Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1
-
Chương 17
Hàn Bân nhanh chóng tra được thân phận Tần Thịnh, bản thân Tần Thịnh không nổi tiếng nhưng ông bố của gã lại rất nổi tiếng, Trình Cẩm cũng biết người này, lão có dính líu đến tập đoàn xã hội đen – là một trong các nhân vật quan trọng của tập đoàn Hâm Vinh, vẫn luôn không bắt thóp được, không ngờ con lão lại sa lưới trước.
Người bị cành cây đâm chết tên Trần Lượng, thủ hạ của bố Tần Thịnh.
Trình Cẩm đặc biệt đến phòng bệnh tham quan, nhìn Tần Thịnh ngực bị quấn lớp này lớp khác băng gạc nằm trên giường, anh thầm cười gằn, không hổ là con trai lão đại tổ chức phi pháp nổi tiếng, sở thích khác hẳn người thường.
Tần Thịnh từng có tiền án, trước kia đã bị bắt một lần, bị kiện tội cưỡng dâm, bố gã thuê một đội luật sư, cuối cùng gã thật sự là “vô tội”.
Hàn Bân còn nói một chuyện khác, “Bố gã đang hợp tác với chính quyền, chính quyền tin rằng với sự phối hợp của lão có thể phá được tổ chức phi pháp Hâm Vinh này.”
Nói cách khác Tần Thịnh rất có thể sắp bị cơ quan liên quan đưa đi, sau đó bọn họ sẽ suy nghĩ cho toàn cục mà thả người bởi hợp tác với bố Tần Thịnh rất quan trọng, mang đến nhiều lợi ích hơn, bao gồm nhưng không giới hạn trong bắt được dàn cấp cao mà còn cả tội phạm có tính nguy hại cao.
Hơn nữa họ không có bằng chứng chứng minh Tần Thịnh đã làm gì cô bé kia, trên người cô bé không có chứng cứ rõ ràng, Tần Thịnh có thể đổ hết chuyện lên đầu Trần Lượng đã chết, nói mình trong sạch vô tội, không biết gì cả.
Lúc này Bộ Hoan kiểm tra xe địa hình xong cũng trở về, hắn nói, “Cái xe kia đúng là có linh kiện bị làm hỏng, nên cuối cùng mất khống chế lật xuống vách núi.”
“Sao cả hai không cùng chết…” Trình Cẩm nheo mắt, Tần Thịnh thật may mắn, bất kể thế nào lần này gã gặp phải mình cũng không hẳn là tốt số. “Nhìn chằm chằm Tần Thịnh, gã tỉnh thì gọi tôi. Còn nữa, tra được thân phận cô bé cũng gọi tôi.” Nói xong anh vội vàng rời đi.
Bộ Hoan nhìn về phía Hàn Bân lạnh lẽo hơn ngày thường, xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?
Trình Cẩm đi vào phòng Tiểu An, thấy Dương Tư Mịch đang ở đây, Mã đại gia cũng ở và đang tán gẫu với Tiểu An, bây giờ trông Tiểu An có tinh thần hơn rồi.
Trình Cẩm gọi Dương Tư Mịch qua một bên, nhỏ giọng nói tình huống hiện tại cho hắn.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm không chớp, “Muốn tôi giải quyết gã?”
“Dĩ nhiên không phải!” Trình Cẩm bật cười, “Cậu đừng như thế, ánh mắt vô tội lại nói lời máu lạnh… Giúp tôi phân tích Tần Thịnh đi.”
Nghe Trình Cẩm yêu cầu, Dương Tư Mịch nói, “Lúc tôi học Tâm lý học mới hiểu được hiểu kẻ biến thái nhất chính là một kẻ biến thái khác.”
“A, khó trách tôi có thể biết mấy kẻ biến thái này đang nghĩ gì.” Trình Cẩm vui vẻ, “Hóa ra tôi cao hơn một bậc, tôi làm cảnh sát đúng là bất hạnh của lũ biến thái.”
Dương Tư Mịch lộ ra nụ cười rất nhạt.
Trình Cẩm nói, “Bây giờ chúng ta chỉ biết Tần Thịnh và Trần Lượng lái xe chở theo một bé gái, lúc đi ngang qua nhà Mã đại gia thì dừng lại, Mã đại gia cứu cô bé, nổ súng dọa Tần Thịnh và Trần Lượng, Trần Lượng trúng đạn nhưng không bị thương chỗ hiểm, xe bọn chúng thì gặp sự cố lật xuống vách núi, Trần Lượng chết, Tần Thịnh bị thương băng qua rừng đến thôn làng được người dân cứu, sau đó bị Bộ Hoan phát hiện đưa về trạm y tế.”
Dương Tư Mịch nói tiếp, “Mã đại gia nói bọn chúng dừng lại do muốn uống nước, không phải vì hỏi đường như chúng ta, nói cách khác bọn chúng quen thuộc vùng này, có lẽ trước kia cũng từng gặp Mã đại gia, biết nhà ông ấy ở đó. Tại sao bọn chúng dám xuống xe khi có người bị hại ở trong xe? Vì biết chỗ đó chỉ có một mình Mã đại gia, một ông già mà thôi, bọn chúng không sợ.”
Trình Cẩm gật đầu, “Sau tai nạn xe, Tần Thịnh không lạc đường mà trực tiếp băng qua rừng đến thôn gần đó nói rõ gã thật sự quen thuộc vùng núi Minh Kính. Gã không đi lên đường lớn cầu cứu một mặt là sợ đụng phải Mã đại gia, mặt khác là vì gã biết nơi nào có người ở, bên kia đường lớn chỉ có một nhà Mã đại gia nhưng đi qua rừng sẽ có một thôn.”
“Tư Mịch, lúc đó cô bé bị thương rất nặng, tôi nhớ Hàn Bân khăng khăng phải đưa bé đi viện ngay lập tức, nếu Mã đại gia không phát hiện có khi nào bé đã chết không?”
Dương Tư Mịch nói tiếp theo mạch suy nghĩ của Trình Cẩm, “Bọn chúng chắc chắn biết cô bé sắp chết. Bọn chúng chọn con đường vắng vẻ này chứ không phải đường khu du lịch núi Minh Kính tình trạng tốt hơn phong cảnh đẹp hơn vì là đi xử lý thi thể. Khẳng định bọn chúng đã làm thế này nhiều lần, có lẽ chúng ta có thể tìm ra nhiều người bị hại hơn.”
Trình Cẩm chấn động, “Con đường này quá dài, núi Minh Kính liên miên bất tuyệt không biết bao nhiêu héc-ta… Có điều bọn chúng lái xe tới, chúng ta có thể tìm những chỗ tiện dừng xe dọc theo đường đi, xung quanh lại có chỗ nào tiện chôn xác.”
Trình Cẩm gọi điện cho đồn trưởng Quan, đồn trưởng Quan còn ở gần đây nên chạy tới phòng bệnh của Tiểu An rất nhanh. Trình Cẩm thấy hắn tới, cũng không tránh Tiểu An, trực tiếp nói với Mã đại gia, “Mã đại gia, hai người ông đụng phải là muốn chờ cô bé chết rồi chôn trên núi, ông biết đoạn đường nào tiện dừng xe đồng thời quanh đó có chỗ kín đáo có thể chôn xác không?”
Mã đại gia nghe xong tức giận tới mức run rẩy, Tiểu An lúng ta lúng túng giúp ông thuận khí.
Đồn trưởng Quan cũng giật nẩy người, nhưng trở lại bình thường rất nhanh, “Tôi biết một chỗ, gần con đường này có một khu nghĩa địa, dân địa phương chúng tôi sau khi chết đều chôn cất trên núi, mỗi dòng họ đều có riêng một ngọn núi chôn cất người qua đời…”
Trình Cẩm ngắt lời hắn, “Đồn trưởng Quan, bây giờ thời gian gấp gáp, anh có thể dẫn người đi xem thử không? Anh nói khu nghĩa địa có chủ, vậy kêu họ đi xem kỹ một chút, có gì không đúng hẳn là họ nhìn ra được.”
Đồn trưởng Quan vội vàng đáp ứng cũng vội vã rời đi.
Trình Cẩm bảo Tiểu An chăm sóc Mã đại gia. Tiểu An gật đầu, tạm thời không suy nghĩ chuyện của mình nữa.
Trình Cẩm cho Hàn Bân đi cùng nhóm đồn trưởng Quan, dù sao hắn cũng có kiến thức y học.
Bộ Hoan nói muốn đi cùng, Trình Cẩm đồng ý.
Trình Cẩm đến phòng bệnh của cô bé liếc nhìn, người vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ Trương nói bé đã thoát khỏi nguy hiểm, chưa tỉnh có lẽ là không muốn tỉnh lại.
Trình Cẩm lại đi xem Tần Thịnh ở phòng bệnh bên cạnh, tên này ngủ rất an ổn, tuy có thể là hiệu quả của thuốc mê nhưng vẫn khiến người ta rất khó chịu.
Sau đó Trình Cẩm gọi điện về cục hỏi tình hình, Ngụy Thanh nghe máy, hắn nói vừa tra được thân phận cô bé, là đứa nhỏ sống ở một huyện thuộc tỉnh bên cạnh lấy núi Minh Kính làm ranh giới, mất tích năm ngày trước.
Trình Cẩm báo lại kết quả điều tra mới nhất, hỏi hắn có phải cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực Tần Thịnh vẫn có thể thoát tội.
Ngụy Thanh không trả lời thẳng, chỉ nói sau khi người ở trên có quyết định sẽ thông báo cho anh.
Trình Cẩm giận dữ, suýt nữa muốn ném điện thoại.
Dương Tư Mịch giống như không biết tại sao anh tức giận như thế, “Con người không phải luôn thích tối đa hóa lợi ích sao?”
“Không phải tất cả mọi người đều thích dùng lợi ích để cân nhắc mọi chuyện, nhưng chính quyền chúng ta chắc chắn thích tối đa hóa lợi ích.”
“Nhưng chính quyền cũng là con người tạo nên.”
Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch rất nghiêm túc phân tích tình huống, không tức giận nổi. “Cũng phải, mặc dù tôi rất phiền chuyện như vậy nhưng không phải không giải quyết được.” Nghĩ cách là được. Anh xem đồng hồ, đã sáu giờ tối rồi, anh bình tĩnh nghĩ nên gọi giao thức ăn, cơm luôn phải ăn.
Đến hơn tám giờ tối, Du Đạc và Diệp Lai trở về, Trình Cẩm gần như quên mất đã bảo họ đi làm việc.
Diệp Lai nói trước, “Lão đại, anh không biết đâu, Du Đạc lợi hại lắm, cậu ấy xem qua là nhớ, xem một lần là nhớ kỹ, tốc độ xem lại còn siêu nhanh.”
Du Đạc nghe cô nói thế thì hết sức xấu hổ, “Chuyện này cũng không có gì…”
Trình Cẩm hơi bất ngờ, “Ồ? Thật không, sau này anh sẽ lợi dụng sở trường này của cậu thật tốt. Bây giờ nói xem hai người tra được gì?” Anh lừa đồn trưởng Quan, anh bảo Diệp Lai đi tra thật ra vẫn là chuyện Mã đại gia, tra sau khi cháu gái chết ông ấy đã cứu bao nhiêu người, đặc biệt là bé gái.
Du Đạc nói, “Tiếu Tiếu qua đời gần mười năm, Mã đại gia đã cứu rất nhiều người, ít nhất hơn một trăm, nhưng tình huống cứu bé gái giống lần này thì ngoài Tiểu An, ghi chép ở đồn Công an chỉ có ba lần, có biên bản là do các cô gái lúc được cứu đều bị thương, Mã đại gia báo án. Đúng rồi, các cô ấy đều điều trị ở trạm y tế này.”
Trình Cẩm gật đầu, “Tốt lắm, vậy hai người đã hỏi bác sĩ và y tá ở đây tình hình lúc đó chưa?”
Diệp Lai giơ tay, “Lão đại, bọn em tra rồi, nhưng không phải hỏi bác sĩ y tá mà là từ cảnh sát làm việc ở đồn Công an…”
Hôm nay Trình Cẩm hơi thiếu kiên nhẫn, “Diệp Tử, trọng điểm.”
Diệp Lai lập tức nói, “Vâng. Trong đó một cô gái là người ở núi Minh Kính, lúc đó có người định quấy rối cô, bị Mã đại gia cầm súng đuổi theo, người kia hoảng hốt chạy bừa nên ngã chết.”
“Một vụ là một đôi vợ chồng trẻ tuổi cãi nhau ở trên đường, phát triển thành đánh nhau, Mã đại gia đi can ngăn. Nghe nói lúc đó đôi vợ chồng bị Mã đại gia cầm súng dọa sợ gần chết, người đàn ông bị dọa đến quỳ xuống, Mã đại gia vẫn không tin bọn họ chỉ là cãi nhau nên vẫn báo cảnh sát.”
“Còn có một vụ là cô gái bị thương lúc dạo chơi, bạn trai cõng xuống núi, người bạn trai này cũng bị Mã đại gia dọa sợ quá chừng, nhưng mà cuối cùng lên trấn rồi vẫn nói rõ sự việc.”
Trình Cẩm hỏi Du Đạc, “Cậu có nhớ trong những sự cố chết người liên quan đến Mã đại gia có bao nhiêu vụ có nữ giới không?”
Du Đạc không ngờ nhanh như vậy đã bị thử thách trí nhớ, chẳng qua cậu nhớ thật, “Năm vụ, có hai vụ là tai nạn xe khách. Có một vụ là ba cô gái, người chết là người khác. Một vụ khác là một nam một nữ, hai người chết. Vụ cuối cùng là bố con, hai người đều chết.”
“Nam giới chết trong hai vụ sau có điểm giống nhau không?”
“Đều là đầu bị thương nặng.” Du Đạc nghi hoặc hỏi, “Không bình thường sao? Điều này nói rõ cái gì?”
Trình Cẩm lắc đầu không nói, tất cả chỉ là suy đoán. Anh đi đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu An, thấy Mã đại gia ăn cơm xong vẫn ngồi trong phòng tán gẫu với em, Mã đại gia rất thích Tiểu An, ông hiền hòa nhìn em, luôn gọi em là Tiếu Tiếu, sợ em không vui liền kể truyện cho em nghe, dù kể một hồi sẽ lặp lại.
Diệp Lai hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, nghe nói bọn Bộ Hoan đi đào mộ à? Nhưng trễ thế này rất bất tiện, nhìn thấy rõ sao?”
“Bọn họ sẽ mang theo đèn cường độ ánh sáng cao, với lại việc đào mộ này không phải làm ban đêm mới có không khí hả?”
“…”
“Hai người đi nghỉ trước?” Trình Cẩm không muốn họ cứ vây quanh mình hỏi này hỏi nọ, anh nhìn Dương Tư Mịch bên cạnh đang cúi thấp đầu không biết có phải ngủ rồi không, thật không có ai làm phiền hắn.
“Bọn em đợi có kết quả đào mộ rồi đi nghỉ.” Du Đạc nghĩ đến một việc, “Bọn em đi giúp trông coi Tần Thịnh.” Thật ra ngoài cửa phòng Tần Thịnh đã có hai người cảnh sát canh gác.
Người bị cành cây đâm chết tên Trần Lượng, thủ hạ của bố Tần Thịnh.
Trình Cẩm đặc biệt đến phòng bệnh tham quan, nhìn Tần Thịnh ngực bị quấn lớp này lớp khác băng gạc nằm trên giường, anh thầm cười gằn, không hổ là con trai lão đại tổ chức phi pháp nổi tiếng, sở thích khác hẳn người thường.
Tần Thịnh từng có tiền án, trước kia đã bị bắt một lần, bị kiện tội cưỡng dâm, bố gã thuê một đội luật sư, cuối cùng gã thật sự là “vô tội”.
Hàn Bân còn nói một chuyện khác, “Bố gã đang hợp tác với chính quyền, chính quyền tin rằng với sự phối hợp của lão có thể phá được tổ chức phi pháp Hâm Vinh này.”
Nói cách khác Tần Thịnh rất có thể sắp bị cơ quan liên quan đưa đi, sau đó bọn họ sẽ suy nghĩ cho toàn cục mà thả người bởi hợp tác với bố Tần Thịnh rất quan trọng, mang đến nhiều lợi ích hơn, bao gồm nhưng không giới hạn trong bắt được dàn cấp cao mà còn cả tội phạm có tính nguy hại cao.
Hơn nữa họ không có bằng chứng chứng minh Tần Thịnh đã làm gì cô bé kia, trên người cô bé không có chứng cứ rõ ràng, Tần Thịnh có thể đổ hết chuyện lên đầu Trần Lượng đã chết, nói mình trong sạch vô tội, không biết gì cả.
Lúc này Bộ Hoan kiểm tra xe địa hình xong cũng trở về, hắn nói, “Cái xe kia đúng là có linh kiện bị làm hỏng, nên cuối cùng mất khống chế lật xuống vách núi.”
“Sao cả hai không cùng chết…” Trình Cẩm nheo mắt, Tần Thịnh thật may mắn, bất kể thế nào lần này gã gặp phải mình cũng không hẳn là tốt số. “Nhìn chằm chằm Tần Thịnh, gã tỉnh thì gọi tôi. Còn nữa, tra được thân phận cô bé cũng gọi tôi.” Nói xong anh vội vàng rời đi.
Bộ Hoan nhìn về phía Hàn Bân lạnh lẽo hơn ngày thường, xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?
Trình Cẩm đi vào phòng Tiểu An, thấy Dương Tư Mịch đang ở đây, Mã đại gia cũng ở và đang tán gẫu với Tiểu An, bây giờ trông Tiểu An có tinh thần hơn rồi.
Trình Cẩm gọi Dương Tư Mịch qua một bên, nhỏ giọng nói tình huống hiện tại cho hắn.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm không chớp, “Muốn tôi giải quyết gã?”
“Dĩ nhiên không phải!” Trình Cẩm bật cười, “Cậu đừng như thế, ánh mắt vô tội lại nói lời máu lạnh… Giúp tôi phân tích Tần Thịnh đi.”
Nghe Trình Cẩm yêu cầu, Dương Tư Mịch nói, “Lúc tôi học Tâm lý học mới hiểu được hiểu kẻ biến thái nhất chính là một kẻ biến thái khác.”
“A, khó trách tôi có thể biết mấy kẻ biến thái này đang nghĩ gì.” Trình Cẩm vui vẻ, “Hóa ra tôi cao hơn một bậc, tôi làm cảnh sát đúng là bất hạnh của lũ biến thái.”
Dương Tư Mịch lộ ra nụ cười rất nhạt.
Trình Cẩm nói, “Bây giờ chúng ta chỉ biết Tần Thịnh và Trần Lượng lái xe chở theo một bé gái, lúc đi ngang qua nhà Mã đại gia thì dừng lại, Mã đại gia cứu cô bé, nổ súng dọa Tần Thịnh và Trần Lượng, Trần Lượng trúng đạn nhưng không bị thương chỗ hiểm, xe bọn chúng thì gặp sự cố lật xuống vách núi, Trần Lượng chết, Tần Thịnh bị thương băng qua rừng đến thôn làng được người dân cứu, sau đó bị Bộ Hoan phát hiện đưa về trạm y tế.”
Dương Tư Mịch nói tiếp, “Mã đại gia nói bọn chúng dừng lại do muốn uống nước, không phải vì hỏi đường như chúng ta, nói cách khác bọn chúng quen thuộc vùng này, có lẽ trước kia cũng từng gặp Mã đại gia, biết nhà ông ấy ở đó. Tại sao bọn chúng dám xuống xe khi có người bị hại ở trong xe? Vì biết chỗ đó chỉ có một mình Mã đại gia, một ông già mà thôi, bọn chúng không sợ.”
Trình Cẩm gật đầu, “Sau tai nạn xe, Tần Thịnh không lạc đường mà trực tiếp băng qua rừng đến thôn gần đó nói rõ gã thật sự quen thuộc vùng núi Minh Kính. Gã không đi lên đường lớn cầu cứu một mặt là sợ đụng phải Mã đại gia, mặt khác là vì gã biết nơi nào có người ở, bên kia đường lớn chỉ có một nhà Mã đại gia nhưng đi qua rừng sẽ có một thôn.”
“Tư Mịch, lúc đó cô bé bị thương rất nặng, tôi nhớ Hàn Bân khăng khăng phải đưa bé đi viện ngay lập tức, nếu Mã đại gia không phát hiện có khi nào bé đã chết không?”
Dương Tư Mịch nói tiếp theo mạch suy nghĩ của Trình Cẩm, “Bọn chúng chắc chắn biết cô bé sắp chết. Bọn chúng chọn con đường vắng vẻ này chứ không phải đường khu du lịch núi Minh Kính tình trạng tốt hơn phong cảnh đẹp hơn vì là đi xử lý thi thể. Khẳng định bọn chúng đã làm thế này nhiều lần, có lẽ chúng ta có thể tìm ra nhiều người bị hại hơn.”
Trình Cẩm chấn động, “Con đường này quá dài, núi Minh Kính liên miên bất tuyệt không biết bao nhiêu héc-ta… Có điều bọn chúng lái xe tới, chúng ta có thể tìm những chỗ tiện dừng xe dọc theo đường đi, xung quanh lại có chỗ nào tiện chôn xác.”
Trình Cẩm gọi điện cho đồn trưởng Quan, đồn trưởng Quan còn ở gần đây nên chạy tới phòng bệnh của Tiểu An rất nhanh. Trình Cẩm thấy hắn tới, cũng không tránh Tiểu An, trực tiếp nói với Mã đại gia, “Mã đại gia, hai người ông đụng phải là muốn chờ cô bé chết rồi chôn trên núi, ông biết đoạn đường nào tiện dừng xe đồng thời quanh đó có chỗ kín đáo có thể chôn xác không?”
Mã đại gia nghe xong tức giận tới mức run rẩy, Tiểu An lúng ta lúng túng giúp ông thuận khí.
Đồn trưởng Quan cũng giật nẩy người, nhưng trở lại bình thường rất nhanh, “Tôi biết một chỗ, gần con đường này có một khu nghĩa địa, dân địa phương chúng tôi sau khi chết đều chôn cất trên núi, mỗi dòng họ đều có riêng một ngọn núi chôn cất người qua đời…”
Trình Cẩm ngắt lời hắn, “Đồn trưởng Quan, bây giờ thời gian gấp gáp, anh có thể dẫn người đi xem thử không? Anh nói khu nghĩa địa có chủ, vậy kêu họ đi xem kỹ một chút, có gì không đúng hẳn là họ nhìn ra được.”
Đồn trưởng Quan vội vàng đáp ứng cũng vội vã rời đi.
Trình Cẩm bảo Tiểu An chăm sóc Mã đại gia. Tiểu An gật đầu, tạm thời không suy nghĩ chuyện của mình nữa.
Trình Cẩm cho Hàn Bân đi cùng nhóm đồn trưởng Quan, dù sao hắn cũng có kiến thức y học.
Bộ Hoan nói muốn đi cùng, Trình Cẩm đồng ý.
Trình Cẩm đến phòng bệnh của cô bé liếc nhìn, người vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ Trương nói bé đã thoát khỏi nguy hiểm, chưa tỉnh có lẽ là không muốn tỉnh lại.
Trình Cẩm lại đi xem Tần Thịnh ở phòng bệnh bên cạnh, tên này ngủ rất an ổn, tuy có thể là hiệu quả của thuốc mê nhưng vẫn khiến người ta rất khó chịu.
Sau đó Trình Cẩm gọi điện về cục hỏi tình hình, Ngụy Thanh nghe máy, hắn nói vừa tra được thân phận cô bé, là đứa nhỏ sống ở một huyện thuộc tỉnh bên cạnh lấy núi Minh Kính làm ranh giới, mất tích năm ngày trước.
Trình Cẩm báo lại kết quả điều tra mới nhất, hỏi hắn có phải cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực Tần Thịnh vẫn có thể thoát tội.
Ngụy Thanh không trả lời thẳng, chỉ nói sau khi người ở trên có quyết định sẽ thông báo cho anh.
Trình Cẩm giận dữ, suýt nữa muốn ném điện thoại.
Dương Tư Mịch giống như không biết tại sao anh tức giận như thế, “Con người không phải luôn thích tối đa hóa lợi ích sao?”
“Không phải tất cả mọi người đều thích dùng lợi ích để cân nhắc mọi chuyện, nhưng chính quyền chúng ta chắc chắn thích tối đa hóa lợi ích.”
“Nhưng chính quyền cũng là con người tạo nên.”
Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch rất nghiêm túc phân tích tình huống, không tức giận nổi. “Cũng phải, mặc dù tôi rất phiền chuyện như vậy nhưng không phải không giải quyết được.” Nghĩ cách là được. Anh xem đồng hồ, đã sáu giờ tối rồi, anh bình tĩnh nghĩ nên gọi giao thức ăn, cơm luôn phải ăn.
Đến hơn tám giờ tối, Du Đạc và Diệp Lai trở về, Trình Cẩm gần như quên mất đã bảo họ đi làm việc.
Diệp Lai nói trước, “Lão đại, anh không biết đâu, Du Đạc lợi hại lắm, cậu ấy xem qua là nhớ, xem một lần là nhớ kỹ, tốc độ xem lại còn siêu nhanh.”
Du Đạc nghe cô nói thế thì hết sức xấu hổ, “Chuyện này cũng không có gì…”
Trình Cẩm hơi bất ngờ, “Ồ? Thật không, sau này anh sẽ lợi dụng sở trường này của cậu thật tốt. Bây giờ nói xem hai người tra được gì?” Anh lừa đồn trưởng Quan, anh bảo Diệp Lai đi tra thật ra vẫn là chuyện Mã đại gia, tra sau khi cháu gái chết ông ấy đã cứu bao nhiêu người, đặc biệt là bé gái.
Du Đạc nói, “Tiếu Tiếu qua đời gần mười năm, Mã đại gia đã cứu rất nhiều người, ít nhất hơn một trăm, nhưng tình huống cứu bé gái giống lần này thì ngoài Tiểu An, ghi chép ở đồn Công an chỉ có ba lần, có biên bản là do các cô gái lúc được cứu đều bị thương, Mã đại gia báo án. Đúng rồi, các cô ấy đều điều trị ở trạm y tế này.”
Trình Cẩm gật đầu, “Tốt lắm, vậy hai người đã hỏi bác sĩ và y tá ở đây tình hình lúc đó chưa?”
Diệp Lai giơ tay, “Lão đại, bọn em tra rồi, nhưng không phải hỏi bác sĩ y tá mà là từ cảnh sát làm việc ở đồn Công an…”
Hôm nay Trình Cẩm hơi thiếu kiên nhẫn, “Diệp Tử, trọng điểm.”
Diệp Lai lập tức nói, “Vâng. Trong đó một cô gái là người ở núi Minh Kính, lúc đó có người định quấy rối cô, bị Mã đại gia cầm súng đuổi theo, người kia hoảng hốt chạy bừa nên ngã chết.”
“Một vụ là một đôi vợ chồng trẻ tuổi cãi nhau ở trên đường, phát triển thành đánh nhau, Mã đại gia đi can ngăn. Nghe nói lúc đó đôi vợ chồng bị Mã đại gia cầm súng dọa sợ gần chết, người đàn ông bị dọa đến quỳ xuống, Mã đại gia vẫn không tin bọn họ chỉ là cãi nhau nên vẫn báo cảnh sát.”
“Còn có một vụ là cô gái bị thương lúc dạo chơi, bạn trai cõng xuống núi, người bạn trai này cũng bị Mã đại gia dọa sợ quá chừng, nhưng mà cuối cùng lên trấn rồi vẫn nói rõ sự việc.”
Trình Cẩm hỏi Du Đạc, “Cậu có nhớ trong những sự cố chết người liên quan đến Mã đại gia có bao nhiêu vụ có nữ giới không?”
Du Đạc không ngờ nhanh như vậy đã bị thử thách trí nhớ, chẳng qua cậu nhớ thật, “Năm vụ, có hai vụ là tai nạn xe khách. Có một vụ là ba cô gái, người chết là người khác. Một vụ khác là một nam một nữ, hai người chết. Vụ cuối cùng là bố con, hai người đều chết.”
“Nam giới chết trong hai vụ sau có điểm giống nhau không?”
“Đều là đầu bị thương nặng.” Du Đạc nghi hoặc hỏi, “Không bình thường sao? Điều này nói rõ cái gì?”
Trình Cẩm lắc đầu không nói, tất cả chỉ là suy đoán. Anh đi đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu An, thấy Mã đại gia ăn cơm xong vẫn ngồi trong phòng tán gẫu với em, Mã đại gia rất thích Tiểu An, ông hiền hòa nhìn em, luôn gọi em là Tiếu Tiếu, sợ em không vui liền kể truyện cho em nghe, dù kể một hồi sẽ lặp lại.
Diệp Lai hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, nghe nói bọn Bộ Hoan đi đào mộ à? Nhưng trễ thế này rất bất tiện, nhìn thấy rõ sao?”
“Bọn họ sẽ mang theo đèn cường độ ánh sáng cao, với lại việc đào mộ này không phải làm ban đêm mới có không khí hả?”
“…”
“Hai người đi nghỉ trước?” Trình Cẩm không muốn họ cứ vây quanh mình hỏi này hỏi nọ, anh nhìn Dương Tư Mịch bên cạnh đang cúi thấp đầu không biết có phải ngủ rồi không, thật không có ai làm phiền hắn.
“Bọn em đợi có kết quả đào mộ rồi đi nghỉ.” Du Đạc nghĩ đến một việc, “Bọn em đi giúp trông coi Tần Thịnh.” Thật ra ngoài cửa phòng Tần Thịnh đã có hai người cảnh sát canh gác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook