Tớ Là Nữ Phụ Sao!?
-
Chương 10: Chúng ta cùng chuyển nhà nhé!
Cô đang ở đâu đây? Cô đang ở đâu ý nhỉ? Cô bị lạc rồi…á a…vui quá! Vâng ạ, cô nhớ nữ chính rõ ràng đi hướng này mà nhỉ? Sao một hồi chả thấy đâu ta?
Vâng, sau một hồi tìm kiếm nữ chính, cô đã chính thức bị lạc, và trên đường hai hàng cây xanh, một cô gái mang đồng phục xinh xắn đang bị lạc.
“Minh Hương, đây là đâu vậy?”
“Tôi không biết, lần đầu tiên tôi thấy nơi như thế này đó!” – từ vòng cổ của cô gái, một âm thanh lười biếng phát ra mà chỉ có cô ấy nghe được.
“Đây là trường của cô mà, giờ tính sao đây?”
“Cô tự lo đi, chân là cô tự đi, tôi không liên can. Tự mò đường mà về đi!” – âm thanh đó lần nữa vang lên.
“Ê! Đừng đi mà! Giờ về bằng cách nào đây?”
Đang lung túng, cô gái vừa đi vừa nghĩ, một vườn hoa đầy màu sắc hiện lên trước mắt cô. Cô như bị hút hồn bởi những bông hoa, những ánh sáng, những chú bươm bướm vờn quanh. Một khung cảnh tuyệt đẹp nên thơ…
Giá như…
………………………………………………………………………………………………..
Haiz~ thở dài một hơi cô vui vẻ quăng cái cặp của mình lên giường, thả cơ thể trong nước cô vân vê chiếc vòng cổ của mình.
“Vui quá đi! Cô ra đây chơi đi!” – cô cười tươi, vừa nghịch nước vừa nói.
“Cô trả cơ thể cho tôi sẽ vui hơn đó!” – vâng một bóng người từ vòng cổ hiện ra, nhảy vào trong nước, lạnh lùng nói.
“No no no, cô nói như thế là sai rồi nha, lâu lâu mới đi chơi mà chả lẽ trả cho cô sớm thế.” – cô nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ người đối diện đã nói sai.
“Hứ!” – cô ấy chính vị nữ phụ chân chính khinh thường không thèm nói.
“Mà công nhận, cơ thể cô cũng sexy ấy chứ! Sờ sướng tay ghê ha!”
Cô vừa nói vừa sờ cái gì đó mềm mềm, Huyền Minh Hương mặt đỏ tía tai ôm ngực la thật lớn:
“A!!!! CÔ ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!”
Cô ôm bụng cười thật lớn, cô ấy mặt đỏ như trái cà chua, tức giận chui vô dây chuyền. Chọc sợi dây chuyền, cô vui vẻ nói:
“Được rồi, không đùa cô nữa. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát.”
“…” – Minh Hương không trả lời. Cô lau nước mắt vì cười nhiều, đúng là dễ giận thật, Dễ thương thật chứ bộ! Đùa cô ấy cũng vui chán.
“Được rồi! Xin lỗi cô nha. Tôi muốn chuyển nhà ra ngoài được chứ?” - cô nhịn cười nói.
“Tại sao?” – im lặng một hồi, Minh Hương mở miệng nghiêm túc hỏi. Cô bật cười ra tiếng là ai đó tức giận.
“Sorry, được rồi nghiêm túc nè.” – cô chuyển sang bộ dáng nghiêm túc, nói: “Do tôi hay nói chuyện với cô, mà chẳng ai thấy cô, vì vậy nếu trong lúc tôi cần nói chuyện với cô thì người khác nhìn vào sẽ nói tôi tự kỉ, mà quá đáng hơn…là…là như hồi sáng có người đã nói… tôi điên a. Ahuhu~”
Cô giả bộ chấm nước mắt, giống như đã gặp chuyện đau đớn nào đó. Qúa giả tạo – đó là suy nghĩ của Huyền Minh Hương lúc này. Mà công nhận lí luận của cô bé này đúng thật, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của cô trong lòng mọi người mặc dù bây giờ cũng chả tốt lành gì…nhưng…thấy sao sao ấy? Sao tự dưng con nhỏ này lại lo cho danh tiếng mình cơ chứ? Thấy sai sai sao ấy? Mà sai chỗ nào nhỉ? Kì lạ thật…
“Cô sẽ không có âm mưu gì khác chứ?’ – Huyền Minh Hương nghi ngờ hỏi. Cô thấy vậy vỗ ngực đáp:
“Cô tin tôi đi! Tôi mà mang âm mưu gì sao? Mà chỉ chuyển nhà thôi mà, có gì lớn đâu? Không phải cha cô có cả mấy chục căn nhà ngoài kia sao? Tôi chỉ xin một căn cho mấy…”
“Thật sự có thể tin cô sao?” – nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhưng Huyền Minh Hương lại chả cảm thấy sai chỗ nào…
“Tin tôi đi! Được rồi! Nhiệm vụ tiếp theo, đi xin nhà bắt đấu!” – bật ra khỏi bồn tắm. Cô hào hứng nói.
……………………………………………………………………………………………….
Sau khi tắm xong, cô vui vẻ chạy xuống nhà ăn tối. Và bữa tối hôm nay không có sự góp mặt của nam chính đại nhân cùng nữ chính. 100% là họ đi chơi với nhau rồi. Nhưng không sao hết, hì hì, bữa ăn vẫn rất phong phú và vui vẻ. Và điều vui nhất là mục đích của cô hoàn thành.
Với lí do muốn ra ngoài tự lập giống nữ chính, và không muốn làm phiền thời gian riêng tư của cha mẹ cô đã thuyết phục thành công cha, mẹ vị nữ phụ này cho ra ngoài ở. Lúc đầu họ cũng chả đồng ý đâu, nhờ cái lí do “không muốn làm phiền thời gian riêng tư của họ” cô mới được đó. Cô thông minh đúng không?
Và ngôi nhà cô được cung cấp cho là một căn nhà ở ngoại ô mai là có thể đến ở, nhưng lúc đầu, họ cũng e ngại không muốn cô ở đây, nhưng vì lí do không biết ngoại ô là cái gì? Cô đã xin họ ở đó. Nghe người ta nói ở ngoại ô tốt hơn thành phố nhưng chưa bao giờ sống ở ngoại ô nên cô xin vậy.
Nhưng chưa kịp vui thì một tin buồn đã đến với cô… chỗ đó cách trường cô cũng không xa… chỉ quá xa thôi. Ngồi xe đạp, đạp lòi họng thì mất 3 tiếng, đi xe hơi với vận tốc trên 40 thì tầm 1 tiếng. Đó cũng đâu xa lắm đâu...
………………………………………………………………………………………………….
Sau khi ăn tối xong, cô lết người lên phòng và ngồi ngay vào bàn học. Ngoan không nà?
“Cô không học bài viết cái gì vậy?” – nữ phụ Huyền Minh Hương vừa cầm cuốn sách vừa nhìn cô thắc mắc hỏi.
“Mình cô học được rồi, tôi học cũng chả vô cái chi đâu. Mai là được chuyển tới nhà mới tôi phải chuẩn bị kĩ lưỡng mới được.” – cô vừa trả lời vừa nháy mắt với nữ phụ, làm ai đó nổi da gà. Sau khi da gà rụng hết, cô ấy khó khăn nói:
“Cô thật sự không hối hận sao? Vì danh tiếng của tôi mà cô chấp nhận ở cái nhà xa trường như vậy?”
Đúng a! Nghe tới cái nhà ở vùng đó là cô hết nói nổi rồi, ở đó quá xa, phải dậy sớm đi học đó, mà cũng ít người sống. Sao cô gái này lại dễ chấp thuận vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì mình cô gái này hi sinh nhiều vậy sao? Thật khó tin…cô ấy quả thật là…
“Giờ tôi hối hận có kịp không?”
Cô quay qua nước mắt ròng ròng trả lời, đập tan luôn suy nghĩ của Huyền Minh Hương, chữ người tốt chưa kịp hình thành thì chữ khác đã hiện lên…
“Nhưng mà thôi kệ, có nhà ở là được. Với lại sống thế mới sướng, ở đó mới có thể mua sắm thỏa thích không dè chừng a, tự do làm việc mình thích, cũng không nhất thiết phải đi học bởi vì đâu ai quản. Lâu lâu lại có thể làm việc xấu mà không ai biết. Nghĩ thôi là sướng rồi! Ahahaha!”
‘Người xấu’ cô ta là người xấu, bỉ ổi. Cô ta muốn chuyển ra ngoài ở vì muốn chơi tiêu xài tiền của gia đình cô thỏa thích đúng không? Qúa bỉ ổi…
“Thôi được rồi, cô kí vào đây đi!”
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt Minh Hương. Và trên tờ giấy hiên lên chữ rõ to: “Đơn xin phép nghỉ học”.
Cầm cây bút, chỉ vào người làm đơn. Cô vừa nói vừa đưa tờ đơn cùng cây bút đưa cho nữ phụ Minh Hương. Mai chuyển nhà mà đi học à? Miễn đi nha.
“Cô kí vào chỗ người làm đơn này đi. Mai chúng ta nghỉ đến xem nhà mới.”
“Mà...” – Huyền Minh Hương có cảm giác một đàn quạ đang bay qua đầu cô…
“Đừng lo! Tôi chỉ xin phép nghỉ 3 ngày thôi mà. Lí do cũng rất chính đáng nha.” – cô cười tươi, vỗ ngực đáp.
“Mà…” – cô ta thiếu não à? Đó là suy nghĩ của Huyền Minh Hương khi đàn quạn bay đi hết.
“Lo cái gì kí đi, tôi cầm mỏi tay lắm rồi a.” – tiếp tục đưa cây bút đến trước mặt Huyền Minh Hương cô nói.
“CÔ BỊ ĐIÊN HAY SAO BẮT MỘT LINH HỒN KÍ ĐƠN??????”
Nhớ kĩ nha, cô đang ở trạng thái linh hồn thân không có, kí bằng niềm tin à? Cô ta thiếu não quá mà. Viết đơn xong bắt cô kí. Cô đang là linh hồn, dạng linh hồn đó.
“Ừ nhỉ? Sao tôi lại quên ta?” – cô như nhớ ra thứ gì, đập tay nói.
Cô ta không phải người ở đây. Ai trả đĩa bay cho cô ta đi! – Trích đoạn suy nghĩ của vị nữ phụ sau khi nghe cô ấy nói.
“Nhưng mà cô không kí được vậy đơn này chẳng lẽ tôi kí?” – cô đặt đơn xuống bàn, thắc mắc hỏi.
“Chứ còn ai?” – Tôi kí không được thì cô kí đi chứ. Ngu vừa thôi.
“Nhưng…giả mạo chữ kí của người khác là phạm pháp a!” – cô sợ hãi nói. Giả mạo chữ kí của người khác là vi phạm pháp luật đó…
“Cô lo cái quái gì chứ. Kí đại đi. Chỉ xin phép nghỉ học thôi chứ làm gì mà kinh thế. Khỏi xin họ cũng có làm gì được cô đâu.”
Không thể theo kịp suy nghĩ của cô gái này. Cô ta bị chạm mạch hay sao ý? Bây giờ cô ta đang chiếm thân thể cô, họ có phát hiện thì kí lại như vậy có sao đâu? Aiz~ Ý? Sao mình lại bị cuốn theo cô ta rồi…
“Vậy tôi kí nhé! Cô không được kiện tôi đâu đó!” – cô rụt rè nói nhìn xung quanh như mình đang làm việc gì đó xấu.
“Ừ! Không kiện đâu.” – chân chính Huyền Minh Hương thở dài đáp.
Cô đặt bút kí. Kí xong. Nhìn lại Huyền Minh Hương cô hỏi: “Cô không được kiện tôi đâu đó!”
“Vậy cô muốn tôi kiện cô hay sao?” – cô ta muốn mình kiện cô ta hay so mà cứ hỏi miết vậy?
“Tôi thách một linh hồn như cô mà kiện được tôi đó!” – cô nhìn Huyền Minh Hương thách thức nói.
“…”
Ôi vui quá! Cô ta trở về như cũ rồi. Có não lại rồi…
………………………………………………………………………………………….
Chào các bạn! Thi tốt chứ?
Tớ lại tiếp tục viết tiếp đây! Tớ sẽ viết liên tiếp 3 ngày để bù vì lâu chưa ra, mai sẽ có chap mới. Nhớ đón xem nhé!
Cảm ơn các bạn đã đọc! Nhớ comment lại cho tớ nha! Tớ buồn lắm đó! Đừng ra đi vội vã quá!
Vâng, sau một hồi tìm kiếm nữ chính, cô đã chính thức bị lạc, và trên đường hai hàng cây xanh, một cô gái mang đồng phục xinh xắn đang bị lạc.
“Minh Hương, đây là đâu vậy?”
“Tôi không biết, lần đầu tiên tôi thấy nơi như thế này đó!” – từ vòng cổ của cô gái, một âm thanh lười biếng phát ra mà chỉ có cô ấy nghe được.
“Đây là trường của cô mà, giờ tính sao đây?”
“Cô tự lo đi, chân là cô tự đi, tôi không liên can. Tự mò đường mà về đi!” – âm thanh đó lần nữa vang lên.
“Ê! Đừng đi mà! Giờ về bằng cách nào đây?”
Đang lung túng, cô gái vừa đi vừa nghĩ, một vườn hoa đầy màu sắc hiện lên trước mắt cô. Cô như bị hút hồn bởi những bông hoa, những ánh sáng, những chú bươm bướm vờn quanh. Một khung cảnh tuyệt đẹp nên thơ…
Giá như…
………………………………………………………………………………………………..
Haiz~ thở dài một hơi cô vui vẻ quăng cái cặp của mình lên giường, thả cơ thể trong nước cô vân vê chiếc vòng cổ của mình.
“Vui quá đi! Cô ra đây chơi đi!” – cô cười tươi, vừa nghịch nước vừa nói.
“Cô trả cơ thể cho tôi sẽ vui hơn đó!” – vâng một bóng người từ vòng cổ hiện ra, nhảy vào trong nước, lạnh lùng nói.
“No no no, cô nói như thế là sai rồi nha, lâu lâu mới đi chơi mà chả lẽ trả cho cô sớm thế.” – cô nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ người đối diện đã nói sai.
“Hứ!” – cô ấy chính vị nữ phụ chân chính khinh thường không thèm nói.
“Mà công nhận, cơ thể cô cũng sexy ấy chứ! Sờ sướng tay ghê ha!”
Cô vừa nói vừa sờ cái gì đó mềm mềm, Huyền Minh Hương mặt đỏ tía tai ôm ngực la thật lớn:
“A!!!! CÔ ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!”
Cô ôm bụng cười thật lớn, cô ấy mặt đỏ như trái cà chua, tức giận chui vô dây chuyền. Chọc sợi dây chuyền, cô vui vẻ nói:
“Được rồi, không đùa cô nữa. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát.”
“…” – Minh Hương không trả lời. Cô lau nước mắt vì cười nhiều, đúng là dễ giận thật, Dễ thương thật chứ bộ! Đùa cô ấy cũng vui chán.
“Được rồi! Xin lỗi cô nha. Tôi muốn chuyển nhà ra ngoài được chứ?” - cô nhịn cười nói.
“Tại sao?” – im lặng một hồi, Minh Hương mở miệng nghiêm túc hỏi. Cô bật cười ra tiếng là ai đó tức giận.
“Sorry, được rồi nghiêm túc nè.” – cô chuyển sang bộ dáng nghiêm túc, nói: “Do tôi hay nói chuyện với cô, mà chẳng ai thấy cô, vì vậy nếu trong lúc tôi cần nói chuyện với cô thì người khác nhìn vào sẽ nói tôi tự kỉ, mà quá đáng hơn…là…là như hồi sáng có người đã nói… tôi điên a. Ahuhu~”
Cô giả bộ chấm nước mắt, giống như đã gặp chuyện đau đớn nào đó. Qúa giả tạo – đó là suy nghĩ của Huyền Minh Hương lúc này. Mà công nhận lí luận của cô bé này đúng thật, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của cô trong lòng mọi người mặc dù bây giờ cũng chả tốt lành gì…nhưng…thấy sao sao ấy? Sao tự dưng con nhỏ này lại lo cho danh tiếng mình cơ chứ? Thấy sai sai sao ấy? Mà sai chỗ nào nhỉ? Kì lạ thật…
“Cô sẽ không có âm mưu gì khác chứ?’ – Huyền Minh Hương nghi ngờ hỏi. Cô thấy vậy vỗ ngực đáp:
“Cô tin tôi đi! Tôi mà mang âm mưu gì sao? Mà chỉ chuyển nhà thôi mà, có gì lớn đâu? Không phải cha cô có cả mấy chục căn nhà ngoài kia sao? Tôi chỉ xin một căn cho mấy…”
“Thật sự có thể tin cô sao?” – nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhưng Huyền Minh Hương lại chả cảm thấy sai chỗ nào…
“Tin tôi đi! Được rồi! Nhiệm vụ tiếp theo, đi xin nhà bắt đấu!” – bật ra khỏi bồn tắm. Cô hào hứng nói.
……………………………………………………………………………………………….
Sau khi tắm xong, cô vui vẻ chạy xuống nhà ăn tối. Và bữa tối hôm nay không có sự góp mặt của nam chính đại nhân cùng nữ chính. 100% là họ đi chơi với nhau rồi. Nhưng không sao hết, hì hì, bữa ăn vẫn rất phong phú và vui vẻ. Và điều vui nhất là mục đích của cô hoàn thành.
Với lí do muốn ra ngoài tự lập giống nữ chính, và không muốn làm phiền thời gian riêng tư của cha mẹ cô đã thuyết phục thành công cha, mẹ vị nữ phụ này cho ra ngoài ở. Lúc đầu họ cũng chả đồng ý đâu, nhờ cái lí do “không muốn làm phiền thời gian riêng tư của họ” cô mới được đó. Cô thông minh đúng không?
Và ngôi nhà cô được cung cấp cho là một căn nhà ở ngoại ô mai là có thể đến ở, nhưng lúc đầu, họ cũng e ngại không muốn cô ở đây, nhưng vì lí do không biết ngoại ô là cái gì? Cô đã xin họ ở đó. Nghe người ta nói ở ngoại ô tốt hơn thành phố nhưng chưa bao giờ sống ở ngoại ô nên cô xin vậy.
Nhưng chưa kịp vui thì một tin buồn đã đến với cô… chỗ đó cách trường cô cũng không xa… chỉ quá xa thôi. Ngồi xe đạp, đạp lòi họng thì mất 3 tiếng, đi xe hơi với vận tốc trên 40 thì tầm 1 tiếng. Đó cũng đâu xa lắm đâu...
………………………………………………………………………………………………….
Sau khi ăn tối xong, cô lết người lên phòng và ngồi ngay vào bàn học. Ngoan không nà?
“Cô không học bài viết cái gì vậy?” – nữ phụ Huyền Minh Hương vừa cầm cuốn sách vừa nhìn cô thắc mắc hỏi.
“Mình cô học được rồi, tôi học cũng chả vô cái chi đâu. Mai là được chuyển tới nhà mới tôi phải chuẩn bị kĩ lưỡng mới được.” – cô vừa trả lời vừa nháy mắt với nữ phụ, làm ai đó nổi da gà. Sau khi da gà rụng hết, cô ấy khó khăn nói:
“Cô thật sự không hối hận sao? Vì danh tiếng của tôi mà cô chấp nhận ở cái nhà xa trường như vậy?”
Đúng a! Nghe tới cái nhà ở vùng đó là cô hết nói nổi rồi, ở đó quá xa, phải dậy sớm đi học đó, mà cũng ít người sống. Sao cô gái này lại dễ chấp thuận vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì mình cô gái này hi sinh nhiều vậy sao? Thật khó tin…cô ấy quả thật là…
“Giờ tôi hối hận có kịp không?”
Cô quay qua nước mắt ròng ròng trả lời, đập tan luôn suy nghĩ của Huyền Minh Hương, chữ người tốt chưa kịp hình thành thì chữ khác đã hiện lên…
“Nhưng mà thôi kệ, có nhà ở là được. Với lại sống thế mới sướng, ở đó mới có thể mua sắm thỏa thích không dè chừng a, tự do làm việc mình thích, cũng không nhất thiết phải đi học bởi vì đâu ai quản. Lâu lâu lại có thể làm việc xấu mà không ai biết. Nghĩ thôi là sướng rồi! Ahahaha!”
‘Người xấu’ cô ta là người xấu, bỉ ổi. Cô ta muốn chuyển ra ngoài ở vì muốn chơi tiêu xài tiền của gia đình cô thỏa thích đúng không? Qúa bỉ ổi…
“Thôi được rồi, cô kí vào đây đi!”
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt Minh Hương. Và trên tờ giấy hiên lên chữ rõ to: “Đơn xin phép nghỉ học”.
Cầm cây bút, chỉ vào người làm đơn. Cô vừa nói vừa đưa tờ đơn cùng cây bút đưa cho nữ phụ Minh Hương. Mai chuyển nhà mà đi học à? Miễn đi nha.
“Cô kí vào chỗ người làm đơn này đi. Mai chúng ta nghỉ đến xem nhà mới.”
“Mà...” – Huyền Minh Hương có cảm giác một đàn quạ đang bay qua đầu cô…
“Đừng lo! Tôi chỉ xin phép nghỉ 3 ngày thôi mà. Lí do cũng rất chính đáng nha.” – cô cười tươi, vỗ ngực đáp.
“Mà…” – cô ta thiếu não à? Đó là suy nghĩ của Huyền Minh Hương khi đàn quạn bay đi hết.
“Lo cái gì kí đi, tôi cầm mỏi tay lắm rồi a.” – tiếp tục đưa cây bút đến trước mặt Huyền Minh Hương cô nói.
“CÔ BỊ ĐIÊN HAY SAO BẮT MỘT LINH HỒN KÍ ĐƠN??????”
Nhớ kĩ nha, cô đang ở trạng thái linh hồn thân không có, kí bằng niềm tin à? Cô ta thiếu não quá mà. Viết đơn xong bắt cô kí. Cô đang là linh hồn, dạng linh hồn đó.
“Ừ nhỉ? Sao tôi lại quên ta?” – cô như nhớ ra thứ gì, đập tay nói.
Cô ta không phải người ở đây. Ai trả đĩa bay cho cô ta đi! – Trích đoạn suy nghĩ của vị nữ phụ sau khi nghe cô ấy nói.
“Nhưng mà cô không kí được vậy đơn này chẳng lẽ tôi kí?” – cô đặt đơn xuống bàn, thắc mắc hỏi.
“Chứ còn ai?” – Tôi kí không được thì cô kí đi chứ. Ngu vừa thôi.
“Nhưng…giả mạo chữ kí của người khác là phạm pháp a!” – cô sợ hãi nói. Giả mạo chữ kí của người khác là vi phạm pháp luật đó…
“Cô lo cái quái gì chứ. Kí đại đi. Chỉ xin phép nghỉ học thôi chứ làm gì mà kinh thế. Khỏi xin họ cũng có làm gì được cô đâu.”
Không thể theo kịp suy nghĩ của cô gái này. Cô ta bị chạm mạch hay sao ý? Bây giờ cô ta đang chiếm thân thể cô, họ có phát hiện thì kí lại như vậy có sao đâu? Aiz~ Ý? Sao mình lại bị cuốn theo cô ta rồi…
“Vậy tôi kí nhé! Cô không được kiện tôi đâu đó!” – cô rụt rè nói nhìn xung quanh như mình đang làm việc gì đó xấu.
“Ừ! Không kiện đâu.” – chân chính Huyền Minh Hương thở dài đáp.
Cô đặt bút kí. Kí xong. Nhìn lại Huyền Minh Hương cô hỏi: “Cô không được kiện tôi đâu đó!”
“Vậy cô muốn tôi kiện cô hay sao?” – cô ta muốn mình kiện cô ta hay so mà cứ hỏi miết vậy?
“Tôi thách một linh hồn như cô mà kiện được tôi đó!” – cô nhìn Huyền Minh Hương thách thức nói.
“…”
Ôi vui quá! Cô ta trở về như cũ rồi. Có não lại rồi…
………………………………………………………………………………………….
Chào các bạn! Thi tốt chứ?
Tớ lại tiếp tục viết tiếp đây! Tớ sẽ viết liên tiếp 3 ngày để bù vì lâu chưa ra, mai sẽ có chap mới. Nhớ đón xem nhé!
Cảm ơn các bạn đã đọc! Nhớ comment lại cho tớ nha! Tớ buồn lắm đó! Đừng ra đi vội vã quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook