Xem ra mấy năm làm lụng vất vả không uổng phí, bà vẫn còn mạnh mẽ lắm! Mã Ái Liên đột nhiên tự tin hơn, bà giơ cánh tay khoe với Tú Tú: “Con nhìn này, cơ bắp của mẹ là nhờ thời trẻ đi khuân vác ở bến tàu đấy.
Hồi đó khổ lắm, vác cả ngày mới được chút tiền, nhưng bù lại mẹ rèn được thân thủ.
” Tú Tú giơ ngón tay cái khen mẹ: “Mẹ đúng là giỏi thật.
Nhưng mẹ này, để con trông con gấu, mẹ về nhà gọi anh Hai lên núi đi, để mang con gấu này về.
” Mã Ái Liên gật đầu lia lịa, nhưng nghĩ ngợi một chút, bà quay lại nói: “Thôi, để con đi xuống gọi anh đi, mẹ ở đây trông.
Lỡ mà có con gấu khác đến, con không đánh lại, thì để mẹ lo.
” Tú Tú dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, gấu rừng là động vật hiếm, nửa năm mới thấy một con, làm sao mà vừa có con này lại có thêm con khác được? Mẹ cứ xuống núi đi, con trông được mà.
” Mã Ái Liên khăng khăng: “Gấu không có thì có thể còn có hổ, sói gì đó.
Thôi để mẹ ở đây trông, con xuống gọi anh đi.
” Tú Tú đành làm bộ mệt mỏi, xoa chân: “Mẹ ơi, con thật sự mệt lắm, không đi nổi nữa.
Mẹ đi gọi anh đi, mọi người lên núi nhanh là được mà.
” Mã Ái Liên thấy con gái cứng đầu quá, đành phải tự mình xuống núi gọi người.
Nhưng vì lo lắng cho an toàn của Tú Tú, bà đi rất nhanh, còn chạy thục mạng xuống núi, chỉ sợ con gái lại gặp phải gấu hay con thú nào khác.
Khi thấy Mã Ái Liên đã xuống gần đến chân núi và an toàn, Tú Tú liền vận dụng hết sức lực, dùng tốc độ nhanh như chớp để tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Nhảy qua từng tảng đá, thoắt cái đã không thấy đâu! Ở thời tận thế, tốc độ chạy của cô trên mặt đất có thể lên tới mỗi giờ một nghìn km, trên núi thì hơi chậm hơn nhưng cũng đạt khoảng 500 km/giờ! Hai tay bám vào vách núi, Tú Tú nhanh nhẹn như một con thằn lằn, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi! Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, mọi thứ xung quanh thu hết vào tầm mắt, làng Lưu Gia giờ chỉ còn là một chấm nhỏ bé dưới chân núi.
Đỉnh núi thật lạnh lẽo, Tú Tú vỗ vỗ tay, lẩm bẩm: “Tưởng đâu núi này cao lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!” Ở trên đỉnh núi một lúc, Tú Tú quyết định xuống núi.
Trên đường, cô cố tình đi chậm lại, đôi mắt sắc bén không ngừng tìm kiếm những món bảo vật tiềm ẩn.
Cách đó không xa, một đám mầm non màu xanh mướt thu hút sự chú ý của cô.
“Đây là nhân sâm rừng!” Tú Tú ngay lập tức dừng lại, cẩn thận kiểm tra khu vực đó.
Nhân sâm vốn được xem là vua của các loại thảo dược, có giá trị y học rất cao.
Những cây nhân sâm rừng này còn chưa trưởng thành, nhưng không sao, đưa vào không gian để trồng vẫn tốt.
Tú Tú lựa chọn những cây nhân sâm non lớn nhất, rồi cho hết vào không gian của mình.
Cô tiếp tục di chuyển lên xuống trên núi, lần lượt tìm thấy các loại thảo dược quý khác như thiên ma và củ cắm, đều có giá trị y học rất cao và đắt đỏ.
Tú Tú chọn lọc kỹ lưỡng rồi thu hết vào không gian.
Không lâu sau, cô đã thu thập được hơn mười loại thảo dược khác nhau, tất cả đều được cất giữ trong không gian riêng.
Ngoài thảo dược, Tú Tú bắt đầu tìm kiếm các loại quả dại.
Quả dại thì dễ tìm hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook