Tỏ Tình - Ưng Chanh
76: Hôn Môi Không


Mặt trong thô ráp của ngón cái ấn lên khóe môi cô khiến Hứa Tùy cảm giác tầng da nơi đó đều tê dại, Hứa Tùy hoàn hồn lại từ trong giọng điệu dụ dỗ của anh, đánh bay cánh tay anh ra, nói: “Em là bản năng tránh xa anh.”
Thấy người lại muốn trốn đi, Chu Kinh Trạch nhẹ nhàng túm lấy đuôi tóc của cô, híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ủy ban kiểm tra kỷ luật của đơn vị em ở đâu?”
“?” Hứa Tùy.
Đầu ngón tay của Chu Kinh Trạch câu lấy một sợi tóc đen của cô, ngón tay xoay tròn, hừ cười một tiếng: “Nói em không chịu trách nhiệm, gây chuyện, trốn chạy, ẩn dật.”
Nhìn từ thái độ này của Chu Kinh Trạch là muốn quyết tâm đòi lại công đạo từ Hứa Tùy.
“Một tháng.” Hứa Tùy nghiêm túc suy nghĩ một chút, cố ý tránh đi ánh mắt của Chu Kinh Trạch, sợ hãi rụt cổ lại, “Đến lúc đó nếu còn không được vẫn có thể đổi ý.”
Sắc mặt của Chu Kinh Trạch biến thành màu đen, anh nhìn chằm chằm vào đoạn cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Chu Kinh Trạch khi cúi đầu xuống, nghiến chặt răng hàm sau, cuối cùng sắc mặt mới hòa hoãn lại, dường như suy nghĩ thông suốt gì đó:
“Được, trong thời gian thử việc anh sẽ cố gắng chuyển thành chính thức.”
Sau khi đưa Hứa Tùy đi làm xong, Chu Kinh Trạch lái xe, đánh tay lái, đi về phía căn cứ.
Trên đường, thời tiết bên ngoài cửa sổ cũng không quá tốt, có chút u ám, tựa như tấm vải trắng bị dính đầy mực, cây cỏ trên đường trông đầy buồn bã, bông tuyết bao lấy lá cây màu vàng, dính trên ngọn cây giống như hổ phách lung lay sắp đổ.
Thời tiết vốn dĩ không được coi là trong sáng lại bị anh thấy thuận mắt.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đúng lúc Thịnh Nam Châu gọi điện tới, Chu Kinh Trạch nhấn trả lời, cầm AirPods từ bảng điều khiển trung tâm đeo lên tai, một giọng nói dễ nghe cất lên:
“Có chuyện gì?”
“Này, tên họ Chu kia, coi lại lời cậu nói đi, không có việc gì thì tớ không thể tìm cậu sao?” Thịnh Nam Châu lập tức có ý kiến.
Chu Kinh Trạch hừ cười một tiếng, lấy một điếu thuốc từ bên trong hộp thuốc ra, cúi đầu ngậm lấy.
“Đằng sau chuyện đó của cậu có vài gương mặt, cậu đoán xem là ai giở trò?” Thịnh Nam Châu cố tình tiết lộ nhử mồi.
Nhưng Chu Kinh Trạch lại không chịu cắn câu, “Cạch” một tiếng, nắp hộp văng ra, một ngọn lửa màu cam bốc cháy.
“Là Cao Dương.”
“Đoán ra được.” Chu Kinh Trạch phun ra một luồng khói trắng xám, giọng điệu nhàn nhạt.
“Không nói đến chuyện này.” dường như Chu Kinh Trạch có việc muốn hỏi cậu ta, do dự một lúc: “Cậu có biết làm thế nào để nhanh chóng theo đuổi lại một người không?”
Thịnh Nam Châu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại là chuyện của anh và Hứa Tùy có tiến triển, hơn nữa còn là do chính anh nói “Theo đuổi lại”, thì cười hì hì nói: “Chiêu thức tán gái thì có nhiều đó, trước tiên cậu gọi một tiếng anh Châu nghe thử xem.”
Chu Kinh Trạch hừ cười, đứng lúc phía trước đang kẹt xe, anh cũng dừng xe lại, giọng nói trầm thấp: “Được, em gái Châu, chỉ vài chiêu đi.”
“? Đời này của ông đây có cơ hội chiếm được của hời từ cậu sao?” Thịnh Nam Châu tức giận vô cùng, thở dài một hơi thỏa hiệp: “Con gái thích nhất là cái gì? Lãng mạn đó, hoa nè, bữa tối dưới ánh nến nè, xem phim...”
“Hai cái sau tớ với cô ấy đều đã làm rồi.” Chu Kinh Trạch nâng mi lên, nhớ lại: “Hoa thì hình như vẫn chưa tặng qua.”
“Cảm ơn.” Sau khi nói xong, Chu Kinh Trạch dứt khoát nhanh gọn cúp máy.

“Này...!Mẹ nó không phải cậu dị ứng phấn hoa sao?” Thịnh Nam Châu chỉ kịp rống lên nửa câu, bên kia đã truyền đến tiếng “Tít tít” lạnh băng.
Đúng là rút điếu vô tình, Thịnh Nam Châu cảm giác bản thân chỉ trong nháy mắt đã bị đày vào lãnh cung.
Sau khi Chu Kinh Trạch lái xe vào căn cứ, anh rút chìa khóa chậm rãi xuống xe, đóng cửa xe lại.
Ngón tay móc lấy chìa khóa, đi ra sân huấn luyện nhìn một vòng học viên, bọn họ đang làm bài kiểm tra tốc độ thể chất.
“Chậc, tốc độ này của các cậu, có phải đang ra chợ mua đồ ăn hay không?” Chu Kinh Trạch đột nhiên đứng đằng sau lưng bọn họ lên tiếng, trêu chọc nói.
Các học viên bị dọa đến nhảy dựng, đồng loạt la to:
“Chào buổi chiều sĩ quan huấn luyện Chu!”
Chu Kinh Trạch gật đầu, giơ tay chỉ về phía cây cột thử nghiệm phía xa: “Lại tiếp tục năm bộ sào nhảy nữa.”
“Hả?”
“Không phải chứ? Sĩ quan huấn luyện anh chỉ vừa tùy tiện nhìn thoáng qua, vẫn chưa biết rõ thực lực chân chính của chúng tôi đâu.”
“Trời ơi, lại nữa, tôi chết đây, cơ thể nhỏ bé này của tôi không thể nào chịu nỗi nữa.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tiếng kêu rên vang lên bốn phía, đều cảm thán thật xui xẻo, sao mà con mẹ nó ngờ được một bài kiểm tra cũng có thể gặp được ma quỷ chứ?
Trong khi đám người đang ai oán thì Ngô Phàm thở hồng hộc chạy tới, lau đi mồ hôi trên trán:
“Đại ca, anh làm em tìm muốn chết, văn phòng anh có người chờ anh cả buổi, nói hôm nay nhất định phải nhìn thấy anh.”
“Được rồi, đã biết.” Chu Kinh Trạch đáp lại.
Dứt lời, Chu Kinh Trạch xoay người nhìn chằm chằm những người trẻ tuổi trong bộ đồng phục huẩn luyện màu xanh lam trước mặt, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má trái, không chút để tâm mà cười nói:
“Một đám nhãi ranh các cậu, huấn luyện cho thật tốt đấy.”
Sau khi nói xong, Chu Kinh Trạch sải chân dài bước đi, chậm rãi đi về hướng văn phòng.
“Rõ, sĩ quan huấn luyện!”
“Yes sir!”
Các học viên thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt vung tay hoan hô, hoàn toàn khác với bộ dạng như lâm vào đại dịch ban nãy.
Chu Kinh Trạch tưởng là bạn cũ đến thăm, hai tay đút vào túi quần, suốt dọc đường đi khóe môi nở một nụ cười rất nhỏ, đợi khi bước vào cửa văn phòng, nhìn thoáng qua người ngồi trên số pha là ai, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Người ngồi trên sô pha khi nhìn thấy Chu Kinh Trạch, ngay lập tức câu nệ đứng lên, vẻ mặt vâng vâng dạ dạ.
Đối phương chính là Lý Hạo Ninh, người bạn nối khố kề vai chiến đầu nhiều năm với anh, cũng chính là phó cơ trưởng đã chỉ ra và xác nhận hãm hại anh.
“Đã lâu không gặp.” giọng điệu của Chu Kinh Trạch rất bằng phẳng.
Lý Hạo Ninh hơi sửng sốt, cậu ta cho rằng ít nhất Chu Kinh Trạch cũng sẽ xông tởi tẩn cậu ta một trần, không ngờ rằng người này vẫn có thể bình tĩnh chào hỏi với cậu ta.
“Đại ca, hôm nay em tới tìm anh là muốn xin lỗi, đúng là...!Không buông được.” Lý Hạo Ninh nghẹn ngào, cậu ta xoa nhẹ hốc mắt hơi ửng đỏ: “Nếu không anh đánh em một trần đi, hoặc là mắng em ra sao cũng được.”

Chu Kinh Trạch không nói gì, anh chấp nhận lời xin lỗi của Lý Hạo Ninh, nhưng không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho Lý Hạo Ninh.
Trong văn phòng không có máy sưởi, chỉ có một chiếc máy điều hòa dạng đứng cũ kỹ, phát ra âm thanh ong ong, một sự im lặng chết chóc.
Lý Hạo Ninh không thể nào hô hấp được trong bầu không khí tĩnh mịch này, nói: “Đại ca, em....!Thật sự không còn cách nào, mẹ em đã vào ICU hai lần.”
Sau một thời gian dài như vậy, Lý Hạo Ninh vẫn không dám gặp lại anh, mỗi ngày đều tinh thần bất ổn, cả đêm không ngủ ngon.
Cậu ta thật sự muốn xin lỗi Chu Kinh Trạch.
Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của cậu ta.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cậu ta nghĩ đến việc nói ra lời xin lỗi sẽ khiến bản thân an tâm hơn một chút.
Chu Kinh Trạch mở tủ lạnh ra, lấy từ bên trong một chai nước lạnh, dùng ngón trỏ mở nắp chai, “Bịch” một tiếng, ngay chốc rơi vào thùng rác.
Anh ngửa đầu, yết hầu chậm rãi lăn lộn, uống một ngụm nước đá lớn, nuốt các vụn băng xuống dưới, mùa đông, trong cổ họng giống như đang chứa những viên đá bạc hà vô cùng lạnh.
“Tôi đã không còn bay nữa rồi, chăm sóc mẹ cậu tốt vào.” Chu Kinh Trạch vỗ vỗ bả vai Lý Hạo Ninh, giọng điệu chậm rãi.
Cuối cùng anh vẫn không oán hận hay trách móc lời nào, còn bảo Lý Hạo Ninh chăm sóc người nhà thật tốt, nhưng cũng mượn lời này kết thúc cuộc trò chuyện.
Lý Hạo Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng anh rời đi, thâm tâm như nặng ngàn cân.
Khi Hứa Tùy đang làm việc tại bệnh viện, Chu Kinh Trạch đã gửi tin nhắn hỏi mấy giờ cô tan làm, cô trả lời lại là hơn 6 giờ.
Chu Kinh Trạch đáp lại: “Kẻ lừa đảo.”
Hai má của Hứa Tùy nóng lên, nhớ tới sáng sớm còn lừa anh nói phải tăng ca.
Hơn sáu giờ, Hứa Tùy kết thúc xong công việc, cùng bước ra với vài vị đồng nghiệp.
Từ rất xa, cô liếc mắt một cái thì nhìn thấy Chu Kinh Trạch.
Người này khá huênh hoang, trực tiếp dừng xe trước cửa bệnh viện của cô.
Mùa đông nên trời khá mau tối, hoàng hôn chỉ còn một nửa, bờ vai anh rộng lớn đĩnh bạt, lông mi dày, môi mỏng, sau lưng là một nửa xanh dương, một nước đỏ ấm.
Giống như đã chờ ở đây rất lâu.
Chu Kinh Trạch lười nhác dựa vào thành xe, anh đang khép tay lại bật lửa, làn da trắng lạnh, xương lông mày sắc bén thẳng tắp, sau đó, từng đợt sương trắng nhè nhẹ bay ra từ các khe hở giữa ngón tay.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dây rút có mũ trùm màu đen, càng làm tăng thêm khí chất trẻ trung.
Thấy Hứa Tùy bước ra, anh lập tức dập điếu thuốc đi, tiến lên phía trước.
Các đồng nghiệp đứng bên cạnh đã sớm nhìn thấy người đàn ông xuất chúng đứng cách đó không xa, nhưng trong ánh mắt anh từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tùy.

Các đồng nghiệp thấy thế liền bà tám đẩy đẩy cánh tay của cô, hỏi: “Bác sĩ Hứa à, anh ấy tới đón cô sao? Thật là đẹp trai, nam tính quá.”
“Làm sao bây giờ, tôi đã gần ba mươi rồi, nhưng vẫn rất thích kiểu lưu manh này.” Một người đồng nghiệp khác cảm thán.
Hứa Tùy bị hỏi vậy liền có chút ngại ngùng, tùy tiện qua loa lấy lệ nói: “Là tài xế taxi tôi gọi tới.”
“Ai tin chứ? Một chiếc xe taxi mà là của đại G hay là có biến sổ liền kề như vậy, sao tôi lại không gọi được!” Đồng nghiệp gặp chiêu nào liền giải chiêu đó.
Hứa Tùy thật sự không chống đỡ được lửa bà tám hừng hực trong người các đồng nghiệp, nhìn thấy Chu Kinh Trạch đã sắp đến gần, cô đi tới nắm chặt tay áo của anh, nhanh chóng đi về phía xe, quay đầu lại cười nói:
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Chu Kinh Trạch rũ mắt nhìn ống tay áo của anh được Hứa Tùy nắm lấy, trên nền vải dệt màu đen tuyền, ngón tay tái nhợt trông vô cùng chói mắt.
Hứa Tùy chăm chú nhìn về phía trước, đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi ấm dán lại, ngón tay to lớn áp vào tay cô, ấm áp siết chặt, ngón tay mang theo các vết chai mỏng xuyên qua năm ngón tay của cô, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
Biến thành anh chặt chẽ nắm lấy cô.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên nắm tay nhau, nhưng vì sao vẫn rung động.
Trái tim trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài, Hứa Tùy không nhìn anh, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn thẳng về phía trước, còn Chu Kinh Trạch lại rất tự nhiên, nhưng cũng không nhìn cô.
Chu Kinh Trạch nắm chặt tay cô, cũng không hề buông ra.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Sau khi lên xe, Chu Kinh Trạch bấm hướng dẫn hướng đi, đưa địa chỉ vào, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nói chuyện phiếm với cô, hỏi hôm nay của cô có gì xảy ra.
Xe chậm rãi tiến về phía trước, Hứa Tùy ngồi trên ghế phụ, nói về những người bệnh hôm nay gặp được, còn có việc đến nhà ăn ăn cơm.
Một ngày rất nhàm chán nhưng Chu Kinh Trạch lại nghe vô cùng nghiêm túc.
Khi Hứa Tùy đang nói đến một người bệnh lạc quan trong phòng bệnh tấu nói, thì một màu xanh vàng tươi mát hiện ra trước mắt.
“Trên đường thuận tay mua.” Chu Kinh Trạch lái xe, nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên đưa cho cô một bó hoa.
Sau khi đưa xong, anh giơ tay sờ sờ cổ, có hơi ngứa.
Hứa Tùy ngơ ngẩng nhận lấy, trong ấn tượng của cô, hình như đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Nhớ rõ trước đây khi hai người bên nhau, lúc hẹn ăn cơm, có nam sinh tặng hoa cho bạn gái ngay tại nhà ăn, rõ ràng vô cùng lãng mạn nhưng Chu Kinh Trạch lại bình luận: “Không có não.”
Bây giờ, anh vì dỗ cô vui vẻ, cũng đã bắt đầu học cách tặng hoa.
Là một bó hoa cúc vạn thọ, ba cây xanh lá, hai cây màu vàng, giống như bông tuyết vậy, Hứa Tùy nhận lấy, cúi đầu dùng chóp mũi chạm nhẹ vào.
Cô rất thích màu xanh lá cây.
“Cảm ơn.”
Con gái vui vẻ nhất là khi nhận được hoa, cho dù đối tượng tặng hoa là ai, bởi vì hoa có một ma lực thần kỳ lấy lòng người khác.
Chu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy cơm nước xong, một đường chạy thẳng dẫn cô tới phía núi Sư Lộc.
“Đang đi đâu thế?” Hứa Tùy hỏi.
“Đi xem sao, anh đã hẹn trước rồi.” Chu Kinh Trạch đặt tay lên vô lăng, nói.
Xe chạy tới giữa sườn núi, Hứa Tùy vừa bước xuống xe liền có gió núi phà tới, Chu Kinh Trạch sải bước đến bên cạnh, trong tay cầm một chiếc thảm lông, kéo căng ra, không quá thuần thục quấn quanh trước ngực cô giống như đang quấn một con vật nhỏ.

Trên người anh tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngón tay ngẫu nhiên lại chạm vào cổ cô, mang theo chút run rẩy khi cọ xát, vừa ngước mắt lên nhìn, Chu Kinh Trạch cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Giống như có dòng điện chạy qua.
Hứa Tùy quay mặt đi, dời tầm mắt trước tiên.
Chu Kinh Trạch hừ cười một tiếng, nắm tay cô đi tới phía trước.
Nhìn thấy khi bọn họ chỉ còn cách đài thiên văn mười phút đi bộ, trên bầu trời đột nhiên xẹt xuống một tiếng sấm, ầm vang rung động.
Bầu trời có chút ánh sáng nhàn nhạt vừa rồi nay đã tối đen đặc quanh, giống như bị mực đổ vào.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị trước, mưa to xối xả đổ xuống, khiến người đi đường đều chạy về.
Chu Kinh Trạch lập tức định kéo áo khoác lại, Hứa Tùy ngăn anh lại, nói: “Còn cái thảm nhỏ.”
Vừa nói xong, mưa càng ngày càng lớn, xối lên người, lạnh như băng.

Chu Kinh Trạch thấy thế lập tức ôm lấy Hứa Tùy quay lại vào xe.
Trên đường đi, mưa càng lúc càng lớn, quần áo trên người đều ướt nhẹp, giống như bọt biển hút lấy nước, dần dần nặng nề.
Đợi đến khi bọn họ trở lại vào xe, hai người đã bị tưới ướt không ít, Chu Kinh Trạch vì ôm lấy cô mà toàn bộ áo khoác đều ướt.
Anh dứt khoát cởi áo khoác ra, bật máy sưởi trong xe tới chế độ lớn nhất, cúi người lấy từ ghế sau một chiếc khăn lông sạch sẽ đưa cho Hứa Tùy.
Đầu vai, tóc Hứa Tùy đều ướt, trước ngực có một vài sợi tóc đang nhỏ giọt.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, đợi một lúc sau bọn họ cũng chẳng thế đi được, nên dứt khoát ngồi trong này đợi mưa tạnh.
Chu Kinh Trạch rút ra một tờ khăn giấy lau nước dính trên mặt, rũ nước trên tóc xuống, tầm mắt thoáng nhìn qua, Hứa Tùy vẫn còn cầm bó cúc vạn thọ lên xem, khóe môi liền vô thức cong lên.
Bởi vì cửa sổ trên xe đều đã đóng chặt, máy sưởi còn đang hoạt động, mùi phấn hoa dần dần bay tới chóp mũi Chu Kinh Trạch, anh không nhịn được hắt xì, hai mắt có hơi ươn ướt.
Hứa Tùy đang vui vẻ nhìn hoa của mình, một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi lại, đoạt lấy bó hoa của cô đặt sang một bên.
Chu Kinh Trạch nhận lấy khăn lông khô trong tay cô, đến gần lại, nghiêm túc xoa tóc cho Hứa Tùy.
Mưa mỗi lúc một lớn, gió đập vào cửa sổ, hạt mưa rơi tí tách đánh vào cửa sổ xe.
Hai người dựa rất gần nhau, Chu Kinh Trạch có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt độc nhất trên người cô.
Nước trên tóc Hứa Tùy nhỏ giọt lên cổ tay anh, nước chảy ngược lại, từ cánh tay rắn chắc tiến vào ngực.
Một cảm giác lạnh lẽo kích thích.
Hứa Tùy vừa ngẩng đầu lên, phát hiện nước trên lông mi Chu Kinh Trạch vẫn chưa lau khô, trên má cũng thế.
Vì vậy, cô không nhịn được giơ tay lên lau sạch mặt anh, đến sóng mũi, lại thong thả tiến tới xương mi cao thẳng, chậm rãi lau đi nước mưa.
Xúc cảm rất mềm mại.
Chu Kinh Trạch xoa tóc, động tác đột nhiên dừng lại, bất ngờ dùng sức nắm lấy tay cô, Hứa Tùy bị động nhìn anh.
Dưới đáy mắt anh như đang khắc chế một cảm xúc gì đó, giọng nói vừa trầm lại vừa thấp, trong tiếng mưa nghe vô cùng rõ ràng, anh hỏi:
“Hôn môi không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương