Từ Gia Tinh đau đớn, mồ hôi vã đầy mặt, cảm giác cánh tay mình sắp gãy đến nơi! Tú Tú giải thích với Cố Dung Cẩn về mối quan hệ giữa mình và Từ Gia Tinh.


Sau khi biết hai người từng quen biết, Cố Dung Cẩn mới buông tay ra.


“Sau này đừng để tôi thấy anh quấy rầy cô ấy nữa!” Cố Dung Cẩn cảnh cáo Từ Gia Tinh.


“Vâng, vâng.

” Từ Gia Tinh đau đớn ôm cánh tay rời đi.


Đuổi được Từ Gia Tinh đi, Cố Dung Cẩn nhìn quanh trời đã tối đen, liền chủ động nói: “Trời đã muộn, một mình cô về không an toàn đâu.


Để tôi đưa cô về nhà.

” Hiển nhiên anh đã coi Tú Tú là một cô gái yếu đuối, không biết tự bảo vệ mình.


Tú Tú vội vàng từ chối: “Không sao đâu, tôi tự về được mà.


Tôi quen đường về nhà rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.


” Dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn thầm mong anh chàng đẹp trai này có thể đưa mình một đoạn đường.


Lý Vân Long lại ở một bên lớn tiếng: “Cố Dung Cẩn, nếu cậu không về nhà mẹ cậu sẽ lo lắng cho cậu đấy!” Tú Tú suy nghĩ, đúng rồi, cô không thể vì mê nhan sắc của anh mà bắt anh đưa mình về.


Dù sao đồng chí này cũng có gia đình, về muộn gia đình chắc chắn sẽ lo lắng.


Tú Tú dứt khoát từ chối sự giúp đỡ của Cố Dung Cẩn.


Thấy Tú Tú kiên quyết từ chối, lại thêm Lý Vân Long cứ ồn ào bắt phải về nhà, Cố Dung Cẩn đành dặn dò Tú Tú đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.


Tú Tú một mình đạp xe về nhà, nhưng trong lòng lại cứ nghĩ mãi về một cái tên.


“Cố Dung Cẩn.


Cái tên này nghe thật hay.

” Tú Tú vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.


Lúc đó đã hơn 10 giờ tối, Lưu Ái Quốc đứng ngồi không yên trong nhà, nghe thấy tiếng chuông xe đạp từ xa, liền bật dậy khỏi ghế, chạy nhanh ra cổng.



Thấy Tú Tú đạp xe trở về, Lưu Ái Quốc vui mừng hô lớn: “Mẹ ơi, em gái con đã về rồi!” Mã Ái Liên cũng vội vàng từ trong nhà chạy ra, miệng không ngừng cảm tạ trời đất: “Cảm ơn trời phật, con gái mẹ cuối cùng cũng về, làm mẹ lo chết đi được.

” Anh hai, anh ba, cùng các chị dâu của Tú Tú cũng đi ra, hỏi han vài câu thể hiện sự quan tâm.


Lúc này đã tối, trong sân tối om, ai nấy đều không nhìn rõ dáng vẻ của Tú Tú.


Đến khi Tú Tú vào nhà, mọi người mới sững sờ.


Họ vây quanh Tú Tú, tò mò nhìn cô như đang nhìn một người từ hành tinh khác.


Lưu Ái Quốc trợn tròn mắt, không tin nổi mà nói: “Mẹ, đây… đây có phải em gái con không? Sao trông khác quá vậy?” Mã Ái Liên cũng khó tin mà nhìn Tú Tú.


Rõ ràng gương mặt và dáng vẻ vẫn là con gái mình, nhưng cảm giác lại có gì đó khác hẳn.


Cuối cùng, anh ba như tìm ra bí mật.


Anh ba lớn tiếng nói: “Em biết rồi! Khác ở chỗ khí chất! Người vẫn là người, nhưng thay bộ quần áo, trang điểm lên một chút, từ một cô gái làng quê bình thường thành tiên nữ từ trên trời rơi xuống, như biến thành người khác vậy!” Mã Ái Liên cảm thấy anh ba nói có phần đúng, nhưng lại có gì đó chưa đúng.


Sự thay đổi của Tú Tú không chỉ đơn giản là trang điểm và mặc trang phục biểu diễn.


Trước kia, Tú Tú luôn rụt rè, nhút nhát, giờ lại tự tin và điềm tĩnh hơn nhiều.


Con người khác đi, cả thần thái cũng rạng rỡ hẳn lên! Chị dâu Đinh Thúy cười khen ngợi: “Em út đúng là đã trưởng thành.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương