Tô Thiên Hạ
-
Chương 15
Từ trước đến nay, lỗi vẽ tỉ mỉ, từ kết cấu đến tô màu, không phải chỉ cần có chút thời gian là hoàn thành. Cho nên, bài tập Ngũ cữu cho Tô Nhan nàng làm chỉ là bản thảo. Nói là bản thảo, qua mấy lần sửa đổi, dù chưa tô màu, đã có thể thấy được Mẫu đơn Quốc Sắc Thiên Hương.
Trong mắt Lục gia Ngũ cứu có vẻ hải lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Còn kém chút công sức, cần nhìn nhiều hơn.”
Tô Nhan khéo léo lên tiếng: “Dạ.”
Bài học hôm nay xong, cơm trưa thì Lục thái phó cố ý lấy ra ba loại rượu, mỗi loại đổ một ít ra chén cho cháu ngoại gái: “Nếm thử.”
Tần thị im lặng trợn mắt nhìn trượng phu một cái, hắn vẫn dạy A Thù phẩm rượu.
Từ trước đến nay, Tô Nhan không có quan tâm đến bất cứ chuyện gì, trước khi phẩm rượu, nhấp một hụm nước ấm trước, mới từ từ bừng ly rượu lên, trước xem màu sắc, sau đó ngửi mùi hương, lại nhấp một ngụm nho nhỏ.
“Như thế nào?”
“Quá cay.” Tô Nhan lè lưỡi một cái, hoàn toàn không giống những loại lần trước nàng đã uống qua. Mới vừa một ngụm nhỏ, lại như một đường dây nóng, chạy thẳng vào trong dạ dày, nàng lập tức cảm thấy mặt liền nóng lên.
“Đây là rượu trắng sản xuất ở Bắc Địa, nó như nước, tinh khiết và thơm cay.” Lục thái phó cũng rót một chén, nhấp một hụm, cười nói: “Rượu này chỉ mới hai năm, chưa tan mùi khói lửa. Cất vào hầm trên mười năm, mới đủ đậm đà.”
Nói xong, đem chén hoa cúc đẩy tới trước mặt Tô Nhan: “Nếm thử một chút, cái này trên năm năm.”
Tô Nhan cũng nhấp một hụm nhỏ, tinh tế thưởng thức: “Không có sặc người.”
“Nếu thử cái này một chút, đây là mười năm.”
“Có một chút ngọt.”
“Ha ha, ngươi về nhà thì nhớ mang theo một vài vò, lúc không có gì thì uống một vài hụm. Không phân biệt được, cũng không có gì, uống nhiều chút, dĩ nhiên sẽ phân chia rõ ràng.”
Tần thị nghe đến đó, mặt đen lại một hơi đoạt lấy ly rượu trong tay trượng phu, “Không cho phép ông uống nữa.” Lại gọi nha hoàn, “Lấy nước mật ong.”
“Đừng nghe ông ngoại ngươi, tiểu nương tử tốt, đừng trở thành sâu rượu.”
Tô Nhan le lưỡi cười khẽ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhiếm lên màu ráng chiều, con ngươi đen nhánh tràn đầy mây mù, nàng tự giác vẫn còn tỉnh táo: “Học cái này, thật thú vị.”
“Đúng vậy, tiểu A Thù.” Lục thái phó dương dương đắc ý nhìn thê tử một cái, “Nàng là một tiểu nương tử, cũng không cần làm quan chủ quản, bất quá những ngày sau này sống phóng túng. Những ngày sống phóng túng này, cũng là có học vấn.”
Mặt Tần thị có thể so với lọ mực, “Nói bậy, sau này A Thù không phải lập gia đình hả? Hiếu kính trưởng bối, giúp chồng dạy con, quản lý việc trong nhà, nơi nào có thể ngày ngày sống phóng túng?”
Lục thái phó không phục, còn muốn giải thích, ánh mắt Tần thị trợn lên: “Không cho ông dạy hư A Thù, nếu không thì ông nhìn xem.”
“Hừ, không nói thì không nói.” Lục thái phó đoạt lại ly rượu của mình, trong đầu buồn bực uống rượu. Lúc đó trong lòng đã có chủ ý, cần dạy là phải dạy.
Thế gian đối với cô gái có nhiều bó buộc, chưa gả còn tốt chút, sau khi lập gia đình, liền chỉ ở một chỗ, người thường nhìn thấy cũng chỉ là trượng phu, con gái, thiếp thất. Nam tử các nhà bây giờ, tốt đẹp thì chỉ nâng một phòng thiếp, nhưng bên ngoài lại có hồng nhan tri kỉ. Vì dù tình cảm có nhạt nhẽo, cũng tránh bị đau lòng.
Cháu ngoại gái của ông, từ nhỏ Kim tôn Ngọc quý lớn lên, thà được nàng thích chơi đùa, cũng không cần nàng giao toàn bộ trái tim đặt trên một người đàn ông, rước lấy chuyện đau lòng.
Lục thái phó vì cháu ngoại gái, cũng là liều mạng, sớm một chút đã quyết định chuyện sau này. Tần thị đoán được mấy phần ý định của trượng phu, chờ cháu ngoại gái đi ngủ trưa, lén lút oán giận trượng phu:: “Nhìn một chút ông dạy A Thù cái gì, cẩn thận khuê nữ của ông biết, nhổ râu ông.”
“Hừ, lúc đầu Tuệ nương cũng không học.”
“Tuệ nương có thể gả cho vị hôn phu tốt, A Thù của chúng ta cũng có thể gả cho vị hôn phu tốt.” Tần thị rất có tự tin, khuê nữ của bà lúc đầu cũng là trăm nhà cầu, đến cháu gái ngoại này cũng sẽ như vậy. Khuê nữ của bà có thể cùng con rể ân ái nhiều năm như một ngày, cháu ngoại gái của bà cũng có thể, phải dùng tới Lão đầu này lo lắng sao.
Lục thái phó liếc lão thê tử một cái, không lên tiếng. Ông cũng thừa nhận, con rể không tệ. Nhưng, đó là đệ tử quan môn của ông, dám không tốt với khuê nữ của ông, không đánh gãy chân hắn.
Tô Nhan ngủ trưa dậy, mang theo hai xe đồ, được hai ca ca hộ tống về nhà. Trước khi đi, Lục thái phó để cho người đưa ba vò rượu tới, Tô Chính Trạch nhận lấy vò rượu, còn kỳ quái, “Sao ông ngoại lại cố ý cho người đưa rượu tới đây? Là mang về cho A cha sao?”
Tô Nhan vén rèm cửa sổ xe, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, cười vui nói: “Đó là ông ngoại cho ta.”
“Đưa cho ngươi?” Lúc này ngay cả Tô Chính Tuân cũng tò mò.
“Ừ, ông ngoại dạy ta phẩm rượu, đây là bài tập.” Tô Nhan nói rất nghiêm trang, để cho hai ca ca một đầu đầy hắc tuyến.
Về đến trong nhà, Tô Chính Trạch nhịn không được, trực tiếp tố cáo với cha mẹ, Tô Chu Thành đau nữ nhi, không cảm thấy có gì không tốt. Chỉ có Lục thị lạnh mặt, hướng nữ nhi nói: “Nâng cốc cầm đến cho ta.”
Tô Nhan cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng nháy mắt a nháy mắt nhìn mẫu thân, trong chốc lát Lục thị liền đầu hàng: “Không được uống nhiều.”
“Dạ.” Tô Nhan khoan khoái đạp một tiếng, nhào vào trong lòng Lục thị, làm nũng nói: “A mẹ tốt nhất.”
“Nha đầu hư.” Lục thị không cam lòng siết chặt cái mũi nhỏ của nữ nhi. Ai, mỗi lần nha đầu này nhìn chằm chằm nàng, nàng liền không nỡ nhẫn tâm.
Tô Nhan đi Lục phủ nhiều ngày, Vương thị rất nhớ nàng, ngày thứ hai vừa thấy được cháu gái, liền muốn ôm không thả, thương yêu trái sờ sờ, phải sờ sờ, không biết yêu thích bao nhiêu rồi.
Tô Nhan phụng bồi lão thái thái nói chuyện, mấy người Tô Vân Lan, Tô Vân Cúc thỉnh thoảng chen vào đôi câu, không khí trong lúc nhất thời rất vui vẻ.
Tô Nhan đến là một tiếng có chút kì quái, từ lúc nàng vào nhà đến bây giờ, Tô Dung chỉ nói ba câu, thời gian còn lại chẳng qua là trên mặt cười yếu ớt, lẳng lặng ngồi.
Nàng cẩn thận quan sát Tô Dung, phảng phất có chút hao gầy, ngay cả hơi thở quanh thân cũng trầm tĩnh không ít, đã xảy ra chuyện gì?
Sau buổi cơm trưa, Vương thị cần nghỉ ngơi, bọn tỷ muội từ An Tĩnh đường ra ngoài, Tô Dung cười với Tô Nhan: “Thập muội, nghe nói ngươi mang về rất nhiều Mẫu đơn thượng đẳng.”
“Ừ, Thất tỷ cũng thích Mẫu đơn sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Nếu Thất tỷ không có việc gì, thì đến Ngọc Đường viện ngồi một chút.”
“Tốt.” Tô Dung cũng không biết tại sao lại muốn đi Ngọc Đường viện, chẳng qua là mấy ngày nay tâm tình nàng rất loạn, lại không người nào để có thể nói, thấy Tô Nhan từ Lục phủ trở lại, liền muốn hỏi thăm.
Chẳng qua đợi nàng ngồi vào Ngọc Đường viện, chống lại đôi mắt như nước, lời đã ra đến khóe miệng lại nuốt vào, “Thập muội, năm ngày sau, An Bình trưởng công chúa mở tiệc Mẫu đơn ở Vườn Kim Ý, thiệp đã đưa đến trong phủ chúng ta rồi.
“An Bình trưởng công chúa? Chị ruột của Thánh Nhân?” Mặc dù Tô Nhan mới trở về Thượng đô, nhưng những hào môn quyền quý ở Đại Hạ vẫn biết.
Chị em cùng một mẹ với đương kim Thánh thượng có hai, An Bình công chúa là chị, Xương Bình công chúa là em. Có tin đồn, năm đó Xương Bình công chúa còn là người ái mộ cha nàng.
Trong mắt Lục gia Ngũ cứu có vẻ hải lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Còn kém chút công sức, cần nhìn nhiều hơn.”
Tô Nhan khéo léo lên tiếng: “Dạ.”
Bài học hôm nay xong, cơm trưa thì Lục thái phó cố ý lấy ra ba loại rượu, mỗi loại đổ một ít ra chén cho cháu ngoại gái: “Nếm thử.”
Tần thị im lặng trợn mắt nhìn trượng phu một cái, hắn vẫn dạy A Thù phẩm rượu.
Từ trước đến nay, Tô Nhan không có quan tâm đến bất cứ chuyện gì, trước khi phẩm rượu, nhấp một hụm nước ấm trước, mới từ từ bừng ly rượu lên, trước xem màu sắc, sau đó ngửi mùi hương, lại nhấp một ngụm nho nhỏ.
“Như thế nào?”
“Quá cay.” Tô Nhan lè lưỡi một cái, hoàn toàn không giống những loại lần trước nàng đã uống qua. Mới vừa một ngụm nhỏ, lại như một đường dây nóng, chạy thẳng vào trong dạ dày, nàng lập tức cảm thấy mặt liền nóng lên.
“Đây là rượu trắng sản xuất ở Bắc Địa, nó như nước, tinh khiết và thơm cay.” Lục thái phó cũng rót một chén, nhấp một hụm, cười nói: “Rượu này chỉ mới hai năm, chưa tan mùi khói lửa. Cất vào hầm trên mười năm, mới đủ đậm đà.”
Nói xong, đem chén hoa cúc đẩy tới trước mặt Tô Nhan: “Nếm thử một chút, cái này trên năm năm.”
Tô Nhan cũng nhấp một hụm nhỏ, tinh tế thưởng thức: “Không có sặc người.”
“Nếu thử cái này một chút, đây là mười năm.”
“Có một chút ngọt.”
“Ha ha, ngươi về nhà thì nhớ mang theo một vài vò, lúc không có gì thì uống một vài hụm. Không phân biệt được, cũng không có gì, uống nhiều chút, dĩ nhiên sẽ phân chia rõ ràng.”
Tần thị nghe đến đó, mặt đen lại một hơi đoạt lấy ly rượu trong tay trượng phu, “Không cho phép ông uống nữa.” Lại gọi nha hoàn, “Lấy nước mật ong.”
“Đừng nghe ông ngoại ngươi, tiểu nương tử tốt, đừng trở thành sâu rượu.”
Tô Nhan le lưỡi cười khẽ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhiếm lên màu ráng chiều, con ngươi đen nhánh tràn đầy mây mù, nàng tự giác vẫn còn tỉnh táo: “Học cái này, thật thú vị.”
“Đúng vậy, tiểu A Thù.” Lục thái phó dương dương đắc ý nhìn thê tử một cái, “Nàng là một tiểu nương tử, cũng không cần làm quan chủ quản, bất quá những ngày sau này sống phóng túng. Những ngày sống phóng túng này, cũng là có học vấn.”
Mặt Tần thị có thể so với lọ mực, “Nói bậy, sau này A Thù không phải lập gia đình hả? Hiếu kính trưởng bối, giúp chồng dạy con, quản lý việc trong nhà, nơi nào có thể ngày ngày sống phóng túng?”
Lục thái phó không phục, còn muốn giải thích, ánh mắt Tần thị trợn lên: “Không cho ông dạy hư A Thù, nếu không thì ông nhìn xem.”
“Hừ, không nói thì không nói.” Lục thái phó đoạt lại ly rượu của mình, trong đầu buồn bực uống rượu. Lúc đó trong lòng đã có chủ ý, cần dạy là phải dạy.
Thế gian đối với cô gái có nhiều bó buộc, chưa gả còn tốt chút, sau khi lập gia đình, liền chỉ ở một chỗ, người thường nhìn thấy cũng chỉ là trượng phu, con gái, thiếp thất. Nam tử các nhà bây giờ, tốt đẹp thì chỉ nâng một phòng thiếp, nhưng bên ngoài lại có hồng nhan tri kỉ. Vì dù tình cảm có nhạt nhẽo, cũng tránh bị đau lòng.
Cháu ngoại gái của ông, từ nhỏ Kim tôn Ngọc quý lớn lên, thà được nàng thích chơi đùa, cũng không cần nàng giao toàn bộ trái tim đặt trên một người đàn ông, rước lấy chuyện đau lòng.
Lục thái phó vì cháu ngoại gái, cũng là liều mạng, sớm một chút đã quyết định chuyện sau này. Tần thị đoán được mấy phần ý định của trượng phu, chờ cháu ngoại gái đi ngủ trưa, lén lút oán giận trượng phu:: “Nhìn một chút ông dạy A Thù cái gì, cẩn thận khuê nữ của ông biết, nhổ râu ông.”
“Hừ, lúc đầu Tuệ nương cũng không học.”
“Tuệ nương có thể gả cho vị hôn phu tốt, A Thù của chúng ta cũng có thể gả cho vị hôn phu tốt.” Tần thị rất có tự tin, khuê nữ của bà lúc đầu cũng là trăm nhà cầu, đến cháu gái ngoại này cũng sẽ như vậy. Khuê nữ của bà có thể cùng con rể ân ái nhiều năm như một ngày, cháu ngoại gái của bà cũng có thể, phải dùng tới Lão đầu này lo lắng sao.
Lục thái phó liếc lão thê tử một cái, không lên tiếng. Ông cũng thừa nhận, con rể không tệ. Nhưng, đó là đệ tử quan môn của ông, dám không tốt với khuê nữ của ông, không đánh gãy chân hắn.
Tô Nhan ngủ trưa dậy, mang theo hai xe đồ, được hai ca ca hộ tống về nhà. Trước khi đi, Lục thái phó để cho người đưa ba vò rượu tới, Tô Chính Trạch nhận lấy vò rượu, còn kỳ quái, “Sao ông ngoại lại cố ý cho người đưa rượu tới đây? Là mang về cho A cha sao?”
Tô Nhan vén rèm cửa sổ xe, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, cười vui nói: “Đó là ông ngoại cho ta.”
“Đưa cho ngươi?” Lúc này ngay cả Tô Chính Tuân cũng tò mò.
“Ừ, ông ngoại dạy ta phẩm rượu, đây là bài tập.” Tô Nhan nói rất nghiêm trang, để cho hai ca ca một đầu đầy hắc tuyến.
Về đến trong nhà, Tô Chính Trạch nhịn không được, trực tiếp tố cáo với cha mẹ, Tô Chu Thành đau nữ nhi, không cảm thấy có gì không tốt. Chỉ có Lục thị lạnh mặt, hướng nữ nhi nói: “Nâng cốc cầm đến cho ta.”
Tô Nhan cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng nháy mắt a nháy mắt nhìn mẫu thân, trong chốc lát Lục thị liền đầu hàng: “Không được uống nhiều.”
“Dạ.” Tô Nhan khoan khoái đạp một tiếng, nhào vào trong lòng Lục thị, làm nũng nói: “A mẹ tốt nhất.”
“Nha đầu hư.” Lục thị không cam lòng siết chặt cái mũi nhỏ của nữ nhi. Ai, mỗi lần nha đầu này nhìn chằm chằm nàng, nàng liền không nỡ nhẫn tâm.
Tô Nhan đi Lục phủ nhiều ngày, Vương thị rất nhớ nàng, ngày thứ hai vừa thấy được cháu gái, liền muốn ôm không thả, thương yêu trái sờ sờ, phải sờ sờ, không biết yêu thích bao nhiêu rồi.
Tô Nhan phụng bồi lão thái thái nói chuyện, mấy người Tô Vân Lan, Tô Vân Cúc thỉnh thoảng chen vào đôi câu, không khí trong lúc nhất thời rất vui vẻ.
Tô Nhan đến là một tiếng có chút kì quái, từ lúc nàng vào nhà đến bây giờ, Tô Dung chỉ nói ba câu, thời gian còn lại chẳng qua là trên mặt cười yếu ớt, lẳng lặng ngồi.
Nàng cẩn thận quan sát Tô Dung, phảng phất có chút hao gầy, ngay cả hơi thở quanh thân cũng trầm tĩnh không ít, đã xảy ra chuyện gì?
Sau buổi cơm trưa, Vương thị cần nghỉ ngơi, bọn tỷ muội từ An Tĩnh đường ra ngoài, Tô Dung cười với Tô Nhan: “Thập muội, nghe nói ngươi mang về rất nhiều Mẫu đơn thượng đẳng.”
“Ừ, Thất tỷ cũng thích Mẫu đơn sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Nếu Thất tỷ không có việc gì, thì đến Ngọc Đường viện ngồi một chút.”
“Tốt.” Tô Dung cũng không biết tại sao lại muốn đi Ngọc Đường viện, chẳng qua là mấy ngày nay tâm tình nàng rất loạn, lại không người nào để có thể nói, thấy Tô Nhan từ Lục phủ trở lại, liền muốn hỏi thăm.
Chẳng qua đợi nàng ngồi vào Ngọc Đường viện, chống lại đôi mắt như nước, lời đã ra đến khóe miệng lại nuốt vào, “Thập muội, năm ngày sau, An Bình trưởng công chúa mở tiệc Mẫu đơn ở Vườn Kim Ý, thiệp đã đưa đến trong phủ chúng ta rồi.
“An Bình trưởng công chúa? Chị ruột của Thánh Nhân?” Mặc dù Tô Nhan mới trở về Thượng đô, nhưng những hào môn quyền quý ở Đại Hạ vẫn biết.
Chị em cùng một mẹ với đương kim Thánh thượng có hai, An Bình công chúa là chị, Xương Bình công chúa là em. Có tin đồn, năm đó Xương Bình công chúa còn là người ái mộ cha nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook