Hôm nay đi sân bay là Hàn Bân lái xe.

Chẳng biết có phải Bộ Hoan bị đả kích thật không mà lên máy bay rồi tinh thần vẫn còn ngẩn ngơ, máy bay cất cánh hắn mới chú ý tới Vệ Lập Quần, “Gì đây? Anh ta cũng đi cùng chúng ta hả?”

Trình Cẩm nói, “Anh ta rất quen thuộc vụ án và tình hình ở đó, có thể giúp đỡ chúng ta.”

“Giúp thêm phiền thì có, người này chuyên có thể kéo thù hận.”

Diệp Lai đạp Bộ Hoan một cái, nói với Vệ Lập Quần, “Đừng để ý, miệng anh ấy là thế đấy.”

Vệ Lập Quần nói, “Không sao, tôi cũng nói chuyện như thế.”

Bộ Hoan nghẹn lời, “… Ai giống anh cũng quá bất hạnh.”

Vệ Lập Quần cười vô tình.

Bộ Hoan đổi sang vị trí cách xa anh ta, “Anh ta đang làm ra vẻ bình tĩnh? Hay là khác thường?” Hắn hiểu rõ Vệ Lập Quần, tính tình người này rất xấu.

Du Đạc nói, “Em cảm thấy là hắc hóa.”

Tiểu An phản đối, “Không đúng không đúng, anh ta chỉ thăng cấp thôi, giờ là phiên bản vip!”

“…”

Trình Cẩm không quản họ, anh đang nhìn Dương Tư Mịch gọt táo, trên đường ra sân bay anh mua một đống trái cây màu sắc rực rỡ, lên máy bay rửa sạch rồi xếp vào mấy mâm lớn, đều đặt trước mặt Dương Tư Mịch.

Lúc đầu Vệ Lập Quần tưởng mua để ăn, đã chuẩn bị xong lời cảm ơn lúc Trình Cẩm mời ăn, kết quả… Căn bản không có ai đụng vào đống trái cây đó ngoài Dương Tư Mịch, hắn một tay cầm trái táo đỏ, một tay quay ra con dao nhỏ bén ngót.

Vệ Lập Quần lập tức quyết định không nhìn đống trái cây đó nữa.

Trong lúc bay, Vệ Lập Quần nói lại hiểu biết của anh ta khi ở Lương Sa cho Trình Cẩm.

Mọi người đều yên lặng.

Cực Nam của thành phố Lương Sa có một con sông, gọi là sông Sa, khu vực đó dân cư khá thưa thớt nhưng có rất nhiều thuyền, ngoài mấy cái phà ở bến phà đã định, trên sông còn có thuyền đánh cá. Nhiều nhất là một loại thuyền nhỏ, chỉ chở được ba đến năm người, có chiếc gắn mô-tơ, có chiếc không, có thể lên thuyền ngồi câu cá ngắm cảnh thư giãn, đây là điểm đặc sắc của nơi đó. Ai cũng nói đến Lương Sa nhất định phải ngồi thuyền sông Sa, thuyền ở đây chính là loại thuyền nhỏ đó.

Trong vụ án lần này, hung thủ ném túi đựng các mảnh thi thể vào nước, chắc chắn đầu tiên hắn phải đi thuyền đến giữa sông, cảnh sát Lương Cát cấp tốc triển khai điều tra thuyền bè.

Trên sông Sa mỗi ngày đều có mấy trăm con thuyền lui tới, rất khó loại trừ. Cảnh sát tăng ca điều tra rất lâu, cuối cùng khóa chặt một kẻ tình nghi – Kỳ Nguyên, người bản địa Lương Sa.

Người này là nam giới, ba mươi mốt tuổi, chưa lập gia đình, làm nghề đánh cá, anh ta có hai con thuyền đánh cá, mấu chốt nhất là anh ta và người bị hại gần nhất có thù cũ, sau khi thẩm vấn anh ta cũng thừa nhận mình là hung thủ.

Người bị hại gần nhất tên Vu Văn Dũng, năm mươi ba tuổi, lúc còn trẻ là bạn của Kỳ Tổ Huy – ba Kỳ Nguyên. Mười lăm năm trước hai người hùn vốn làm ăn, sau đó việc làm ăn thất bại, Vu Văn Dũng mang tiền bỏ trốn, đến năm nay mới người không có đồng nào về lại Lương Sa.

Năm xưa Vu Văn Dũng cuỗm đi tất cả tiền bạc, để lại cho Kỳ Tổ Huy khoản nợ hơn triệu, Kỳ Tổ Huy không thể không tiêu hết tiền tích góp được để trả nợ, nhà cũng mang đi gán nợ, ông ta phải dẫn theo người nhà chuyển tới một căn nhà trệt hai phòng ở khu lân cận phía Bắc sông Sa.

Sự việc hỏng bét ngay từ đầu, rất có thể sẽ càng hỏng bét.

Nghèo khó và bệnh tật là bạn thân, Kỳ Tổ Huy một năm sau thì bệnh chết. Lúc ấy Kỳ Nguyên đang học lớp Mười hai, sau đó không thể lên đại học. Anh ta còn một người em trai tên Kỳ Minh, lúc ấy học lớp Mười, đúng vào tuổi dậy thì, vì biến cố gia đình mà không ai quản lý, rất nhanh liền lăn lộn cùng một nhóm người bất lương, về sau cũng không đi học tiếp, mấy năm nay cứ ra vào đồn công an.

Sau khi nghỉ học Kỳ Nguyên lên thuyền đánh cá nhà họ hàng làm việc, đầu óc anh ta không tệ lại chịu khó, mấy năm sau đã mua được thuyền riêng, cả nhà cũng dọn đến một căn nhà lầu tình trạng tạm ổn.

Tất cả đều rất yên bình cho đến khi Vu Văn Dũng trở lại Lương Sa vào mấy tháng trước, tiếp theo, một tuần trước phà bị chìm, người vớt xác phát hiện túi đựng mảnh thi thể ở đáy sông.

Hàn Bân nói, “Thái độ sống của anh ta là tích cực tiến lên, loại người này sao lại trở thành sát thủ liên hoàn?”

Bộ Hoan cũng nói, “Nếu anh ta nhất thời xúc động giết người sau khi nhìn thấy Vu Văn Dũng thì còn hiểu được, nhưng tại sao anh ta muốn giết bốn mươi tám người trước đó? Có lẽ không chỉ bốn mươi tám người, trong nước sợ là còn thi thể chưa vớt được.”

Vệ Lập Quần nói, “Mảnh thi thể chủ yếu tập trung ở hố lớn do xà lan đào cát để lại sau khi làm việc, nếu bị dòng nước đẩy đi chỉ sợ rất khó tìm kiếm. Sông Sa quá dài, cảnh sát cũng không có sức mò hết đáy sông mấy lần.”

Du Đạc cầm bút liệt kê từng điểm đáng ngờ, vừa viết vừa nói, “Kỳ Nguyên cũng không phải hoàn toàn không thể là hung thủ. Có khả năng cuộc sống đột nhiên xảy ra biến đổi nhanh, dẫn phát vấn đề tinh thần nào đó của anh ta, khiến anh ta trở thành sát thủ liên hoàn. Rất có thể.”

Vệ Lập Quần nhìn họ, “Tôi tưởng mấy người đều đồng ý Kỳ Nguyên không phải hung thủ?”

“Chúng tôi còn chưa nhìn thấy người, có phải hung thủ hay không phải dựa vào bằng chứng để chứng minh.” Diệp Lai đứng dậy đi rót nước, Trình Cẩm đưa ly của mình cho cô, Diệp Lai vươn người ra nhận, sau đó đá cái chân Bộ Hoan duỗi ra trên lối đi, Bộ Hoan lười biếng dịch chân cho cô đi qua.

Trình Cẩm nói, “Chúng tôi đến Lương Sa là để cố hết sức điều tra điểm đáng ngờ trong vụ án, không phải để chứng minh Kỳ Nguyên không phải hung thủ.”

Vệ Lập Quần không rõ lắm, “Nếu anh ta là hung thủ, vậy chuyến này mấy cậu đi công cốc? Không tốt cho danh tiếng của mấy cậu đâu.”

Tiểu An hưng phấn nói, “Danh tiếng? Lẽ nào chúng tôi nổi tiếng lắm hả?”

Vệ Lập Quần nói, “Trong các bộ liên quan thì đúng.”

Tiểu An như đưa đám, “Các bộ liên quan là bộ gì? Không phải chỉ bộ An ninh chúng tôi à?”

Bộ Hoan cười nói, “Làm người phải khiêm tốn, danh tiếng gì đó chỉ là mây trôi.”

Diệp Lai trở về, “Lời này ai nói cũng không đến lượt anh nói, không có chút sức thuyết phục nào.”

Vì chuyện ăn hết bằng chứng, Bộ Hoan nổi tiếng hết sức – dù không muốn nổi tiếng.

“Lão đại, nước.” Diệp Lai đưa ly.

“Cảm ơn.” Trình Cẩm nhận ly nước. “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cần làm việc đúng quy tắc, còn chuyện khác…” Anh giơ tay lên quơ quơ, như thể làm vậy là có thể khiến thứ gì đó tan thành mây khói.

Nói thật đơn giản, Vệ Lập Quần lắc đầu cười.

“Được rồi, hiện giờ đã xác nhận có bốn mươi chín người bị hại, trong đó có bao nhiêu người đã biết thân phận?” Trình Cẩm kéo tất cả chú ý vào vụ án lần nữa.

Vệ Lập Quần nói, “Lúc tôi về thì có mười người, một người trong số đó là Vu Văn Dũng, ông ta chết hai tuần trước, sau khi thi thể bị phân ra thì bị bỏ vào túi nilon cột kỹ, chìm xuống đáy sông, được bảo tồn xem như hoàn hảo dưới áp lực nước. Chín người còn lại xác nhận thân phận thông qua so sánh DNA.”

“Trừ mười người này, thân phận những người bị hại khác còn đang được điều tra, thành phố Lương Sa có gần mười triệu người, hàng năm hơn một ngàn người mất tích, trong vụ án này, người bị hại sớm nhất chết bảy năm trước, bảy năm có hơn mười ngàn người mất tích, người bị hại đều là người trưởng thành, loại trừ thiếu niên và trẻ em cũng còn đến mấy ngàn người phải điều tra, tra án thật không dễ dàng.”

Tiểu An nói, “Nếu có kho dữ liệu DNA thì tiện rồi.” Thật ra là có nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn thiện.

Vệ Lập Quần nói, “Hầu hết những người mất tích đó đều không rõ thân phận, có ghi chép DNA là số ít. Nếu người bị hại là người bản địa, hơn nữa người thân vẫn chú ý tung tích đồng thời bằng lòng chủ động cung cấp DNA để cảnh sát so sánh, sẽ dễ tra ra thân phận hơn. Cá nhân tôi cảm thấy, bây giờ có thể tra ra thân phận mười người bị hại đã rất không dễ.”

Hàn Bân nói, “Nếu xương sọ hoàn chỉnh, có thể khôi phục dung mạo người bị hại lúc còn sống dựa vào nó, sau đó công bố ảnh, có lẽ sẽ có người biết.”

Vệ Lập Quần nói, “Chuyên gia cảnh sát tìm được đang làm, tôi không biết tiến độ đến đâu rồi. Những mảnh thi thể kia, bọn họ tốn rất nhiều thời gian ghép lại, không thể điều động toàn bộ pháp y trong thành phố được.”

“Khôi phục dung mạo, em cũng có thể giúp, em có một phần mềm dùng rất tốt.” Tiểu An vừa nói vừa nhớ tới một chuyện khác, “Lão đại, anh nói em viết một phần mềm ghép hình thi thể 3D có được không?”

“Lập trình? Chuyện này đừng hỏi anh, em thảo luận với Du Đạc đi.”

Du Đạc nói, “Trong phòng thí nghiệm có máy quét 3D, cũng có phần mềm ghép hình 3D nhưng hình như không chuyên dùng cho hài cốt. Mỗi bộ hài cốt đều có điểm khác biệt, em muốn làm sao để máy tính phân biệt những mảnh nhỏ bất quy tắc đó, lại cho nó tạo thành hình người theo trình tự em muốn…”

“Dừng! Em chỉ nghĩ viết một trò chơi nhỏ để chơi thôi!”

Du Đạc nói, “Vậy thì không cần thiết, mấy khối hoặc mười mấy khối đơn giản thì dùng tay một lúc là ghép xong. Còn không bằng em chơi Tetris đi.”

“… Em không muốn nói chuyện với anh nữa.” Tiểu An xoay đầu đi, nhưng rất nhanh lại xoay về, hất đầu với Du Đạc, “Em không muốn nói chuyện với anh, em chỉ muốn cho anh biết em đã phá đảo Tetris rồi.”

“Thật á? Phiên bản nào? Mất bao lâu? Về cơ bản anh phá hết tất cả phiên bản…”

Tiểu An vừa tức vừa buồn, “… Bây giờ em thật sự không muốn nói chuyện với anh.”

Trình Cẩm đặt một mâm trái cây Dương Tư Mịch đã cắt gọt xong xuống trước mặt đám Tiểu An, “Ăn đi.”

Tiểu An nhảy lên, “Quao! Đẹp thế này sao nỡ ăn!”

Đống trái cây được Dương Tư Mịch khắc thành hình hoa, lá thực vật và các loại con vật, họ đã nhìn lén lâu rồi, không ngờ Trình Cẩm sẽ cho họ ăn hết.

Dương Tư Mịch giờ đang khắc một trái dưa hấu nhỏ, trái dưa được gọt vỏ một nửa đã có dáng vẻ của một lẵng hoa.

Diệp Lai lấy hũ tăm ra phát cho mọi người.

Bộ Hoan rất lo ngại, “Có thể ăn thật?”

Hàn Bân nói, “Bây giờ anh ăn gì đều phải cẩn thận.”

Bộ Hoan liếc nhìn con dao trên tay Dương Tư Mịch, “… Hình như anh chưa nhìn thấy con dao này trong bếp nhà họ.” Con dao đó chắc là đồ riêng của Dương Tư Mịch, mà dao của Dương Tư Mịch chắc chắn sẽ không chỉ dùng để làm mấy việc nhỏ nhặt như cắt móng tay, xỉa răng.

Dương Tư Mịch ngẩng đầu cười với Bộ Hoan, mấy ngón tay xoay xoay con dao.

Bộ Hoan phản xạ có điều kiện nói, “Xem như tôi chưa nói gì!”

Trình Cẩm cười nói, “Bất kể là trái cây hay dao hay tay em ấy, tôi đều khử trùng cả rồi.”

“…” Đây không phải vấn đề sinh học, là vấn đề tâm lý, mọi người đều là người có trí tưởng tượng phong phú.

Vệ Lập Quần cũng nghe nói về Dương Tư Mịch, kiểu Tu La tái thế máu chảy thành sông, sau đó anh ta nghĩ tới vụ án phân thây bây giờ, không có tâm trạng ăn mâm trái cây đỏ đỏ trắng trắng đẹp đẽ trước mắt.

Anh ta âm thầm than thở, thời gian này đúng là không cách nào qua, sau khi nhìn mảnh thi thể anh ta không ăn nổi thịt, giờ ngay cả đồ chay cũng không ăn được. Sau này nếu còn muốn theo loại án này, phải nhường cho đồng nghiệp muốn giảm cân thôi.

Trình Cẩm không quản họ nữa, nói với Dương Tư Mịch, “Cho anh thử đi.”

Dương Tư Mịch đặt dao vào tay anh. Trình Cẩm thử khắc đóa hoa ra hình ra dạng của Dương Tư Mịch càng rõ nét hơn, nhưng chất liệu dưa hấu không hợp dùng để khắc cánh hoa mỏng manh, anh từ bỏ rất nhanh, lắc đầu cười nói, “Không được, anh làm không được, việc này cần thiên phú.”

Dương Tư Mịch nói, “Có dụng cụ khắc chuyên dụng sẽ dễ hơn.” Lúc nói chuyện hắn chuyên chú nhìn Trình Cẩm, trái dưa hấu khắc được một nửa đã đánh mất sự chú ý của hắn.

Trình Cẩm cầm khăn ướt nắm tay Dương Tư Mịch lau sạch sẽ, “Nếu em cảm thấy thú vị, sau khi về nhà có thể mua một bộ dụng cụ.”

Một ngày nào đó họ nhìn thấy khắc trái cây trên tivi, lúc đó họ đang bận, không đổi kênh cũng không tắt tivi nên đã xem hết tiết mục trong khi tạm nghỉ.

Cảm giác duy nhất của Trình Cẩm khi xem xong là phiền phức, chờ đầu bếp khắc xong trái táo, sợ là trái táo đó đã bị anh bóp nát rồi. Nhưng động tác của Dương Tư Mịch rất nhanh, ngược lại không tồn tại vấn đề này.

Mọi người nâng cằm, nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rồi lại nhìn mâm trái cây tươi đẹp. “Có thể đưa cho người đến đón chúng ta do cục Công an phái tới, nói đây là đặc sản thủ đô.”

“…” Vệ Lâp Quần im lặng xoay đầu đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương