Tổ Sư Gia Truy Phu Ký
-
32: Hố Cha
Hà Trường Thanh tò mò làm theo.
Chỉ thấy bên trong là một cái khuyên tai chất liệu rất giống bạc, lủng lẳng một viên đá hình giọt nước màu xanh như ngọc lục bảo.
Hà Diễm Sinh tạm không để ý tới vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Hà Trường Thanh, cầm cái khuyên tai đó đeo lên dái tai bên trái của y.
Hà Trường Thanh hồi học cấp hai có một dạo bị u mê rock and roll, đặc biệt thích kiểu quần áo hầm hố đinh tán lỉa chỉa tóc nhuộm cầu vồng và bấm lỗ tai đeo khuyên hình đầu lâu như hải tặc, sau lại bị Tiếu Ninh kéo vào phòng luyện công “tập huấn” vài lần liền trở về phong cách mặt trời bé con ngoan hiền ngay và luôn.
Nhiều năm trôi qua, mấy cái lỗ xỏ trên vành tai đã lành hẳn, chỉ còn vị trí hai bên dái tai vẫn y nguyên, cho nên không mất vài giây Hà Diễm Sinh liền đeo thành công cho y.
“Đây là pháp khí mà cha nhờ Dương đạo trưởng đặc chế cho con để chắn sát trừ tà, đeo rồi không nên tháo xuống nữa.”
Hà Trường Thanh lâu rồi không đeo khuyên, lúc này có chút mới lạ xoa xoa dái tai, ngập ngừng nói, “Đeo cái này thì không có gì.
Nhưng sáng mai con phải đi xem mắt, nếu nhà gái cảm thấy con không đứng đắn thì cũng không phải lỗi tại con cố tình đâu nha!”
Miệng thì kêu oan, trong lòng Hà Trường Thanh lại mừng thầm, lén lút nghĩ, cầu trời cho nhà gái nhìn y càng chướng mắt càng tốt! Hiện tại có cha làm chứng mình chỉ là bị “bất đắc dĩ”, mẹ không thể trách mình được, ha ha.
Hà Diễm Sinh là ai? Vừa liếc qua liền nhìn thấu kỹ thuật diễn sứt sẹo của Hà Trường Thanh, thừa biết thằng nhãi này lại muốn phá hỏng buổi xem mắt, nghĩ tới chuyện y mỏi mệt cả ngày và mệnh số chông gai của y, hắn không nỡ trách mắng, chỉ vỗ vỗ đầu y, trả lời “Được rồi, nếu mẹ mắng cha sẽ làm chứng cho.”
Nhìn đồng hồ trên tay đã gần 10 giờ, hắn nói thêm, “Cha còn có việc quan trọng cần xử lý, phải lái xe về trung tâm thành phố.
Con ngủ sớm đi để mai còn đi xem mắt.”
Vừa nhấn mạnh mấy chữ cuối, Hà Diễm Sinh vừa một lần nữa liếc vào góc phòng.
Lần này, Phương Trạch Vi đã 100% khẳng định mình sớm bại lộ, nhưng hắn không còn cảm thán hay ngượng ngùng gì vì bị bắt quả tang, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy chữ, “mai đi xem mắt”.
Hắn siết chặt nắm tay, tức giận nghĩ, là ai dám to gan giành người với hắn? Âm thầm quyết định ngày mai phải bám theo xem cho rõ ràng, sau đó dứt khoát ngăn chặn nguy cơ.
Hà Trường Thanh xuống giường tiễn Hà Diễm Sinh, hai cha con vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc này, Hà Trường Thanh mới nhớ tới quỷ ảnh bám theo mình tới tận cửa nhà, lo lắng nói, “Con nhớ ra rồi! Quỷ ảnh bám theo con ban nãy có lẽ còn lởn vởn trên núi, hiện giờ xuống núi nguy hiểm lắm, hay cha ngủ lại một đêm sáng mai hãy đi?”
Hà Diễm Sinh vỗ vai y trấn an, “Con quên sao, ban nãy cha bình an vô sự chạy xe lên núi không gặp bất cứ vấn đề gì, hiện tại xuống núi càng sẽ không xảy ra chuyện.
Trên người cha có rất nhiều vật hộ thân.”
Hà Trường Thanh lúc này cũng nghĩ tới chuyện xưa nay cha y tỏ vẻ tin tưởng kiêng kỵ mấy chuyện quỷ thần hơn y, lại quen biết nhiều đạo sĩ thuật sĩ lợi hại, trên người tất nhiên không thiếu bùa chú pháp khí, suy nghĩ cũng chu đáo thận trọng.
Ban nãy nghe Hà Diễm Sinh giải thích vì sao kịp thời phát hiện trạng huống xảy ra ở đây, Hà Trường Thanh đã có phỏng đoán cha cậu dường như cũng không phải là người ngoài nghề không chút bản lĩnh phòng thân nào.
Song vì lý do gì đó chưa biết, ông vừa muốn che chở y vừa muốn cách ly không cho y tiếp xúc, học tập những thứ thuật pháp này.
Giờ nghe Hà Diễm Sinh không chút ái ngại giữ nguyên ý định lái xe xuống núi, tuy đã lấy cớ là trên người có đồ phòng thân, Hà Trường Thanh vẫn chắc chắn bản thân cha y tuyệt đối không phải dạng vừa đâu.
Vì vậy, dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo lắng, Hà Trường Thanh cũng chỉ có thể im lặng đứng ngoài ban công nhìn theo đèn xe của Hà Diễm Sinh rọi sáng, di chuyển yên lành trên đường núi rồi biến mất sau khúc ngoặt cản trở tầm nhìn.
Thở dài một hơi, tự nhủ dù sau cha y đã hứa một lát về tới nơi sẽ nhắn tin báo bình an, Hà Trường Thanh vào nhà, đóng kỹ cửa nẻo.
Xuống bếp pha cho mình một sữa chocolate nóng, Hà Trường Thanh vừa uống vừa quét mắt qua mạng xã hội.
Đập vào mắt y là rất nhiều tin bài về đủ chuyện trên đời, trong đó cha con y “vinh hạnh” chiếm mất hai topic.
Y thử nhấn vào xem mấy cái đầu đề khoa trương và video quay cảnh y hô hấp nhân tạo rồi bị Phương Trạch Vi cưỡng hôn lúc sáng.
Quả nhiên bên dưới phần bình luận đa số đều là những lời cợt nhả chế giễu và ác ý miệt thị.
Tuy có vài ba bình luận quan điểm trung lập khách quan không phản cảm nhưng ngay lập tức những bình luận này liền bị vô số người bu vào xâu xé như cá mập đói lâu ngày.
Hà Trường Thanh nhíu mày, dứt khoát rời khỏi topic, mặc kệ không quan tâm, đi sang xem topic có liên quan đến cha.
Nghĩ cũng thảm, trong cùng một ngày mà hết cha đến con đều bị tế, thật thú dzị.
Thấy rõ video quay cảnh cha mình lái xe bạt mạng, Hà Trường Thanh suýt bị một ngụm sữa vừa hớp làm cho sặc chết.
Y ho lên sù sụ, không ngừng tua lại video xem chiếc xe của cha y nghiêng và nhấc bổng hai bánh lao tới.
Dù biết vì ông sốt ruột lo lắng cho mình, nhưng lái xe kiểu này quá nguy hiểm.
Hà Trường Thanh híp mắt suy nghĩ, bộ dạng trông như hồ ly đang tính kế trộm gà nhà nào.
Y quan sát thấy dấu vết đoàn đội của ảnh đế Hà đã sớm xuất hiện kiểm soát bình luận, bèn thẳng tay sao chép link topic quăng vào app chat gửi cho Tiếu Ninh.
Nói chung, cha con thân tình, thân ai nấy lo.
Tuy vẫn còn trông cậy vào chuyện nhờ cha làm nhân chứng trong trường hợp xem mắt thất bại bị mẫu thân đại nhân hạch tội, nhưng có cơ hội hố cha thì vẫn phải hố.
Chuyện này không thể im lìm chìm xuồng như vậy, phải để madame Tiếu Ninh biết thì sau này ảnh đế Hà mới không dám trổ tài quái xế trên xa lộ được nữa.
Làm xong hành động tri kỷ đâm sau lưng này, Hà Trường Thanh cũng uống hết ly sữa chocolate.
Đang rửa ly, điện thoại liền rung lên báo hiệu nhận được tin nhắn.
Thấy tin bình an gửi từ Hà Diễm Sinh, vô cùng chột dạ, Hà Trường Thanh vội gửi lời chúc ngủ ngon rồi thoát ra, không dám nói nhiều.
Đánh răng rửa mặt xong yên ổn nằm trên giường, khi cơn buồn ngủ một lần nữa kéo đến, Hà Trường Thanh mới mơ màng nhớ tới chuyện mình không có phương pháp liên lạc với Phương Trạch Vi.
Tự nhủ ngày mai phải tìm thời gian đi bệnh viện trung tâm thử vận may xem có gặp người hay không, y có nhiều thứ muốn hỏi.
Chậm rãi, Hà Trường Thanh hô hấp nhẹ nhàng, hoàn toàn ngủ say.
Ngay sau đó, không gian trong phòng ở vị trí đầu giường như xuất hiện sóng gợn, Phương Trạch Vi thình lình hiện thân.
Hắn nhìn dung nhan ngủ say của Hà Trường Thanh, cúi người hôn một cái thật nhẹ lên mi tâm của y.
Tuy rất muốn ở lại đây đêm nay, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai Hà Trường Thanh đi xem mắt, hắn liền không thể ngồi yên.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Phương Trạch Vi lúc này phải đi tìm đám đồ tử đồ tôn hỏi cách điều tra thông tin của “tình địch”, chuẩn bị chu đáo cho cuộc đụng độ ngày mai cái đã.
Liếc mắt nhìn Hà Trường Thanh thêm lần nữa, Phương Trạch Vi liền biến mất trong không khí..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook