Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký
-
Chương 39: Ngươi cũng để ta đào hôn một lần đi
Đệ tử Hiên Viên Thần Kiếm thật không phải hư danh, Tần Lãng ngay tức khắc đánh hai nam nhân kia hoa rơi nước chảy, ta nhìn vô cùng thích thú. Mặc dù còn mơ mơ màng màng, ta vẫn có thể cảm giác được hơi thở từ người Tần Lãng. Hắn đỡ ta dậy, cúi đầu hỏi ta: "Không sao chứ?"
Ta tính nói có nhưng vừa mở miệng ra nói đến yết hầu thì ngừng lại. Đúng lúc này, trong rừng cây chui ra một đám người nhanh chóng vây quanh chúng ta, chắc là cứu viện của hai tên kia.
Nam nhân cao to bị Tần Lãng đánh ngã giãy dụa đứng lên, thật đắc ý: "Hừ, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, các huynh đệ, lên cho ta!"
Lên đi lên đi, ta thầm hô hào, các ngươi lên hết đi. Nếu ngay cả mấy tên tiểu lâu la này mà Tần Lãng đánh không lại, Hiên Viên Thần Kiếm còn sống cũng bị ngươi làm tức chết. Âm thầm đắc ý trong chốc lát, Tần Lãng còn chưa ra tay, ta thấy hơi dao động, nhìn kỹ lại hình như Tần Lãng cũng dao động, tóm lại trời đất mọi người cùng dao động.
"Choang —— "
Hình như là tiếng vung kiếm của Tần Lãng. Ta muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần dần tiêu tan. Trước khi té xỉu ta còn nghe tiếng cười gian của nam nhân cao to: "Xú tiểu tử còn rất thương hương tiếc ngọc, Diệp Khuynh Thiên bị chúng ta hạ mê dược, ngươi còn dám chạm vào!"
"Tô Nhiễm, Tô Nhiễm..."
"Tô Nhiễm mau tỉnh..."
"Tô Nhiễm..."
Tần Lãng kêu tên ta từng đợt, thanh âm rất nhỏ nhưng ta chắc đó là giọng hắn. Ta không mở mắt ra được, trí nhớ trong đầu dừng lại tại thời khắc chúng ta bị bao vây, bị tên kia châm chọc. Nhưng sao hắn gọi ta là Tô Nhiễm?
Ta lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi xuống, trán đụng phải một vật thật cứng, đau đớn một phen.
"Ôi —— "
Ta ôm trán, từ kẽ tay hé ra thấy được khóe miệng tươi cười của Tần Lãng. Núi băng cũng biết cười, thật kỳ quái. Hắn cách mặt ta rất gần, hơi thở phun trên mặt ta. Chờ ta hiểu ra vật cứng vừa rồi đụng phải chính là trán Tần Lãng, mặt đỏ bừng.
"Nàng tỉnh rồi, không sao chứ?"
"Không sao, nhưng đầu ngươi cứng quá, đụng ta đau muốn chết." Ta oán giận.
Tần Lãng buồn cười, đưa tay giúp ta xoa xoa trán. Ta thật mất tự nhiên, thân mình hơi nhích ra sau. Tần Lãng lập tức cứng ngắc, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng.
"Sao ngươi biết ta là Tô Nhiễm?"
"Khăn che mặt của nàng đã rớt."
Ta sờ sờ lên mặt, quả nhiên không thấy đâu. Cẩn thận nghĩ lại, ta lắc đầu: "Không đúng, ngươi đã sớm biết ta là ai!"
"Đúng." Hắn không chút giấu diếm.
"Làm sao ngươi biết?"
"Tiểu vương gia nói ta biết."
Hay cho ngươi Sở Tức Vấn, bán đứng ta! Ta thầm tưởng tượng hung hăng quất Sở Tức Vấn mấy roi, lại hỏi: "Hắn nói cho ngươi làm gì, chẳng lẽ hắn không muốn giúp ngươi và Sở Tức Trữ chung đôi? A, ta đã biết, hắn với Tĩnh vương gia cùng một chiến tuyến, ta còn tưởng hắn là người tốt..."
Ta tự phát huy sức tưởng tượng trên trời dưới đất, kết quả Tần Lãng nói một câu làm toàn bộ tiêu tan.
Hắn nói: "Tiểu quận chúa là ý trung nhân của đại ca ta."
"A?" Ta hôn mê, "A? Ngươi ngươi ngươi... Đại ca ngươi?"
Tần Lãng gật đầu.
Sở Tức Trữ thích đại ca Tần Lãng? Ta híp mắt, thật cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi... Thì ra ngươi và đại ca cùng thích Sở Tức Trữ?"
Huynh đệ cùng thích một nữ nhân, đó tương đương với một vấn đề nghiêm túc, thiếu suy nghĩ một chút sẽ tổn thương hòa khí. Hiện tại ta thật tiếc hận thay Tần Lãng, hắn cũng thật không dễ dàng.
Ánh mắt Tần Lãng vô cùng bất đắc dĩ, ta cũng biết hắn thực bất đắc dĩ, ai bảo người ta là ca ca ruột của hắn, muốn đục khoét đào móng gì cũng không xuống tay được. Tần Lãng trịnh trọng nói: "Tiểu quận chúa thích đại ca của ta nhưng ta không thích tiểu quận chúa nữa, giờ ta chỉ xem nàng là muội muội."
"Ngươi hẳn phải xem nàng là tẩu tử." Ta nói thầm một câu.
Tần Lãng nghệch mặt nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Đúng, ta hẳn nên xem nàng là tẩu tử."
Sự tình càng ngày càng thái quá, Tần Lãng nói hắn không thích Sở Tức Trữ. Tôn Nhược Sắc cũng thật là, không có việc gì ăn dấm chua bậy bạ không nói, còn gán ghép loạn cả lên, nữ nhân tương tư đơn phương quả nhiên đáng sợ.
"Tô Nhiễm, ta vẫn muốn xin lỗi nàng nhưng nàng không cho ta cơ hội mở miệng. Hiện tại ta nói, kịp không?" Tần Lãng đứng lên, một tay chống vách tường.
Ngây người lâu vậy, đến bây giờ ta mới phát giác chúng ta bị nhốt trong một mật thất, bốn phía không có lấy một cái cửa sổ, ngọn nến trên vách tường phát ra ánh vàng mỏng manh. Tần Lãng vừa hay đang đứng cạnh ngọn nến, ánh sáng ấm áp hắt lên mặt hắn, thoạt nhìn không hề lạnh lẽo như xưa. Không biết vì sao ta cảm thấy nội tâm hắn kỳ thật rất cô độc.
Ta thành thật nói: "Nếu ngươi ám chỉ chuyện đào hôn, ta thật sự còn rất hận ngươi. Ngươi không phải nữ tử, ngươi không biết một nữ tử dù bị từ hôn hay bị đào hôn đều lớn chuyện. Như biểu tỷ ta đi, đừng thấy nàng bình thường mạnh miệng, tựa như trời sụp xuống cùng không sao cả nhưng ta biết nàng rất để ý. Đương nhiên ta cũng rất để ý, ngươi làm như vậy, bảo ta về sau còn làm người thế nào đây, các ca ca với bọn sư huynh còn không cười chết."
Cuối cùng, ta còn bồi thêm một câu: "Cho dù muốn đào hôn, ngươi cũng nên để ta trốn trước."
Tần Lãng chuyển đến cạnh ta, lại một câu kia: "Thực xin lỗi. Vậy nàng muốn ta làm sao mới nguôi giận?"
Ta có một ý nghĩ kỳ lạ: "Chi bằng ta trở lại kinh thành thành thân lần nữa, lần này không cho ngươi trốn, ta trốn, thế nào?"
"Được." Tần Lãng không hề nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng.
"Không phải chứ? Ta thuận miệng nói chơi, ngươi cũng đáp ứng?"
"Là ta rất ích kỷ. Ta không thích nàng, cũng không muốn vâng lời cha thành thân với nàng. Nhưng ta rất áy náy, chỉ cần nàng có thể hết giận, muốn làm sao thì tùy."
Tần Lãng sảng khoái như vậy khiến ta có vẻ rất nhỏ mọn, khiến ta rất ngượng ngùng. Nghĩ cho cùng, hắn trước giờ vẫn rất khách khí với ta, thì ra là vì áy náy, hành vi khó hiểu hiện tại xem ra đều vì chuyện đó. Ta còn vụng trộm đoán hắn có ý gì với ta nữa, thật là tự mình đa tình, dọa chết người.
Sau khi tỉnh lại, vốn đang như ở tù không ai đến thăm, chúng ta lại không ra được, không có gì làm, quả thực là một tra tấn đối với người như ta đây. Ta nhàm chán, lấy đồ để trên tay ngắm nghía. Ta và Lương Gia đều có một khăn tay rất trân quý, mặt trên chúng ta tự tay thêu hoa. Lúc trước, mẫu thân bắt chúng ta học nữ công, ta thêu suốt một tháng, không đếm được số lần đâm kim vào tay mới thêu xong. Nói thật, hoa đào tuy rất khó xem nhưng dù sao cũng tự tay thêu, ta vẫn mang bên người. Của Lương Gia càng khó xem hơn, nếu nàng không nói nàng thêu con bướm, ta còn tưởng đó là ong mật nữa.
Tần Lãng cũng nhàm chán, hắn là một đại nam nhân, lại không có khăn tay chơi đùa, kiếm cũng bị nhóm người vây bắt ta lấy đi, chỉ có thể đứng đó giả làm tượng đá. Theo nét mặt của hắn, hắn cũng nóng lòng muốn ra khỏi đây. Ta đang cân nhắc xem có chuyện gì sinh động để thay đổi không khí hay không thì Tần Lãng đi tới, ngồi xuống cạnh ta.
"Nói một chút chuyện của ta cho nàng nghe." Tần Lãng giống như kể chuyện, bắt đầu mở máy, "Ta không phải cố ý làm khó nàng, ta cũng có chuyện khó xử riêng. Tô Nhiễm nàng biết không, kỳ thật ta rất hâm mộ nàng."
"Hâm mộ ta?"
"Đúng vậy, hâm mộ sự vô tư không lo nghĩ của nàng. Ta lớn lên dưới bóng đại ca Tần Đào, đại ca từ nhỏ trí tuệ hơn người, văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, mười lăm tuổi có thể theo cha ra chiến trường, lập chiến công... Đó đều là ước mơ tha thiết của ta nhưng không cách nào chạm đến. Ngươi tuy mơ hồ nhưng lại nói đúng một điểm, trước kia xác thực ta từng thích tiểu quận chúa. Nhưng trong mắt nàng chỉ có đại ca, cũng khó trách, đại ca đều hơn hẳn ta, nếu ta là tiểu quận chúa, ta cũng chọn đại ca."
Nghe đến đó, ta phải đưa ra một kết luận, thì ra Tần Lãng trước đây cũng là một đứa nhỏ tâm lý âm u.
Hắn không thấy ta phân tâm, tiếp tục nói: "Vì chứng minh ta không kém hơn đại ca, rốt cục ta quyết định rời nhà trốn đi, lưu lạc giang hồ. Xem như ta tốt số, cơ duyên xảo hợp gặp sư phụ. Hắn dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người... Nếu không có sư phụ, ta cũng không biết giờ mình sẽ ra sao. Chờ ta học xong trở về, đại ca đã ra biên cương, mẫu thân nói cho ta biết, đại ca nháo loạn với cha vì cha phản đối hắn với tiểu quận chúa. Cha hy vọng đại ca cưới đại tiểu thư của Tôn thượng thư."
"Tôn Nhược Sắc?" Ta sợ hãi kêu lên.
Lộn xộn, quá lộn xộn, Tần tướng quân thật sự là lão hồ đồ, gán ghép lung tung. Ta đếm trên đầu ngón tay tính: Tôn Nhược Sắc thích Tần Lãng, Tần Lãng thích Sở Tức Trữ (ít nhất đã từng thích), Sở Tức Trữ thích Tần Đào. Sau đó Tần tướng quân lại muốn Tần Đào thành thân với Tôn Nhược Sắc... Thần a, không khó tưởng tượng, bốn người bọn họ không nội chiến mới là lạ! May mắn ta không dính vào.
"Sau đó sao ngươi không thích Sở Tức Trữ nữa?"
"Không biết, chắc thời gian qua lâu sẽ phai nhạt. Từ nhỏ, đại ca chính là thần tượng trong lòng ta, ta kính trọng huynh ấy, cũng muốn giúp huynh ấy. Cha bắt ta thành thân, tuy lúc đó ta không biết nàng nhưng ta vì phản đối việc ước định hôn nhân, tự nhiên cũng bài xích nàng."
Thì ra là như vậy, hắn bất bình vì đại ca nên hơn thua với cha hắn, vô duyên vô cớ xem ta thành đối tượng phát tiết. Nhớ tới câu "Từ bỏ ý định với ta" kia của hắn, ta lập tức nổi giận, hiện tại cũng không ngoại lệ.
"Ta vốn tưởng nàng giống các thiên kim đại tiểu thư khác, bị ta cự tuyệt sẽ nháo loạn khiến Tô tướng gia từ hôn, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Đợi mấy ngày nhưng không có động tĩnh gì, vẫn gió êm sóng lặng như cũ. Sau đó gặp lại nàng lúc dạo hồ, đến khi nàng giận dỗi nhảy xuống hồ, ta mới phát giác, nàng kỳ thật rất quật cường. Nếu ta tùy tiện từ hôn, dù nàng muốn gả cho ta hay không cũng đã xúc phạm tới nàng."
"Cuối cùng, không phải ngươi đã thoát thân rồi sao?" Ta mân mê miệng, "Ta thật sự bị ngươi hại thảm."
Tần Lãng cười khổ: "Ngày thành thân đó, ta do dự rất lâu, tột cùng không biết nên đi hay không. Vừa hay đại ca gởi thư, nhờ ta chuyển giùm cho tiểu quận chúa. Chuyện đó giúp ta kiếm cớ rời đi, hôm đó ta lên đường đến Dương Châu. Nửa đường nghe nói tiểu quận chúa tới Lạc Dương, ta lại quay ngược về, không ngờ gặp nàng. Ha ha, như vậy cũng tốt, nên nói ta cũng đã nói, cuối cùng ta cũng bớt áy náy trong lòng. Nếu nàng không chịu tha thứ, ta cũng không thể nói gì hơn."
Nghe hắn nói nhiều như vậy, ta dường như không chán ghét hắn như trước nữa. Ta cũng không biết nên nói gì. Muốn nói không tha thứ lại ngại mở miệng; nói tha thứ hắn lại rất giả dối. Cơn giận nghẹn trong lòng sao có thể dễ dàng tiêu tan, tốt xấu gì hắn cũng đã hại ta mất mặt.
"Sao nàng không nói gì?" Tần Lãng hỏi ta.
Ta không biết có gì để nói, mở miệng chính là một câu: "Không ngờ ngươi lạnh như băng nhưng cũng nói nhiều như vậy."
Tần Lãng chấn động, quay đầu nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, hai người đều nhịn không được bật cười. Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ta tính nói có nhưng vừa mở miệng ra nói đến yết hầu thì ngừng lại. Đúng lúc này, trong rừng cây chui ra một đám người nhanh chóng vây quanh chúng ta, chắc là cứu viện của hai tên kia.
Nam nhân cao to bị Tần Lãng đánh ngã giãy dụa đứng lên, thật đắc ý: "Hừ, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, các huynh đệ, lên cho ta!"
Lên đi lên đi, ta thầm hô hào, các ngươi lên hết đi. Nếu ngay cả mấy tên tiểu lâu la này mà Tần Lãng đánh không lại, Hiên Viên Thần Kiếm còn sống cũng bị ngươi làm tức chết. Âm thầm đắc ý trong chốc lát, Tần Lãng còn chưa ra tay, ta thấy hơi dao động, nhìn kỹ lại hình như Tần Lãng cũng dao động, tóm lại trời đất mọi người cùng dao động.
"Choang —— "
Hình như là tiếng vung kiếm của Tần Lãng. Ta muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần dần tiêu tan. Trước khi té xỉu ta còn nghe tiếng cười gian của nam nhân cao to: "Xú tiểu tử còn rất thương hương tiếc ngọc, Diệp Khuynh Thiên bị chúng ta hạ mê dược, ngươi còn dám chạm vào!"
"Tô Nhiễm, Tô Nhiễm..."
"Tô Nhiễm mau tỉnh..."
"Tô Nhiễm..."
Tần Lãng kêu tên ta từng đợt, thanh âm rất nhỏ nhưng ta chắc đó là giọng hắn. Ta không mở mắt ra được, trí nhớ trong đầu dừng lại tại thời khắc chúng ta bị bao vây, bị tên kia châm chọc. Nhưng sao hắn gọi ta là Tô Nhiễm?
Ta lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi xuống, trán đụng phải một vật thật cứng, đau đớn một phen.
"Ôi —— "
Ta ôm trán, từ kẽ tay hé ra thấy được khóe miệng tươi cười của Tần Lãng. Núi băng cũng biết cười, thật kỳ quái. Hắn cách mặt ta rất gần, hơi thở phun trên mặt ta. Chờ ta hiểu ra vật cứng vừa rồi đụng phải chính là trán Tần Lãng, mặt đỏ bừng.
"Nàng tỉnh rồi, không sao chứ?"
"Không sao, nhưng đầu ngươi cứng quá, đụng ta đau muốn chết." Ta oán giận.
Tần Lãng buồn cười, đưa tay giúp ta xoa xoa trán. Ta thật mất tự nhiên, thân mình hơi nhích ra sau. Tần Lãng lập tức cứng ngắc, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng.
"Sao ngươi biết ta là Tô Nhiễm?"
"Khăn che mặt của nàng đã rớt."
Ta sờ sờ lên mặt, quả nhiên không thấy đâu. Cẩn thận nghĩ lại, ta lắc đầu: "Không đúng, ngươi đã sớm biết ta là ai!"
"Đúng." Hắn không chút giấu diếm.
"Làm sao ngươi biết?"
"Tiểu vương gia nói ta biết."
Hay cho ngươi Sở Tức Vấn, bán đứng ta! Ta thầm tưởng tượng hung hăng quất Sở Tức Vấn mấy roi, lại hỏi: "Hắn nói cho ngươi làm gì, chẳng lẽ hắn không muốn giúp ngươi và Sở Tức Trữ chung đôi? A, ta đã biết, hắn với Tĩnh vương gia cùng một chiến tuyến, ta còn tưởng hắn là người tốt..."
Ta tự phát huy sức tưởng tượng trên trời dưới đất, kết quả Tần Lãng nói một câu làm toàn bộ tiêu tan.
Hắn nói: "Tiểu quận chúa là ý trung nhân của đại ca ta."
"A?" Ta hôn mê, "A? Ngươi ngươi ngươi... Đại ca ngươi?"
Tần Lãng gật đầu.
Sở Tức Trữ thích đại ca Tần Lãng? Ta híp mắt, thật cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi... Thì ra ngươi và đại ca cùng thích Sở Tức Trữ?"
Huynh đệ cùng thích một nữ nhân, đó tương đương với một vấn đề nghiêm túc, thiếu suy nghĩ một chút sẽ tổn thương hòa khí. Hiện tại ta thật tiếc hận thay Tần Lãng, hắn cũng thật không dễ dàng.
Ánh mắt Tần Lãng vô cùng bất đắc dĩ, ta cũng biết hắn thực bất đắc dĩ, ai bảo người ta là ca ca ruột của hắn, muốn đục khoét đào móng gì cũng không xuống tay được. Tần Lãng trịnh trọng nói: "Tiểu quận chúa thích đại ca của ta nhưng ta không thích tiểu quận chúa nữa, giờ ta chỉ xem nàng là muội muội."
"Ngươi hẳn phải xem nàng là tẩu tử." Ta nói thầm một câu.
Tần Lãng nghệch mặt nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Đúng, ta hẳn nên xem nàng là tẩu tử."
Sự tình càng ngày càng thái quá, Tần Lãng nói hắn không thích Sở Tức Trữ. Tôn Nhược Sắc cũng thật là, không có việc gì ăn dấm chua bậy bạ không nói, còn gán ghép loạn cả lên, nữ nhân tương tư đơn phương quả nhiên đáng sợ.
"Tô Nhiễm, ta vẫn muốn xin lỗi nàng nhưng nàng không cho ta cơ hội mở miệng. Hiện tại ta nói, kịp không?" Tần Lãng đứng lên, một tay chống vách tường.
Ngây người lâu vậy, đến bây giờ ta mới phát giác chúng ta bị nhốt trong một mật thất, bốn phía không có lấy một cái cửa sổ, ngọn nến trên vách tường phát ra ánh vàng mỏng manh. Tần Lãng vừa hay đang đứng cạnh ngọn nến, ánh sáng ấm áp hắt lên mặt hắn, thoạt nhìn không hề lạnh lẽo như xưa. Không biết vì sao ta cảm thấy nội tâm hắn kỳ thật rất cô độc.
Ta thành thật nói: "Nếu ngươi ám chỉ chuyện đào hôn, ta thật sự còn rất hận ngươi. Ngươi không phải nữ tử, ngươi không biết một nữ tử dù bị từ hôn hay bị đào hôn đều lớn chuyện. Như biểu tỷ ta đi, đừng thấy nàng bình thường mạnh miệng, tựa như trời sụp xuống cùng không sao cả nhưng ta biết nàng rất để ý. Đương nhiên ta cũng rất để ý, ngươi làm như vậy, bảo ta về sau còn làm người thế nào đây, các ca ca với bọn sư huynh còn không cười chết."
Cuối cùng, ta còn bồi thêm một câu: "Cho dù muốn đào hôn, ngươi cũng nên để ta trốn trước."
Tần Lãng chuyển đến cạnh ta, lại một câu kia: "Thực xin lỗi. Vậy nàng muốn ta làm sao mới nguôi giận?"
Ta có một ý nghĩ kỳ lạ: "Chi bằng ta trở lại kinh thành thành thân lần nữa, lần này không cho ngươi trốn, ta trốn, thế nào?"
"Được." Tần Lãng không hề nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng.
"Không phải chứ? Ta thuận miệng nói chơi, ngươi cũng đáp ứng?"
"Là ta rất ích kỷ. Ta không thích nàng, cũng không muốn vâng lời cha thành thân với nàng. Nhưng ta rất áy náy, chỉ cần nàng có thể hết giận, muốn làm sao thì tùy."
Tần Lãng sảng khoái như vậy khiến ta có vẻ rất nhỏ mọn, khiến ta rất ngượng ngùng. Nghĩ cho cùng, hắn trước giờ vẫn rất khách khí với ta, thì ra là vì áy náy, hành vi khó hiểu hiện tại xem ra đều vì chuyện đó. Ta còn vụng trộm đoán hắn có ý gì với ta nữa, thật là tự mình đa tình, dọa chết người.
Sau khi tỉnh lại, vốn đang như ở tù không ai đến thăm, chúng ta lại không ra được, không có gì làm, quả thực là một tra tấn đối với người như ta đây. Ta nhàm chán, lấy đồ để trên tay ngắm nghía. Ta và Lương Gia đều có một khăn tay rất trân quý, mặt trên chúng ta tự tay thêu hoa. Lúc trước, mẫu thân bắt chúng ta học nữ công, ta thêu suốt một tháng, không đếm được số lần đâm kim vào tay mới thêu xong. Nói thật, hoa đào tuy rất khó xem nhưng dù sao cũng tự tay thêu, ta vẫn mang bên người. Của Lương Gia càng khó xem hơn, nếu nàng không nói nàng thêu con bướm, ta còn tưởng đó là ong mật nữa.
Tần Lãng cũng nhàm chán, hắn là một đại nam nhân, lại không có khăn tay chơi đùa, kiếm cũng bị nhóm người vây bắt ta lấy đi, chỉ có thể đứng đó giả làm tượng đá. Theo nét mặt của hắn, hắn cũng nóng lòng muốn ra khỏi đây. Ta đang cân nhắc xem có chuyện gì sinh động để thay đổi không khí hay không thì Tần Lãng đi tới, ngồi xuống cạnh ta.
"Nói một chút chuyện của ta cho nàng nghe." Tần Lãng giống như kể chuyện, bắt đầu mở máy, "Ta không phải cố ý làm khó nàng, ta cũng có chuyện khó xử riêng. Tô Nhiễm nàng biết không, kỳ thật ta rất hâm mộ nàng."
"Hâm mộ ta?"
"Đúng vậy, hâm mộ sự vô tư không lo nghĩ của nàng. Ta lớn lên dưới bóng đại ca Tần Đào, đại ca từ nhỏ trí tuệ hơn người, văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, mười lăm tuổi có thể theo cha ra chiến trường, lập chiến công... Đó đều là ước mơ tha thiết của ta nhưng không cách nào chạm đến. Ngươi tuy mơ hồ nhưng lại nói đúng một điểm, trước kia xác thực ta từng thích tiểu quận chúa. Nhưng trong mắt nàng chỉ có đại ca, cũng khó trách, đại ca đều hơn hẳn ta, nếu ta là tiểu quận chúa, ta cũng chọn đại ca."
Nghe đến đó, ta phải đưa ra một kết luận, thì ra Tần Lãng trước đây cũng là một đứa nhỏ tâm lý âm u.
Hắn không thấy ta phân tâm, tiếp tục nói: "Vì chứng minh ta không kém hơn đại ca, rốt cục ta quyết định rời nhà trốn đi, lưu lạc giang hồ. Xem như ta tốt số, cơ duyên xảo hợp gặp sư phụ. Hắn dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người... Nếu không có sư phụ, ta cũng không biết giờ mình sẽ ra sao. Chờ ta học xong trở về, đại ca đã ra biên cương, mẫu thân nói cho ta biết, đại ca nháo loạn với cha vì cha phản đối hắn với tiểu quận chúa. Cha hy vọng đại ca cưới đại tiểu thư của Tôn thượng thư."
"Tôn Nhược Sắc?" Ta sợ hãi kêu lên.
Lộn xộn, quá lộn xộn, Tần tướng quân thật sự là lão hồ đồ, gán ghép lung tung. Ta đếm trên đầu ngón tay tính: Tôn Nhược Sắc thích Tần Lãng, Tần Lãng thích Sở Tức Trữ (ít nhất đã từng thích), Sở Tức Trữ thích Tần Đào. Sau đó Tần tướng quân lại muốn Tần Đào thành thân với Tôn Nhược Sắc... Thần a, không khó tưởng tượng, bốn người bọn họ không nội chiến mới là lạ! May mắn ta không dính vào.
"Sau đó sao ngươi không thích Sở Tức Trữ nữa?"
"Không biết, chắc thời gian qua lâu sẽ phai nhạt. Từ nhỏ, đại ca chính là thần tượng trong lòng ta, ta kính trọng huynh ấy, cũng muốn giúp huynh ấy. Cha bắt ta thành thân, tuy lúc đó ta không biết nàng nhưng ta vì phản đối việc ước định hôn nhân, tự nhiên cũng bài xích nàng."
Thì ra là như vậy, hắn bất bình vì đại ca nên hơn thua với cha hắn, vô duyên vô cớ xem ta thành đối tượng phát tiết. Nhớ tới câu "Từ bỏ ý định với ta" kia của hắn, ta lập tức nổi giận, hiện tại cũng không ngoại lệ.
"Ta vốn tưởng nàng giống các thiên kim đại tiểu thư khác, bị ta cự tuyệt sẽ nháo loạn khiến Tô tướng gia từ hôn, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Đợi mấy ngày nhưng không có động tĩnh gì, vẫn gió êm sóng lặng như cũ. Sau đó gặp lại nàng lúc dạo hồ, đến khi nàng giận dỗi nhảy xuống hồ, ta mới phát giác, nàng kỳ thật rất quật cường. Nếu ta tùy tiện từ hôn, dù nàng muốn gả cho ta hay không cũng đã xúc phạm tới nàng."
"Cuối cùng, không phải ngươi đã thoát thân rồi sao?" Ta mân mê miệng, "Ta thật sự bị ngươi hại thảm."
Tần Lãng cười khổ: "Ngày thành thân đó, ta do dự rất lâu, tột cùng không biết nên đi hay không. Vừa hay đại ca gởi thư, nhờ ta chuyển giùm cho tiểu quận chúa. Chuyện đó giúp ta kiếm cớ rời đi, hôm đó ta lên đường đến Dương Châu. Nửa đường nghe nói tiểu quận chúa tới Lạc Dương, ta lại quay ngược về, không ngờ gặp nàng. Ha ha, như vậy cũng tốt, nên nói ta cũng đã nói, cuối cùng ta cũng bớt áy náy trong lòng. Nếu nàng không chịu tha thứ, ta cũng không thể nói gì hơn."
Nghe hắn nói nhiều như vậy, ta dường như không chán ghét hắn như trước nữa. Ta cũng không biết nên nói gì. Muốn nói không tha thứ lại ngại mở miệng; nói tha thứ hắn lại rất giả dối. Cơn giận nghẹn trong lòng sao có thể dễ dàng tiêu tan, tốt xấu gì hắn cũng đã hại ta mất mặt.
"Sao nàng không nói gì?" Tần Lãng hỏi ta.
Ta không biết có gì để nói, mở miệng chính là một câu: "Không ngờ ngươi lạnh như băng nhưng cũng nói nhiều như vậy."
Tần Lãng chấn động, quay đầu nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, hai người đều nhịn không được bật cười. Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook