Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1
-
Chương 23
Cảnh Hành Chỉ được xưng là Sói Độc Hành, một thân một mình đi khắp giới xã hội đen, hắn đi đến đâu cũng máu tanh ngàn dặm.
Không ai cho rằng hắn là người tốt, vì lẽ đó hắn là nằm vùng trời sinh.
Hắn vẫn luôn dùng cái tên “Cảnh Hành Chỉ” này mà không dùng tên giả, nghe nói hắn thấy cái tên này rất chính phái nên không nỡ đổi.
Lúc Cảnh Hành Chỉ còn rất trẻ từng gặp Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, cụ thể là từng thấy ảnh của họ. Lúc ấy hắn quen biết một lão già, lão ta từng là sát thủ, nghe nói từng đứng đầu bảng sát thủ mười năm liên tiếp, đương nhiên Cảnh Hành Chỉ biết lão lúc lão đã về hưu, nhận một chức vụ nhàn hạ – hội trưởng hiệp hội sát thủ Thiên Sứ Đen, vui vẻ thì triệu tập nhóm thiên sứ đen mở hội nghị, truyền thụ chút kinh nghiệm.
Ngày quen biết, lão già và Cảnh Hành Chỉ rất hào hứng, có lẽ Cảnh Hành Chỉ lúc đó rất hợp duyên lão, lão và Cảnh Hành Chỉ cùng xem album ảnh của lão. Người đã già, năm tháng đều rớt lại sau lưng, khó tránh muốn xem nhiều lần. Cảnh Hành Chỉ chú ý tới một bức ảnh chụp hai thiếu niên đang sóng vai ngồi cùng nhau dưới ánh trăng, hắn chú ý tới nó không phải vì người trong ảnh là hai thiếu niên xinh đẹp mà là cảm giác quỷ dị hài hòa không nói ra được nó mang lại.
“Hai đứa bé này rất thú vị.” Lão già cười nói, chỉ vào thiếu niên tóc xoăn trong bức ảnh, “Sát thủ trời sinh, có thiên phú hơn cả ta, tiếc là vì một số nguyên nhân mà không làm được nghề này.”
Cảnh Hành Chỉ hỏi lão, “Họ là ai?”
“Bức ảnh là ta chụp lúc nhìn thấy chúng lần đầu.” Lão già dùng ngón tay chạm vào thiếu niên tóc xoăn, “Về sau ta hỏi nó có nguyện ý đi cùng ta không, nó đồng ý, ở lại chỗ ta ba năm, năm ngoái mới rời đi. Đứa kia ta không biết.” Ngón tay lão chuyển sang thiếu niên tóc ngắn cạnh thiếu niên tóc xoăn, “Nhưng không phải không biết mới thú vị à, vậy mới có thể càng mong chờ câu chuyện tương lai của bọn nó. Sau này cậu sẽ phát hiện trên thế giới này có rất nhiều người và việc thú vị.” Lão già là người thích xem phim, càng thích xem đời người muôn màu trên thế gian này.
Trong một nhiệm vụ sau này, Cảnh Hành Chỉ nhìn thấy Dương Tư Mịch, tuy đã cách ba năm từ khi xem bức ảnh kia nhưng Cảnh Hành Chi vẫn nhận ra Dương Tư Mịch, đây không phải là thiếu niên tóc xoăn kia sao? Dương Tư Mịch cũng thuộc nhóm thi hành nhiệm vụ lần đó, hắn ngoài giết người chính là ngủ, Cảnh Hành Chỉ nghi ngờ hắn chưa bao giờ để ý đến người hay chuyện xung quanh.
Năm năm sau, Cảnh Hành Chỉ thấy Trình Cẩm cũng xuất hiện ở bộ An ninh. Lúc ấy hắn đang nằm vùng ở Hâm Vinh, cũng được ủy nhiệm nhiệm vụ đánh lén Tần Thịnh, hắn nghe nói kế hoạch tiêu diệt Hâm Vinh này là do lãnh đạo tổ đặc án mới thành lập đưa ra, khiến hắn nổi hứng thú với tổ đặc án này, nhân lúc làm nhiệm vụ tiện thể quan sát một chút, lần quan sát này liền thấy được Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bên cạnh anh. Hắn không nhịn cười nổi, quả nhiên giống lão già nói, trên thế giới này có rất nhiều chuyện thú vị như phim vậy.
Sau khi Hâm Vinh sụp đổ, Cảnh Hành Chỉ được giới thiệu tới Thiên Đường Đen, đây là mục tiêu nhiệm vụ mới của hắn. Gia nhập Thiên Đường Đen cần tiến hành kiểm tra, người phụ trách của hắn có danh xưng là lão Báo. Lão Báo rất không thích Cảnh Hành Chỉ. Cảnh Hành Chỉ cũng chẳng để tâm, dù sao người làm khó hắn sớm muộn đều chết.
Lão Báo cầm hai cái tên đưa cho Cảnh Hành Chỉ, bảo hắn chọn một. Cảnh Hành Chỉ nghĩ giải quyết sớm chút thì hắn sẽ không cần để ý tới tên lão Báo ngu dốt này nữa, nên chọn cái tên ở gần hơn, nhưng vẫn mất bốn mươi phút lái xe, ra tay cũng không thuận lợi lắm, người tên Mạc Lưu Niên kia thế mà thân thủ không tồi, đương nhiên Cảnh Hành Chỉ vẫn giỏi hơn lại có lão Báo giúp đỡ, rất nhanh đã khống chế được người nọ, lúc Cảnh Hành Chỉ đâm dao thầm nghĩ, người này thân thủ giỏi như thế chắc không có khả năng là người cùng nghề đâu nhỉ? Hắn liếc về phía camera được giấu tài tình trong góc, trong bụng càng xác định, đâm xuống nhẹ bớt một phần lực. Đâm xong hắn gọi lão Báo rời đi, lão Báo không yên tâm muốn đâm thêm một dao. Cảnh Hành Chỉ cười như không cười, “Tôi giết người luôn luôn giải quyết trong một dao.” Lão Báo ghét hắn ngông cuồng, không để ý tới hắn nữa, rời đi đầu tiên.
Chuyện về sau đều rất thuận lợi, lão đại Thiên Đường Đen châu Á rất tán thưởng Cảnh Hành Chỉ, nhưng tiệc vui chóng tàn, một tuần sau Mạc Lưu Niên đột nhiên xuất hiện trong bản tin trên ti vi, hắn không chết. Người Thiên Đường Đen bắt đầu nghi ngờ Cảnh Hành Chỉ, bọn chúng không tin một sát thủ nổi tiếng sẽ sẩy tay. Cảnh Hành Chỉ không cách nào giải thích, lão Báo lúc này lại bỏ đá xuống giếng, nói gã đã sớm nghi ngờ Cảnh Hành Chỉ, đồng thời liệt kê một loạt dấu vết hành động có lẽ có khả nghi của Cảnh Hành Chỉ.
Lúc Cảnh Hành Chỉ cho rằng đời mình sắp tàn, Mạc Lưu Niên lại xuất hiện trong bản tin, lần này hắn công bố một tin tốt, tin có lợi cho Cảnh Hành Chỉ.
Lão đại Thiên Đường Đen xem bản tin xong thì hỏi lão Báo, “Sát hạch người mới của chúng ta thu lệ phí từ lúc nào sao tôi không biết?” Lúc người dẫn đường mang người mới đi giết người là ngẫu nhiên chọn người bị hại, không phải hoạt động nhận tiền ám sát, nhưng lão Báo rất có đầu óc kinh doanh, gã cảm thấy thế này quá lãng phí nhân lực nên âm thầm nhận đơn đặt hàng giết người kiếm thêm thu nhập, giết Mạc Lưu Niên hắn thu của Tiền Phương hai triệu, lúc đó gã tuyệt không ngờ lần này sẽ lộ tẩy. Lão Báo kêu khóc om sòm xin tha, cũng thề mình thật sự chỉ muốn kiếm chút tiền, chưa từng làm chuyện có lỗi với tổ chức.
Cảnh Hành Chỉ cười khẩy không nói. Lão đại Thiên Đường Đen hỏi hắn có muốn nói gì không.
Cảnh Hành Chỉ nói, “Tôi luôn có chuyện muốn nói nhưng trước khi có tin tức này, bất kể tôi nói gì anh cũng sẽ không tin, dù sao lão Báo mới là người đi theo anh sáu năm. Bây giờ tôi phải biện bạch cho bản thân một chút, đương nhiên tin hay không tùy anh. Lúc tôi ra tay với Mạc Lưu Niên phát hiện thân thủ hắn ta rất tốt, tôi hoài nghi hắn là người của cảnh sát, nhưng tôi tưởng đây là quan tâm đặc biệt của anh với tôi nên không nghĩ nhiều mà cứ ra tay. Tôi tin đã đâm trúng chỗ hiểm, hơn nữa trên dao có độc, chất độc có thể nhẹ nhàng giết chết một con trâu, tôi không biết tại sao Mạc Lưu Niên còn sống, trừ khi hắn đã uống thuốc giải từ trước hoặc có người canh ở bên cạnh chờ cứu hắn. Còn nữa, giờ cảnh sát đang truy nã tôi, tại sao bọn họ biết là tôi ra tay? Trừ các anh ra, chẳng lẽ còn ai biết tôi giết Mạc Lưu Niên sao?”
Lão Báo la hét oan uổng, nói Cảnh Hành Chỉ ngậm máu phun người, không ngừng giải thích với lão đại rằng cho dù có người bán đứng Cảnh Hành Chỉ thì cũng không phải gã. Cảnh Hành Chỉ cũng chẳng thèm nhìn gã.
Lão đại Thiên Đường Đen nhíu mày, vấn đề này ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, Cảnh Hành Chỉ đã bị oan thì gã phải cho Cảnh Hành Chỉ một câu trả lời thỏa đáng, gã đưa cho Cảnh Hành Chỉ một khẩu súng, Cảnh Hành Chỉ nhận súng rồi lập tức nhắm vào đầu lão Báo “đoàng đoàng đoàng” mấy phát, biến đầu gã thành một trái dưa nát bấy.
“Cậu!” Lão đại Thiên Đường Đen vừa sợ vừa giận, gã vốn chỉ muốn để Cảnh Hành Chỉ xả giận, gã không tin lão Báo sẽ phản bội mình cũng không nghĩ muốn giết lão Báo nhưng không ngờ không đợi gã nói gì Cảnh Hành Chỉ đã ra tay rồi.
Cảnh Hành Chỉ nghi hoặc nhìn gã, “… Không phải? Tôi hiểu nhầm rồi à?”
Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, từ xa đến gần, lúc này người Thiên Đường Đen không đoái hoài gì nữa, lưu lại một phần người chặn hậu, những người khác vội vàng chạy trốn.
Sau khi ô tô của Thiên Đường Đen bị Hàn Bân nổ mất một chiếc, xe Cảnh Hành Chỉ ngồi bị xung kích, lật xe. Lúc xe lộn nhào, hắn mắng chửi người ném lựu đạn, thề sau này phải làm kẻ đó đẹp mặt. Ngay sau đó hắn phát hiện đối phương là tổ đặc án lần trước bắt được Tần Thịnh, hắn cười, không nghĩ tới tổ đặc án này thế mà tìm được hắn.
Sau đó, Cảnh Hành Chỉ bắt Du Đạc uy hiếp Dương Tư Mịch và Trình Cẩm thả lão đại Thiên Đường Đen.
Cảnh Hành Chỉ không ngờ Trình Cẩm biết mình, vậy chắc hẳn Dương Tư Mịch cũng biết. Lòng hắn nghĩ tôi biết các cậu nhiều năm như vậy cuối cùng các cậu cũng biết tôi, hắn nổi ý xấu bắn một phát vào đầu Du Đạc, súng không đạn, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Tư Mịch không hề thay đổi ngay cả mắt cũng không chớp, còn Trình Cẩm lại nhanh chóng đáp lại hắn một súng.
Sau này, mỗi khi trời mưa dầm chân trái Cảnh Hành Chỉ đều đau âm ỷ, vị lão đại Thiên Đường Đen châu Á kia vẫn muốn giúp hắn báo thù phát súng này.
Cảnh Hành Chỉ khuyên nhủ gã, lúc này Cảnh Hành Chỉ đã ngang vai ngang vế với gã, cũng có thể gọi thẳng tên gã – Giản Nghĩa. Cảnh Hành Chỉ nói, “Thù của mình đương nhiên phải tự mình báo, trừ khi tôi chết, đến lúc đó anh giúp tôi báo thù đi.”
Giản Nghĩa cười to nói, “Biến! Cậu chết tôi giúp cậu báo thù, tôi chết kẻ thù của tôi cũng giao cho cậu.”
Hai năm sau, Giản Nghĩa chết trong trận hỗn chiến nội bộ của Thiên Đường Đen, sau đó Thiên Đường Đen tan rã dưới sự đạo diễn của Cảnh Hành Chỉ, hoàn toàn thay đổi.
Không ai cho rằng hắn là người tốt, vì lẽ đó hắn là nằm vùng trời sinh.
Hắn vẫn luôn dùng cái tên “Cảnh Hành Chỉ” này mà không dùng tên giả, nghe nói hắn thấy cái tên này rất chính phái nên không nỡ đổi.
Lúc Cảnh Hành Chỉ còn rất trẻ từng gặp Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, cụ thể là từng thấy ảnh của họ. Lúc ấy hắn quen biết một lão già, lão ta từng là sát thủ, nghe nói từng đứng đầu bảng sát thủ mười năm liên tiếp, đương nhiên Cảnh Hành Chỉ biết lão lúc lão đã về hưu, nhận một chức vụ nhàn hạ – hội trưởng hiệp hội sát thủ Thiên Sứ Đen, vui vẻ thì triệu tập nhóm thiên sứ đen mở hội nghị, truyền thụ chút kinh nghiệm.
Ngày quen biết, lão già và Cảnh Hành Chỉ rất hào hứng, có lẽ Cảnh Hành Chỉ lúc đó rất hợp duyên lão, lão và Cảnh Hành Chỉ cùng xem album ảnh của lão. Người đã già, năm tháng đều rớt lại sau lưng, khó tránh muốn xem nhiều lần. Cảnh Hành Chỉ chú ý tới một bức ảnh chụp hai thiếu niên đang sóng vai ngồi cùng nhau dưới ánh trăng, hắn chú ý tới nó không phải vì người trong ảnh là hai thiếu niên xinh đẹp mà là cảm giác quỷ dị hài hòa không nói ra được nó mang lại.
“Hai đứa bé này rất thú vị.” Lão già cười nói, chỉ vào thiếu niên tóc xoăn trong bức ảnh, “Sát thủ trời sinh, có thiên phú hơn cả ta, tiếc là vì một số nguyên nhân mà không làm được nghề này.”
Cảnh Hành Chỉ hỏi lão, “Họ là ai?”
“Bức ảnh là ta chụp lúc nhìn thấy chúng lần đầu.” Lão già dùng ngón tay chạm vào thiếu niên tóc xoăn, “Về sau ta hỏi nó có nguyện ý đi cùng ta không, nó đồng ý, ở lại chỗ ta ba năm, năm ngoái mới rời đi. Đứa kia ta không biết.” Ngón tay lão chuyển sang thiếu niên tóc ngắn cạnh thiếu niên tóc xoăn, “Nhưng không phải không biết mới thú vị à, vậy mới có thể càng mong chờ câu chuyện tương lai của bọn nó. Sau này cậu sẽ phát hiện trên thế giới này có rất nhiều người và việc thú vị.” Lão già là người thích xem phim, càng thích xem đời người muôn màu trên thế gian này.
Trong một nhiệm vụ sau này, Cảnh Hành Chỉ nhìn thấy Dương Tư Mịch, tuy đã cách ba năm từ khi xem bức ảnh kia nhưng Cảnh Hành Chi vẫn nhận ra Dương Tư Mịch, đây không phải là thiếu niên tóc xoăn kia sao? Dương Tư Mịch cũng thuộc nhóm thi hành nhiệm vụ lần đó, hắn ngoài giết người chính là ngủ, Cảnh Hành Chỉ nghi ngờ hắn chưa bao giờ để ý đến người hay chuyện xung quanh.
Năm năm sau, Cảnh Hành Chỉ thấy Trình Cẩm cũng xuất hiện ở bộ An ninh. Lúc ấy hắn đang nằm vùng ở Hâm Vinh, cũng được ủy nhiệm nhiệm vụ đánh lén Tần Thịnh, hắn nghe nói kế hoạch tiêu diệt Hâm Vinh này là do lãnh đạo tổ đặc án mới thành lập đưa ra, khiến hắn nổi hứng thú với tổ đặc án này, nhân lúc làm nhiệm vụ tiện thể quan sát một chút, lần quan sát này liền thấy được Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bên cạnh anh. Hắn không nhịn cười nổi, quả nhiên giống lão già nói, trên thế giới này có rất nhiều chuyện thú vị như phim vậy.
Sau khi Hâm Vinh sụp đổ, Cảnh Hành Chỉ được giới thiệu tới Thiên Đường Đen, đây là mục tiêu nhiệm vụ mới của hắn. Gia nhập Thiên Đường Đen cần tiến hành kiểm tra, người phụ trách của hắn có danh xưng là lão Báo. Lão Báo rất không thích Cảnh Hành Chỉ. Cảnh Hành Chỉ cũng chẳng để tâm, dù sao người làm khó hắn sớm muộn đều chết.
Lão Báo cầm hai cái tên đưa cho Cảnh Hành Chỉ, bảo hắn chọn một. Cảnh Hành Chỉ nghĩ giải quyết sớm chút thì hắn sẽ không cần để ý tới tên lão Báo ngu dốt này nữa, nên chọn cái tên ở gần hơn, nhưng vẫn mất bốn mươi phút lái xe, ra tay cũng không thuận lợi lắm, người tên Mạc Lưu Niên kia thế mà thân thủ không tồi, đương nhiên Cảnh Hành Chỉ vẫn giỏi hơn lại có lão Báo giúp đỡ, rất nhanh đã khống chế được người nọ, lúc Cảnh Hành Chỉ đâm dao thầm nghĩ, người này thân thủ giỏi như thế chắc không có khả năng là người cùng nghề đâu nhỉ? Hắn liếc về phía camera được giấu tài tình trong góc, trong bụng càng xác định, đâm xuống nhẹ bớt một phần lực. Đâm xong hắn gọi lão Báo rời đi, lão Báo không yên tâm muốn đâm thêm một dao. Cảnh Hành Chỉ cười như không cười, “Tôi giết người luôn luôn giải quyết trong một dao.” Lão Báo ghét hắn ngông cuồng, không để ý tới hắn nữa, rời đi đầu tiên.
Chuyện về sau đều rất thuận lợi, lão đại Thiên Đường Đen châu Á rất tán thưởng Cảnh Hành Chỉ, nhưng tiệc vui chóng tàn, một tuần sau Mạc Lưu Niên đột nhiên xuất hiện trong bản tin trên ti vi, hắn không chết. Người Thiên Đường Đen bắt đầu nghi ngờ Cảnh Hành Chỉ, bọn chúng không tin một sát thủ nổi tiếng sẽ sẩy tay. Cảnh Hành Chỉ không cách nào giải thích, lão Báo lúc này lại bỏ đá xuống giếng, nói gã đã sớm nghi ngờ Cảnh Hành Chỉ, đồng thời liệt kê một loạt dấu vết hành động có lẽ có khả nghi của Cảnh Hành Chỉ.
Lúc Cảnh Hành Chỉ cho rằng đời mình sắp tàn, Mạc Lưu Niên lại xuất hiện trong bản tin, lần này hắn công bố một tin tốt, tin có lợi cho Cảnh Hành Chỉ.
Lão đại Thiên Đường Đen xem bản tin xong thì hỏi lão Báo, “Sát hạch người mới của chúng ta thu lệ phí từ lúc nào sao tôi không biết?” Lúc người dẫn đường mang người mới đi giết người là ngẫu nhiên chọn người bị hại, không phải hoạt động nhận tiền ám sát, nhưng lão Báo rất có đầu óc kinh doanh, gã cảm thấy thế này quá lãng phí nhân lực nên âm thầm nhận đơn đặt hàng giết người kiếm thêm thu nhập, giết Mạc Lưu Niên hắn thu của Tiền Phương hai triệu, lúc đó gã tuyệt không ngờ lần này sẽ lộ tẩy. Lão Báo kêu khóc om sòm xin tha, cũng thề mình thật sự chỉ muốn kiếm chút tiền, chưa từng làm chuyện có lỗi với tổ chức.
Cảnh Hành Chỉ cười khẩy không nói. Lão đại Thiên Đường Đen hỏi hắn có muốn nói gì không.
Cảnh Hành Chỉ nói, “Tôi luôn có chuyện muốn nói nhưng trước khi có tin tức này, bất kể tôi nói gì anh cũng sẽ không tin, dù sao lão Báo mới là người đi theo anh sáu năm. Bây giờ tôi phải biện bạch cho bản thân một chút, đương nhiên tin hay không tùy anh. Lúc tôi ra tay với Mạc Lưu Niên phát hiện thân thủ hắn ta rất tốt, tôi hoài nghi hắn là người của cảnh sát, nhưng tôi tưởng đây là quan tâm đặc biệt của anh với tôi nên không nghĩ nhiều mà cứ ra tay. Tôi tin đã đâm trúng chỗ hiểm, hơn nữa trên dao có độc, chất độc có thể nhẹ nhàng giết chết một con trâu, tôi không biết tại sao Mạc Lưu Niên còn sống, trừ khi hắn đã uống thuốc giải từ trước hoặc có người canh ở bên cạnh chờ cứu hắn. Còn nữa, giờ cảnh sát đang truy nã tôi, tại sao bọn họ biết là tôi ra tay? Trừ các anh ra, chẳng lẽ còn ai biết tôi giết Mạc Lưu Niên sao?”
Lão Báo la hét oan uổng, nói Cảnh Hành Chỉ ngậm máu phun người, không ngừng giải thích với lão đại rằng cho dù có người bán đứng Cảnh Hành Chỉ thì cũng không phải gã. Cảnh Hành Chỉ cũng chẳng thèm nhìn gã.
Lão đại Thiên Đường Đen nhíu mày, vấn đề này ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, Cảnh Hành Chỉ đã bị oan thì gã phải cho Cảnh Hành Chỉ một câu trả lời thỏa đáng, gã đưa cho Cảnh Hành Chỉ một khẩu súng, Cảnh Hành Chỉ nhận súng rồi lập tức nhắm vào đầu lão Báo “đoàng đoàng đoàng” mấy phát, biến đầu gã thành một trái dưa nát bấy.
“Cậu!” Lão đại Thiên Đường Đen vừa sợ vừa giận, gã vốn chỉ muốn để Cảnh Hành Chỉ xả giận, gã không tin lão Báo sẽ phản bội mình cũng không nghĩ muốn giết lão Báo nhưng không ngờ không đợi gã nói gì Cảnh Hành Chỉ đã ra tay rồi.
Cảnh Hành Chỉ nghi hoặc nhìn gã, “… Không phải? Tôi hiểu nhầm rồi à?”
Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, từ xa đến gần, lúc này người Thiên Đường Đen không đoái hoài gì nữa, lưu lại một phần người chặn hậu, những người khác vội vàng chạy trốn.
Sau khi ô tô của Thiên Đường Đen bị Hàn Bân nổ mất một chiếc, xe Cảnh Hành Chỉ ngồi bị xung kích, lật xe. Lúc xe lộn nhào, hắn mắng chửi người ném lựu đạn, thề sau này phải làm kẻ đó đẹp mặt. Ngay sau đó hắn phát hiện đối phương là tổ đặc án lần trước bắt được Tần Thịnh, hắn cười, không nghĩ tới tổ đặc án này thế mà tìm được hắn.
Sau đó, Cảnh Hành Chỉ bắt Du Đạc uy hiếp Dương Tư Mịch và Trình Cẩm thả lão đại Thiên Đường Đen.
Cảnh Hành Chỉ không ngờ Trình Cẩm biết mình, vậy chắc hẳn Dương Tư Mịch cũng biết. Lòng hắn nghĩ tôi biết các cậu nhiều năm như vậy cuối cùng các cậu cũng biết tôi, hắn nổi ý xấu bắn một phát vào đầu Du Đạc, súng không đạn, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Tư Mịch không hề thay đổi ngay cả mắt cũng không chớp, còn Trình Cẩm lại nhanh chóng đáp lại hắn một súng.
Sau này, mỗi khi trời mưa dầm chân trái Cảnh Hành Chỉ đều đau âm ỷ, vị lão đại Thiên Đường Đen châu Á kia vẫn muốn giúp hắn báo thù phát súng này.
Cảnh Hành Chỉ khuyên nhủ gã, lúc này Cảnh Hành Chỉ đã ngang vai ngang vế với gã, cũng có thể gọi thẳng tên gã – Giản Nghĩa. Cảnh Hành Chỉ nói, “Thù của mình đương nhiên phải tự mình báo, trừ khi tôi chết, đến lúc đó anh giúp tôi báo thù đi.”
Giản Nghĩa cười to nói, “Biến! Cậu chết tôi giúp cậu báo thù, tôi chết kẻ thù của tôi cũng giao cho cậu.”
Hai năm sau, Giản Nghĩa chết trong trận hỗn chiến nội bộ của Thiên Đường Đen, sau đó Thiên Đường Đen tan rã dưới sự đạo diễn của Cảnh Hành Chỉ, hoàn toàn thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook