Tỏ Tình
Chương 29: "Crush" Tình yêu thầm kín cháy bỏng nhưng nhút nhát và ngắn ngủi

Đồng thời, tay còn lại lấy một món đồ từ trong túi quần ra đưa cho cô. Hứa Tùy cúi đầu nhìn, không biết Châu Kinh Trạch ra ngoài mua túi sưởi có hình con thỏ này về từ khi nào.

Hóa ra anh đã chú ý tới mạch máu vì truyền dịch mà xanh tím hết lên của cô từ lâu.

Hứa Tùy nói một câu "Cảm ơn", Châu Kinh Trạch mỉm cười nhướng mày song không đáp lại. Còn nửa bình nữa mới truyền xong, Châu Kinh Trạch lại ngồi xuống ghế như cũ, cúi đầu nghịch di động.

Châu Kinh Trạch ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, Hứa Tùy ngồi ở đó cảm thấy nhàm chán, cô chợt nhớ ra lúc trước cô có bỏ mấy cuốn truyện cổ tích hắc ám trong túi xách, cuối cùng bây giờ cũng có thể dùng tới rồi.

Hứa Tùy ngước mắt nhìn Châu Kinh Trạch vẫn đang ngủ say, cô không muốn bản thân làm anh thức giấc, thế là nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vươn tay kéo khóa túi xách.


Do tay cô vẫn đang truyền dịch, dây truyền lại không đủ dài, khó khăn lắm mới cầm được sách. Kết quả trượt chân một cái, trong phút hoảng loạn vì để giữ thăng bằng mà cô chống một tay lên trên tường, kết quả sách trong túi rơi hết ra bên ngoài.

Châu Kinh Trạch bị tiếng động đánh thức, anh hơi ngồi thẳng người dậy, giơ tay xoa bóp cổ.

"Cậu muốn lấy gì để mình lấy cho."

"Mình muốn lấy sách." Hứa Tùy chỉ vào cuốn sách bỏ túi nằm dưới đất cách đó không xa.

Tấm rèm màu hồng kéo ra, Hứa Tùy đang định quay về giường nằm thì cửa phòng y tế bật mở, một trận gió thổi vào trong, cuốn sách bỏ túi nằm dưới đất kêu lên loạt soạt.

Tiếp theo đó, một tấm ảnh có phông nền màu xanh bị thổi ra ngoài.

Hứa Tùy hốt hoảng, cô vội nói: "Không cần, để mình lấy."

Châu Kinh Trạch nhướng mày, bước chân chậm rãi song không có ý định dừng lại, anh đi về phía cửa. Hứa Tùy sốt sắng, cô nhảy xuống giường, cũng chẳng quan tâm đến kim truyền trên mu bàn tay.


Gió mát thổi tới từng cơn, thổi bay bức ảnh dưới đất lên không trung, tấm ảnh nền xanh bay lượn một vòng rồi lại rơi xuống đất, vừa khéo mặt màu trắng ngửa lên trên.

Trái tim Hứa Tùy vọt lên tận cổ họng, khi cô sắp sửa nhặt được tấm ảnh thì một cánh tay thon dài đã nhanh hơn một bước, nhặt tấm ảnh đó lên.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Châu Kinh Trạch nắm lấy một góc tấm ảnh, anh nhướng khóe môi lắc lắc về phía Hứa Tùy. Hứa Tùy sốt sắng, lập tức giơ tay muốn cướp về.

"Muốn à? Không đưa." Châu Kinh Trạch trêu ghẹo.

"Cậu mau đưa cho mình!" Mặt Hứa Tùy đỏ bừng.

Nhất thời, Hứa Tùy vội kéo lấy cánh tay của Châu Kinh Trạch để nhảy lên, hòng cướp lại tấm ảnh, song Châu Kinh Trạch rõ ràng cố ý trêu cô.

Cô nhảy lên lần nào là cánh tay của Châu Kinh Trạch cũng sẽ giơ cao lên lần đấy.


Hứa Tùy túm lấy ống tay áo anh, đôi mắt sốt sắng đến mức long lanh, song vẫn cố tỏ ra hung dữ: "Câu mau đưa cho mình, nếu không mình sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Dường như Châu Kinh Trạch càng hứng thú hơn, ngữ khí tản mạn.

Hứa Tùy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thốt ra một câu: "Sẽ... cắn cậu!"

Châu Kinh Trạch sững người, ngay sau đó cười lớn, cười đến mức ngửa cả ra phía sau, hơi thở hỗn loạn, đến cả lồng ngực cũng rung lên bần bật vì khoái chí.

"Là người rất quan trọng à?" Châu Kinh Trạch nhìn cô như cười như không.

Có lẽ là rất quan trọng.

Hứa Tùy gật đầu, hàng mi dài run run: "Đúng, rất quan trọng."

Châu Kinh Trạch thu lại ý cười trên mặt, anh thẳng người dậy, trả tấm ảnh lại cho cô.

Sau khi Hứa Tùy truyền dịch xong, Châu Kinh Trạch đưa cô quay về trường. Hai người một trước một sau bước đi, Hứa Tùy đi đằng trước, Châu Kinh Trạch hai tay đút túi, từ đầu đến cuối đều đi ở phía sau một cách thong thả.
Hứa Tùy cúi đầu nhìn, hai cái bóng một trước một sau hắt dưới đất dính vào nhau, giống như một sự quấn quýt thân mật.

Cách ký túc xá vẫn còn một đoạn, Hứa Tùy dừng lại, dù sao bên cạnh vẫn còn có Châu Kinh Trạch, suốt dọc đường đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi, giờ mà còn tiễn cô đến ký túc xá nữ thì sợ là không còn nhìn đơn giản như vậy nữa.

"Tới đây là được rồi." Hứa Tùy ngẩng đầu nhìn anh.

"Ừm." Châu Kinh Trạch gật đầu.

Khi anh định xoay người rời đi, Hứa Tùy gọi anh lại, thanh âm ngập ngừng chốc lát: "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, cậu có điều gì mong muốn không?"

Châu Kinh Trạch cúi đầu bật cười, một người với lòng ham muốn cực thấp như anh, căn bản chẳng có thứ gì đáng để khao khát cả. Khi anh đang định nói không cần với Hứa Tùy, thì anh lại nâng mí mắt nhìn ra sau lưng cô một cách vô thức.
Sư Việt Kiệt mặc áo sơ mi trắng, dáng người thẳng tắp đang định bước qua đó.

Châu Kinh Trạch đùa ác, anh cúi đầu xuống, trên mặt treo một nụ cười bất cần, anh đè thấp giọng: "Mình ấy à, muốn cậu..."

Hai chữ "muốn cậu" này ý tứ sâu xa, vừa khéo lọt thẳng vào trong tai Sư Việt Kiệt, quả nhiên anh ta đã dừng lại.

Thanh âm của Châu Kinh Trạch trầm thấp xen lẫn hơi thở mờ ám bịn rịn phả vào bên tai Hứa Tùy, tai trái vừa ngứa vừa tê, trái tim cô đập loạn lên, cô hỏi: "Cái gì?"

Một đôi mắt đen láy đang ngước đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo lại toát ra tia căng thẳng. Châu Kinh Trạch sững sờ, thở dài một tiếng trong lòng.

"Đừng khóc là được." Châu Kinh Trạch giơ tay xoa đầu cô, ánh mắt lộ ra tia bất lực.

Sau khi người đi khỏi, Hứa Tùy vẫn đứng đực tại chỗ, cả người cứ mơ màng, lòng bàn tay rộng lớn của anh xoa xoa đầu cô, loại xúc cảm nhẹ tênh đó vẫn còn, nhiệt độ ấm áp dừng lại phía trên đỉnh đầu.
Vậy nên, ban nãy Châu Kinh Trạch đã xoa đầu cô hả?

Hứa Tùy đang đờ đẫn hết người thì một giọng nói đã kéo mạch suy nghĩ của cô trở về. Sư Việt Kiệt đứng trước mặt cô, anh hơi nhíu mày: "Đàn em Hứa."

"Á, đàn anh, có chuyện gì sao?" Hứa Tùy hoàn hồn.

Sư Việt Kiệt tuấn tú điển trai, ánh mắt lo lắng: "Anh nghe nói buổi sáng em ngất xỉu trên sân thi đấu bóng rổ của trường Kinh Hàng, anh sợ em xảy ra chuyện."

Sáu chữ "anh sợ em xảy ra chuyện" vừa thẳng thắn vừa trần trụi, Hứa Tùy lùi ra sau một bước theo bản năng, kéo giãn khoảng cách của hai người, cô lắc đầu: "Em không sao, cảm ơn anh ạ."

Hành động lùi ra sau này lọt vào mắt Sư Việt Kiệt một cách rõ ràng, anh cụp mắt để che đậy nỗi cảm xúc chán nản, song ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ:

"Vậy mấy ngày tới em phải ăn thanh đạm một chút, nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy."
Chiều hôm sau học tiết Tiếng Anh công cộng, lúc Hứa Tùy đến nơi phát hiện thiếu mất một nhóm người, giáo viên Tiếng Anh đến dạy thấy tình hình này thì cũng chẳng nói gì.

Ai ngờ học được một nửa thì giáo viên Tiếng Anh đẩy gọng kính nói: "Bây giờ sẽ gọi tên trả lời câu hỏi, ai không có mặt sẽ trừ điểm vào điểm học phần."

Ai mà ngờ được, giáo viên Tiếng Anh khoan dung độ lương ngàn năm lại bất ngờ tung ra chiêu này, bên dưới tức khắc như cái nồi bị nổ vậy, thậm chí còn có người dùng di động gửi tin nhắn trong gầm bàn, đại ý là mấy câu như "ngộ nhỡ cô ấy cũng điểm danh đến mình thì ai giúp cậu điểm danh đây?"

Hứa Tùy không có người cần cô điểm danh hộ, cô cầm bút ngồi bên cửa sổ thẫn thờ. Ánh mặt trời hắt lên bàn viết, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đập bóng rổ xuống đất trên sân thể dục, và những tiếng vỗ tay hô hào của các chàng trai.
Cô nhớ đến Châu Kinh Trạch ở trên sân bóng rổ ngày hôm qua, dáng người mạnh mẽ hệt như một con báo, vừa nhanh vừa đẹp, và cả khoảnh khắc anh từ bỏ trận đấu giữa chừng để xông đến bế cô đã ngất xỉu vào lòng.

Kỳ thực Hứa Tùy rất muốn hỏi anh tại sao? Một trái tim vốn đã nguội lạnh và rút lui, giờ đây lại chầm chậm sống trở lại.

Châu Kinh Trạch là thuốc độc, cô từng thử cố gắng cai, song lại phát hiện bản thân đã nghiện quá nặng.

Đột nhiên, một giọng nói nghiêm túc kéo lại suy nghĩ của Hứa Tùy: "Bạn nữ ngồi hàng thứ ba sát bên phải cửa sổ, em dịch nghĩa của từ 'crush' đi."

Lên lớp không nghe giảng bị bắt tại trận, Hứa Tùy đành phải đứng dậy trả lời câu hỏi, may mà không khó lắm: "Thưa cô, động từ là nghiền nát, dập nát. Danh từ là nước uống trái cây ạ."
"Ngồi xuống đi." Giáo viên Tiếng Anh gật đầu.

"Thật ra 'crush' trong Tiếng Anh còn có một ý nghĩa khác, làm danh từ, khu cách ly dã thú, hay còn được gọi là tình yêu thầm kín cháy bỏng, song lại nhút nhát và ngắn ngủi, một tình yêu cuồng nhiệt." Giáo viên Tiếng Anh bổ sung.

Hứa Tùy chợt ngước mắt lên, tiếp tục ngẫm nghĩ lại cẩn thận ý nghĩa của "crush" mà cô giáo nói. Cô vốn muốn tra sách, kết quả vô tình liếc một cái liền dừng lại.

Tờ giấy nháp viết đầy tên của Châu Kinh Trạch.

Phải không? Tình yêu thầm kín cháy bỏng nhưng nhút nhát và ngắn ngủi ư?

...

Hứa Tùy gần như ăn cháo trắng suốt một tuần, cuối cùng cũng dần dần hồi phục. Ngày có thể trở lại ăn uống bình thường, Hứa Tùy đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: Cảm giác được trở lại ăn uống bình thường đúng là tuyệt vời, không có đồ ăn cay khiến mình khổ sở chết mất.
Đăng còn chưa được năm phút, Đại Lưu là người đầu tiên bình luận: "Những bữa ăn không có em gái Hứa, cứ luôn cảm thấy thiếu chút mùi vị."

Hứa Tùy trả lời lại bằng một biểu tượng dập đầu, khi cô đang định thoát khỏi Wechat, thì vòng bạn bè có thêm một thông báo số 1 màu đỏ. Ảnh đại diện trong khung ảnh nhỏ là Kratos Đại Nhân thân quen.

Mí mắt cô giật giật, mở ra thì nhìn thấy ZJZ bình luận:

[Qua đây, mời cậu ăn cơm.]

Châu Kinh Trạch trước giờ thích trêu đùa, Hứa Tùy không phân biệt được thật giả, cô hỏi: [Chắc chắn chứ?]

ZJZ trả lời: [Ừ, không lừa cậu đâu.]

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Hứa Tùy chạy từ thư viện về phòng ký túc, cô thay một bộ quần áo khác rồi lại chạy vội tới Kinh Hàng tìm Châu Kinh Trạch.

Hứa Tùy bước vào cổng lớn Kinh Hàng, đi về phía con đường nhỏ bên phải. Khi cô vội vã bước lên bậc thềm thì không may đụng phải một người, cô lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi."
"Không sao." Xem ra tính khí của đối phương khá tốt.

Hứa Tùy ngẩng đầu thuận theo giọng nói, cô phát hiện đối phương cũng mặc đồng phục huấn luyện đặc trưng của Học viện Hàng không, gương mặt quen thuộc. Bất chợt, não bộ cô lóe lên, đây chẳng phải là đối thủ thi đấu bóng rổ với Châu Kinh Trạch vào tuần trước hay sao, tên là gì ấy nhỉ, à Cao Dương.

Hứa Tùy gật đầu, đi vòng qua bọn họ, mới bước được hai ba bước bậc thềm thì bất ngờ, một chàng trai cao lớn đứng bên cạnh Cao Dương tóm lấy cánh tay cô, ngữ khí châm chọc:

"Chà, đây chẳng phải là Hứa Tùy sao?"

Giọng nói này quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, là người ác cảm nhất trong ký ức của Hứa Tùy. Cô ngước mắt nhìn, không ngờ lại là Lý Lâm, bạn cùng lớp khi cô học lớp 10 ở Lệ Ảnh.
Hứa Tùy và Lý Lâm không thân, hồi đi học cậu ta thích nịnh nọt người khác, do vậy mới ngông nghênh coi mình là Lão Đại, tính tình xấu xa, thường xuyên bắt nạt những bạn học yếu đuổi nhỏ con trong lớp.

Không ngờ cậu ta lại thi được tới đây.

Hứa Tùy không hề muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với loại người như Lý Lâm, cô gật đầu một cách vô cảm, sau đó giật tay ra khỏi tay Lý Lâm muốn rời đi, ai ngờ Lý Lâm lại càng siết chặt hơn.

Hôm nay Hứa Tùy mặc một chiếc áo len dệt kim dáng ngắn màu tím nhạt, để lộ ra phần bụng phẳng lì thoắt ẩn thoắt hiện, quần jeans màu xanh lam, mái tóc dài ngang vai suôn mượt buông lơi phía sau đôi tai tròn trắng ngần, mặt nhỏ bằng bàn tay, cả người toát lên một vẻ ngoan ngoãn mềm mại.

Lý Lâm quan sát Hứa Tùy từ trên xuống dưới, cậu ta nhướng mày huýt sáo, giọng điệu hệt tên côn đồ: "Bạn học cũ à, giờ xinh đẹp quá nhỉ, để lại số điện thoại đi, sau này còn tâm tình chuyện cũ."
Bất luận là giọng điệu nói chuyện hay hành vi vào giờ phút này của Lý Lâm, nó đều khiến Hứa Tùy cực kỳ không thoải mái. Nhân lúc Lý Lâm không chú ý, Hứa Tùy giẫm lên trên một phát, kẻ bị đau lập tức buông tay.

Hứa Tùy vội bước lên trước, đồng thời để lại một câu: "Tôi với cậu không thân."

Cao Dương nghe vậy thì nhìn về phía Lý Lâm. Lý Lâm bị câu nói này làm cho đỏ mặt tía tai, cậu ta không ngờ dưới lớp vỏ bọc ngoan ngoãn của Hứa Tùy lại giấu một cái gai mềm, khiến cậu ta bẽ mặt ngay trước mặt Cao Dương.

Lý Lâm tức điên người, cậu ta hướng về phía bóng lưng Hứa Tùy hét lên: "Nhìn thấy chưa, cái điệu bộ này, bố người ta còn là liệt sĩ cơ đấy."

Quả nhiên, khi câu này được nói ra, Hứa Tùy quả nhiên đã dừng bước, ánh mặt trời ấm áp của buổi chiều xuyên qua kẽ lá hắt xuống dưới, bóng lưng cô nhìn có vẻ bi thương.
Ngay khi Lý Lâm tưởng mình đã gây khó dễ được cô, Hứa Tùy quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, đáp trả một cách bình tĩnh: "Thật vậy, tốt hơn so với đứa con trai của nhà giàu mới nổi."

"Nhà giàu mới nổi" đã chọc thẳng vào nỗi đau của Lý Lâm một cách chuẩn xác, cậu ta bước ba bước thành hai bước lên bậc thêm, túm lấy cổ áo Hứa Tùy, hung ác nói: "Mẹ kiếp, cậu vừa nói gì?"

Kể từ lúc Lý Lâm nhắc đến bố cô một cách vô lễ, mọi sự tốt bụng và lương thiện của Hứa Tùy đều bị rút cạn. Cô liếc nhìn Lý Lâm đang định lặp lại câu nói kia từ trên xuống dưới.

Bỗng nhiên, một lon nước có ga đập thẳng vào sau gáy Lý Lâm, "bịch" một tiếng, cùng lúc này, chất lỏng màu cà phê sẫm đổ hết lên lưng cậu ta, quần áo lập tức ướt đẫm.

Lý Lâm ngẩng cổ, cánh tay buông thõng chầm chậm cuộn chặt thành nắm đấm: "Mẹ kiếp! Đứa nào làm vậy?"
"Bố mày đấy." Một giọng nói uể oải kiêu ngạo truyền đến.

Mọi người ngoảnh về hướng phát ra tiếng nói, Lý Lâm quay đầu. Châu Kinh Trạch đứng bên dưới cách bọn họ khoảng mười bậc thềm, bên cạnh còn có mấy người bạn. Anh mặc áo T-shirt đen, quần jogger có khóa, đang nghịch chiếc bật lửa màu bạc trong tay. Anh nâng mắt lên nhìn Lý Lâm, đôi mắt đen tuyền phát sáng và không nhìn rõ được cảm xúc, đốm lửa đỏ nơi kẽ tay chốc chốc lại bùng lên.

Rõ ràng là anh ngước đầu nhìn bọn họ, song trong không khí lại sản sinh ra một loại tư vị của nhìn kẻ bề tôi. Ánh mắt Châu Kinh Trạch bình lặng nhìn Lý Lâm, kẻ phía sau thầm sợ hãi trong lòng, cơn giận dữ ban đầu vơi bớt đi một nửa.

Lý Lâm không biết Châu Kinh Trạch sẽ làm gì.

Cao Dương đứng bên cạnh, chủ động lên tiếng chào hỏi. Châu Kinh Trạch hai tay đút túi, bước chậm rãi thong thả lên trên bậc thêm, mấy chàng trai đi theo phía sau, phút chốc xuất hiện một khí thế mạnh mẽ.
Lý Lâm lùi ra sau một bước theo bản năng, song không cam tâm làm kẻ yếu thế mà trừng mắt nhìn anh. Châu Kinh Trạch bước tới trước mặt Hứa Tùy, ôm lấy bả vai cô: "Đi thôi."

Suốt quá trình không hề liếc Lý Lâm lấy một cái.

Chịu đấy, cậu ta dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế? Lý Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của bọn họ, giọng điệu châm biếm: "Châu Kinh Trạch, câu có biết quá khứ Hứa Tùy trông như thế nào không? Ha ha ha trước kia tôi và cậu ta là bạn cùng lớp, mặt rỗ, vừa béo vừa xấu, tôi vẫn giữ ảnh đấy cậu có muốn xem không?"

Ngụ ý là ánh mắt của Châu Kinh Trạch cậu hóa ra cũng chỉ có vậy.

Châu Kinh Trạch cảm giác được rõ ràng cô gái đang được anh ôm dưới cánh tay run lên. Anh dừng bước, thu tay về xoay người, nhướng mày, một dáng vẻ dấy lên hứng thú:
"Thế à, đưa tôi xem xem."

Lý Lâm bước lên trước hai bước, cúi đầu tìm di động, nào ngờ Châu Kinh Trạch tiến tới, đấm thẳng cho cậu ta một cú ngã vật ra đất, di động bị quăng ra tít đằng xa.

Cục diện lập tức trở nên hỗn loạn, thấy Lý Lâm muốn bò dậy, Châu Kinh Trạch lại bồi thêm một cước. Thịnh Nam Châu và Đại Lưu vội vã giữ anh lại, song không ngăn nổi.

Đôi mắt đen tuyền của Châu Kinh Trạch đè nén tia ác ý nồng nặc, đánh cậu ta cứ như thể phát điên rồi vậy. Thịnh Nam Châu sốt ruột đành phải hét lên: "Không được đánh! Còn đánh nữa là cậu sẽ bị phạt đấy, kỷ luật của Học viện Hàng Không nghiêm khắc như thế nào cũng không phải cậu không biết!"

Lý Lâm bị đánh cho hoa hết cả mắt, cậu ta che lồng ngực thở hổn hển, chửi mắng: "ĐMM! Tao nhịn mày lâu lắm rồi, vì một đứa con gái mà mày đánh cả bạn học."
"Mày đợi mà bị phạt đi!" Lý Lâm lộ ra nụ cười đắc ý.

Lý Lâm chỉ mong sao Châu Kinh Trạch bị phạt, cậu ta ngứa mắt tên này lâu lắm rồi.

Châu Kinh Trạch ngồi vắt ngang trên người cậu ta, anh trực tiếp túm lấy cổ áo Lý Lâm, mắt nhìn thẳng, tốc độ nói rất chậm:

"Cho mày hai lựa chọn. Một, xin lỗi cô ấy; hai, sau này nơi nào có tao thì mày phải đi đường vòng."

Lý Lâm bị túm cổ thở không ra hơi, cậu ta nhổ một bãi nước bọt vào anh, ngước đầu nói:

"Mày là cái thá gì mà tao phải nghe lời mày?"

Châu Kinh Trạch nhìn chằm chằm Lý Lâm phát ra một tiếng cười ngạo nghễ, điệu bộ bất cần đó lại xuất hiện rồi: "Thi đấu, mày chọn đi."

Đồng thời, Châu Kinh Trạch buông tay đang túm chặt cổ áo Lý Lâm. Lý Lâm lại một lần nữa ngã vật ra đất. Gáy bị đập, cậu ta chửi một câu: ĐM!"
Liên quan đến thi đấu, Lý Lâm không lên tiếng nói nữa, quả thực cậu ta không bằng Châu Kinh Trạch. Song Cao Dương đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng:

"Tôi đấu với cậu."

Châu Kinh Trạch phun ra một chữ: "Tùy."

"Cuộc thi kỹ thuật bay một tháng sau, cũng là lần bay thử đầu tiên của chúng ta." Cao Dương nói.

Các huấn luyện viên đều cho rằng Châu Kinh Trạch là một phi công thiên tài, ưu tú, thông minh, sinh ra để dành cho bầu trời. Cao Dương muốn xem xem liệu có phải như vậy thật hay không.

"Ừa."

Cao Dương đỡ Lý Lâm dậy, Lý Lâm lau máu ở khóe miệng, nói với giọng khiêu khích: "Nếu mày thắng, tao sẽ xin lỗi cậu ta. Còn nếu mày thua, thì mày phải khỏa thân chạy mười vòng trong sân vận động Kinh Hàng, đồng thời hét to tôi là kẻ thua cuộc."

Ván cược này quá lớn, nhóm người Thịnh Nam Châu ngoảnh đầu để xem phản ứng của Châu Kinh Trạch. Chuyến bay đầu tiên có thành công hay không không phải chuyện đùa, ngoài thực lực của mình ra, thì còn có vị trí địa lý, thời tiết, hướng gió. Cũng có thể nói, phải thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới thắng được.
Ván cược này thật sự quá lớn rồi, đặc biệt là đối với một người cao ngạo như Châu Kinh Trạch. Cô không tưởng tượng ra được cảm giác khi lòng tự tôn của Châu Kinh Trạch bị người ta chà đạp.

Hứa Tùy đứng bên cạnh vội vàng kéo vạt áo của Châu Kinh Trạch, cô nói nhỏ: "Thôi bỏ đi, đừng thi đấu nữa, mình không sao đâu."

"Chúng ta đi đi."

Lý Lâm thừa thắng xông lên, cố ý khích anh: "Thế nào, mày dám không?"

Châu Kinh Trạch bỗng bật cười, anh nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, ngữ khí nhàn tản thong dong:

"Có gì mà không dám."

~Hết chương 29~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương