Tơ Duyên FULL
-
Chương 2
Editor: Tây An
Tết Thượng Nguyên qua đi, cung Nguyệt lão trên Thiên Đình rốt cục có thể thở một hơi.
Cung Nguyệt lão tọa lạc tại một nơi mây ráng chồng làm Vân Đài, nơi này không ồn ào náo động như nhân gian hỗn loạn mưa gió khó dò, Cửu Tiêu khói mây lượn lờ, tường hòa yên tĩnh, bầu trời vĩnh viễn là màu lam trong vắt.
Trong cung các tiên đồng trộm được nửa ngày nhàn, đương tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Tiên nhân Thiên Đình không thiếu đề tài nói chuyện, gần đây chuyện hóng hớt lớn nhất, là long nữ Tiền Đường và long tử Đông Hải náo loạn ly hôn.
“Theo ta thấy, việc này không thể luận ai đúng ai sai.” Thanh Minh lo lắng nói, “Tiền Đường long nữ mỹ mạo, Đông Hải long tử đa nghi, tính tình lại táo bạo, mỗi lần nổi giận là dẫn nước biển chảy ngược ra Tiền Đường, miệng sông Tiền Đường sắp thành hình cái loa rồi.”
Một tiên đồng khác là Hồng Lạc nghe, tán đồng gật đầu, “Lời này không sai.
Tiền Đường long nữ nói chuyện nhẹ nhàng, khó trách cũng chạy về nhà mẹ đẻ.”
A Thiền nghe bọn họ nói, nghi hoặc hỏi, “Bọn họ lúc trước cũng là Nguyệt lão định hôn nhân à?”
Thanh Minh và Hồng Lạc liếc nhau, không biết nên khóc hay cười.
“Bọn họ nào đến lượt Nguyệt lão quản?” Thanh Minh nói, ” Nguyệt lão chỉ quản phàm nhân, long tử long nữ đều là thần tiên!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi nghe nói nhân duyên thần tiên vốn cũng là Nguyệt lão quản.” Hồng Lạc nói, ” về sau phát hiện phiền phức quá nhiều, bèn chối.”
“Ta cũng đã được nghe nói.” Thanh Minh hì hì cười một tiếng, “Lúc trước làm loạn mấy đôi, Thường Nga này, Chức Nữ này, Thất Tiên Nữ gì đó, Nguyệt lão đau đầu quá thể.”
Hồng Lạc thở dài: “Nguyệt lão cũng không sướng gì đâu, anh xem Ngưu Lang Chức Nữ mãi cách tinh hà, chẳng thật ra là Vương Mẫu làm quá mức không phải à? Nhưng ai dám mắng Vương Mẫu, oán khí bèn phóng hết tới Nguyệt lão! Còn cả Đổng Vĩnh Thất Tiên Nữ, là tiết mục ngắn trước kia Ngọc Đế say rượu hứng khởi biên ra, Nguyệt lão làm theo, nhưng Thất Tiên Nữ người ta không nguyện ý mà!” đoạn, biểu cảm hắn rất thất vọng, “Anh xem đã qua bao nhiêu năm, Dao Trì gần như vậy, Thất Tiên nữ cũng không chịu tới tắm rửa…”
Thanh Minh “Chậc chậc” lắc đầu, tổng kết nói: “Trong ngoài không phải thần* mà!”
*Vốn phải là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người; ví von làm việc hai mặt không lấy lòng, đi đâu cũng bị người oán trách.
A Thiền nghe bọn họ nói điển cố nghe đến mê mẩn, mở to hai mắt.
“Lại nói này A Thiền, ” Hồng Lạc xoay đầu lại nhìn nàng, “Một con thỏ yêu mới thành tiên như cô, sao lại đến Cung Nguyệt lão?”
“Tôi…” A Thiền nghĩ ngợm, thần sắc mờ mịt.
Vấn đề này nàng cũng không biết.
Lúc trước A Thiền lấy thân thỏ yêu thành tiên, mà vào tiên tịch sẽ phải thụ Thiên Đình phân công tiên chức.
Quan lại quản tiên tịch nhìn A Thiền mãi, lại nghĩ mãi, bút lớn vung lên một cái, phân nàng đến Cung Nguyệt lão làm tiên đồng.
Cung Nguyệt lão chuyên quản hôn nhân nhân gian, ở hạ giới cũng là chỗ nổi danh.
Nhưng A Thiền là một con thỏ, nguyện vọng lớn nhất lúc trước lại không phải Cung Nguyệt lão, mà là đi Quảng Hàn cung làm thỏ ngọc.
Vậy nhưng quả nhiên là cương vị tốt.
Trước khi tu tiên, trưởng lão tộc thỏ đã nói với A Thiền, thỏ ngọc ăn uống bao ăn no, cơm nước do ngự trù thiên đình trực tiếp cung ứng, củ cải trong Tiên Phố* muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
*[仙圃; Tiên Phố]; nơi thần tiên trồng thảo dược.
Lúc ấy nghe nói như thế, A Thiền toàn tâm hướng về.
Nhưng đến Thiên Đình rồi nàng mới bi ai phát hiện, Thường Nga chỉ có một, thỏ ngọc cũng chỉ có một con, ngàn vạn năm qua, vô số con thỏ nhỏ lớn thành thỏ già rồi tắt thở chết thẳng cẳng, thỏ ngọc Nguyệt cung chưa từng đổi…
“Chẳng lẽ không ai nói với cô à?” A Thiền nói rõ ràng rành mạch xong, Hồng Lạc không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, “Tiên nhân không đói bụng, mà trong Tiên Phố bảo thụ thần hoa gì đều trồng, chỉ là không trồng củ cải.”
“Không ai nói với tôi hết luôn, ” A Thiền vẻ mặt tủi thân, “Bên tôi toàn là thỏ thôi.”
Hồng Lạc: “…”
“A Thiền làm thỏ ngọc cũng không tệ, ” Thanh Minh nói, ” màu lông cô thuần trắng, đầu lại vừa hay, thật là kiểu thỏ Thường Nga thích…”
“A Thiền! A Thiền ở đâu đấy?” Đang nói, một tiên đồng đột nhiên vội vã mà đến, nhìn thấy A Thiền, trùng trùng vẫy gọi nàng, “Mau trở lại cung! Cô gặp rắc rối rồi!”
Trong Cung Nguyệt lão, mây trôi lượn lờ, bầu không khí lại có phần nghiêm túc.
A Thiền tới trên điện, chỉ thấy một vị tiên lại đang nói chuyện với Nguyệt lão, nhíu mày.
“Tiên Quân.” A Thiền đi lên trước, hành lễ với Nguyệt lão.
“Đây chính là tiên đồng kia à?” Không đợi Nguyệt lão nói chuyện, tiên lại đánh giá A Thiền.
“Đúng vậy.” Nguyệt lão vuốt râu gật đầu, dứt lời, chuyển sang A Thiền, “Vị thượng tiên này có chuyện hỏi con, đáp chi tiết nhé.”
A Thiền lòng lo sợ, đáp một tiếng.
Tiên lại cũng không khách khí, nghiêm túc nhìn nàng: “Tiên đồng này, ta hỏi ngươi, đêm thượng nguyên, ngươi có từng tự tiện kết chỉ đỏ cho Quảng Lăng quận vương ở thế gian?”
Tim A Thiền nhảy ra.
“Đúng.” Nàng bất an nhìn về phía Nguyệt lão, thừa nhận nói, “Tôi thấy quận vương này và một cô gái đều không hôn nhân, liền thuận tay…”
“Thuận tay?” Tiên lại trừng mắt lên, “Ngươi có biết Quảng Lăng quận vương là ai không? Ngài là Lăng Tiêu quân! Ngươi sao dám thiện định hôn nhân Thần Quân?!”
Lăng Tiêu quân?
A Thiền mơ hồ.
Lăng Tiêu quân nàng biết, đại danh đỉnh đỉnh, chính là con nhỏ nhất của Vương Mẫu, thần bốn mùa.
Nghe nói lúc ngài sinh ra đời, Cửu Tiêu bảo quang phổ chiếu, Huyền Phố* vạn hoa đều nở, giang hải dâng sóng, nhật nguyệt tịnh diệu, chúng thần cùng hô hào tán dương… Đương nhiên đây đều là nói đùa, A Thiền không rõ chính là, Quảng Lăng quận vương sao lại thành Lăng Tiêu quân?
*[悬圃; Huyền Phố]; giải nghĩa là đỉnh Côn Luân trong truyền thuyết.
Có đài vàng lầu ngọc, cho thần tiên ở.
Sau phiếm chỉ tiên cảnh
“Thượng tiên bớt giận.” Nguyệt lão không chút hoang mang nói, ” tiên đồng này của ta mới tới, không hiểu lí lẽ.
Thế nhưng lão tẩu có một chuyện không rõ, Lăng Tiêu quân đã là Thần Quân, ném xuống hạ giới làm cái gì?”
“Chuyện của cấp trên ta nào biết!” Tiên lại trừng mắt: “Dù sao Lăng Tiêu quân trong mệnh sách vốn không có hôn nhân, cô gái kia vốn mất sớm, tiên đồng này tự tiện làm chủ, hai người suýt nữa bị đổi mệnh!”
A Thiền sắc mặt trắng bệch.
“Suýt nữa?” Nguyệt lão lại nghe ra lề lối, cười ha ha: ” nói thế, vẫn chưa ủ thành đại loạn.”.
Truyện Dị Năng
Tiên lại tự biết lanh mồm lanh miệng nói lộ ra, liếc Nguyệt lão một cái, tức giận nói: “May sao Minh phủ phát hiện sớm, tạm giấu việc này đi.
Bây giờ trên tay cô gái chỉ đỏ đã cởi, nhưng Lăng Tiêu quân chính là hồn phách Thần Quân, Quỷ Tiên Minh phủ không gần được!”
Nguyệt lão không hiểu: “Như thế…”
Tiên lại lườm A Thiền một cái: “Quan lại nói, việc này nên nhỏ không nên lớn, chỉ đỏ ai buộc lên, thì người đó đi mà cởi!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook