Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!
-
Chương 35
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống. Bên cạnh chiếc piano. Từng ngón tay khẽ miết nhẹ trên từng phím đàn trắng muốt. Những giai điệu đầu tiên của bài My Angel vang lên trong ko gian. Tiếng xì xào bàn tán của lũ con gái nhiều chuyện nhỏ dần. Toàn trường im lặng tuyệt đối, ko một tiếng động nhẹ.
Tiếng đàn cất lên, khi thì da diết sâu lắng, khi thì trầm bổng vang cao. Từng nốt nhạc như chứa chan bao tâm tư, tình cảm của người cầm phím cũng như người viết nó. Mọi người chăm chú lắng nghe, dường như bản nhạc …là để dành riêng cho họ vậy.
Nước mắt nó lặng lẽ rơi. Thấm đẫm từng phím đàn nhỏ. Nó đang khóc vì hạnh phúc sao? Khóc cho tình yêu thương của mẹ nó sao? Khóc cho mối tình 17 năm về trước của mẹ nó sao? Khóc…. vì người cha tệ bạc đó sao?
…
Người đàn ông sững sờ. Bản nhạc này….
Không thể. Nhất định phải có sự trùng hợp nào đó.
Nhưng…phong thái đó…cách chơi đàn đó…chỉ có người ấy….mới có thể….
…
..
.
Bản nhạc nhỏ dần. Rồi kết thúc. Mọi người dường như vẫn còn chìm sâu vào giai điệu. Mãi 1 lúc sau, tên MC mới choàng tỉnh.
“Xin…xin…cám ơn bạn Anh Thư, bản nhạc rất…rất….”
Tên MC chưa nói xong, toàn trường đều đã đứng lên vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng nó ko ngớt. Người người thi nhau chạy lên tặng hoa cho nó. Bản nhạc…thực sự đã thuyết phục mọi người một cách tuyệt đối.
Nó bật khóc vì sung sướng. “Mẹ ơi, con làm được rồi”.
…
Thực hiện xong phần thi, nó vội chạy xuống mặc kệ đám đông vẫn đang hò reo vỗ tay ko ngớt.
Mặc kệ, nó ko quan tâm, mối lo nhất của nó lúc này là mẹ cơ mà. Lục đục mò tìm chiếc điện thoại, nó vội bấm số của Nhật. Sau một loạt tiếng tít..tít dài cũng có một giọng con trai nghe máy.
“Nhật…mẹ …mẹ tớ….”
“Đừng lo, bác tỉnh rồi. Cậu đến thăm bác đi”
“Được được, tớ đang đến đây…” – Nó vội cúp máy rồi chạy như bay ra ngoài cổng trường bắt xe.
– Thư ! Cậu sao thế? Có chuyện gì? – Quang cùng Linh, Kent hớt hải chạy tới.
– Mẹ tớ …mẹ tớ bị ngất. Đang…trong bệnh viện.
– Bác thế nào rồi chị? – Kent lo lắng.
– Tỉnh …tỉnh rồi. Tớ phải đi…. – Nói rồi, nó leo nhanh lên taxi. Thấy vậy Linh, Kent, Quang cũng vội theo nó.
…
– Mẹ tỉnh rồi à, mẹ …mẹ lại làm con lo….hức hức…. – Nó nức nở ôm chặt lấy mẹ.
– Thôi nào, mẹ có sao đâu này. – Mẹ mỉm cười dịu dàng nhìn nó. Nhưng môi bà vẫn trắng bệch. Khuôn mặt vẫn xanh xao.
– Kệ. Tại mẹ làm con sợ. – Nó nức nở to hơn.
– Ko khóc nữa. Nói cho mẹ nghe, hôm nay con biểu diễn có tốt ko?
– …hức…tốt…hức… ạ.
– Vậy là mẹ vui rồi. – Bà Lan mỉm cười. Nụ cười thật hiền. Rồi bà quay sang chỗ Quang, Linh, Nhật, Kent đang đứng. – Cám ơn các cháu đã đến thăm bác. Muộn rồi, các cháu về nhà đi ko bố mẹ lại lo.
– Ko sao đâu bác, cháu có thể ở lại mà. – Quang cùng Kent nhanh nhảu.
– Cháu cũng thế nữa. – Linh.
– Bác cám ơn các cháu nhiều lắm. Kent này, con đưa chị Thư về thay đồ rồi ngủ sớm đi. Mai đến thăm bác cũng được mà.
– Ko. Con ở đây với mẹ cơ. – Nó bám chặt mẹ nó.
– Con mặc đồ thế này, ở bệnh viện ko tiện đâu. Các con về đi. Muộn lắm rồi. – Bà Lan bất chợt ho nhẹ một tiếng.
– Nhưng…
– Con ko nghe lời mẹ sao? Kent, con đưa chị về đi.
– Vâng. Vậy….mai con đến thăm bác.
Nghe mẹ nói vậy, nó ko cãi thêm nữa. Đành ngậm ngùi bước theo sau Kent đi về. Mặc dù trong lòng ko muốn chút nào.
…
Gió đêm thổi nhẹ, thốc vào phòng bệnh đang nồng nặc mùi thuốc. Nhật nhẹ bước đến bên giưòng bà Lan, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má bà. Nhận thấy có người, bà vội lấy ống tay áo quệt vội nước mắt, quay sang. Bà ngạc nhiên.
– Cháu vẫn chưa về sao?
– Bác…bác bị ung thư…
– Bác…- Bà sững sờ nhìn người con trai trẻ trước mặt mình.
– Thư chưa biết chuyện này phải ko ạ? – Nhật ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, khẽ hỏi.
– Bác ko muốn con bé biết. Bác sợ con bé ko chịu nổi cú sốc này. – Bà Lan thẫn thờ thở dài. Nước mắt bà chực rơi ra. Dường như….chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi….khẽ thổi cũng có thể khiến giọt nước mắt đó tràn ra.
– Nhưng…bác có nghĩ…nếu mất bác, Thư sẽ ra sao ko? – Nhật nghẹn ngào hỏi.
– Bác biết chứ, nhưng bác còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu. Bệnh của bác ko thể chữa được, con bé sẽ biết. Nhưng ko phải lúc này.
– Bác…
– Cháu đừng nói cho Thư biết. Được ko? Coi như bác cầu xin cháu. Bác chỉ còn sống được một thời gian ngắn nữa thôi. Bác ko muốn Thư phải đau khổ, phải khóc, suy sụp. Bác chỉ muốn nó cười…cười thật nhiều. Cười..sẽ tốt hơn…khóc. Phải ko cháu. – Bà Lan nói, niềm hạnh phúc lan toả trên nụ cười của người mẹ hiền.
– Cháu…
– Được ko.
Trước câu nói tựa như cầu khẩn của bà Lan. Nhật mím môi, lặng lẽ gật đầu.
…
Từng cơn gió tiếp tục thổi. Tấm rèm cửa theo làn gió bay bay trong màn đêm tĩnh lặng. Làm mái tóc người mẹ khẽ đung đưa.
…
– Còn bố của Thư đâu hả bác? Ông ấy ko đến thăm bác sao?
– Ông ấy… đang sống rất vui vẻ.
– Tại sao….- Nhật ngập ngừng.
Bà Lan khẽ xoa đầu Nhật như xoa đầu một đứa trẻ ngoan.
– Ông ấy…có cuộc sống của ông ấy, mẹ con bác có cuộc sống của riêng mình. Ko ai còn nhớ đến ai cả. Tất cả chỉ là quá khứ thôi cháu à.
– Người đó…bỏ bác…
Tiếng đàn cất lên, khi thì da diết sâu lắng, khi thì trầm bổng vang cao. Từng nốt nhạc như chứa chan bao tâm tư, tình cảm của người cầm phím cũng như người viết nó. Mọi người chăm chú lắng nghe, dường như bản nhạc …là để dành riêng cho họ vậy.
Nước mắt nó lặng lẽ rơi. Thấm đẫm từng phím đàn nhỏ. Nó đang khóc vì hạnh phúc sao? Khóc cho tình yêu thương của mẹ nó sao? Khóc cho mối tình 17 năm về trước của mẹ nó sao? Khóc…. vì người cha tệ bạc đó sao?
…
Người đàn ông sững sờ. Bản nhạc này….
Không thể. Nhất định phải có sự trùng hợp nào đó.
Nhưng…phong thái đó…cách chơi đàn đó…chỉ có người ấy….mới có thể….
…
..
.
Bản nhạc nhỏ dần. Rồi kết thúc. Mọi người dường như vẫn còn chìm sâu vào giai điệu. Mãi 1 lúc sau, tên MC mới choàng tỉnh.
“Xin…xin…cám ơn bạn Anh Thư, bản nhạc rất…rất….”
Tên MC chưa nói xong, toàn trường đều đã đứng lên vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng nó ko ngớt. Người người thi nhau chạy lên tặng hoa cho nó. Bản nhạc…thực sự đã thuyết phục mọi người một cách tuyệt đối.
Nó bật khóc vì sung sướng. “Mẹ ơi, con làm được rồi”.
…
Thực hiện xong phần thi, nó vội chạy xuống mặc kệ đám đông vẫn đang hò reo vỗ tay ko ngớt.
Mặc kệ, nó ko quan tâm, mối lo nhất của nó lúc này là mẹ cơ mà. Lục đục mò tìm chiếc điện thoại, nó vội bấm số của Nhật. Sau một loạt tiếng tít..tít dài cũng có một giọng con trai nghe máy.
“Nhật…mẹ …mẹ tớ….”
“Đừng lo, bác tỉnh rồi. Cậu đến thăm bác đi”
“Được được, tớ đang đến đây…” – Nó vội cúp máy rồi chạy như bay ra ngoài cổng trường bắt xe.
– Thư ! Cậu sao thế? Có chuyện gì? – Quang cùng Linh, Kent hớt hải chạy tới.
– Mẹ tớ …mẹ tớ bị ngất. Đang…trong bệnh viện.
– Bác thế nào rồi chị? – Kent lo lắng.
– Tỉnh …tỉnh rồi. Tớ phải đi…. – Nói rồi, nó leo nhanh lên taxi. Thấy vậy Linh, Kent, Quang cũng vội theo nó.
…
– Mẹ tỉnh rồi à, mẹ …mẹ lại làm con lo….hức hức…. – Nó nức nở ôm chặt lấy mẹ.
– Thôi nào, mẹ có sao đâu này. – Mẹ mỉm cười dịu dàng nhìn nó. Nhưng môi bà vẫn trắng bệch. Khuôn mặt vẫn xanh xao.
– Kệ. Tại mẹ làm con sợ. – Nó nức nở to hơn.
– Ko khóc nữa. Nói cho mẹ nghe, hôm nay con biểu diễn có tốt ko?
– …hức…tốt…hức… ạ.
– Vậy là mẹ vui rồi. – Bà Lan mỉm cười. Nụ cười thật hiền. Rồi bà quay sang chỗ Quang, Linh, Nhật, Kent đang đứng. – Cám ơn các cháu đã đến thăm bác. Muộn rồi, các cháu về nhà đi ko bố mẹ lại lo.
– Ko sao đâu bác, cháu có thể ở lại mà. – Quang cùng Kent nhanh nhảu.
– Cháu cũng thế nữa. – Linh.
– Bác cám ơn các cháu nhiều lắm. Kent này, con đưa chị Thư về thay đồ rồi ngủ sớm đi. Mai đến thăm bác cũng được mà.
– Ko. Con ở đây với mẹ cơ. – Nó bám chặt mẹ nó.
– Con mặc đồ thế này, ở bệnh viện ko tiện đâu. Các con về đi. Muộn lắm rồi. – Bà Lan bất chợt ho nhẹ một tiếng.
– Nhưng…
– Con ko nghe lời mẹ sao? Kent, con đưa chị về đi.
– Vâng. Vậy….mai con đến thăm bác.
Nghe mẹ nói vậy, nó ko cãi thêm nữa. Đành ngậm ngùi bước theo sau Kent đi về. Mặc dù trong lòng ko muốn chút nào.
…
Gió đêm thổi nhẹ, thốc vào phòng bệnh đang nồng nặc mùi thuốc. Nhật nhẹ bước đến bên giưòng bà Lan, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má bà. Nhận thấy có người, bà vội lấy ống tay áo quệt vội nước mắt, quay sang. Bà ngạc nhiên.
– Cháu vẫn chưa về sao?
– Bác…bác bị ung thư…
– Bác…- Bà sững sờ nhìn người con trai trẻ trước mặt mình.
– Thư chưa biết chuyện này phải ko ạ? – Nhật ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, khẽ hỏi.
– Bác ko muốn con bé biết. Bác sợ con bé ko chịu nổi cú sốc này. – Bà Lan thẫn thờ thở dài. Nước mắt bà chực rơi ra. Dường như….chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi….khẽ thổi cũng có thể khiến giọt nước mắt đó tràn ra.
– Nhưng…bác có nghĩ…nếu mất bác, Thư sẽ ra sao ko? – Nhật nghẹn ngào hỏi.
– Bác biết chứ, nhưng bác còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu. Bệnh của bác ko thể chữa được, con bé sẽ biết. Nhưng ko phải lúc này.
– Bác…
– Cháu đừng nói cho Thư biết. Được ko? Coi như bác cầu xin cháu. Bác chỉ còn sống được một thời gian ngắn nữa thôi. Bác ko muốn Thư phải đau khổ, phải khóc, suy sụp. Bác chỉ muốn nó cười…cười thật nhiều. Cười..sẽ tốt hơn…khóc. Phải ko cháu. – Bà Lan nói, niềm hạnh phúc lan toả trên nụ cười của người mẹ hiền.
– Cháu…
– Được ko.
Trước câu nói tựa như cầu khẩn của bà Lan. Nhật mím môi, lặng lẽ gật đầu.
…
Từng cơn gió tiếp tục thổi. Tấm rèm cửa theo làn gió bay bay trong màn đêm tĩnh lặng. Làm mái tóc người mẹ khẽ đung đưa.
…
– Còn bố của Thư đâu hả bác? Ông ấy ko đến thăm bác sao?
– Ông ấy… đang sống rất vui vẻ.
– Tại sao….- Nhật ngập ngừng.
Bà Lan khẽ xoa đầu Nhật như xoa đầu một đứa trẻ ngoan.
– Ông ấy…có cuộc sống của ông ấy, mẹ con bác có cuộc sống của riêng mình. Ko ai còn nhớ đến ai cả. Tất cả chỉ là quá khứ thôi cháu à.
– Người đó…bỏ bác…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook