Quảng Thâm vỗ vai anh ta, Hà Lương Trụ như tìm được chỗ dựa, chỉ vào Triệu Võ, bắt đầu kể lể.

"Anh, nếu biết anh sẽ trở về, em đã không tìm Triệu Võ. Anh không biết người này phiền đến mức nào đâu, cả đời này em chưa từng nói nhiều lời ngon ngọt như vậy, phục vụ trà nước, chẻ củi, thật là mệt mỏi."

Người chiến sĩ thực thụ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác.

Phải trực tiếp nói trước mặt!

Triệu Võ: "......"

Anh ta khẽ ho một tiếng, dù có chút xấu hổ nhưng không cảm thấy mình làm sai. Nhà Quảng Thâm giống như mèo bắt được cá, dính vào là tanh người.

"Quảng Thâm, hãy đưa Dương Quốc Trụ cho tôi. Chúng tôi sẽ đưa anh ta về giáo dục lại."

Sự việc rõ ràng, cách giải quyết của Triệu Võ đơn giản và tùy tiện.

"Chỉ giáo dục ư?" Giang Hoa đẩy kính: "Có phải hơi nhẹ nhàng không?"

Triệu Võ nghĩ Giang Hoa không phải dân của đại đội mình, nói qua loa: "Đại đội chúng tôi có cách xử lý của mình. Hơn nữa, nhà Dương Quốc Trụ sống không dễ dàng đâu."

Anh ta nói như vậy, coi như là nể mặt Giang Hoa và Quảng Thâm rồi.

"Chúng ta hãy nhường nhau một bước, Dương Quốc Trụ đã bị mấy người giáo dục rồi, vợ anh ta vẫn còn hôn mê, biết đâu thực sự có chuyện gì lớn..."

Triệu Võ tự nhiên đặt mình vào phe đối lập với nhà Quảng Thâm, muốn xử lý cho qua chuyện giữa hai nhà, nhưng lại không ngờ bị một đứa trẻ làm rối loạn kế hoạch của mình.

"Chú hai, dì Thúy lại giả vờ ngất này!"

Thiếu niên nhỏ tuổi ngồi bên cửa sổ, lên tiếng một cách rõ ràng: "Cháu và em gái đều thấy dì Thúy cử động ngón tay!"

Nói xọng, Triệu Võ cứng họng.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Từ Thúy đang nằm trên đất.

Trong đầu Từ Thúy vẫn chưa rõ tại sao mình lại được mang đến đây, cũng như làm thế nào để cả nhà mình có thể trở về nhà mà không bị hại thì bất ngờ nghe thấy lời của Tử Thành.

Lại là thằng nhóc này.

Cô ta nằm cứng đơ tại chỗ, kìm nén cơn giận muốn đánh chết Quảng Tử Thành, vất vả giao tiếp với hệ thống: “Hệ thống, có thể làm tôi bất tỉnh thêm một lần nữa không?”

“Xin thưa, năng lượng không đủ!” Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.

“Vậy tôi có thể đổi lấy vật phẩm gì không?”

“Xin thưa, chúng tôi có viên thuốc tĩnh lặng. Uống vào sẽ giữ người không di chuyển trong sáu giờ.” Hệ thống nói: “Nhưng cần mười điểm tích lũy.”

Mười điểm có thể đổi lấy hai cân thịt.

Từ Thúy bắt đầu do dự.

Nhưng bây giờ cô ta thực sự không thể tỉnh, tỉnh dậy không những không thể đòi bồi thường từ nhà Giang Chi mà còn mất mặt, ảnh hưởng đến danh tiếng của mình trong làng.

Điều này sẽ ảnh hưởng đến giá trị phúc lộc, sẽ bị trừ điểm!

“Được, đưa đây!”

Vừa cắn răng đổi một viên, vật phẩm còn chưa kịp sử dụng, Giang Chi đã phát hiện có gì đó không đúng, đổ một gáo nước lạnh vào mặt cô ta.

Nước lạnh đổ vào mặt, lạnh đến nỗi cô ta giật mình.

Nước chảy vào mũi, phản xạ s1nh lý bắt đầu ho sặc sụa, mắt mở ra rồi đột ngột nhắm lại.

Nhưng đã quá muộn, lúc này mọi người đều thấy cô ta đã tỉnh.

Lý Xuân Mai ôm chặt Từ Thúy, lắc lư cánh tay cô ta như thể tìm thấy chỗ dựa vững chắc: “Mẹ của Lai Vượng, con tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì mau cứu Trụ Tử đi. Thằng chó kia đã đánh Trụ Tử! Nó dám đánh Trụ Tử!”

Nước mắt và nước mũi của Lý Xuân Mai bắt đầu chảy xuống, khóc đến mức đau lòng, bám chặt lấy Từ Thúy, như thể đang bám lấy Phật cứu mạng.

Con dâu nhà họ vô cùng tài năng, vừa biết nấu ăn vừa biết chữa bệnh, nói không chừng thật sự là thần tiên đầu thai! Khẳng định là nó sẽ có biện pháp cứu người con trai đáng thương của bà ta đang bị thằng chó kia đè dưới đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương