Tổ Thần Chí Tôn
-
Chương 1623
- Diệp Thần ca ca, cẩn thận!
A Ly cùng Nhị Nhi kinh hô, đang chuẩn bị xuất thủ.
Chỉ thấy Diệp Thần liếc xéo Không Nguyên Sơn cùng Thiên Vị Tinh Chủ kia một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hài hước.
Diệp Thần tay phải huơi ra, trong hư không chín đạo hậu thiên pháp tắc rối rít hội tụ, ở trên bầu trời ngưng tụ lên hai cái tát cự đại, hai cái tát này áp đắp đầy cả bầu trời, tản ra khí thế không gì sánh kịp.
- Đây là vật gì?
Không Nguyên Sơn cùng Thiên Vị Tinh Chủ kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, loại lực lượng này hoàn toàn vượt ra khỏi bọn họ nhận tri! Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Cho các ngươi nếm thử lực lượng Tổ Thần cấp!
Diệp Thần khóe miệng nhất câu, hơi mỉm cười nói.
Ba!
Trên bầu trời hai cái thủ ấn cự đại kia đột nhiên phách ở chung một chỗ, giống như đập con ruồi, đem Thiên Vị Tinh Chủ kia phách thành bánh thịt, một đống bánh thịt từ trên trời rơi xuống.
Này, điều này sao có thể?
Diệp Thần sao có thể cường đại như thế? Đây rốt cuộc là một cỗ lực lượng cấp bậc gì?
Không Nguyên Sơn trợn mắt hốc mồm, bị làm cho sợ đến cơ hồ muốn đi tiểu.
- Má ơi!
Không Nguyên Sơn hét to một tiếng quay đầu bỏ chạy.
- Thấy Tổ Thần còn muốn chạy?
Diệp Thần khẽ hừ một tiếng, chín đạo hậu thiên pháp tắc ở trong hư không ngưng tụ lên một cái tát cự đại, hướng Không Nguyên Sơn phách rơi xuống.
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Thần một chưởng lại một chưởng hướng Không Nguyên Sơn chụp được, đem Không Nguyên Sơn phách vào thật sâu dưới đất, cả Đại Đạo Hoàng Lăng bị Diệp Thần đánh rung động không dứt, cơ hồ muốn nứt vỡ đi ra ngoài.
Cỗ lực lượng này thật sự quá cường đại!
A Ly cùng Nhị Nhi ngây ngốc nhìn Diệp Thần trong lực lượng cuồng bạo giống như thân ở trong mộng, lực lượng Diệp Thần tăng vọt quá kinh người, quả thực vượt ra khỏi các nàng nhận tri.
Diệp Thần đem Không Nguyên Sơn phách vào chỗ sâu trong Đại Đạo Hoàng Lăng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn hư không một cái.
Kỳ Đao ngồi ở chỗ sâu trong Đại Đạo Hoàng Lăng quan sát Diệp Thần kia nhất thời bị làm cho sợ đến con ngươi đều nhanh trừng đi ra, hắn không rõ đây là tại sao, ánh mắt Diệp Thần thật là đáng sợ, phảng phất đem nội tâm của hắn hoàn toàn nhìn thấu, mặc dù thân làm một hạ vị Vũ Trụ Thần cấp cường giả, hắn vẫn cảm giác được một cỗ sợ hãi mãnh liệt.
Đây chính là Thánh Quân chuyển thế sao? Thật là đáng sợ!
Lúc này, hắn mới cảm thấy ý nghĩ của mình là buồn cười cỡ nào, bản thân cùng Thánh Quân chuyển thế so sánh, quả thực ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!
Kỳ Đao không nói hai lời, hóa thành một đạo lưu quang hướng trong hư không chạy như điên.
Một hạ vị Vũ Trụ Thần bị một hạ vị Tinh Chủ cường giả sinh sôi bị làm cho sợ đến tè ra quần.
Diệp Thần đang chuẩn bị quay đầu lại cùng A Ly và Nhị Nhi nói cái gì đó, đột nhiên nhăn chân mày một chút, thời gian còn không có ổn định!
Thời gian đột nhiên kịch liệt lay động, Diệp Thần cảm giác được thời gian ở bên cạnh mình điên cuồng trôi qua, chung quanh hết thảy nhanh chóng biến ảo.
Vũ trụ không ngừng biến ảo, Diệp Thần cảm giác thời gian đang trôi qua, tiếp tục cảm ngộ Sinh Mệnh pháp tắc.
Chờ thời điểm Diệp Thần mở mắt lần nữa, thân đã ở nơi nào đó trong Thiên Hà tinh vực.
Lần đầu tiên xuyên qua, thời gian còn không có ổn định lại.
Lần này rốt cục ổn định.
Diệp Thần trợn mắt nhìn đi, phát hiện Cửu Lê lão giả đang ngưng lập trong hư không, mà Diệp Thần giờ phút này cũng đã là Hư Không Thần cấp.
Trên mặt Cửu Lê lão giả lộ ra vẻ thê lương, chậm rãi nói:
- Vì đợi đến Thánh Quân chuyển thế, ta dùng vô số loại bí pháp kéo dài tánh mạng, nhưng mà dù sao rời đi Thần Vực quá lâu, ta đã sắp đạt đến sinh mệnh cực hạn. Cùng bọn người Minh không giống nhau, ở lúc trước Nhân Tộc không có tan biến, ta cũng đã sống thật lâu thật lâu, mạng của ta đã không sai biệt lắm đạt tới cuối cùng, đã đợi không tới lúc đi tới Thần Vực, tân quân thượng vị, giống chúng ta loại lão thần này, là lúc nên thối lui khỏi võ đài lịch sử. Theo đuổi Thánh Quân nhiều năm như vậy, có thể đợi đến Thánh Quân chuyển thế sống lại, là Cửu Lê ta vinh hạnh, Nhân tộc phục hưng, sẽ phải giao vào trong tay Thánh Quân!
Cửu Lê lão giả không câu chấp cười một tiếng, trong con ngươi kia, có một tia hy vọng bất diệt, chỉ tiếc tánh mạng hắn sắp hết, anh hùng tuổi xế chiều, biết phải làm sao?
Diệp Thần kinh ngạc nhìn Cửu Lê lão giả, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc khó nói lên lời, là thương cảm? Là vui vẻ?
Tâm tình phức tạp làm Diệp Thần không biết nên nói cái gì.
- Thánh Quân không cần để ý, có thể đợi đến Thánh Quân chuyển thế, ta đã hoàn thành sứ mạng của mình! Huống chi, còn có thể nhìn thấy Thánh Tử, lão nô đã vô cùng thỏa mãn!
- Dù sao ta Mệnh Số như thế, Thánh Quân không cần vì ta khổ sở, Thánh Quân có thể đi Huyết Sắc thần quốc, tương lai cuộc sống phải nhờ vào Thánh Quân rồi!
Cửu Lê lão giả nhìn Diệp Thần, khẽ cười nói, mặc dù sinh mệnh sắp hết, nhưng trong con ngươi có một loại thần sắc vui mừng thỏa mãn.
Cảm giác được thời gian ổn định, Diệp Thần đột nhiên hướng về phía Cửu Lê lão giả, khẽ mĩm cười nói:
- Cửu Lê tiền bối khẳng khái đi cứu nguy đất nước, là anh hùng Nhân Tộc ta! Nhưng mà tộc chúng ta phục hưng không thể rời bỏ Cửu Lê tiền bối, cho nên Cửu Lê tiền bối vẫn không thể chết!
Nghe được lời của Diệp Thần, Cửu Lê lão giả giật mình sửng sốt một chút, hắn nghi ngờ, không biết Diệp Thần tại sao lại nói một câu như vậy.
Đột nhiên trong lúc đó, ở giữa vũ trụ một cổ pháp tắc ba động, trong ngón tay Diệp Thần ngưng tụ lên một đạo Sinh Mệnh pháp tắc, điểm vào bộ ngực Cửu Lê lão giả.
Một đạo Sinh Mệnh pháp tắc này tiến vào thân thể Cửu Lê lão giả.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Trái tim Cửu Lê lão giả mãnh liệt nhảy động, trái tim nhảy lên có tiếng tựa như chấn lôi chi âm.
Đây là chuyện gì xảy ra? Trên mặt Cửu Lê lộ ra vẻ khó có thể tin.
Một cổ sinh mệnh lực bàng bạc, hướng tứ chi trăm mạch của Cửu Lê lão giả chảy xuôi đi, da thịt toàn thân Cửu Lê lão giả đột nhiên phát ra sinh mệnh sáng bóng, làn da kia nguyên vốn đã nếp uốn không chịu nổi giống như cây già tầng tầng tróc ra, lộ ra da thịt tươi mới bên trong.
Gương mặt cương nghị, tóc đen theo gió tung bay, mày kiếm mắt sáng, sống mũi đứng thẳng, làn da trắng nõn.
Ngọc thụ lâm phong, phong độ trác tuyệt, dùng từ ngữ như vậy để hình dung Cửu Lê cũng không quá đáng!
Năm đó thời điểm đi theo Thánh Quân, Cửu Lê nhất định là một mỹ nam tử làm vô số thiếu nữ khuynh đảo.
Con ngươi Hỗn Độn kia của Cửu Lê, cũng trở nên vô cùng trong trẻo, lấp lánh hữu thần lên, một cỗ lực lượng bàng bạc ở bên người Cửu Lê, tạo thành gió lốc kinh khủng.
Cửu Lê đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt có một loại kích động khó có thể ức chế, một gối hướng Diệp Thần quỳ xuống, run giọng nói:
- Thánh Quân điện hạ!
Cửu Lê như thế nào cũng thật không ngờ, Diệp Thần đột nhiên đã có được thực lực mạnh như vậy.
A Ly cùng Nhị Nhi kinh hô, đang chuẩn bị xuất thủ.
Chỉ thấy Diệp Thần liếc xéo Không Nguyên Sơn cùng Thiên Vị Tinh Chủ kia một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hài hước.
Diệp Thần tay phải huơi ra, trong hư không chín đạo hậu thiên pháp tắc rối rít hội tụ, ở trên bầu trời ngưng tụ lên hai cái tát cự đại, hai cái tát này áp đắp đầy cả bầu trời, tản ra khí thế không gì sánh kịp.
- Đây là vật gì?
Không Nguyên Sơn cùng Thiên Vị Tinh Chủ kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, loại lực lượng này hoàn toàn vượt ra khỏi bọn họ nhận tri! Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Cho các ngươi nếm thử lực lượng Tổ Thần cấp!
Diệp Thần khóe miệng nhất câu, hơi mỉm cười nói.
Ba!
Trên bầu trời hai cái thủ ấn cự đại kia đột nhiên phách ở chung một chỗ, giống như đập con ruồi, đem Thiên Vị Tinh Chủ kia phách thành bánh thịt, một đống bánh thịt từ trên trời rơi xuống.
Này, điều này sao có thể?
Diệp Thần sao có thể cường đại như thế? Đây rốt cuộc là một cỗ lực lượng cấp bậc gì?
Không Nguyên Sơn trợn mắt hốc mồm, bị làm cho sợ đến cơ hồ muốn đi tiểu.
- Má ơi!
Không Nguyên Sơn hét to một tiếng quay đầu bỏ chạy.
- Thấy Tổ Thần còn muốn chạy?
Diệp Thần khẽ hừ một tiếng, chín đạo hậu thiên pháp tắc ở trong hư không ngưng tụ lên một cái tát cự đại, hướng Không Nguyên Sơn phách rơi xuống.
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Thần một chưởng lại một chưởng hướng Không Nguyên Sơn chụp được, đem Không Nguyên Sơn phách vào thật sâu dưới đất, cả Đại Đạo Hoàng Lăng bị Diệp Thần đánh rung động không dứt, cơ hồ muốn nứt vỡ đi ra ngoài.
Cỗ lực lượng này thật sự quá cường đại!
A Ly cùng Nhị Nhi ngây ngốc nhìn Diệp Thần trong lực lượng cuồng bạo giống như thân ở trong mộng, lực lượng Diệp Thần tăng vọt quá kinh người, quả thực vượt ra khỏi các nàng nhận tri.
Diệp Thần đem Không Nguyên Sơn phách vào chỗ sâu trong Đại Đạo Hoàng Lăng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn hư không một cái.
Kỳ Đao ngồi ở chỗ sâu trong Đại Đạo Hoàng Lăng quan sát Diệp Thần kia nhất thời bị làm cho sợ đến con ngươi đều nhanh trừng đi ra, hắn không rõ đây là tại sao, ánh mắt Diệp Thần thật là đáng sợ, phảng phất đem nội tâm của hắn hoàn toàn nhìn thấu, mặc dù thân làm một hạ vị Vũ Trụ Thần cấp cường giả, hắn vẫn cảm giác được một cỗ sợ hãi mãnh liệt.
Đây chính là Thánh Quân chuyển thế sao? Thật là đáng sợ!
Lúc này, hắn mới cảm thấy ý nghĩ của mình là buồn cười cỡ nào, bản thân cùng Thánh Quân chuyển thế so sánh, quả thực ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!
Kỳ Đao không nói hai lời, hóa thành một đạo lưu quang hướng trong hư không chạy như điên.
Một hạ vị Vũ Trụ Thần bị một hạ vị Tinh Chủ cường giả sinh sôi bị làm cho sợ đến tè ra quần.
Diệp Thần đang chuẩn bị quay đầu lại cùng A Ly và Nhị Nhi nói cái gì đó, đột nhiên nhăn chân mày một chút, thời gian còn không có ổn định!
Thời gian đột nhiên kịch liệt lay động, Diệp Thần cảm giác được thời gian ở bên cạnh mình điên cuồng trôi qua, chung quanh hết thảy nhanh chóng biến ảo.
Vũ trụ không ngừng biến ảo, Diệp Thần cảm giác thời gian đang trôi qua, tiếp tục cảm ngộ Sinh Mệnh pháp tắc.
Chờ thời điểm Diệp Thần mở mắt lần nữa, thân đã ở nơi nào đó trong Thiên Hà tinh vực.
Lần đầu tiên xuyên qua, thời gian còn không có ổn định lại.
Lần này rốt cục ổn định.
Diệp Thần trợn mắt nhìn đi, phát hiện Cửu Lê lão giả đang ngưng lập trong hư không, mà Diệp Thần giờ phút này cũng đã là Hư Không Thần cấp.
Trên mặt Cửu Lê lão giả lộ ra vẻ thê lương, chậm rãi nói:
- Vì đợi đến Thánh Quân chuyển thế, ta dùng vô số loại bí pháp kéo dài tánh mạng, nhưng mà dù sao rời đi Thần Vực quá lâu, ta đã sắp đạt đến sinh mệnh cực hạn. Cùng bọn người Minh không giống nhau, ở lúc trước Nhân Tộc không có tan biến, ta cũng đã sống thật lâu thật lâu, mạng của ta đã không sai biệt lắm đạt tới cuối cùng, đã đợi không tới lúc đi tới Thần Vực, tân quân thượng vị, giống chúng ta loại lão thần này, là lúc nên thối lui khỏi võ đài lịch sử. Theo đuổi Thánh Quân nhiều năm như vậy, có thể đợi đến Thánh Quân chuyển thế sống lại, là Cửu Lê ta vinh hạnh, Nhân tộc phục hưng, sẽ phải giao vào trong tay Thánh Quân!
Cửu Lê lão giả không câu chấp cười một tiếng, trong con ngươi kia, có một tia hy vọng bất diệt, chỉ tiếc tánh mạng hắn sắp hết, anh hùng tuổi xế chiều, biết phải làm sao?
Diệp Thần kinh ngạc nhìn Cửu Lê lão giả, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc khó nói lên lời, là thương cảm? Là vui vẻ?
Tâm tình phức tạp làm Diệp Thần không biết nên nói cái gì.
- Thánh Quân không cần để ý, có thể đợi đến Thánh Quân chuyển thế, ta đã hoàn thành sứ mạng của mình! Huống chi, còn có thể nhìn thấy Thánh Tử, lão nô đã vô cùng thỏa mãn!
- Dù sao ta Mệnh Số như thế, Thánh Quân không cần vì ta khổ sở, Thánh Quân có thể đi Huyết Sắc thần quốc, tương lai cuộc sống phải nhờ vào Thánh Quân rồi!
Cửu Lê lão giả nhìn Diệp Thần, khẽ cười nói, mặc dù sinh mệnh sắp hết, nhưng trong con ngươi có một loại thần sắc vui mừng thỏa mãn.
Cảm giác được thời gian ổn định, Diệp Thần đột nhiên hướng về phía Cửu Lê lão giả, khẽ mĩm cười nói:
- Cửu Lê tiền bối khẳng khái đi cứu nguy đất nước, là anh hùng Nhân Tộc ta! Nhưng mà tộc chúng ta phục hưng không thể rời bỏ Cửu Lê tiền bối, cho nên Cửu Lê tiền bối vẫn không thể chết!
Nghe được lời của Diệp Thần, Cửu Lê lão giả giật mình sửng sốt một chút, hắn nghi ngờ, không biết Diệp Thần tại sao lại nói một câu như vậy.
Đột nhiên trong lúc đó, ở giữa vũ trụ một cổ pháp tắc ba động, trong ngón tay Diệp Thần ngưng tụ lên một đạo Sinh Mệnh pháp tắc, điểm vào bộ ngực Cửu Lê lão giả.
Một đạo Sinh Mệnh pháp tắc này tiến vào thân thể Cửu Lê lão giả.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Trái tim Cửu Lê lão giả mãnh liệt nhảy động, trái tim nhảy lên có tiếng tựa như chấn lôi chi âm.
Đây là chuyện gì xảy ra? Trên mặt Cửu Lê lộ ra vẻ khó có thể tin.
Một cổ sinh mệnh lực bàng bạc, hướng tứ chi trăm mạch của Cửu Lê lão giả chảy xuôi đi, da thịt toàn thân Cửu Lê lão giả đột nhiên phát ra sinh mệnh sáng bóng, làn da kia nguyên vốn đã nếp uốn không chịu nổi giống như cây già tầng tầng tróc ra, lộ ra da thịt tươi mới bên trong.
Gương mặt cương nghị, tóc đen theo gió tung bay, mày kiếm mắt sáng, sống mũi đứng thẳng, làn da trắng nõn.
Ngọc thụ lâm phong, phong độ trác tuyệt, dùng từ ngữ như vậy để hình dung Cửu Lê cũng không quá đáng!
Năm đó thời điểm đi theo Thánh Quân, Cửu Lê nhất định là một mỹ nam tử làm vô số thiếu nữ khuynh đảo.
Con ngươi Hỗn Độn kia của Cửu Lê, cũng trở nên vô cùng trong trẻo, lấp lánh hữu thần lên, một cỗ lực lượng bàng bạc ở bên người Cửu Lê, tạo thành gió lốc kinh khủng.
Cửu Lê đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt có một loại kích động khó có thể ức chế, một gối hướng Diệp Thần quỳ xuống, run giọng nói:
- Thánh Quân điện hạ!
Cửu Lê như thế nào cũng thật không ngờ, Diệp Thần đột nhiên đã có được thực lực mạnh như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook