Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
C6: Tg 1 nhóc quỷ beta đáng thương 6

6: Tớ không thích anh đó.

Trong tủ quần áo ở góc tường không người để ý, alpha cao lớn như một con chó dính người, ép nhóc beta xinh đẹp ngon miệng vào trong góc, đầu chôn sâu vào cổ em.

Beta không có tin tức tố, nhưng Sở Lệ lại cảm thấy toàn thân Ô Nhạc Trừng đều tản ra một mùi thơm ngọt làm anh si mê.

Chóp mũi cọ vào da thịt trắng nõn, lúc ngửi có phát ra tiếng thở dốc làm alpha trông càng giống như một con chó dữ.

Ô Nhạc Trừng bị anh ngửi làm em có hơi sợ, nhịn không được mà run giọng gọi anh ơi.

Em rất sợ người khác ngửi em.

Làm một nhóc quỷ có tu vi không cao, mỗi lần em bị quỷ lớn bắt lấy ngửi ngửi, em đều sẽ run rẩy.

Bởi vì có vài quỷ lớn sẽ chuyên môn ăn nhóc quỷ để bồi bổ.

Sở Lệ ngửi em như vậy, khiến em có cảm giác như sắp bị ăn luôn.

Sở Lệ bị tiếng gọi anh ơi của em khiến anh càng thêm phấn khởi, anh tham lam muốn gần sát Ô Nhạc Trừng hơn, đầu gối như sắp quỳ giữa hai chân thiếu niên, vải quần ma sát với phần đùi lộ ra của Ô Nhạc Trừng, khiến nó dần ửng hồng lên.

"Em ngọt quá."

Giọng alpha khàn khàn, trong đôi mắt luôn luôn hung ác hiện giờ lại tràn ngập sự si mê, anh cũng chưa từng yêu đương, nhưng lúc này lại không thầy dạy mà cũng biết nói lời âu yếm, "Bé à, hôm nay em rất xinh đẹp, cũng rất quyến rũ."

Nút áo trân chân trên cổ Ô Nhạc Trừng bị Sở Lệ cắn rớt một nút, cổ áo mở rộng lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, bị hô hấp nóng rực bắt nạt đến mức đỏ ửng.

Alpha quá nóng, Ô Nhạc Trừng cảm thấy em cũng sắp bị anh nóng chín rồi, em có chút không vui, nhưng trước khi oán giận còn rất lễ phép mà đáp lại lời khen của Sở Lệ, "Cảm ơn anh ạ, hôm nay em cũng xinh đẹp thật."

"Nhưng anh có thể buông em ra được không ạ, thật sự là anh nóng quá."

Em nói xong còn nâng tay lên, lộ ra đầu ngón tay đã chạm trúng mồ hôi trên trán Sở Lệ.

Ô Nhạc Trừng cho Sở Lệ xem lòng bàn tay ướt dầm dề của em, nghiêm túc mà nói: "Anh xem nè, anh ra mồ hôi rồi."

Sở Lệ nhìn chằm chằm Ô Nhạc Trừng, yết hầu lên xuống phát ra tiếng nuốt.

Làn da trắng nõn của thiếu niên hơi ửng đỏ, mắt hạnh trong trẻo ngập nước, đuôi mắt em hơi rũ xuống, trên chóp mũi là một lớp mồ hôi mỏng, trông cực kì vô tội và thuần khiết.

Em nghiêm túc nhìn chăm chú vào Sở Lệ, đôi môi căng mọng hơi mím lại.

Biếu cảm của thiếu niên nhìn qua rất nghiêm túc.


Nhưng đôi chân bị đầu gối của alpha đè xuống tủ gỗ lại đang bất an mà run rẩy.

Vớ trắng ở bắp chân bị quần âu cọ vào khiến nó tuột xuống một chút.

Em ấy là bánh kem của anh.

Trong đầu Sở Lệ đột nhiên toát ra ý nghĩ này.

Hôm nay là sinh nhật anh, nhưng anh vẫn chưa thổi nến ăn bánh kem, cũng chưa được liếm lớp kem ngọt ngào ấy.

Đôi mắt Sở Lệ rũ xuống, bàn tay gân guốc nổi gân xanh nắm lấy đầu gối Ô Nhạc Trừng, nhưng lại nhanh chóng buông ra, ngón trỏ và ngón giữa lướt theo chiếc vớ, lòng bàn tay ấn vào bắp chân Ô Nhạc Trừng.

Xúc cảm mềm mại giống như lớp kem ngọt ngào.

Ánh mắt Sở Lệ càng thêm tối sầm lại, động tác ở tay cũng vội vàng hơn, vớ màu trắng bị kéo xuống đến mắt cá chân, anh nâng chân Ô Nhạc Trừng lên, cúi đầu cắn giày da trên chân em.

Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn anh.

Điện thoại ở túi áo không ngừng rung lên, chủ nhân vốn nên ở xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật hiện tại lại đang si mê nhóc beta xinh đẹp quyến rũ.

Ở bữa tiệc trưởng thành quan trọng nhất, khách khứa ngồi đầy lầu dưới, nhưng không có ai biết rằng Sở Lệ đang ở trong tủ quần áo ở một căn phòng trên lầu, giống như một con chó dữ đang thèm nhỏ dãi "bánh kem" thơm ngọt trước mắt.

Giày da màu đen bị ném sang một bên, chiếc vớ màu trắng treo trên ống tay áo của alpha.

Mu bàn chân chợt tiếp xúc với không khí, Ô Nhạc Trừng không thoải mái mà cuộn tròn ngón chân, nhưng lại nhanh chóng bị bắt giãn ra, em cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà muốn rút chân về, nhưng bàn tay đang nắm chân em lại quá dùng sức, em không thể nhúc nhích được chút nào.

Rất kỳ quái.

Vừa ngứa lại vừa nóng.

Trong mắt Ô Nhạc Trừng xuất hiện hơi nước, em dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Sở Lệ.

Em cho rằng nhiệt độ cơ thể của alpha đã rất nóng rồi, không ngờ độ ấm trong miệng anh còn cao hơn rất nhiều.

Anh là bếp lò thành tinh sao?

9364 đột nhiên mở miệng: 【 Mau ngăn cản anh ta lại. 】

Ô Nhạc Trừng mím môi, nhỏ giọng oán giận: "Nhưng sức của anh ấy mạnh quá." Em đã thử túm tóc của alpha, nhưng tóc Sở Lệ quá ngắn, em không túm được, còn bị nó đâm vào tay.


Em đành phải nắm tai alpha, nhưng việc này ngược lại còn làm Sở Lệ càng thêm hưng phấn.

Cách một cánh cửa tủ, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh, như là có người đang nói chuyện, cũng có cả tiếng bước chân hỗn độn.

Ô Nhạc Trừng cảnh giác lắng tai nghe một chút, phát hiện âm thanh ngày càng rõ hơn, đôi mắt em hơi trợn to, nhỏ giọng nói với Sở Lệ, "Anh ơi, có người đang tới.". 𝑇𝐫𝒖yệ𝓷‎ chí𝓷h‎ ở‎ #‎ 𝑇𝐫𝑈𝘮𝑇𝐫𝒖y‎ ệ𝓷.𝘝N‎ #

Tuy em không hiểu Sở Lệ đang làm gì, nhưng theo bản năng, em cảm thấy không thể để người khác nhìn thấy bọn họ.

Sở Lệ cũng đã hoàn toàn không tỉnh táo, giọng khàn khàn nói: "Bé lại gọi anh ơi nào."

Giọng anh cũng không đè thấp xuống, động tĩnh ngoài cửa lập tức biến mất.

Nhưng sự im lặng này ngược lại còn làm người cảm thấy hoảng hốt.

Hàng lông mi dài và cong vút của Ô Nhạc Trừng nhẹ nhàng rung động, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt, ánh đèn sáng ngời chiếu vào tủ quần áo tối tăm, alpha si mê và nhóc beta xinh đẹp bị bắt nạt đến mức đôi mắt ngập nước bại lộ trước ánh mắt của mọi người.

Cái tay mở tủ quần áo của tóc xanh xịt keo cứng ngắc lại, cậu ta nhìn Sở Lệ rồi lại nhìn Ô Nhạc Trừng, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Mấy alpha đi vào cùng cậu ta cũng lập tức hô hấp dồn dập.

Tủ quần áo bị mở ra, Sở Lệ cũng không dừng lại, trên bắp chân trắng nõn của thiếu niên hiện rõ mấy vết đỏ, bên cạnh quần đùi cũng có vệt nước rõ ràng.

Vừa thấy đã biết là bị cắn mút.

"Cút đi."

Sở Lệ cũng không nâng đầu lên, lạnh giọng nói.

Tóc xanh giật mình, theo bản năng mà nhìn thoáng qua cửa, căng da đầu khuyên nhủ: "Anh Sở à, anh nên đi xuống rồi."

Sự bất thường ở chỗ bọn họ đã thu hút sự chú ý của mấy người ở cửa, thanh niên tuấn tú đeo mắt kính nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy đám tóc xanh đều vây quanh trước tủ quần áo, anh nhướng mày, "Sở Lệ đang làm gì vậy?"

Giang Duật Ngôn và Giang Diêm cũng quay đầu nhìn lại.

Tin tức tố trong phòng nồng nặc đến mức đáng sợ, còn mang theo tính công kích khi theo đuổi bạn đời, cùng là alpha cấp cao, bọn họ sẽ tránh bước vào lãnh địa bị alpha khác đánh dấu.

Trong mắt Nghiêm Trình hiện lên một tia hứng thú, anh không ngờ đứa em họ này lại dính líu đến người khác trong dịp quan trọng như tiệc trưởng thành ngày hôm nay.

Cũng không biết đã làm cái gì, tin tức tố mới có thể nồng nặc như vậy.


Anh hỏi Giang Diêm đang đứng bên cạnh, "Sở Lệ yêu đương à?"

Giang Diêm có chút bài xích tin tức tố của Sở Lệ, lui về phía sau vài bước, nhún vai nói: "Hình như là không."

Anh nói, nghĩ tới cái gì đó, nheo mắt lại, hừ một tiếng, "Nhưng cậu ta đã từng tặng hoa cho đứa con hoang của Ô Tụng."

Anh nói mấy thứ đó, mang theo một chút tâm trạng muốn xem diễn.

Sở Lệ không sợ trời không sợ đất nhưng rất kính trọng người anh họ này, mà cha mẹ Nghiêm Trình lúc trước cũng bởi vì những việc làm của Ô Tụng mà dẫn tới ly hôn, nên anh ghét nhất là họ Ô.

Quả nhiên, Nghiêm Trình nghe vậy, ý cười trên mặt hơi thu lại.

Giang Duật Ngôn lạnh nhạt ở bên cạnh cũng đã nhấc chân đi vào.

Lãnh địa bị xâm nhập, tin tức tố của Sở Lệ lập tức táo bạo hơn, nhưng tin tức tố của Giang Duật Ngôn lại mãnh mẽ mà chiếm đoạt một nửa lãnh địa, hai loại tin tức tố khác nhau nhưng đều rất mạnh làm đám tóc xanh trắng bệch cả mặt.

Nghiêm Trình và Giang Diêm theo sau, ánh mắt kỳ quái mà nhìn thoáng qua Giang Duật Ngôn.

Như không dự đoán được Giang Duật Ngôn lạnh nhạt sẽ nhúng tay vào mấy chuyện như này.

Nhưng khi bọn họ chuyển tầm mắt nhìn vào tủ quần áo, hai người đồng thời dừng bước.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng cắn mút tham lam quanh quẩn khắp căn phòng.



Sở Lệ bị hai người kéo ra bên ngoài, anh lại giống một con chó điên không muốn rời khỏi tủ quần áo nhỏ hẹp đó.

Trông anh rất chật vật.

Âu phục đặt may riêng đã dơ nhăn nhúm, cà vạt bị kéo ra, lỏng lẻo treo trên cổ, trên mặt và cổ anh đều là mồ hôi.

Nhưng anh lại rất đắc ý.

Tim tức tố của anh như đang khoe ra sự sung sướng và thoả mãn của anh trước tất cả giống đực ở đây.

Có người chui vào tủ quần áo muốn ôm Ô Nhạc Trừng ra, nhưng còn chưa kịp làm đã bị tin tức tố của Sở Lệ bắt lùi ra xa, ánh mắt của alpha cực kì hung ác, "Cút ngay, đừng chạm vào em ấy."

Tình trạng hiện tại của Sở Lệ rõ ràng là rất không bình thường, như đang tiến vào kỳ mẫn cảm vậy.

Nghiêm Trình cau mày nhìn Sở Lệ, đưa mắt ra hiệu với mấy alpha đang giữ chặt anh.

Sở Lệ bị mạnh mẽ bắt rời khỏi phòng.

Ánh mắt Nghiêm Trình chuyển hướng sang nhóc beta đang ngồi trong tủ quần áo, Sở Lệ náo loạn đến điên như vậy, em lại đang cúi đầu chậm rãi đeo vớ.


Nhưng vớ ướt dầm dề lại rất khó để đeo lại.

Nghiêm Trình đi qua ngồi xổm trước tủ quần áo, ngón tay thon dài nắm sau cổ thiếu niên, kéo em về phía trước, thiếu niên bị bắt ngẩng đầu, em mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, vô tội mà nhìn thẳng anh.

"Thì ra chó con Ô Tụng nuôi là một chú chó con xinh đẹp." Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc gì cả, lúc anh nói chuyện thậm chí còn hơi hơi cong môi.

Nhưng Ô Nhạc Trừng rất nhạy bén mà cảm nhận được anh không thích em.

Em quay đầu muốn thoát khỏi bàn tay của Nghiêm Trình, rũ mắt, nhỏ giọng mà phản bác: "Em không phải chó con."

"Anh không thể nói em như vậy."

Như là cảm thấy như vậy không có chút thuyết phục nào, em lại bổ sung thêm một câu, "Nếu vậy anh cũng là chó con."

Thiếu niên phản kích như mèo con nhẹ nhàng gãi ngứa.

Nghiêm Trình cười một tiếng, rất có hứng thú hỏi: "Cậu quyến rũ Sở Lệ như thế nào?" Anh dùng ngón trỏ lướt qua chóp mũi Ô Nhạc Trừng, "Dùng khuôn mặt này sao?"

Anh nói, cẩn thận đánh giá một chút, như khen mà nói: "Đúng là rất đẹp."

Lời khen của anh không giống với lời khen của Sở Lệ, mơ hồ mang theo sự âm u.

Ô Nhạc Trừng ngước mắt, ánh mắt đảo qua những người khác, nhưng đa số em đều không quen biết, chỉ khi nhìn thấy Giang Duật Ngôn, mắt em mới sáng rực lên một chút.

Môi em giật giật, đáng thương mà gọi anh ơi.

Giang Duật Ngôn rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Nghiêm Trình cau mày, quay đầu đối diện với em, một lát sau anh thâm ý mà hừ cười một tiếng, buông Ô Nhạc Trừng ra rồi đứng dậy rời đi.

Người trong phòng cũng lục tục rời đi.

Sau khi tất cả mọi người đều đi hết, Ô Nhạc Trừng hơi nhẹ nhàng thở ra, lại cúi đầu bắt đầu phân thắng bại với đôi vớ trắng.

"Tớ không thích anh đó."

Em nói nhỏ với 9364, "Nhìn anh ta rất xấu xa."

9364 im lặng một lát, nói: 【 Anh ta cũng là vai chính ngài mà phải tiếp xúc. 】

Ô Nhạc Trừng ngẩn ngơ, cả người đều mất mát.

Nhưng em ghét mấy anh xấu xa lắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé à, em chính là miếng bánh kem ngọt ngào ngon miệng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương