2

Từ nhỏ Dư Tư Giác đã đi theo các anh náo loạn khắp nơi, mọi ngóc ngách của Nam Thành hầu như đều bị bọn họ lục tung lên. Nơi nào có bánh quẩy ngon nhất, nơi nào bán món chè ngọt nhất, nơi nào chơi vui nhất, không có cái gì mà bọn họ không biết.

Cuối đường Xương Hoa có một quảng trường, bên cạnh ngoại trừ những căn nhà cũ kỹ, loang lổ mọc lên như nấm, còn ẩn chứa một tiệm trò chơi. Đó là nơi yêu thích của Dư Tư Giác.

Các anh trai đang bận rộn cho kỳ thi tuyển sinh, còn ông nội Tô thì mở một cửa hàng ăn sáng lưu động trên góc phố nên gần như không có thời gian chăm sóc cho Tô Dương Quang. Thêm nữa ông hy vọng cháu gái có thể chơi cùng những đứa trẻ khác, sớm ngày gỡ bỏ khúc mắc, lần nữa mở miệng nói chuyện trở lại.

Vì vậy những lúc rảnh rỗi Tô Dương Quang thường đi theo Dư Tư Giác.

Cậu đưa cô đến cửa hàng trò chơi. Tô Dương Quang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt dáng vẻ nghiêm túc nhìn màn hình của cậu. Rõ ràng trong tiệm có vô số các loại âm thanh khác không ngừng vang lên, nhưng cô cảm thấy dường như chỉ có hai người bọn họ, vô cùng tốt đẹp.

Dư Tư Giác chơi thắng nên rất vui vẻ kéo cô đi khắp nơi, đến tiệm phía Đông mua bánh hoa quế rồi sang nhà phía Tây mua một ly trà sữa ấm, xem phố xá náo nhiệt ngoài cổng Nam và đến phía Bắc xem múa rối trước miếu mẹ tổ.

Trời tối, trên người bọn họ dính đầy bụi bặm, nắm tay cùng nhau về nhà dưới ánh trăng sáng.

Bình thường nếu Tô Dương Quang có bài tập không biết làm thì ông nội Tô sẽ đeo kính vào, tỉ mỉ xem giúp cô. Nhưng sau một ngày mệt nhọc làm việc thì ông chỉ nhìn qua rồi ngủ thiếp đi trên ghế mây, tiếng gáy như sấm.

Ánh đèn đường ngoài phố lung linh như pháo hoa, cô băng qua tiếng cười nói của các hộ gia đình, đi qua những đoạn đường thật dài, đi từ cuối phố lên đến đầu đường, đứng trước cửa của căn nhà số 7 rồi nhẹ nhàng nhấn chuông.

Dư Tư Giác mở cửa liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trong tầm mắt, cô gái nhỏ với đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu không chớp. Cô giơ quyển bài tập trong tay lên sau đó bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó xử, ấn đường nhíu chặt.

Ba của Dư Tư Giác là hiệu trưởng trường trung học cơ sở Nam Thành, trong tay cầm thước kẻ, không hề cười nói bừa bãi, nhưng lại có tiếng gầm như sư tử, một tiếng gào thét thôi đã khiến học sinh toàn trường sợ hãi. Thế nên bị đám học sinh đặt cho biệt danh là “Thần sấm mặt đen”.

Ông thường xuyên cảm thấy đau đầu vì hai đứa con trai của mình. Tất cả đều là vì hai đứa oan gia này, một đứa thì ồn ào ầm ĩ, đứa còn lại cũng không thể làm cho người khác bớt lo. Ba ngày nếu không đánh nhau thì sẽ gây ra những rắc rối khác. Hết chuyện này lại đến việc nọ.

Có điều, hiệu trưởng Dư phát hiện kể từ khi cô cháu gái nhỏ của họ Tô đến, cậu con trai út của ông gần đây như đã tỉnh ngộ làm người. Ông kích động đến suýt chút nữa bật khóc. 

Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Tô Dương Quang ông đều bày ra vẻ mặt cười tít mắt, hận không thể nuông chiều cô lên tận trời.

“Dương Quang, chú mua búp bê Barbie cho con nè. Con xem đi, đây là chiếc váy màu hồng nhạt!”

Nhìn hai người thiết kế kiểu tóc cho búp bê, chơi rất vui vẻ. Dư Tư Giác ghét bỏ mở miệng: “Hiệu trưởng Dư, bím tóc mà ba thắt thật sự rất xấu!”

Cậu cảm thấy hơi ghen tị, người ta thường nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ. Nhìn đi, Tô Dương Quang vừa đến, khuôn mặt của hiệu trưởng Dư luôn nghiêm túc cũng trở nên hớn hở.

Hiệu trưởng Dư hiếm khi không tức giận: “A Giác, sau này con dậy sớm một chút để đọc sách cùng Dương Quang đi. Biết đâu nghe nhiều con bé sẽ chịu nói chuyện!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương