Chuyện này tôi cũng nghĩ bỏ qua, không ngờ đến giờ cô vẫn không buông tha.


Bạch Tinh, Từ Gia Tinh, hai người muốn ép tôi đến chết mới vừa lòng sao…” Nói rồi, Tú Tú giả vờ như sắp khóc, giọng nói đầy nỗi tủi thân.


Những người xung quanh nghe được câu chuyện, nhiều người trước đây đã nghe loáng thoáng về mối quan hệ của Từ Gia Tinh và Bạch Tinh, bây giờ chứng kiến tận mắt lại càng thêm phẫn nộ, bắt đầu chỉ trỏ về phía Bạch Tinh.


“Cô này ác quá, giành người yêu của người ta còn giả vờ ngây thơ!” “Nghe nói trước đây còn ve vãn một ông trưởng đoàn đã có vợ, định làm vợ bé, cuối cùng bị người ta đánh cho một trận.

” “Không ngờ cô ta lại là loại người như vậy.


Từ nay cạch mặt luôn, chẳng thèm xem cô ta diễn nữa!” “Con trai nhà Từ Đông Dương thế nào lại dây vào loại người thế này? Mất mặt quá!” !

Những lời xì xào, bàn tán từ đám đông làm Bạch Tinh hoảng hốt.


Ban đầu cô ta chỉ định đóng vai đáng thương để Từ Gia Tinh ra mặt bảo vệ mình, ai ngờ lại thành ra bị người đời mắng chửi! Nhà hát Xuân Giang, nơi Bạch Tinh làm việc, chỉ cách tiệm bánh bao có hai con phố.



Nếu chuyện này mà lan đến đó, danh tiếng của cô coi như tan tành, chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục diễn nữa.


Bạch Tinh là người rất trọng sĩ diện, lại thích khoe khoang, cô sợ mất việc đến mức nước mắt sắp trào ra.


Lần này không phải là nước mắt diễn, mà là nước mắt thật.


Cô nắm chặt tay áo Từ Gia Tinh, lo lắng đến mức dậm chân: “Từ Gia Tinh, anh nói gì đi chứ? Nhiều người đang chỉ trích em thế này, chẳng lẽ anh định im lặng sao?” Bạch Tinh cứ tưởng Từ Gia Tinh sẽ như mọi lần ra tay bảo vệ mình, ai ngờ lần này anh ta lại giật mạnh tay ra.


“Bạch Tinh, những gì họ nói có phải là sự thật không?” Từ Gia Tinh mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh như muốn nuốt chửng cô.


Ánh mắt anh ta đầy giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt.


“Em!

Gia Tinh, nghe em giải thích! ” Bạch Tinh lắp bắp, không biết phải nói gì.



Từ Gia Tinh nắm chặt vai cô, lớn tiếng: “Tôi chỉ muốn biết, có phải cô đã đẩy Lưu Tú Tú xuống sông không?” Trước giờ, Bạch Tinh vẫn nói với Từ Gia Tinh rằng Lưu Tú Tú nghĩ quẩn nên nhảy sông tự vẫn.


Không ngờ hôm nay lại nghe chính miệng Tú Tú kể sự thật! Dù Từ Gia Tinh và Lưu Tú Tú đã chia tay, nhưng suốt năm năm bên nhau, anh ta vẫn có tình cảm với cô.


Dù sau này cưới ai đi nữa, anh ta cũng không muốn Tú Tú phải chịu tổn thương.


Bạch Tinh ngập ngừng giải thích, vừa nói vừa khóc: “Hôm đó Tú Tú đến tìm em, bảo em rời xa anh.


Em không đồng ý, hai người xảy ra xung đột, không may đẩy cô ấy xuống sông thôi.

” Cô ta vừa khóc vừa giải thích, nước mắt lăn dài như mưa trên cánh hoa lê, cố mong có thể lấy được sự thông cảm từ Từ Gia Tinh.


Không ngờ rằng Từ Gia Tinh lại trực tiếp đẩy cô ta một cái.


Dù anh không dùng nhiều lực, nhưng với sức của một người đàn ông, cũng đủ khiến cô lùi vài bước và va mạnh vào góc bàn gần đó.


“Đồ dối trá, trước giờ tôi thật không hiểu gì về cô!” Từ Gia Tinh lạnh lùng buông một câu, rồi bước đi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương