Nửa đêm trời bỗng nhiên đổ trận mưa to.

Sau cơn mưa thì nhiệt độ trên núi bỗng nhiên ấm áp hơn hẳn, bên bờ hồ dương liễu trổ nhánh đung đưa trước gió, én lượn mặt hồ báo hiệu mùa xuân khoan thai chuẩn bị đến nơi đây đầu tiên.
Dư Đường trong phòng buồn bực trong chốc lát mới ra ngoài, nước mắt rơi xuống đêm qua đã không còn chút dấu vết nào, cái trán cũng đã bớt sưng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm nhìn có vẻ đang còn buồn ngủ.

Nếu nhìn kỹ trên gương mặt này mới thấy vết hồng nơi viền mắt chưa nhạt màu thôi…
Tô Sóc tại bên cạnh cái ao ngồi rửa chén, lièn gặp cậu đi ra, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, nói: “Bánh sủi cảo trong tủ lạnh tôi có lấy ra nấu một phần cho cậu để ở bàn, nhân lúc sủi cảo còn nóng ăn đi.” Nói xong liền cầm chén, nồi xoong đi vào nhà cất chúng vô hết trong tủ, nhanh chóng rửa tay rồi lau khô, nói: “Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, không biết lúc nào mới trở về được.
Cơm trưa hôm nay cậu tự ăn một mình không cần phải đợi tôi.”
Dư Đường gật gật đầu, đưa tay cầm qua trên kệ áo đi đến đưa áo khoác cho hắn, Tô Sóc lần đầu hưởng thụ được cảm giác như mấy ông chồng được vợ đưa đến cổng tiễn đi làm.

Vậy mà hắn không có đắc ý cho lắm, cũng không có giống bình thường mà thuận miệng đùa giỡn đôi câu.

Hắn vội vàng tiếp nhận áo rồi lhoast lên người trước khi đi cũng chỉ lưu lại một câu khô cằn rằng: “Nếu Tô Nghiên lại đến thì đừng cho hắn vào nhà.”
Dư Đường không có sở trường cùng người khác kết giao nên khá lẻ loi một mình ở trên núi.

Ban đầu chưa có phát giác, thẳng đến lúc Tô Sóc rời đi đã là ngày thứ năm.

Có lẽ hắn bận đến nỗi ngay cả “Hôm nay có việc không trở lại” điện thoại cũng không cho cậu một cuộc nào.

Lúc ấy cậu mới xác định Tô Sóc là đang tránh né cậu.
Ở một mình cũng thật là yên tĩnh, Dư Đường đem giá vẽ dựng lên để kê bảng vẽ, cậu lựa chọn vẽ lại vẻ đẹp của sông núi nơi đây.

Dư Đường đem bảng phát thảo trước đó không hoàn thành mấy trước nay cẩn thận chăm chút thổi hồn cho bức tranh từng chút.

Tính kiên nhẫn của cậu vô cùng tốt nên tỉ mỉ chăm chút cho bức tranh nguyên một ngày.
Lúc này xương sống và thắt lưng bắt đầu đau đến kịch liệt, thời gian mang thai đã tiến vào tuần thứ chín, bụng cậu bây giờ được bơm một quả bóng hơi tròn tròn đang phồng lên, mỗi một ngày trôi qua đèu đang to lên thấy rõ, Dư Đường không thể mãi mặc vào người những bộ quần áo rộng rãi, cũng không nên thường xuyên đứng lên hay đi lại nhiều.
Ngày hôm nay ra ngoài đi dạo nên thuận tiện đi qua nhà dì Lý tặng dì ít sủi cảo.

Lúc đi gần đến nhà thì đụng phải Tô Nghiên đang đứng đợi cậu.
Tô Nghiên cười đến dương quang xán lạn: “Hi! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Dư Đường khách khí cùng y chào hỏi đôi câu, cậu đem đồ vật buông xuống vì mỏi lại cầm lên lần tỏ vẻ muốn đi vì hôm nay dì Lý mời cậu qua nhà ăn cơm.

Tô Nghiên thấy cậu muốn rời đi liền giả cờ thuận miệng hỏi: “Tiểu Dư này.

Alpha của em đâu rồi? Làm sao mấy ngày nay đều không thấy hắn vậy?”
“Hắn đang bận công việc ở công ty.” Dư Đường trả lời.
Tô Nghiên nghe vậy liền cười nhạo một tiếng, giống nghe được chuyện gì đó hoang đường.

Dì lý mở cửa gọi cậu một tiếng bảo cậu đến phòng bếp hỗ trợ, Tô Nghiên thấy vậy liền xung phong vào giúp dì.

Y vừa giúp dì Lý thái rau, bên cạnh cùng Dư Đường hỏi tiếp: “Em ở chỗ này ở bao lâu rồi?”
Dư Đường ở trong lòng tính một lát, đáp: “Hai tháng nay.”
Tô Nghiên “Wow” một tiếng mà thán phục nói: “Nơi này nhàm chán như vậy, em cũng không nên ở đây chờ mà sao em không xuống núi vậy?”
Dì Lý cần một nhánh rau đã ố vàng gõ lên đầu Tô Nghiên một cái “bonk”, nói: “Nếu nhàm chán như vậy, thì tiểu tử nhà ngươi còn không biết tranh thủ thời gian mau mau xuống núi?”
Tô Nghiên lập tức cười đùa, hí hửng đáp lời dì: “Ay daaaa.

Con chỉ là tùy tiện nói vậy thôi dì đừng để bụng, ở trên núi mà cạnh nhà dì Lý thì cái gì cũng tốt hết.


Hoàn cảnh núi sông nơi đây ưu nhã đến vậy không khí lại trong lành tốt cho sức khỏe vô cùng nữa.” Dừng một chút, Tô Nghiên nháy mắt mấy cái với Dư Đường, nói: ” Cuối cùng nơi đây đẹp là vì có một Omega xinh đẹp nhất thế gian này.”
Toàn bộ không gian trong phòng rơi vào yên tĩnh bởi câu nói cuối của Tô Nghiên, duy nhất có mỗi Dư Đường phảng phất như không nghe thấy, bình tĩnh uống trà.
Cơm nước xong xuôi, Tô Nghiên xung phong nhận việc đưa Dư Đường trở về nhà.

Trên đường đầu tiên là nói nhăng nói về phong cảnh trên núi, lại hỏi Dư Đường bình thường hứng thú với cái gì, yêu thích chuyện gì.

Cuối cùng chủ đề chuyển dời đến việc học bên trường học hỏi cậu vì cái gì mà ở chỗ này không chịu đi học.
Dư Đường câu được câu không mà trả lời Tô Nghiên, cho tới câu này cậu liền hỏi ngược lại: “Vậy anh lại vì cái gì đến ở chỗ này?”
Tô Nghiên nói: “Trong nhà không yên tĩnh nên anh đi tìm chỗ thanh tịnh trốn.

Chẳng lẽ em cũng giống như anh?”
Dư Đường không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Nơi này cũng không thanh tĩnh như anh nghĩ.


“Cũng không phải à.” Tô Nghiên cười, “Có người anh thích đến đây ở, trái tim của anh liền đập thật mạnh mách bảo anh đến đây, căn bản không dám tiến gần lại nên chỉ đứng từ xa nhìn về phía người đấy.”
Dư Đường nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vẻ thanh tịnh nơi đáy mắt phảng phất có thể đem người trước mắt cậu nhìn thấu từng chút một, Tô Nghiên ngơ ngẩn một lát, lập tức thúc giục nói: “Đi thôi, trở về còn có thể kịp ngủ..

ngủ trưa nữa.”
Tới cửa, Tô Nghiên muốn cùng đi vào, Dư Đường ngăn tại cổng, nói: ” Cảm ơn anh, bây giờ thì mời anh trở về.


Tô Nghiên cười nói: “Ngay cả nước cũng không cho anh uống sao?”
Dư Đường chớp mắt một cái, như đang ngẫm nghĩ, một lát sau từ chối nói: “Không tiện lắm.”
Tô Nghiên ngửa đầu đi đến nhìn xung quanh, đi một vòng quanh nhà phát hiện không có người khác, ra biểu cảm hiểu rõ tại sao, nửa đùa nửa thật hỏi Dư Đường: “Đại ca không tại liền không cho vào rồi? Sợ anh thừa dịp hắn không ở đây mà làm chuyện xấu sao?”
Dư Đường lắc đầu: “Anh sẽ không như vậy.”
Nụ cười trên mặt Tô Nghiên thu lại hơn phân nửa, không biết là quên che giấu hay là khinh thường che giấu: “Cái gì?”
Dư Đường không muốn nhiều lời, quay người muốn liền đi vào, Tô Nghiên từ phía sau kéo cậu một cái, cúi xuống đưa mũi lại gần phần gáy nơi tuyến thể của cậu mà ngửi ngửi, sau đó lại bật cười: “Đã kết hôn rồi mà còn không có bị đánh dấu, khó trách em sẽ biết sợ.”
Dư Đường phản xạ có điều kiện liền né tránh, cậu đấy Tô Nghiên ra chạy đến cửa, Tô Nghiên không biết lúc nào đã đứng vững sau lực đẩy của cậu, không lên tiến lên một bước mà đứng yên tại chỗ nhìn cậu.
Bị Tô Nghiên nhìn xuyên khiến cho cậu cảm thấy hơi nôn nóng.

Tô Nghiên đã sớm định ra kế hoạch mà chạy đến đây, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, nói: “Vì cái loại người như Tô Sóc có đáng giá không?”
Dư Đường vịn tay vào cánh khung cửa trong mắt có một tia mê mang.
Tô Nghiên cho là cậu dao động, nói tiếp: “Hắn cả ngày ở bên ngoài làm gì, thật là cậu không có chút quan tâm nào sao? Không có chút nào sinh khí à?”
Trước đó không lâu từ trong miệng mẫu thân nghe nói Tô Sóc hay bỏ ra ngoài mấy hôm mỗi khi Tô gia có chuyện, lúc ấy Tô Nghiên đã cảm thấy cơ hội đã đến.

Những năm này hắn cùng Tô Sóc bên ngoài là anh em hòa thuận bên tranh đấu với nhau.

Vì thứ Tô Nghiên muốn chính là đem thứ thuộc về hắn đoạt lại, thứ y muốn không chỉ là cùng Tô Sóc cùng nhau chứng tỏ thực lực của cả hai.

Cái gì Tô Sóc có y đều muốn có, nếu như thứ này chỉ có một, vậy y liền đoạt tới.
Dư Đường nghe trong lời nói Tô Nghiên không khỏi suy nghĩ, biểu lộ hình như có dao động, hô hấp của cậu liền trở nên gấp rút: “Chuyện không liên quan tới ngươi.”
Tô Nghiên dễ dàng nghe được Dư Đường đang bị hoang mang, tuy cậu ra vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc bên trong đã cuồn cuộn như sóng ngầm.

Nghĩ đến cùng thì Dư Đường dạng Omega tâm cao khí ngạo, làm sao có thể khoan nhượng cho Alpha của mình lặp đi lặp lại nhiều lần thói xấu đó, không lẽ cậu không cảm thấy bị phản bội sao? Tô Sóc rời nhà trốn đi đoán chừng là hắn không thể làm gì.

Đây chính là cơ hội tốt để xuất một chiêu cuối cùng.
Tô Nghiên thừa thắng xông lên: “Đêm qua, bằng hữu của anh còn trông thấy hắn xuất hiện tại quán bar ở trung tâm thủ đô nổi danh nhất còn hẹn bạn lăn giường, trái ôm phải ấp không khỏi vui vẻ.

Còn em ở chỗ này vì hắn thủ thân như ngọc nên hắn mới không quan tâm.”
Dư Đường ánh mắt nhanh chóng lộ vẻ ảm đạm, giống như là chịu sự đả kích không nhỏ, môi nhỏ lúng túng mấp máy muốn mở miệng mấy lần, đến một chữ cũng nói không nên lời.


Trách không được tại sao mấy ngày nay Tô Sóc đều không trở về, ngay cả tin nhắn đều chẳng muốn gửi cho cậu.

Thì ra là hắn chơi đến quá vui sướng, vì quá vui sướng nên phải đem cậu ném đến sau đầu, căn bản không nhớ nổi.
Chỉ có chính mình ngây ngốc chờ đợi mỗi ngày, chỉ nhớ mỗi khi Tô Sóc bố thí cho cậu một chút sự ôn nhu mà vẫn si ngốc ngây thơ ở chỗ này chờ đợi hắn trở về.
“Không… Chuyện không liên quan tới an.” Dư Đường lặp lại một lần, so với lúc nãy càng không có sức lực để phản bác, khóe mắt bây giờ có chút phiếm hồng, hiển nhiên là chịu ủy khuất đang cắn răng cố nén nước mắt sắp tràn ra.
Tô Nghiên ở trong lòng thở dài thầm nghĩ Tô Sóc phung phí của trời, trong nhà có một Omega đẹp như thế này còn cả ngày ra ngoài trêu ong bắt bướm khắp mọi nơi.

Nghĩ như vậy, hắn tiến lên một bước, xích lại gần nghe Dư Đường trên người cậu đang tỏa mùi tin tức tố thơm ngát, nhíu mày nói: “Làm sao chuyện không liên quan đến anh chứ? Hắn không hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc, nhưng anh thì hiểu.”
Omega đến cùng là omega, mặt ngoài lãnh ngạo cũng che không được bản chất bên trong mảnh mai vô cùng mẫn cảm.

Dư Đường sợ hãi, rụt rè như bị uy hiếp liền lui về sau, bối rối rụt cổ nói: “Anh muốn làm gì?”
Tô Nghiên mắt thấy cá đã cắn câu, không chịu được câu khóe môi lên, thấp giọng nói: “Anh chính là rất thích Dư Đường, nghĩ… Muốn làm Alpha của riêng em.”
Dư Đường mặt lập tức đỏ bừng lên, khẩn trương đến tay cũng không biết nên tìm đường thoát ra.
Tô Nghiên càng thêm đắc ý bởi vì y biết mình có mị lực mười phần, không có chỗ nào so ra kém với anh mình.

Tô Sóc có gì trong tay, y đều muốn đoạt hết toàn bộ.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ một cái vào phần gáy nơi tuyến thể của Dư Đường, không chút ngoài ý muốn dẫn tới Omega một trận run rẩy.

Tô Nghiên dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nói: “Anh rất nhớ tin tức tố của em.

Chỉ là một cái ký hiệu cho bạn đời thôi mà.

Hắn không thể cho em nhưng anh thì nguyện dùng tất cả những gì mình có cho em không chút hối tiếc.”
Mới vào xuân trời thường hay mưa nhiều, mới sáng sớm chủ nhật đã đón một cơn mưa nhỏ làm cho đường núi trơn ướt khó đi.

Nghĩ đến việc lên núi chơi xuân khién người người đều không có hào hứng.
Giữa trưa Tô Sóc rốt cuộc cũng dành thời gian quý báu của mình gọi cho Dư Đường hỏi cậu có muốn ăn đồ vặt không.

Dư Đường lại cho là hắn muốn trở về nhà với cậu, vội nói đường núi hiện tại không dễ đi, chờ tạnh mưa đến lúc nắng lên đường đi sẽ dễ di chuyển rồi hãy đến.

Tô Sóc bên đầu máy kia trầm mặc một lát, nói: “Không phải tôi muốn tới, ý tôi là cậu muốn ăn cái gì, tôi sai người đem đến cho cậu.” Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Mẹ dặn tôi sợ cậu ở trên núi thiếu thốn, ăn không ngon miệng ”
Điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu Dư Đường một mình đối diện với điện thoại trước mặt ngồi thẫn thờ thật lâu.

Cho đến khi cửa lớn bị gõ vang, nghe loáng thoáng được có người gọi tên mình, lúc này cậu mới chậm rãi đi mở cửa.
“Cuối cùng thời tiết cũng ấm áp, ta đoán trò còn muốn ở chỗ này chờ lâu hơn nên liền làm một ít thức ăn đem tới đây.

Dì Lý không biết em đang mang thai, nấu nướng có khả năng không hợp khẩu vị của em.” Thầy Lý đem đồ ăn mang tới bỏ vào trong tủ lạnh, trông thấy cửa tủ bên trên bày biện một bình đã ăn được một nửa tương ớt, kinh ngạc quay sang Dư Đường, hỏi: “Tô Sóc tìm đến rồi?”
Dư Đường gật đầu.
Thầy Lý nhìn bốn phía hỏi: “Vậy người đâu rồi?”
“Đi rồi” Dư Đường nói.
Lý lão sư nhịn không được lại khuyên cậu: “Hắn cũng đã xuống nước làm hòa trước thì em cũng đừng quá bướng bỉnh, cố gắng mềm mại với hắn sẽ không mất khối thịt nào cả.

Với lại em là Omega nữa, hãy phát huy ưu thế, lấy nhu thắng cương mới là thượng sách.”
Dư Đường từ chối cho ý kiến nhưng như cũ không lên nổi tinh thần.

Không phải là cậu không có dịu dàng với Tô Sóc, cũng không phải không có tỏ ra dáng vẻ yếu ớt cần sự che chở từ đối phương.


Vừa rồi cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, đem Tô Sóc và những chuyện liên quan xảy ra gần đây mà cân nhắc xong thì đều tự mình gặm nhấm nỗi đau.

Đáng tiếc không tìm được bất kỳ tín hiệu nào để cậu biết mà đi theo phương tốt đẹp để phát triển mối quan hệ này.

Chỉ là càng gày cậu càng cảm thấy lòng mình đang dần có chút nguội lạnh.
Thậm chí cậu bắt đầu suy nghĩ mình tại sao lại thích Tô Sóc? Vì sao lại thích hắn? Còn có, có thể hay không mag không thích hắn nữa.
“Huống chi bây giờ trong bụng của em còn có Bảo Bảo của Tô Sóc.” Thầy Lý đi tới, đứng bên cạnh cậu ngồi xuống, nói: “Không có Alpha nào lại không thích con cái của mình.

Anh cảm thấy em hay là sớm làm nói cho hắn biết chuyện này.

Nếu em nói cho hắn biết không chừng tình cảm phu phu của hai đứa sẽ có tiến triển…”
Nếu đem Dư Sênh ra mà so sánh thì thầy Lý vừa lạc hậu lại có vài điểm cổ hủ, cuộc đời này của thầy làm được chuyện to gan nhất chính là cùng học sinh yêu đương.
Dư Đường giật ra khóe miệng cười cười, làm bộ tiếp nhận ý kiến của hắn, trong lòng lại bắt đầu có tính toán khác.
Cậu làm việc từ trước đến nay kế hoạch chu toàn, làm từng bước, nhưng cũng không phải minh ngoan bất linh, hoàn toàn không phải không hiểu sự mạo hiểm trước mắt.

Treo cổ tại trên một thân cây thì loại sự tình này, đời này cũng sẽ không phát sinh ở trên người cậu.
Lúc này bên kia, Tô Sóc cũng tiếp nhận sự trách vấn đầy quan tâm đến từ trưởng bối.
“Đã lâu như vậy rồi mà tại sao Đường Đường vẫn chưa trở lại? Tiểu tử ngươi có phải là đang làm gì đó khiến mọi chuyện rối hết rồi? … Còn vụ nữ minh tinh kia là sao hả? Đừng cho là ta không biết hôm qua ngươi lại đi chơi ròi cho nàng cổ vũ? …Cái gì? Công ty bận bịu à? Con … cái kia cũng không thể để công ty không có con?… Không cần con phòng ngừa chu đáo, đẻ ta nói với ông ấy bàn giao đưa cho con chuyện làm ăn tốt là được.

Hiện tại việc cấp bách là mau đem Đường Đường trở về nhà, sau đó hai đứa cùng sinh cho ta sinh một cháu trai mập mập.

Con còn dám đem Dư Đường lên giường? … Ôi mệnh của tôi làm sao khổ như vậy, hồng đã già hay tạo việc kiến tôi không nhịn nổi, nay đến con trai mình cũng không để tôi bớt lo…”
Cúp điện thoại trong đầu còn tại ong ong sức ảnh hưởng của mẫu thân.

Tô Sóc vuốt vuốt huyệt thái dương, vừa ên tĩnh không đến nửa phút, ngồi kế bên tài xế lại truyền tới một giọng nữ thút tha thút thít hình như đang cất tiếng khóc.
“Khóc cái gì? Không phải nói nếu như xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách tới cùng sao?” Tô Sóc không nhịn được nói.
Giang Khả Trừng ủy khuất sờ bụng của mình, nói: “Thế nhưng là mẹ của anh sẽ không tiếp nhận em…”
Tô Sóc nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi nói chính là nếu như.

[ Nếu như ]! Cô hiểu hai chữ này nghĩa là sao khôn?”
Giang Khả Trừng mở to mắt,nói: “Thế nhưng là ngày ấy… Đêm hôm đó, bọn hắn đều nhìn thấy em và anh, anh đem em đi…”
“Rồi ai tận mắt thấy?” Tô Sóc cười đến qua loa, trong mắt không có chút nhiệt độ nào, nói:” Tôi là vì đã từng có chút tình cảm với cô nên mới để cô lên xe.

Không phải để cô đến tùy tiện chụp mũ cho tôi.”
Giang Khả Trừng mặt lộ vẻ một chút hoảng hốt, cố giả bộ lỗi lạc nói: “Ngày đó anh… Anh uống say, không nhớ rõ, em từ đầu đến cuối đều đi cùng với anh mà…”
Nói lắp bắp hai ca câu một hồi lâu, cảm thấy còn không bằng nũng nịu còn có tác dụng, lại bận bịu đổi giọng, “Anh Tô, người ta chỉ có anh thôi, anh… Sao anh có thể không tin em đây?”
Tô Sóc khi rảnh rỗi hay cùng đám bạn nhà giàu ăn chới trác táng tụ lại chơi cùng một chỗ nhưng không có nghĩa là đầu óc cũng bị hỏng như đám bạn của hắn, năm ngoái lợi dụng Giang Khả Trừng để gây khó dễ để Dư Đường mau chóng ly hôn với mình, hắn liền nhìn ra nữ nhân này không có ý tốt.

Nếu là biết sẽ có ngày ra tự tước lấy phiền phức như thế này thì lúc trước hắn nhất định sẽ lựa chọn một người thông minh hơn một chút, hoặc là dứt khoát coi như thôi.

Dù sao nhìn Dư Đường tức giận rồi lại không xem hắn tồn tại.

Như vậy cũng làm hắn cảm thấy vui được.
Sau khi kết hôn, có một lần hắn đi đến quán bar để uống rượu.

Thật sự trùng hợp lần đó Tô Sóc ngồi nói chuyện đôi câu với đối tác sau đó lại trúng một dự án lớn.

Hắn cảm thấy mình có thể không cần đi tranh giành cái gia sản ở nhà nữa.

Tùy tiện ở ven đường mua mấy tờ vé số của ở đại lý xổ số thì may ra mới mau nổi tiếng được.
Tô Sóc đốt điếu thuốc, chậm rãi ung dung mà nói: “Được thôi, sinh ra rồi gọi điện thoại cho tôi.

Đến lúc đó làm giám định xét nghiệm huyết thống là được.”
Giang Khả Trừng ủy khuất: “Tất nhiên là đang mang thai rồi.

Về sau trong lúc mang thai em đều không cách nào tìm công việc mới được…”
Tô Sóc nghĩ nghĩ, lại đề nghị: “Nếu không thì hiện tại chúng cùng nhau đến đi bệnh viện, nghe nói trong thành phố có ba bệnh viện trực thuộc trung ương vừa nhập khẩu một máy mới đấy.


Có thể thông qua tin tức tố giám định xem có phải là cha con hay không.

Nghe đâu độ chính xác đạt tới tám mươi phần trăm trở lên.

Tôi ở bên bệnh viện kia có người quen, chúng ta làm xét nghiệm trong vòng một ngày liền có.

Nếu tỉ lệ giám định đưa ra kết chuẩn xác như cô nói thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Cô cảm thấy thế nào?”
Giang Khả Trừng nghe xong sắc mặt trắng bệch, không biết là tức giận hay là sợ kết quả không như mình nói, khóc lóc bước xuống xe đóng sập cửa mà rời đi.

Tự cô bắt một chiếc taxi khác đi.
Tô Sóc trở lên xe ngồi hút xong một điếu thuốc, lúc mở cửa sổ lúc gió đêm chầm chậm rót vào khiến đầu óc cũng đi theo cơn gió mà thanh tỉnh không ít.
Kỳ thật hắn cũng không chắc chắn rằng kết quả giám định sẽ như hắn nó.

Nếu như Giang Khả Trừng nói ngày đó tâm tình hắn không tốt, xác thực là đã uống rất nhiều rượu về sau phát sinh sự tình nhưng ký ức trong đầu đứt quãng chỗ nhớ chỗ không nhớ liền tạo một mớ hỗn độn không hoàn chỉnh.

Hắn không xác định là bản thân có cùng người khác lên giường không nữa.

Nếu như có lăn giường thì cũng không có khả năng làm sao không biết đối phương là ai chứ.
Loại hành vi này mà xảy ra liền vượt quá giới hạn bắt buộc hắn phải cưới đối phương, nếu để cho Dư Đường biết, nói không chừng sẽ đòi hắn ly hôn.
Kỳ quái là khi nghĩ đến hai chữ “Ly hôn” Tô Sóc nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm vui sướng như trong tưởng tượng.
Cho dù không muốn thừa nhận sự thật rằng mấy ngày nay hắn đúng là đang trốn tránh Dư Đường.

Ngày đó Dư Đường bất ngờ tỏ tình khiến hắn trở tay không kịp.

Trước đó hắn đối Dư Đường hạ bút thành văn ý tứ muốn trêu chọc thậm chí khiêu khích, toàn bộ đều đặt cái tiền đề “Dư Đường không thích hắn” này mà viết.

Hiện tại đột nhiên nói cho hắn không phải như vậy, Dư Đường đối với hắn không phải hoàn toàn không có tình ý.

Cho dù lúc ấy đã giả vờ như không nghe thấy cho qua nhưng cho đến hiện tại thì hắn vẫn như cũ không biết nên làm sao để đối mặt cậu.
Nói cho cùng bị một Omega nhìn dáng vẻ nhỏ con vậy mà dám bức hôn với một Alpha.

Liền khiến trong lòng hắn sợ hãi hoặc nói lòng mang oán hận tại sao làm ra chuyện này với hắn.

Xem như Omega nhỏ này thật thích hắn thì hắn cũng không xác định được bản thân mình.

Không có chút nào khúc mắc nào trong lòng mà đáp lại tình cảm của cậu
Không phải là yêu hận nào cũng không làm rõ được, bây giờ bàn chuyện tương lai thì còn quá sớm, lại nói hắn hiện tại lại bày ra món nợ phong lưu, đến bản thân mình cũng khó mà bảo đảm sóng sót với đống nợ này.
Xe dừng ở dưới núi, Tô Sóc đạp lên ánh trăng thong thả đi bộ, tới cửa đưa tay đẩy cửa không đóng liền mở.

Tô Sóc nghĩ đến Omega nhỏ này lại ỷ vào nhà ở chỗ xa xôi thì lại không khóa cửa, ngày mai đi làm phải gọi điện thoại về nhắc nhở hắn đề phòng điểm Tô Nghiên.

Tên tiểu tử kia bên ngoài thì đùa nghịch nhưng bên trong lòng dạ lại hẹp hòi, tuy rằng có xấu xa ngược lại không đến nỗi làm ra chuyện động trời.

Nhưng mà cẩn thận đề phòng vẫn hơn để mình yên tâm hơn.
Vốn định đem đồ ăn vặt đặt trên bàn cho cậu rồi hắn nhanh rời đi, trong bóng tối quay người không cẩn thận đụng phải cái bàn, một cái hộp thuốc rơi trên mặt đất, lộc cộc lộc cộc lăn đến cạnh cửa.

Tô Sóc đi qua nhặt lên, đón ngoài cửa sổ một điểm ánh sáng nhìn bình thuốc bên trên chuỗi dài tiếng Anh nói rõ, vừa nhìn vừa nghi hoặc nhíu mày, bên trong cũng không có chữ liên quan tới tác dụng hỗ trợ tin tức tố hỗn loạn.
Hắn lấy điện thoại ra cầm trên tay, đem tên dược phẩm đưa vào thanh tìm kiếm mà lục soát từng wed, tra được kết quả khiến hắn sửng sốt không thôi.

Cuối cùng cẩn thận đem chữ bên trên hộp thuốc cùng chữ trên màn hình so sánh tận ba lần, mới xác định mình không có nhìn sai.
Tô Sóc đứng nguyên tại chỗ nửa ngày, trong bóng tối khóe môi câu lên, cười tự giễu chính bản thân.
Đoán chừng toàn thế giới này sẽ tìm không ra một Alpha thứ hai như hắn có thể trong vòng một ngày đổ vỏ tận hai lần.

Đúng thật là tự mình đa tình quả nhiên không được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương