Tổ Trinh Thám Kỳ Quái
-
Chương 11: Ác Linh Phụ Thể
Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
“ Tiên sinh Trừ Tà! Tiên sinh Trừ Tà —”
Tolkien hét lớn đuổi theo, chặn Lục Ly trước cửa phòng khách.
“ 400 đồng! Nhờ cậy ngài, nhất định phải cứu con trai ta.”
Lục Ly dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Ông Tolkien, ác linh phụ thể vào Henry rất mạnh, thứ đó không phải thứ ta có thể giải quyết, đề nghị ông mời người Trừ Tà mạnh hơn.”
Tolkien đau khổ cầu khẩn: “ Nhưng ta không có nhiều tiền như vậy… 500 đồng! 500 đồng tiền Tiên sinh, xin ngài hãy cứu Henry….”
Lục Ly không định bất chấp mạo hiểm. Lách qua Tolkien định rời đi. Chợt ngay lúc này, một cảm giác bị theo dõi dâng lên trong lòng, hắn theo bản năng quay đầu lại.
Trong hành lang, trước cửa phòng Henry, một cái bóng thoáng lùi lại sau cửa, góc áo vụt biến mất.
“......?”
Nội tâm Lục Ly khẽ động.
“ Tiên sinh Trừ Tà?” Tolkien kinh hỉ, cho rằng Lục Ly hồi tâm chuyển ý.
Sự thật đúng là như vậy, Lục Ly trầm ngâm một chút nói: “ Ta có thể thử một chút, nhưng không đảm bảo thành công.”
“ Tất cả nhờ vào ngài!”
Cùng Tolkien, Lục Ly trở lại trước cửa phòng Henry lần nữa.
Người nằm trên giường kia vẫn bất động như cũ, như thể bóng dáng Lục Ly nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Bờ môi tái nhợt của Henri mấp máy, như đang lẩm nhẩm điều gì đó, trùng khớp với tiếng xì xào bàn tán quẩn quanh trong phòng.
“ Henry… Henry…”
Tolkien khẽ giọng gọi tên con trai, nhưng người trên giường không có chút nào phản ứng, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Lục Ly không tùy tiện xông vào phòng, hắn đứng ở cửa ra vào, mắt đảo qua mọi ngóc ngách trong phòng từng chút một.
Đã tìm ra nguồn gốc tiếng xì xào bàn tán, tiếng đó giống như tiếng cầu nguyện rầm rì phát ra từ ngăn tủ dưới chân giường.
Hít một thật sâu rồi thở hắt ra, điều chỉnh trạng thái, dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng của Tolkien, Lục Ly bình tĩnh bước vào gian phòng.
Hắn đi về phía ngăn tủ dưới chân giường, một bên chú ý người đang nằm trên giường, một bên lại chú ý đến tiếng xì xào bàn tán phát ra trong ngăn tủ, cuối cùng chú ý đến cửa sổ với cái rèm cửa trên đó.
Một khi có bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào xảy ra, Lục Ly sẽ không do dự mà nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng đến tận lúc Lục Ly đứng trước ngăn tủ, Henri không hề biểu lộ ra điều kỳ quái nào đối với việc Lục Ly xâm nhập.
Tiếng bàn luận xôn xao trở nên rõ ràng, theo Lục Ly ngồi xổm xuống, âm thanh đó đột nhiên phóng đại, gần như vang vọng bên tai.
Chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, một tấm vải đay trắng đậy lên trên một thứ gì đó, nơi đó là ngọn nguồn phát ra âm thanh. Chần chừ vài giây, Lục Ly đưa tay với vào ngăn tủ, vén một góc vải trắng lên.
Lục Ly có thể nhìn trộm ra diện mạo chân thực của vật phẩm kia, những tiếng thì thào nói nhỏ bên tai như đến từ sâu trong rừng rậm tăm tối văng vẳng truyền tới, tản ra khí tức hung tợn làm cho lòng người bất an.
Sợi đen dài mọc trên đỉnh vật thể ấy thoạt nhìn giống như xúc tu của một sinh vật không tên nào đó. Hình dạng góc cạnh có màu nâu sẫm chạy dài ghê rợn, chúng tạo ra một khoảng trống đen sì tựa như vực sâu làm cho người ta sợ hãi.
Đó là một cái đài radio tube đang phát sóng.
Kênh nhà thờ Kael’Thas phát sóng các buổi lễ cầu nguyện trong giáo đường vào giữa trưa mỗi ngày.
Quả nhiên là như vậy…
Lục Ly thả tấm vải trắng xuống, đậy lại radio, đứng người dậy mở ngăn kéo ra.
Một ít phong thư nằm yên lặng trong ngăn kéo.
“ Tiên sinh?”
Tolkien đứng ngoài cửa hạ giọng hỏi, hắn nhìn không hiểu loạt hành động Lục Ly.
“ Ta cần biết nguyên nhân Henri bị u linh phụ thể trước, là do thông qua một vật nào đó phụ thể hay phụ thể trực tiếp.”
Lục Ly cầm lấy xấp thư, ánh mắt rơi vào trên giường.
Một đạo ánh mắt đang bất động vô hồn ở trên giường trông lại.
“ Ông Tolkien, gần đây Henry có biểu hiện ra điều gì bất thường không, ví dụ như…” Lục Ly mở tùy ý một phong thư trong số đó ra, rút lấy tờ thư. Những thể chữ đẹp mắt hiện trên tờ giấy, tên Henry xen lẫn trong lời ái mộ tỏ tình.
“ Có hay không quan hệ thân thiết với người khác giới.”
Tolkien ngẩn người, nghĩ tới điều gì, nhưng chưa kịp mở miệng, trong phòng đột nhiên vang lên một trận cười the thé điên cuồng.
“ Các ngươi… tất cả các ngươi đều phải chết! Hahahahahahaha! Hahahahaha!!!"
Henry điên loạn cười sằng sặc, hai mắt trợn tròn trắng dã, co giật như bị động kinh trên giường tỉnh dậy.
“ Tiên sinh Trừ Tà! Con của ta … Con của ta.. nó..” Tolkien kinh hãi, cầu cứu Lục Ly.
“ Ta thấy rồi” Lục Ly đóng lại ngăn kéo, nhưng không cất lại xấp phong thư kia, đối diện bên ngoài cửa bình tĩnh nói: “ Vậy ta bắt đầu trừ tà, Tolkien phiền ông ra ngoài phòng khách chờ đợi.”
Tolkien lo lắng đóng cửa rời đi, Lục Ly yên lặng chờ đợi hơn mười giây, thẳng đến khi cơn co giật Henry dừng lại một chút mới mở miệng nói: “ Nói một chút đi, sao phải làm ra vẻ bị u linh phụ thân.”
Tiếng nói hạ xuống, cả gian phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh.
“ Hahahahaha a… Ngươi sẽ chết! Các ngươi đều chết!” Henry cười toe toét hét lên nói.
‘ Bộp — Ào’ —
Lục Ly ném xấp phong thư đập lên người Henry, một phong thư trong đó vừa vặn vỗ vào mặt cậu ta.
“ Vì Tolkien không tán thành mối tình của ngươi với Evelyn?”
Lục Ly hời hợt nói một câu khiến Henry dừng lại tất cả động tác. Yên lặng vài giây, Henry sững người lấy chiếc phong thư trên mặt ra: “ Ngươi… Làm sao ngươi biết…?”
“ Nói cho ta biết tình huống cụ thể, có lẽ ta sẽ bị thuyết phục không đi nói cho cha ngươi.”
Henry điên loạn ban đầu giờ không còn, lúc này cậu ta như một đứa trẻ yếu ớt mới trưởng thành, hắn do dự chần chừ, nói cho Lục Ly biết nguyên nhân.
Henry và Evelyn gặp nhau tại bờ biển, giống như bao chàng trai cô gái khác, khi hormone nảy mầm, họ nhanh chóng bị thu hút lẫn nhau và rơi vào bể tình. Nhưng phiền phức cũng theo đó xuất hiện, Henry còn chưa kịp nói cho cha biết mình có bạn gái thì đã bị cha mình vượt lên một bước sắp đặt một vị hôn thê.
Henry đương nhiên là không muốn, nhưng Tolkien ở nhà luôn luôn cường thế áp bách, Henry là con út nên hiển nhiên không có quyền lên tiếng phản kháng. Cuối cùng, sau khi cùng Evelyn bàn bạc, hắn quyết định giả bộ như bị u linh phụ thể.
“ Sao phải giả vờ như bị u linh phụ thể?” Lục Ly hỏi.
“ Như vậy vị hôn thê kia của ta khả năng sẽ vì sợ mà hủy bỏ hôn ước…”
“ Kết quả?”
“ Ta thành công!” Henri khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vòng sắc vui mừng.
“ Nhưng ngươi chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì, thế nên Tolkien mới mời ta tới đây.”
Lời nói Lục Ly làm cho Henry rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Henry ngẩng đầu, cầu khẩn nói: “ Ngài sẽ nói cho cha ta biết ư?”
“ Ngươi sau này còn làm vậy sao?” Lục Ly hỏi lại.
“ Không bao giờ nữa…Ta thề!”
“ Ta sẽ giữ bí mật.” Lục Ly đáp.
Kiểu kết quả này là toàn vẹn đôi bên, Lục Ly lấy được 500 đồng tiền, Henry thì thoát khỏi hôn ước của cha mình.
Ngoại trừ Tolkien.
Nếu để cho Tolkien keo kiệt biết được, chính con trai mình giả bị u linh phụ thể và khiến mình tổn thất 500 đồng tiền, ông ta thậm chí có thể tự làm mình chỉ còn lại một đứa con.
Kết thúc ủy thác, chỗ này không còn gì quan trọng để Lục Ly ở lại, sau khi tắt radio trong ngăn tủ liền quay người đi ra cửa phòng.
Cánh cửa phòng dần khép lại, trên giường khóe miệng Henry đột nhiên nhếch lên một đường cong lộ vẻ lạnh lẽo.
—
Cánh cửa sắp đóng kín lại mở ra, hình dáng Lục Ly xuất hiện ở cửa..
“ Có chuyện gì sao, ngài Trừ Tà?” Henry sững sờ ngẩng đầu.
“ Không có gì.”
“ Tiên sinh Trừ Tà! Tiên sinh Trừ Tà —”
Tolkien hét lớn đuổi theo, chặn Lục Ly trước cửa phòng khách.
“ 400 đồng! Nhờ cậy ngài, nhất định phải cứu con trai ta.”
Lục Ly dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Ông Tolkien, ác linh phụ thể vào Henry rất mạnh, thứ đó không phải thứ ta có thể giải quyết, đề nghị ông mời người Trừ Tà mạnh hơn.”
Tolkien đau khổ cầu khẩn: “ Nhưng ta không có nhiều tiền như vậy… 500 đồng! 500 đồng tiền Tiên sinh, xin ngài hãy cứu Henry….”
Lục Ly không định bất chấp mạo hiểm. Lách qua Tolkien định rời đi. Chợt ngay lúc này, một cảm giác bị theo dõi dâng lên trong lòng, hắn theo bản năng quay đầu lại.
Trong hành lang, trước cửa phòng Henry, một cái bóng thoáng lùi lại sau cửa, góc áo vụt biến mất.
“......?”
Nội tâm Lục Ly khẽ động.
“ Tiên sinh Trừ Tà?” Tolkien kinh hỉ, cho rằng Lục Ly hồi tâm chuyển ý.
Sự thật đúng là như vậy, Lục Ly trầm ngâm một chút nói: “ Ta có thể thử một chút, nhưng không đảm bảo thành công.”
“ Tất cả nhờ vào ngài!”
Cùng Tolkien, Lục Ly trở lại trước cửa phòng Henry lần nữa.
Người nằm trên giường kia vẫn bất động như cũ, như thể bóng dáng Lục Ly nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Bờ môi tái nhợt của Henri mấp máy, như đang lẩm nhẩm điều gì đó, trùng khớp với tiếng xì xào bàn tán quẩn quanh trong phòng.
“ Henry… Henry…”
Tolkien khẽ giọng gọi tên con trai, nhưng người trên giường không có chút nào phản ứng, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Lục Ly không tùy tiện xông vào phòng, hắn đứng ở cửa ra vào, mắt đảo qua mọi ngóc ngách trong phòng từng chút một.
Đã tìm ra nguồn gốc tiếng xì xào bàn tán, tiếng đó giống như tiếng cầu nguyện rầm rì phát ra từ ngăn tủ dưới chân giường.
Hít một thật sâu rồi thở hắt ra, điều chỉnh trạng thái, dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng của Tolkien, Lục Ly bình tĩnh bước vào gian phòng.
Hắn đi về phía ngăn tủ dưới chân giường, một bên chú ý người đang nằm trên giường, một bên lại chú ý đến tiếng xì xào bàn tán phát ra trong ngăn tủ, cuối cùng chú ý đến cửa sổ với cái rèm cửa trên đó.
Một khi có bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào xảy ra, Lục Ly sẽ không do dự mà nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng đến tận lúc Lục Ly đứng trước ngăn tủ, Henri không hề biểu lộ ra điều kỳ quái nào đối với việc Lục Ly xâm nhập.
Tiếng bàn luận xôn xao trở nên rõ ràng, theo Lục Ly ngồi xổm xuống, âm thanh đó đột nhiên phóng đại, gần như vang vọng bên tai.
Chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, một tấm vải đay trắng đậy lên trên một thứ gì đó, nơi đó là ngọn nguồn phát ra âm thanh. Chần chừ vài giây, Lục Ly đưa tay với vào ngăn tủ, vén một góc vải trắng lên.
Lục Ly có thể nhìn trộm ra diện mạo chân thực của vật phẩm kia, những tiếng thì thào nói nhỏ bên tai như đến từ sâu trong rừng rậm tăm tối văng vẳng truyền tới, tản ra khí tức hung tợn làm cho lòng người bất an.
Sợi đen dài mọc trên đỉnh vật thể ấy thoạt nhìn giống như xúc tu của một sinh vật không tên nào đó. Hình dạng góc cạnh có màu nâu sẫm chạy dài ghê rợn, chúng tạo ra một khoảng trống đen sì tựa như vực sâu làm cho người ta sợ hãi.
Đó là một cái đài radio tube đang phát sóng.
Kênh nhà thờ Kael’Thas phát sóng các buổi lễ cầu nguyện trong giáo đường vào giữa trưa mỗi ngày.
Quả nhiên là như vậy…
Lục Ly thả tấm vải trắng xuống, đậy lại radio, đứng người dậy mở ngăn kéo ra.
Một ít phong thư nằm yên lặng trong ngăn kéo.
“ Tiên sinh?”
Tolkien đứng ngoài cửa hạ giọng hỏi, hắn nhìn không hiểu loạt hành động Lục Ly.
“ Ta cần biết nguyên nhân Henri bị u linh phụ thể trước, là do thông qua một vật nào đó phụ thể hay phụ thể trực tiếp.”
Lục Ly cầm lấy xấp thư, ánh mắt rơi vào trên giường.
Một đạo ánh mắt đang bất động vô hồn ở trên giường trông lại.
“ Ông Tolkien, gần đây Henry có biểu hiện ra điều gì bất thường không, ví dụ như…” Lục Ly mở tùy ý một phong thư trong số đó ra, rút lấy tờ thư. Những thể chữ đẹp mắt hiện trên tờ giấy, tên Henry xen lẫn trong lời ái mộ tỏ tình.
“ Có hay không quan hệ thân thiết với người khác giới.”
Tolkien ngẩn người, nghĩ tới điều gì, nhưng chưa kịp mở miệng, trong phòng đột nhiên vang lên một trận cười the thé điên cuồng.
“ Các ngươi… tất cả các ngươi đều phải chết! Hahahahahahaha! Hahahahaha!!!"
Henry điên loạn cười sằng sặc, hai mắt trợn tròn trắng dã, co giật như bị động kinh trên giường tỉnh dậy.
“ Tiên sinh Trừ Tà! Con của ta … Con của ta.. nó..” Tolkien kinh hãi, cầu cứu Lục Ly.
“ Ta thấy rồi” Lục Ly đóng lại ngăn kéo, nhưng không cất lại xấp phong thư kia, đối diện bên ngoài cửa bình tĩnh nói: “ Vậy ta bắt đầu trừ tà, Tolkien phiền ông ra ngoài phòng khách chờ đợi.”
Tolkien lo lắng đóng cửa rời đi, Lục Ly yên lặng chờ đợi hơn mười giây, thẳng đến khi cơn co giật Henry dừng lại một chút mới mở miệng nói: “ Nói một chút đi, sao phải làm ra vẻ bị u linh phụ thân.”
Tiếng nói hạ xuống, cả gian phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh.
“ Hahahahaha a… Ngươi sẽ chết! Các ngươi đều chết!” Henry cười toe toét hét lên nói.
‘ Bộp — Ào’ —
Lục Ly ném xấp phong thư đập lên người Henry, một phong thư trong đó vừa vặn vỗ vào mặt cậu ta.
“ Vì Tolkien không tán thành mối tình của ngươi với Evelyn?”
Lục Ly hời hợt nói một câu khiến Henry dừng lại tất cả động tác. Yên lặng vài giây, Henry sững người lấy chiếc phong thư trên mặt ra: “ Ngươi… Làm sao ngươi biết…?”
“ Nói cho ta biết tình huống cụ thể, có lẽ ta sẽ bị thuyết phục không đi nói cho cha ngươi.”
Henry điên loạn ban đầu giờ không còn, lúc này cậu ta như một đứa trẻ yếu ớt mới trưởng thành, hắn do dự chần chừ, nói cho Lục Ly biết nguyên nhân.
Henry và Evelyn gặp nhau tại bờ biển, giống như bao chàng trai cô gái khác, khi hormone nảy mầm, họ nhanh chóng bị thu hút lẫn nhau và rơi vào bể tình. Nhưng phiền phức cũng theo đó xuất hiện, Henry còn chưa kịp nói cho cha biết mình có bạn gái thì đã bị cha mình vượt lên một bước sắp đặt một vị hôn thê.
Henry đương nhiên là không muốn, nhưng Tolkien ở nhà luôn luôn cường thế áp bách, Henry là con út nên hiển nhiên không có quyền lên tiếng phản kháng. Cuối cùng, sau khi cùng Evelyn bàn bạc, hắn quyết định giả bộ như bị u linh phụ thể.
“ Sao phải giả vờ như bị u linh phụ thể?” Lục Ly hỏi.
“ Như vậy vị hôn thê kia của ta khả năng sẽ vì sợ mà hủy bỏ hôn ước…”
“ Kết quả?”
“ Ta thành công!” Henri khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vòng sắc vui mừng.
“ Nhưng ngươi chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì, thế nên Tolkien mới mời ta tới đây.”
Lời nói Lục Ly làm cho Henry rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Henry ngẩng đầu, cầu khẩn nói: “ Ngài sẽ nói cho cha ta biết ư?”
“ Ngươi sau này còn làm vậy sao?” Lục Ly hỏi lại.
“ Không bao giờ nữa…Ta thề!”
“ Ta sẽ giữ bí mật.” Lục Ly đáp.
Kiểu kết quả này là toàn vẹn đôi bên, Lục Ly lấy được 500 đồng tiền, Henry thì thoát khỏi hôn ước của cha mình.
Ngoại trừ Tolkien.
Nếu để cho Tolkien keo kiệt biết được, chính con trai mình giả bị u linh phụ thể và khiến mình tổn thất 500 đồng tiền, ông ta thậm chí có thể tự làm mình chỉ còn lại một đứa con.
Kết thúc ủy thác, chỗ này không còn gì quan trọng để Lục Ly ở lại, sau khi tắt radio trong ngăn tủ liền quay người đi ra cửa phòng.
Cánh cửa phòng dần khép lại, trên giường khóe miệng Henry đột nhiên nhếch lên một đường cong lộ vẻ lạnh lẽo.
—
Cánh cửa sắp đóng kín lại mở ra, hình dáng Lục Ly xuất hiện ở cửa..
“ Có chuyện gì sao, ngài Trừ Tà?” Henry sững sờ ngẩng đầu.
“ Không có gì.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook