Nhưng câu nói tiếp theo của Ninh Tịch Nguyệt đã hoàn toàn phá tan mọi kế hoạch của họ.



Ninh Tịch Nguyệt nhìn hai người nắm tay, nói thầm nhưng cố tình để mọi người nghe rõ: "Hai người thật là bạn tốt, giữa công chúng mà dắt tay nhau, tình cảm tốt thật nha.

Không ngờ đường tỷ luôn khen Trương Viễn trước mặt ta."



Những lời này khiến cả tầng lầu xung quanh chuyển ánh mắt chú ý đến hai người đang nắm tay nhau.



Quan hệ nam nữ lộn xộn là tội danh rất nghiêm trọng.



Ninh Tiêu Tiêu thấy mọi ánh mắt đều dồn vào mình, sắc mặt đại biến, dùng sức hất tay Trương Viễn ra, rồi tát mạnh vào mặt hắn, tức giận mắng Trương Viễn không biết xấu hổ, cố gắng phủi sạch quan hệ giữa hai người trước mặt mọi người.
Những hành động này khiến Trương Viễn hoàn toàn bất ngờ.

Dù biết Ninh Tiêu Tiêu làm vậy là để bảo vệ hai người, nhưng hắn vẫn không thể tin nổi cô gái dịu dàng ôn nhu mà hắn thích lại có thể biến thành một người đàn bà đanh đá như vậy.




Trong mắt Trương Viễn, sự kính trọng dành cho Ninh Tiêu Tiêu vụn vỡ hơn phân nửa.

Những ánh mắt ngầm gửi tới hắn đều bị bỏ qua, trên mặt hắn in rõ dấu tay, trong mắt mang theo sự tổn thương.



Nhân cơ hội này, Ninh Tịch Nguyệt bắt Trương Viễn ký giấy nợ, hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, có thể thấy nội tâm hắn đã bị đả kích lớn như thế nào.



"Được rồi, ngươi đi đi, trước khi trời tối mang tiền đến đổi giấy vay nợ cùng sổ sách." Ninh Tịch Nguyệt không kiên nhẫn đuổi hắn về để lấy tiền.



Trương Viễn nghe lời, lững thững đi về phía cầu thang, hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt điên cuồng của Ninh Tiêu Tiêu.

Những người xung quanh cũng tự động tránh ra để hắn đi qua.



Ninh Tiêu Tiêu nhìn thấy Trương Viễn bỏ đi, để nàng lại một mình, vừa tức giận vừa bực bội, mắt đỏ hoe nhìn Ninh Tịch Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta là…"




Ninh Tịch Nguyệt hoàn toàn không để tâm, không muốn nghe những lời dối trá, liền nói trước: "Ôi, đường tỷ, ngươi bị đau mắt sao? Hay bị bệnh đau mắt đỏ, mắt còn đỏ hơn cả mắt thỏ.

Chúng ta nhanh lên giải quyết xong, ngươi mau đi bệnh viện chữa trị mắt, đây là chuyện lớn, không thể kéo dài.

Đầu của ta cũng đau rồi, cần nghỉ ngơi."



"Không phải, ngươi…"



"Đường tỷ ngươi không cần nói, ta đều hiểu, ta đã ghi chép hết, sẽ không tính sai, cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi." Ninh Tịch Nguyệt lấy ra một cuốn sổ khác giơ lên: "Ta xem này, đường tỷ nợ, xét tình huống chúng ta là chị em một nhà, những thứ ăn uống ta không tính, chỉ tính tiền giấy, tổng cộng là 150 đồng.

Ngươi có ý kiến gì không, cứ nói ra, ta có thể tính từng cái một cho ngươi, hoặc đi hỏi đại bá cũng được."



"Nguyệt Nguyệt, ta không…"



Ninh Tịch Nguyệt làm như vô tình nói nhỏ vào tai Ninh Tiêu Tiêu một câu khiến nàng ngây người: "Đường tỷ, ta nghe Trương Viễn nói ngươi nhặt được bảo bối, đổi lấy hai trăm đồng đại đoàn kết, ngươi nói ta mà kể cho đại bá và đại bá mẫu ngươi có hai trăm đồng thì sẽ thế nào."



Sẽ thế nào ư? Không chỉ mất hai trăm đồng mà còn bị đánh chửi.



Nhà nàng trọng nam khinh nữ, mọi tiền bạc và đồ vật đều thuộc về cậu con trai duy nhất.

Đại bá của nàng lại rất trọng sĩ diện và gia trưởng, nếu biết Ninh Tiêu Tiêu không chỉ lấy đồ từ Ninh Tịch Nguyệt về dùng mà còn nhặt được bảo bối đổi ra tiền mà không giao nộp, chỉ giữ lại để tiêu xài riêng, thì Ninh Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương