Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao
-
Chương 16: Thật vui
Không phải tức giận phẫn nộ hay là gì khác, trong mắt Tào Ngưng lúc này chỉ có mờ mịt và khổ sở.
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt cậu đã khôi phục lại bộ dáng của một tiểu công chúa, nói với chú mình: “Chú im đi, người không có tư cách nói câu này nhất chính là chú đó.”
Nếu không phải nghĩ tới mặt mũi của Tào Liễm Chi, Tào Ngưng thật sự rất muốn nói hết quá khứ đen tối của chú mình cho Trương Thanh Vận biết, để người này cách xa chú mình một chút.
Hai người ngồi trên sô pha nhìn thiếu niên ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng bước ra, người này có chết cũng phải bày ra bộ dáng kiêu ngạo, người quen biết cậu đều cảm thấy rất đáng yêu.
Tính cách Tào Ngưng như thế nào Tào Liễm Chi là người rõ nhất, đứa cháu này của anh tính tình quật cường, không dễ gì lộ ra biểu cảm rụt rè trước mặt người khác.
Đứa nhóc này thích nhất là đối nghịch với người quen thuộc, còn người không quen đến cả liếc mắt còn chả thèm liếc một cái, đây là lý do khiến người khác cảm thấy cậu cao ngạo khó gần.
Kỳ thật không phải cao lãnh mà chính là ấu trĩ.
“Được rồi, lát nữa cháu ăn cơm thì lo tập trung ăn cơm, đừng có ngồi bới móc lịch sử của chú nữa.” Tuy rằng không thể quyến rũ mỹ nam mình coi trọng như dù sao Tào Liễm Chi cũng không hy vọng mình bị mất hình tượng trước mặt Trương Thanh Vận.
Trong ấn tượng của anh, Trương Thanh Vận chính là thanh niên văn nhã hào phóng, tính tình vui vẻ dễ gần, đặc biệt có cảm giác.
Trương Thanh Vận nhìn hai chú cháu bọn họ nói chuyện chỉ biết yên lặng ngồi cạnh mỉm cười, còn lí do tại sao cậu không nói gì là bởi vì, haha càng nói càng sai.
Tào Ngưng thấy Trương Thanh Vận không nói gì lại cho rằng đối phương không hài lòng với đề nghị ban nãy của mình.
Lúc đi ra cửa Tào Ngưng bước tới ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vận, nói nhỏ: “Sao vậy? Bị tôi làm phiền nên mất hứng? Muốn tiếp tục?”
Trương Thanh Vận nghe mấy lời này liền sửng sốt, suy nghĩ một chút mới hiểu ý của cậu, cười nói: “Có phải cậu hiểu lầm gì không?” Nhìn thấy Tào Ngưng cứ như con nhím xù lông không ngừng thăm dò chính mình, thật sự rất khôi hài, nhưng cũng rất đau lòng cậu: “Ngưng Ngưng, cậu yên tâm, không có người đàn ông nào có thể biến tôi thành cầm thú như cậu đâu.”
Một đêm mười hai cái ba con sói, kí ức của cậu vẫn còn chưa phai đâu.
Đừng nói Trương Thanh Vận, lúc Tào Ngưng nhớ tới chuyện này còn sợ tới run chân.
“Nếu vậy thì quan hệ của hai người rốt cuộc là sao?” Tào Ngưng đi tới gần Trương Thanh Vận nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
“Chú cậu không phải là họa sĩ sao? Tôi là người mẫu, được chú cậu thuê về để làm mẫu, tôi cũng là lúc mở cửa phòng tắm ra mới biết đó là chú của cậu.” Trương Thanh Vận nhún nhún vai nói.
“Khỏa thân?” Ham muốn này của Tào Liễm Chi, Tào Ngưng hiểu rất rõ, nghĩ tới cậu lại thấy không vui.
“Hở nửa thân trên thôi, mấy phần khác đều che lại, khỏa thân chắc chắn tôi sẽ không làm.” Trương Thanh Vận thiếu tiền thật nhưng cũng không thiếu thốn tới mức này.
“Vậy còn được.” Hở nửa thân trên thì không sao, dù sao trong hồ bơi cũng thấy nhiều rồi.
“Tôi nhận công việc này phải nói cậu có công không nhỏ.” Trương Thanh Vận sờ sờ cổ mình nói: “Lần trước cậu cào tôi quá dã man, trên cổ dưới lưng đâu đâu cũng có dấu vết của cậu không có cách nào nhận công việc đành phải từ chối, giờ công ty bơ tôi luôn rồi.”
“Thật ngại quá là lỗi của tôi.” Tào Ngưng không những không áy náy ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác.
“Tất nhiên là lỗi của cậu, bởi vậy giờ tôi phải kiếm lời trên người chú cậu bù lại.” Trương Thanh Vận cười lên, cảm thấy thật sự rất chân thành, cậu vốn tưởng lại phải cãi nhau thêm một trận với Tào Ngưng.
“Phải kiếm lời chứ, ổng có nhiều tiền lắm.” Dù sao mọi chuyện cũng rõ ràng rồi, Tào Liễm Chi cũng sẽ không vì tranh đàn ông mà làm ảnh hưởng tới tình cảm hai chú cháu, cái này Tào Ngưng rất tin tưởng.
“Mà lúc nãy cậu nói có thật không? Chuyện gì cũng làm?” Trương Thanh Vận vắt óc nghĩ xem nên bảo Tào Ngưng làm gì vừa không quá đáng vừa thể hiện được thành ý.
“Ừm.” Không nghĩ tới Trương Thanh Vận lại đột nhiên đề cập với vấn đề này, Tào Ngưng sốt sắng nhìn đối phương.
“Vậy thế này đi, mấy ngày nay tôi có đi làm tình nguyện, ngày mai nếu rảnh thì đi chung với tôi. Cố chịu cực làm việc hết một ngày, nếu biểu hiện tốt tôi sẽ tha thứ cho cậu.” Trương Thanh Vận nói: “Có được không?”
Tào Ngưng dửng dưng như không, đáp ứng một tiếng nói: “Việc chân tay? Được chứ sao lại không?”
“Haha, đúng là việc chân tay.”
Tào Liễm Chi quay đầu lại nhìn, thấy hai người châu đầu vào nhau xầm xì to nhỏ, trong lòng nhổ nước bọt: “Trai thẳng bây giờ nói chuyện không hợp chút lại làm chuyện gay.”
Gay chân chính thì lại không muốn làm, đây là cái đạo lý gì vậy…
Ba chú cháu cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều về tới nhà nghỉ ngơi một chút Tào Liễm Chi và Trương Thanh Vận lại bắt đầu vào phòng tiếp tục làm việc, Tào Ngưng lúc này đòi vào phòng xem liền bị chú mình đuổi ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đợi làm việc xong cháu muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn.” Tào Liễm Chi thật sự không hiểu, không nhìn nhau một chút thì chết à, hai đứa cũng không phải chưa từng làm, nhìn còn chưa đủ sao?
Tào Ngưng bị đẩy ra khỏi phòng vẽ, nhìn cửa phòng đóng lại cái “rầm”.
Thấy cũng thấy rồi, làm cũng làm rồi, thế nhưng tổng cộng gộp lại cũng chỉ có hai buổi tối.
“…” Một tuần này hai người không gặp nhau, Tào Ngưng có lúc vào giữa khuya sẽ nhớ tới Trương Thanh Vận, nếu chịu không nổi nữa thì bản thân tự xử.
Quá trình thì thoải mái đó nhưng mùi vị tới cùng cũng không dễ chịu, thế nào thì không nói rõ được.
Cậu ngồi trong phòng xem tivi từ hai giờ tới bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đợi được Tào Liễm Chi và Trương Thanh Vận đi ra.
Lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau Tào Ngưng không tự chủ ngồi thẳng lưng lên, nhìn đối phương, giống như muốn nói cái gì.
“Tôi về đây.” Trương Thanh Vận phất tay với cậu một cái nói “bye bye”.
“…” Tào Ngưng trơ mắt nhìn người kia đi ra ngoài, quá trình còn chưa tới năm giây, hoàn toàn không có thời gian cho cậu nói chuyện.
“Sao không giữ nó lại?” Tào Liễm Chi nhìn thấy vẻ mặt Tào Ngưng cười nhạo nói: “Đồ nhát gan.”
Tào Ngưng trầm mặc ném điều khiến tivi lên sô pha, không biết đang nghĩ cái gì.
“Hẹn hò nhau ra ngoài xx, chú không cản cháu, còn trẻ mà, hưởng thụ một chút cũng không sao.” Tào Liễm Chi nói với cháu mình: “Nhưng mà sau này cháu nhất định phải kết hôn sinh con, không thể chơi bời cả đời được.”
Hiện tại còn trẻ có thể mạnh miệng mà nói sau này mình sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con.
Mấy quyết định trên đầu môi này, Tào Liễm Chi căn bản không để trong lòng, bởi vì ở mỗi độ tuổi quan niệm của con người sẽ khác nhau.
Một câu nói, thời gian vô tình duỗi tay một cái, thời điểm tới thì chuyện nên làm sẽ tự nhiên mà đi hoàn thành thôi.
“Chú sẽ kết hôn sao?” Tào Ngưng nghiêng đầu nhìn chú mình đang đứng một góc pha cà phê.
Chú cậu năm nay ba mươi tuổi nhưng vóc người nhìn thoạt qua chỉ như mấy tiểu thịt tươi hai mươi tuổi mà thôi.
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Lại im lặng, Tào Ngưng nhếch miệng cười nhạo nói: “Đợi qua ba mươi lăm tuổi rồi liệu t*ng trùng của chú có còn khỏe mạnh không đây?”
Chú cậu cười haha, cảm thấy cháu mình thật quá đáng yêu: “Cháu chưa từng nghe nói tới kho t*ng trùng sao? Chú của cháu đây mỗi tháng đều đi trữ một lần, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”
“…” Đúng là gừng càng già càng cay, Tào Ngưng không còn gì để nói.
“Gọi điện thoại cho nó đi, nghe theo tiếng lòng mình.” Tào Liễm Chi bưng cà phê đi vào phòng vẽ, trước khi đi tranh thủ nói với cháu mình câu này.
“Như vậy không phải tác phong của cháu…” Cụp mắt nhìn di động trong tay, Tào Ngưng híp mắt ngủ thiếp đi.
Bên này Trương Thanh Vận đang nói chuyện điện thoại với em trai. Cũng không có gì tốt lành, chính là mắng chửi một trận.
Cậu cảm thấy có một số người thật đáng ghét, làm tổn thương người ta cũng không cảm thấy áy náy, càng không chịu thức tỉnh bản thân.
“Em hồi nhỏ đâu có như vậy? Tại sao càng lớn càng đáng ghét?”
“Anh, đâu có nghiêm trọng tới vậy chứ? Em nói với nhỏ suy nghĩ của em rồi, nhỏ cũng không có trách em.”
“Anh chỉ nói một câu thôi, em tự mà lo đi.”
Trương Thanh Vận tức giận tới nỗi suýt nữa đạp luôn cái ghế trên xe buýt, cậu phải nhịn xuống để không đạp, mình là một công dân tốt.
Buổi tối trở lại phòng ngủ, thấy tâm trạng ổn rồi Trương Thanh Vận mới gọi điện thoại cho Tào Ngưng.
“Bảo bối, ngày mai đi làm tình nguyện, đúng tám giờ rưỡi có mặt tại cổng trường nha.” Cậu đang định mai mình và Tào Ngưng cùng nhau đi nhờ xe Đinh Lâm.
“Được.” Tào Ngưng không nói cho cậu suy nghĩ của mình.
Sáng hôm sau đúng tám giờ rưỡi, hai chiếc xe không chịu thua nhau đậu trước cổng trường.
Trương Thanh Vận đi ra nhìn thấy Đinh Lâm trước liền đi tới chào hỏi: “Chào buổi sáng hội trưởng.”
“Chào.” Đinh Lâm mở cửa xe mời cậu lên.
“Còn có người, tôi tới xem một chút.” Trương Thanh Vận phóng tầm mắt nhìn qua liền thấy có người đeo kính thò đầu ra từ trong xe hướng mình phất tay.
Tên kia…
“Trương Thanh Vận, lại đây!” Tào Ngưng từ sớm đã nhìn thấy xe Đinh Lâm, cậu đặc biệt ghi nhớ số xe của người này.
Ánh mắt Đinh Lâm xẹt qua một tia ngạc nhiên, nói với Trương Thanh Vận: “Bạn cậu hả?”
“Ừm.” Cậu nhắm mắt gật đầu, giải thích với Đinh Lâm: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đi theo, có được không?”
Tối hôm qua quên điện thoại nói trước với hội trưởng một tiếng, Trương Thanh Vận có chút ảo não.
“Sao lại không, càng nhiều người càng vui.” Đinh Lâm híp mắt nói.
“Được, vậy để tôi qua đó, anh đi trước chúng tôi chạy theo.” Tiểu công chúa này nếu mình mà không đi theo hắn nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, Trương Thanh Vận nghĩ tới mà sởn gai óc.
Đinh Lâm nhìn về hướng Trương Thanh Vận liền thấy một chiếc xe màu lam xám, là cùng một series với chiếc của mình, có điều đắt hơn một chút.
Trương Thanh Vận đối với mấy thứ xa xỉ này hoàn toàn không có khái niệm gì, chỉ cảm thấy chiếc xe này cũng không tệ, nhìn rất ngầu, rất hợp với phong cách của Tào Ngưng.
“Xe đẹp đó.” Trương Thanh Vận ngồi vào ghế phụ khen một câu.
“Cậu thích? Có bằng lái không?” Tào Ngưng vừa lái xe vừa nói: “Có bằng lái tôi cho cậu lái.”
“Đừng, bằng lái của tôi chỉ để trang trí thôi, cậu hiểu đó.” Trương Thanh Vận tự cười nhạo nói.
Tào Ngưng cũng cười theo, sau đó tùy tiện hỏi: “Người đó là hội trưởng của cậu? Cậu cũng ở trong hội học sinh?”
“Hả? Cậu hỏi thăm?” Cậu biết mình không nổi tiếng như vậy.
“Ừ hỏi thăm, thế nhưng cậu cũng rất biết điều, cũng không hỏi ra được cái gì.” Tào Ngưng cứ thế thừa nhận.
“Cậu tưởng tôi cũng như cậu chắc, ai cũng biết?” Trên website trường còn có người lên tiếng muốn hẹn hò với Tào Ngưng, có điều người này cái gì cũng có chỉ scandal là không: “Tại sao trước đây không nói chuyện yêu đương?”
“Còn nhỏ, không biết yêu là gì, cũng không muốn.”
“Nhỏ?” Trương Thanh Vận liếc mắt nhìn chính giữa hai chân Tào Ngưng, cười nói: “Tôi thấy cũng được mà, miễn cưỡng cũng có thể dùng size lớn.”
“Mẹ nó!” Tào Ngưng bất thình lình bị Trương Thanh Vận đùa giỡn, suýt chút nữa lạc tay lái.
“Haha, nói thật đi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Thanh Vận hai mươi mốt tuổi mười một tháng, cậu đoán chừng Tào Ngưng cũng khoảng hai mươi tuổi.
“Chưa tới mười chín, tháng năm mới sinh nhật tôi.”
“Sặc – -”
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt cậu đã khôi phục lại bộ dáng của một tiểu công chúa, nói với chú mình: “Chú im đi, người không có tư cách nói câu này nhất chính là chú đó.”
Nếu không phải nghĩ tới mặt mũi của Tào Liễm Chi, Tào Ngưng thật sự rất muốn nói hết quá khứ đen tối của chú mình cho Trương Thanh Vận biết, để người này cách xa chú mình một chút.
Hai người ngồi trên sô pha nhìn thiếu niên ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng bước ra, người này có chết cũng phải bày ra bộ dáng kiêu ngạo, người quen biết cậu đều cảm thấy rất đáng yêu.
Tính cách Tào Ngưng như thế nào Tào Liễm Chi là người rõ nhất, đứa cháu này của anh tính tình quật cường, không dễ gì lộ ra biểu cảm rụt rè trước mặt người khác.
Đứa nhóc này thích nhất là đối nghịch với người quen thuộc, còn người không quen đến cả liếc mắt còn chả thèm liếc một cái, đây là lý do khiến người khác cảm thấy cậu cao ngạo khó gần.
Kỳ thật không phải cao lãnh mà chính là ấu trĩ.
“Được rồi, lát nữa cháu ăn cơm thì lo tập trung ăn cơm, đừng có ngồi bới móc lịch sử của chú nữa.” Tuy rằng không thể quyến rũ mỹ nam mình coi trọng như dù sao Tào Liễm Chi cũng không hy vọng mình bị mất hình tượng trước mặt Trương Thanh Vận.
Trong ấn tượng của anh, Trương Thanh Vận chính là thanh niên văn nhã hào phóng, tính tình vui vẻ dễ gần, đặc biệt có cảm giác.
Trương Thanh Vận nhìn hai chú cháu bọn họ nói chuyện chỉ biết yên lặng ngồi cạnh mỉm cười, còn lí do tại sao cậu không nói gì là bởi vì, haha càng nói càng sai.
Tào Ngưng thấy Trương Thanh Vận không nói gì lại cho rằng đối phương không hài lòng với đề nghị ban nãy của mình.
Lúc đi ra cửa Tào Ngưng bước tới ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vận, nói nhỏ: “Sao vậy? Bị tôi làm phiền nên mất hứng? Muốn tiếp tục?”
Trương Thanh Vận nghe mấy lời này liền sửng sốt, suy nghĩ một chút mới hiểu ý của cậu, cười nói: “Có phải cậu hiểu lầm gì không?” Nhìn thấy Tào Ngưng cứ như con nhím xù lông không ngừng thăm dò chính mình, thật sự rất khôi hài, nhưng cũng rất đau lòng cậu: “Ngưng Ngưng, cậu yên tâm, không có người đàn ông nào có thể biến tôi thành cầm thú như cậu đâu.”
Một đêm mười hai cái ba con sói, kí ức của cậu vẫn còn chưa phai đâu.
Đừng nói Trương Thanh Vận, lúc Tào Ngưng nhớ tới chuyện này còn sợ tới run chân.
“Nếu vậy thì quan hệ của hai người rốt cuộc là sao?” Tào Ngưng đi tới gần Trương Thanh Vận nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
“Chú cậu không phải là họa sĩ sao? Tôi là người mẫu, được chú cậu thuê về để làm mẫu, tôi cũng là lúc mở cửa phòng tắm ra mới biết đó là chú của cậu.” Trương Thanh Vận nhún nhún vai nói.
“Khỏa thân?” Ham muốn này của Tào Liễm Chi, Tào Ngưng hiểu rất rõ, nghĩ tới cậu lại thấy không vui.
“Hở nửa thân trên thôi, mấy phần khác đều che lại, khỏa thân chắc chắn tôi sẽ không làm.” Trương Thanh Vận thiếu tiền thật nhưng cũng không thiếu thốn tới mức này.
“Vậy còn được.” Hở nửa thân trên thì không sao, dù sao trong hồ bơi cũng thấy nhiều rồi.
“Tôi nhận công việc này phải nói cậu có công không nhỏ.” Trương Thanh Vận sờ sờ cổ mình nói: “Lần trước cậu cào tôi quá dã man, trên cổ dưới lưng đâu đâu cũng có dấu vết của cậu không có cách nào nhận công việc đành phải từ chối, giờ công ty bơ tôi luôn rồi.”
“Thật ngại quá là lỗi của tôi.” Tào Ngưng không những không áy náy ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác.
“Tất nhiên là lỗi của cậu, bởi vậy giờ tôi phải kiếm lời trên người chú cậu bù lại.” Trương Thanh Vận cười lên, cảm thấy thật sự rất chân thành, cậu vốn tưởng lại phải cãi nhau thêm một trận với Tào Ngưng.
“Phải kiếm lời chứ, ổng có nhiều tiền lắm.” Dù sao mọi chuyện cũng rõ ràng rồi, Tào Liễm Chi cũng sẽ không vì tranh đàn ông mà làm ảnh hưởng tới tình cảm hai chú cháu, cái này Tào Ngưng rất tin tưởng.
“Mà lúc nãy cậu nói có thật không? Chuyện gì cũng làm?” Trương Thanh Vận vắt óc nghĩ xem nên bảo Tào Ngưng làm gì vừa không quá đáng vừa thể hiện được thành ý.
“Ừm.” Không nghĩ tới Trương Thanh Vận lại đột nhiên đề cập với vấn đề này, Tào Ngưng sốt sắng nhìn đối phương.
“Vậy thế này đi, mấy ngày nay tôi có đi làm tình nguyện, ngày mai nếu rảnh thì đi chung với tôi. Cố chịu cực làm việc hết một ngày, nếu biểu hiện tốt tôi sẽ tha thứ cho cậu.” Trương Thanh Vận nói: “Có được không?”
Tào Ngưng dửng dưng như không, đáp ứng một tiếng nói: “Việc chân tay? Được chứ sao lại không?”
“Haha, đúng là việc chân tay.”
Tào Liễm Chi quay đầu lại nhìn, thấy hai người châu đầu vào nhau xầm xì to nhỏ, trong lòng nhổ nước bọt: “Trai thẳng bây giờ nói chuyện không hợp chút lại làm chuyện gay.”
Gay chân chính thì lại không muốn làm, đây là cái đạo lý gì vậy…
Ba chú cháu cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều về tới nhà nghỉ ngơi một chút Tào Liễm Chi và Trương Thanh Vận lại bắt đầu vào phòng tiếp tục làm việc, Tào Ngưng lúc này đòi vào phòng xem liền bị chú mình đuổi ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đợi làm việc xong cháu muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn.” Tào Liễm Chi thật sự không hiểu, không nhìn nhau một chút thì chết à, hai đứa cũng không phải chưa từng làm, nhìn còn chưa đủ sao?
Tào Ngưng bị đẩy ra khỏi phòng vẽ, nhìn cửa phòng đóng lại cái “rầm”.
Thấy cũng thấy rồi, làm cũng làm rồi, thế nhưng tổng cộng gộp lại cũng chỉ có hai buổi tối.
“…” Một tuần này hai người không gặp nhau, Tào Ngưng có lúc vào giữa khuya sẽ nhớ tới Trương Thanh Vận, nếu chịu không nổi nữa thì bản thân tự xử.
Quá trình thì thoải mái đó nhưng mùi vị tới cùng cũng không dễ chịu, thế nào thì không nói rõ được.
Cậu ngồi trong phòng xem tivi từ hai giờ tới bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đợi được Tào Liễm Chi và Trương Thanh Vận đi ra.
Lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau Tào Ngưng không tự chủ ngồi thẳng lưng lên, nhìn đối phương, giống như muốn nói cái gì.
“Tôi về đây.” Trương Thanh Vận phất tay với cậu một cái nói “bye bye”.
“…” Tào Ngưng trơ mắt nhìn người kia đi ra ngoài, quá trình còn chưa tới năm giây, hoàn toàn không có thời gian cho cậu nói chuyện.
“Sao không giữ nó lại?” Tào Liễm Chi nhìn thấy vẻ mặt Tào Ngưng cười nhạo nói: “Đồ nhát gan.”
Tào Ngưng trầm mặc ném điều khiến tivi lên sô pha, không biết đang nghĩ cái gì.
“Hẹn hò nhau ra ngoài xx, chú không cản cháu, còn trẻ mà, hưởng thụ một chút cũng không sao.” Tào Liễm Chi nói với cháu mình: “Nhưng mà sau này cháu nhất định phải kết hôn sinh con, không thể chơi bời cả đời được.”
Hiện tại còn trẻ có thể mạnh miệng mà nói sau này mình sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con.
Mấy quyết định trên đầu môi này, Tào Liễm Chi căn bản không để trong lòng, bởi vì ở mỗi độ tuổi quan niệm của con người sẽ khác nhau.
Một câu nói, thời gian vô tình duỗi tay một cái, thời điểm tới thì chuyện nên làm sẽ tự nhiên mà đi hoàn thành thôi.
“Chú sẽ kết hôn sao?” Tào Ngưng nghiêng đầu nhìn chú mình đang đứng một góc pha cà phê.
Chú cậu năm nay ba mươi tuổi nhưng vóc người nhìn thoạt qua chỉ như mấy tiểu thịt tươi hai mươi tuổi mà thôi.
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Lại im lặng, Tào Ngưng nhếch miệng cười nhạo nói: “Đợi qua ba mươi lăm tuổi rồi liệu t*ng trùng của chú có còn khỏe mạnh không đây?”
Chú cậu cười haha, cảm thấy cháu mình thật quá đáng yêu: “Cháu chưa từng nghe nói tới kho t*ng trùng sao? Chú của cháu đây mỗi tháng đều đi trữ một lần, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”
“…” Đúng là gừng càng già càng cay, Tào Ngưng không còn gì để nói.
“Gọi điện thoại cho nó đi, nghe theo tiếng lòng mình.” Tào Liễm Chi bưng cà phê đi vào phòng vẽ, trước khi đi tranh thủ nói với cháu mình câu này.
“Như vậy không phải tác phong của cháu…” Cụp mắt nhìn di động trong tay, Tào Ngưng híp mắt ngủ thiếp đi.
Bên này Trương Thanh Vận đang nói chuyện điện thoại với em trai. Cũng không có gì tốt lành, chính là mắng chửi một trận.
Cậu cảm thấy có một số người thật đáng ghét, làm tổn thương người ta cũng không cảm thấy áy náy, càng không chịu thức tỉnh bản thân.
“Em hồi nhỏ đâu có như vậy? Tại sao càng lớn càng đáng ghét?”
“Anh, đâu có nghiêm trọng tới vậy chứ? Em nói với nhỏ suy nghĩ của em rồi, nhỏ cũng không có trách em.”
“Anh chỉ nói một câu thôi, em tự mà lo đi.”
Trương Thanh Vận tức giận tới nỗi suýt nữa đạp luôn cái ghế trên xe buýt, cậu phải nhịn xuống để không đạp, mình là một công dân tốt.
Buổi tối trở lại phòng ngủ, thấy tâm trạng ổn rồi Trương Thanh Vận mới gọi điện thoại cho Tào Ngưng.
“Bảo bối, ngày mai đi làm tình nguyện, đúng tám giờ rưỡi có mặt tại cổng trường nha.” Cậu đang định mai mình và Tào Ngưng cùng nhau đi nhờ xe Đinh Lâm.
“Được.” Tào Ngưng không nói cho cậu suy nghĩ của mình.
Sáng hôm sau đúng tám giờ rưỡi, hai chiếc xe không chịu thua nhau đậu trước cổng trường.
Trương Thanh Vận đi ra nhìn thấy Đinh Lâm trước liền đi tới chào hỏi: “Chào buổi sáng hội trưởng.”
“Chào.” Đinh Lâm mở cửa xe mời cậu lên.
“Còn có người, tôi tới xem một chút.” Trương Thanh Vận phóng tầm mắt nhìn qua liền thấy có người đeo kính thò đầu ra từ trong xe hướng mình phất tay.
Tên kia…
“Trương Thanh Vận, lại đây!” Tào Ngưng từ sớm đã nhìn thấy xe Đinh Lâm, cậu đặc biệt ghi nhớ số xe của người này.
Ánh mắt Đinh Lâm xẹt qua một tia ngạc nhiên, nói với Trương Thanh Vận: “Bạn cậu hả?”
“Ừm.” Cậu nhắm mắt gật đầu, giải thích với Đinh Lâm: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đi theo, có được không?”
Tối hôm qua quên điện thoại nói trước với hội trưởng một tiếng, Trương Thanh Vận có chút ảo não.
“Sao lại không, càng nhiều người càng vui.” Đinh Lâm híp mắt nói.
“Được, vậy để tôi qua đó, anh đi trước chúng tôi chạy theo.” Tiểu công chúa này nếu mình mà không đi theo hắn nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, Trương Thanh Vận nghĩ tới mà sởn gai óc.
Đinh Lâm nhìn về hướng Trương Thanh Vận liền thấy một chiếc xe màu lam xám, là cùng một series với chiếc của mình, có điều đắt hơn một chút.
Trương Thanh Vận đối với mấy thứ xa xỉ này hoàn toàn không có khái niệm gì, chỉ cảm thấy chiếc xe này cũng không tệ, nhìn rất ngầu, rất hợp với phong cách của Tào Ngưng.
“Xe đẹp đó.” Trương Thanh Vận ngồi vào ghế phụ khen một câu.
“Cậu thích? Có bằng lái không?” Tào Ngưng vừa lái xe vừa nói: “Có bằng lái tôi cho cậu lái.”
“Đừng, bằng lái của tôi chỉ để trang trí thôi, cậu hiểu đó.” Trương Thanh Vận tự cười nhạo nói.
Tào Ngưng cũng cười theo, sau đó tùy tiện hỏi: “Người đó là hội trưởng của cậu? Cậu cũng ở trong hội học sinh?”
“Hả? Cậu hỏi thăm?” Cậu biết mình không nổi tiếng như vậy.
“Ừ hỏi thăm, thế nhưng cậu cũng rất biết điều, cũng không hỏi ra được cái gì.” Tào Ngưng cứ thế thừa nhận.
“Cậu tưởng tôi cũng như cậu chắc, ai cũng biết?” Trên website trường còn có người lên tiếng muốn hẹn hò với Tào Ngưng, có điều người này cái gì cũng có chỉ scandal là không: “Tại sao trước đây không nói chuyện yêu đương?”
“Còn nhỏ, không biết yêu là gì, cũng không muốn.”
“Nhỏ?” Trương Thanh Vận liếc mắt nhìn chính giữa hai chân Tào Ngưng, cười nói: “Tôi thấy cũng được mà, miễn cưỡng cũng có thể dùng size lớn.”
“Mẹ nó!” Tào Ngưng bất thình lình bị Trương Thanh Vận đùa giỡn, suýt chút nữa lạc tay lái.
“Haha, nói thật đi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Thanh Vận hai mươi mốt tuổi mười một tháng, cậu đoán chừng Tào Ngưng cũng khoảng hai mươi tuổi.
“Chưa tới mười chín, tháng năm mới sinh nhật tôi.”
“Sặc – -”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook