành tích rất tốt là 636, Hà Diệp càng sung sướng hơn.
"Đi thôi, để tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần đâu, tôi muốn qua siêu thị tìm ba!"
"Vậy tôi đưa cậu tới siêu thị."
Đèn đường chiếu sáng con đường trong khu chung cư. Hà Diệp ngồi ở yên sau xe đạp với vẻ mặt phấn chấn mừng rỡ, lần đầu tiên không hề cân nhắc đến việc được nam sinh chở có hợp lẽ thường hay không.
733 điểm, cô cũng rất giỏi mà nhỉ!
Hà Diệp ở nhà một mình. Cô đã chuẩn bị xong xuôi văn phòng phẩm và giấy tờ cần phải mang theo để được vào phòng thi và cất tất cả vào túi đựng đồ cho khỏi quên rồi.
Rảnh rỗi là chuyện không thể nào xảy ra. Cô cũng không cần phải dùng biện pháp đặc biệt gì để thả lỏng cả, vẫn làm những bài tập chứa kiến thức quan trọng như trước, chẳng qua hơn tám giờ tối cô đã lên giường ngủ rồi, không thức đêm nữa.
Mọi người trong nhóm chat của lớp đang rất náo nhiệt, mồm năm miệng mười chia sẻ trạng thái ở nhà của mình. Hà Diệp đọc một hồi rồi quyết định tạm thời tắt thông báo tin nhắn đi để khỏi bận lòng.
Trường Châu Hướng Minh: [Hà Diệp, cậu muốn ra ngoài đánh cầu lông không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không đi đâu, tôi sợ sẽ bị đau tay.]
Trường Châu Hướng Minh: [Vậy cậu đi ra xem chúng tôi chơi cũng được? Cứ ở trong phòng mãi bức bối khó chịu lắm.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Thôi, trời đang nắng lắm.]
Trường Châu Hướng Minh: [Cậu đúng là lười quá thể!]
Hà Diệp cười rồi nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cô thà ngồi trong phòng bật điều hoà thong thả chờ đợi hơn.
Dưới sân cầu lông, Châu Hướng Minh đặt điện thoại di động xuống rồi phỉ nhổ với Lục Tân đang ngứa tay nghịch cầu bên cạnh: "Tiểu Diệp Tử nhà cậu lười quá đi mất, vừa sợ mệt vừa sợ phơi nắng."
Hàng mi đang rũ xuống của Lục Tân khẽ rung lên một cái, tầm mắt rơi vào cây long não bên cạnh. Lá cây xanh biếc dưới ánh mặt trời thiêu đốt cũng phải lộ vẻ uể oải.
Châu Hướng Minh: "À tôi nói sai rồi, còn chưa phải Tiểu Diệp Tử nhà cậu đâu. Sao nào, nhịn suốt một năm rồi sau khi thi đại học xong hẳn là phải chính thức theo đuổi người ta chứ nhỉ?"
Lục Tân khuơ khuơ vợt cầu lông trên tay rồi đi về một bên sân, lạnh nhạt nói: "Thi xong rồi nói."
Năm nay thành phố An áp dụng hình thức tuyển sinh đại học mới, trừ bốn môn học bình thường ra thì còn có thêm sáu môn tự chọn nữa. Kỳ thi kéo dài trong ba ngày, tổng điểm là 810.
Cuối cùng Hà Dũng cũng không còn dán mắt vào siêu thị nữa mà ngày nào cũng tự tay chuẩn bị một ngày ba bữa cho con gái, cứ sợ con gái ăn uống không ngon miệng sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy lúc làm bài thi.
Ông ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, trong mắt đong đầy thấp thỏm và quan tâm chọc cho Hà Diệp thật sự rất buồn cười.
Nói sao đây nhỉ? Cô cảm thấy bài thi của mình cũng không tệ lắm.
Trước khi thi môn cuối cùng, trừ những người trao đổi trong nhóm chat lớn ra thì những người bạn thân thiết của cô đều ăn ý không hề đề cập gì đến việc thi cử.
Mãi đến chiều ngày mùng chín, nhóm chat của lớp hoàn toàn sôi sục lên vì có người đăng tải đáp án không chính thức của từng môn lên mạng.
Mặc dù nguồn gốc của đáp án này không phải chính thức nhưng thật ra thì cũng không khác đáp án thật sự là mấy. Hà Diệp đối chiếu câu trả lời của mình rồi áng chừng số điểm mà mình đạt được. Sau khi đánh giá xong, trái tim cô gần như đập loạn nhịp.
Lục Tân từ trước đến giờ chưa từng chủ động nhắn tin cho cô lần nào lại lần đầu tiên mở đầu cuộc trò chuyện: [Cậu thấy đáp án trong nhóm chưa? Cảm thấy có tin được không?]
Tổ trưởng: [Tôi nghĩ là có thể tin được. Cậu ước chừng được bao nhiêu điểm?]
Hà Diệp ngại nói ra, sợ số điểm mà mình đoán quá lạc quan.
Tổ trưởng: [Tôi ước chừng chắc cũng được 775 điểm.]
Hà Diệp: [... Cậu giỏi thật đấy. Hình như thủ khoa khoa học tự nhiên năm ngoái cũng không cao như thế thì phải?]
Sau đó cô đã thật sự thử tìm kiếm thông tin về việc này một chút. Quả nhiên điểm của người được thủ khoa khoa học tự nhiên năm ngoái còn thấp hơn số điểm mà Lục Tân ước chừng 5 điểm. Có lẽ thủ khoa năm nay là Lục Tân rồi.
Tổ trưởng: [Đến lượt cậu đấy, có qua được 700 không?]
Có anh dẫn đầu báo thành tích trước rồi nên Hà Diệp vừa vui vẻ vừa không chắc chắn lắm trả lời: [Qua, có lẽ có thể được 730.]
Tổ trưởng: [Dựa vào tính cách của cậu thì hẳn là số điểm thực tế còn phải cao hơn chút nữa.]
Hà Diệp: [Dù sao thì cao nhất cũng là 733 thôi, chắc chắn không hơn nhiều đâu.]
Tổ trưởng: [Chờ một chút.]
Hà Diệp không biết anh muốn làm gì, vừa lúc Chu Tình, Ngô Viên Viên cùng mấy bạn khác cũng nhắn tin riêng với cô.
Mấy phút sau tổ trưởng đáp lại: [Tôi vừa mới nhắn tin trò chuyện với thầy chủ nhiệm một chút. Thầy đánh giá ước chừng điểm của cậu đủ để nộp hồ sơ xét tuyển Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.]
Tim Hà Diệp đập nhanh hơn. Cô vội xuống phòng khách đi qua đi lại một vòng cho tỉnh táo lại rồi mới cầm điện thoại lên lần nữa: [Hay là cứ chờ kết quả cuối cùng đi. Có khi số điểm tôi ước lượng không chính xác cho lắm.]
Tổ trưởng: [Ừ, cậu đã nghĩ ra muốn học ngành gì chưa?]
Hà Diệp: [Kỹ thuật cơ khí.]
Tổ trưởng: [Cậu làm tôi bất ngờ đấy. Sao cậu lại muốn học chuyên ngành này?]
Hà Diệp: [Chân của ba tôi không được tốt cho lắm, sau này già rồi có thể rất cần có người ở bên chăm sóc. Tương lai người máy sẽ càng ngày càng phát triển nên tôi muốn dốc sức vào phương diện này. Có lẽ sau này tôi có thể thiết kế cho ba một người máy hộ lý cũng nên.]
Tổ trưởng: [Trùng hợp ghê, tôi cũng có hứng thú với người máy.]
Hà Diệp: [Vậy cậu muốn học ngành nào? Hình như mấy xu hướng việc làm tốt cũng có liên quan đến mảng này.]
Tổ trưởng: [Máy tính.]
Hà Diệp hiểu, cũng đoán được luôn Lục Tân muốn vào học trường nào. Đúng là nơi đó phù hợp với học sinh xuất sắc như anh nhất.
Thật ra thì trước khi điểm thi đại học được chính thức công bố, trạng thái của phần lớn học sinh đều khá lo âu. Người khác thì không biết chứ Hà Diệp thì chẳng có tâm trạng làm gì khác nữa. Dù là đi ăn chung tụ họp với bạn cùng lớp hay ra ngoài chơi với bạn thân, thậm chí lúc loay hoay bận rộn giúp ba trong siêu thị cô cũng không thể hoàn toàn tập trung vào việc trước mắt được. Đáy lòng cô luôn không nhịn được mà nghĩ đến điểm thi đại học, sau đó lại thẩm thỏm lo được lo mất.
Tối ngày hai mươi hai, đúng mười giờ là học sinh có thể lên mạng tra cứu điểm thi.
Hà Diệp sợ mình ở nhà sẽ bị căng thẳng quá nên đang chuẩn bị ra siêu thị giúp ba.
Công việc thu ngân bị con gái cướp mất nên Hà Dũng bắt đầu có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ, nhịp tim dần tăng tốc. Ông biết mình đang căng thẳng theo con gái.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Hà Diệp vang lên. Là cuộc gọi video đến từ Châu Hướng Minh.
Hà Diệp bấm nhận ngay trước mặt ba, thấy Châu Hướng Minh đang ngồi trong một phòng khách sáng ngời, còn có người đi qua bên cạnh. Hà Diệp nhận ra đó là Lục Tân.
"Cậu đang ở siêu thị hả?" Châu Hướng Minh nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi.
Hà Diệp gật đầu rồi tiện thể cho anh ấy thấy ba mình phía sau.
Châu Hướng Minh cười xán lạn: "Cháu chào chú ạ. Là như vầy, tối nay sẽ có điểm thi nên chắc chắn là ai cũng để ý nhỉ? Chúng cháu muốn gọi Hà Diệp tới đây chờ với chúng cháu luôn, vừa đánh bài vừa xem phim, nhiều người dễ phân tán sự chú ý hơn mà."
Hà Diệp cảm thấy biện pháp này rất hay. Con gái có bạn bè bên cạnh rồi, một mình ông cũng có thể bình tĩnh lại mà chờ.
"Được, để chú gói cho mấy đứa ít đồ ăn vặt."
Thấy Hà Dũng sắp đi khuất, Châu Hướng Minh gân giọng lên nói: "Không cần đâu chú ơi, bên chỗ chúng cháu cũng mới mua tôm hùm đất rồi!"
Đúng là Hà Diệp vừa thấy thức ăn đặt đầy trên chiếc bàn uống trà nhỏ thật.
Nhưng Hà Diệp vẫn khăng khăng gói một túi đồ ăn vặt, coca ướp lạnh và kem que đầy đủ cả: "Trước khi thi các cháu phải nín nhịn rất lâu, bây giờ có thể ăn uống thoải mái rồi đấy, đừng sợ bị tiêu chảy!"
Hà Diệp buồn cười nhận lấy bọc đồ lớn rồi tạm biệt ba.
Màn đêm vừa buông xuống, Hà Diệp quẹo qua cửa Đông đi vào khu chung cư. Mới đi được mấy bước, bỗng nhiên cô nhìn thấy Lục Tân.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, dừng xe đạp ngay bên cạnh cô, rõ ràng là có ý tới đón.
Hà Diệp: "... Cũng không xa mà, cậu không cần tới đón đâu."
Lục Tân không nói gì mà chỉ nghiêng đầu qua nhìn cô. Ánh mắt kia...
Hà Diệp không dám nhìn lâu, đành cụp mắt vòng qua bên cạnh xe anh rồi từ từ ngồi lên.
Nhiệt độ cao kéo dài cả ngày nên đêm xuống tiết trời càng trở nên oi bức khó chịu hơn. Lục Tân đạp xe khá nhanh, để làn gió nhẹ thoảng qua bên cạnh.
Hà Diệp thấy ven đường có đôi ba mẹ trẻ tuổi đang dắt con nhỏ đi dạo, cũng nhìn thấy những cặp tình nhân trưởng thành nắm chặt tay nhau.
Hình như còn có cả học sinh nữa.
Dù người ta có nhận ra mình hay không thì Hà Diệp vẫn lén lút quay đầu nhìn về phía Lục Tân một cái.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng rất bối rối khi bị người quen hiểu nhầm.
Đến toà nhà số 10.
Sau khi Lục Tân dừng xe, Hà Diệp nhảy xuống, bấy giờ mới chợt nghĩ đến một vấn đề: "Chú dì có ở nhà không?"
Lục Tân: "Ba mẹ tôi đều đi vắng cả rồi. Ngày kia ba tôi mới về."
Chẳng hiểu sao Hà Diệp lại cảm thấy buồn cười. Ba mẹ Lục nuôi thả con trai thật đấy.
"Lên đi." Lục Tân nhận lấy túi đồ nặng trĩu trong tay Hà Diệp rồi đi phía trước dẫn đường.
Không gian chung của toà nhà số 10 và toà nhà số 7 cũng không có sự khác biệt lớn. Sau khi vào thang máy, Hà Diệp thấy Lục Tân nhấn số "8".
Nhà họ Lục ở nhà số 801.
Đây là lần đầu tiên Hà Diệp tới nhà một bạn khác giới. Cách lớp cửa chống trộm dày, hình như cô nghe được tiếng hát của Châu Hướng Minh thì phải.
"Ôi chao cuối cùng cũng tới rồi. Tôi còn tưởng hai người bỏ tôi lại mà đánh lẻ đi chơi rồi chứ!"
Cửa vừa mở ra, Châu Hướng Minh đã cố ý nháy mắt chọc ghẹo.
Hà Diệp đã quen với cái miệng không gì giữ nổi của anh ấy rồi nên không để trong lòng.
Lục Tân lấy một đôi dép đi trong nhà màu trắng mới tinh ra đặt xuống bên chân Hà Diệp.
Hôm nay Hà Diệp đi xăng đan nên để lộ chân ra ngoài. Đầu ngón chân tròn trịa mượt mà xấu hổ co lại một cái dưới tầm mắt của nam sinh.
Lục Tân: "Để tôi đi rót cho cậu cốc nước."
Hà Diệp nhân lúc này mà thay dép xong xuôi.
Châu Hướng Minh chẳng khác gì một đứa con trai khác của nhà họ Lục. Sau khi nhiệt tình mời Hà Diệp lại ghế sô pha ngồi, anh ấy cầm điều khiển từ xa lên chuyển sang một kênh đang chiếu phim, còn hỏi Hà Diệp muốn xem gì.
"Tôi xem cái gì cũng được, cậu chọn đi."
Châu Hướng Minh: "Xem gì đó k1ch thích chút nhé, nhạt nhẽo quá thì lại không có tác dụng với chúng ta."
Lục Tân liếc nhìn anh ấy một cái đầy ý cảnh cáo sau đó đưa cốc nước cho Hà Diệp, bản thân thì ngồi xuống một bên cô.
Ở trong căn phòng khách xa lạ với hai bạn khác nữa cũng không được xem như là thân thiết lắm nên Hà Diệp có hơi căng thẳng bưng cốc nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ phim đang chiếu trên ti vi.
"Cậu đã xem Công viên kỷ Jura chưa? Nó là một kiệt tác đấy."
Hà Diệp lắc đầu một cái. Bình thường cô rất hiếm khi xem phim truyền hình.
"Vậy chọn cái này đi. Nào, chúng ta vừa ăn vừa xem."
Châu Hướng Minh ngồi thẳng xuống đất trước bàn uống trà, chẳng thèm mang bao tay đã bốc một con tôm hùm đất lên lột vỏ.
Lục Tân cũng cúi người lột tôm, lột xong thì đặt vào trong đ ĩa.
Mặc dù đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của tôm hùm đất nhưng Hà Diệp vẫn không nhúc nhích, chỉ nghiêm túc xem phim.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lục Tân đi ra khỏi phòng khách, vào phòng bếp rửa tay.
Đến khi quay lại, anh đặt đ ĩa tôm hùm đất đã lột vỏ xong trước mặt Hà Diệp: "Ăn đi này."
Hà Diệp được cưng mà sợ.
Lục Tân: "Lúc nãy tôi ăn rồi nên cố ý lột cho cậu đấy."
Châu Hướng Minh: "Này, cả tôi và Hà Diệp đều là khách mà. Sao cậu lại không lột cho tôi? Cậu trọng nữ khinh nam hả?"
Lục Tân: "Cậu không được tính là khách."
Hà Diệp bị chọc cười. Cô cố gắng kiềm chế sự kỳ lạ trong nụ cười của mình rồi rũ mắt nhận lấy đôi đũa trong tay Lục Tân.
Bộ phim này rất hay. Mà Hà Diệp cũng không ăn được mấy con tôm hùm đất. Phần còn dư lại bị Châu Hướng Minh giật sang tiêu diệt sạch, lý do là để nguội không ngon nữa.
Ba người xem xong phim thì đã chín giờ ba mươi.
Hà Diệp giúp hai nam sinh dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Đến khi hoàn thành mọi việc thì chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ đúng.
Lục Tân dẫn hai người bạn vào thư phòng.
Trong thư phòng có hai cái ghế, phía nam có một ô cửa sổ lồi.
Châu Hướng Minh nằm vắt lên cửa sổ như người không xương, một tay chống đầu cười với Hà Diệp: "Nếu điểm số không được như ý muốn thì cậu có khóc không?"
Hà Diệp:...
Châu Hướng Minh cười ha hả: "Cậu đừng hoảng. Tôi biết cả rồi, lần này cậu làm bài không tệ."
Hà Diệp nói nhỏ: "Cũng chưa chắc."
Châu Hướng Minh: "Chắc chứ sao lại chưa chắc. Lúc bái Phật tôi cũng có nhờ Phật tổ quan tâm chăm sóc cậu một chút rồi đấy."
Hà Diệp lại bị anh ấy chọc cười.
Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân đang đứng bên cạnh cô rồi hỏi: "Hai người đứng đực ra đó làm gì vậy? Tôi cố ý để ghế lại cho hai người ngồi rồi mà."
Lục Tân nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Bây giờ có thể bắt đầu tra điểm rồi.
Anh bèn ngồi vào trước máy tính xách tay: "Ai muốn tra trước nào?"
Châu Hướng Minh: "Ưu tiên con gái."
Hà Diệp căng thẳng: "Thôi hai người tra trước đi."
Lục Tân mở trang web tra cứu ra, ngón tay thon dài nhanh chóng nhập số báo danh của mình vào rồi chờ đợi.
Hà Diệp đứng bên trái anh, Châu Hướng Minh chiếm chỗ bên phải. Ba cặp mắt cùng nhìn chằm chằm vào trang web tra cứu.
Hà Diệp là người đầu tiên nhìn thấy tổng điểm của Lục Tân, 776 điểm!
Châu Hướng Minh phun ra một câu tục tĩu.
Người tra điểm thứ hai là anh ấy, tổng cộng 635 điểm.
Châu Hướng Minh: "Ha ha, phát huy vượt xa bình thường rồi, cao hơn tôi đoán tận 20 điểm luôn!"
"Hai người cứ từ từ tra đi nhé. Tôi phải về nhà báo tin mừng cho ba mẹ đã!"
Lời vừa dứt đã chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu nữa rồi.
Lục Tân nhìn sang phía Hà Diệp: "Cậu muốn qua tự tra hay để tôi tra giúp?"
Tay Hà Diệp hơi run lên: "Cậu làm giúp tôi đi. Số báo danh của tôi là..."
Rất nhanh sau đó thành tích của Hà Diệp cũng hiển thị. Ngữ Văn 125, Toán 143, Tiếng Anh 129, tổ hợp môn khoa học tự nhiên 281, điểm môn tự chọn 55, tổng cộng: 733.
Lục Tân không quay đầu lại nhìn nhưng trên màn hình máy tính có phản chiếu bóng dáng cô.
Hà Diệp vịn một tay lên lưng ghế, không cầm lòng nổi mà cúi gập người xuống, gò má trắng nõn kề ngay bên cạnh anh, vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc dần dần bị nụ cười vui mừng thay thế, trông hơi ngốc nghếch nhưng lại rất dễ thương.
"Chúc mừng cậu." Lục Tân đứng dậy nhìn cô nói.
Hà Diệp thật sự rất vui. Cô cũng không biết giờ mình nên nói gì với Lục Tân nữa. Trùng hợp đúng lúc này, điện thoại đang nằm trong túi cô reo vang.
Sau cuộc gọi của ba cô là tới cuộc gọi của Chu Tình. Sau khi biết Chu Tình cũng thi được thành tích rất tốt là 636, Hà Diệp càng sung sướng hơn.
"Đi thôi, để tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần đâu, tôi muốn qua siêu thị tìm ba!"
"Vậy tôi đưa cậu tới siêu thị."
Đèn đường chiếu sáng con đường trong khu chung cư. Hà Diệp ngồi ở yên sau xe đạp với vẻ mặt phấn chấn mừng rỡ, lần đầu tiên không hề cân nhắc đến việc được nam sinh chở có hợp lẽ thường hay không.
733 điểm, cô cũng rất giỏi mà nhỉ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook