“Ngày hôm nay, cảm ơn cậu, đã làm chậm trễ kiếm công điểm của cậu rồi, đợi lát nữa tôi nói với kế toán một tiếng, đem điểm của tôi cho cậu.
” Tô Khải vô cùng cảm kích mà nói với Tần Lâm Xuyên.
Anh ta thật sự biết ơn Tần Lâm Xuyên, nếu không nhờ có cậu cho mượn xe đạp thì anh ta cũng không thể trở về nhanh như vậy.
“Cảm ơn gì chứ, nếu muốn cảm ơn thì cũng nên là tôi cảm ơn anh.
” Tần Lâm Xuyên nghiêm túc nói, cậu là một thanh niên trí thức xuống thôn để xây dựng, lúc mới đến thông, lúa mì với cỏ cũng không phân biệt được, Tô Hòa Bình cũng không chê cười cậu cái gì cũng không biết, chỉ cần cậu hỏi thì ông sẽ dạy cho cậu.
Sau đó vì suy nghĩ đến cậu mà phân cậu chung một tổ với Tô Khải, phải biết rằng, làm chung tổ mà không biết làm cái gì thì chỉ có kéo chân người khác, không chỉ được ít công điểm mà còn mệt hơn.
Cậu rất biết ơn hai cha con họ Tô.
“Tôi cứ nghĩ rằng chúng ta đã là bạn bè từ lâu rồi.
” Tần Lâm Xuyên bổ sung thêm.
“Đúng vậy, chúng ta đã thành bạn bè từ lâu rồi, là anh em tốt.
” Tô Khải cười, là do anh ta quá khách sáo.
“Nếu cần thì trong người tôi vẫn còn một ít.
” Lúc đầu Tần Lâm Xuyên không muốn nói ra lời này, nhưng đã là anh em bạn bè, thì cậu không để ý.
Tô Khải đương nhiên thấy được cha mình đang bối rối như thế nào, cũng hiểu ý mà Tần Lâm Xuyên muốn nói, nhưng anh ta lắc đầu, anh ta muốn cha mình nhìn rõ bộ mặt thật của cái nhà này, cũng cho ông nhận ra, không nên mong chờ gì ở những người này nữa.
“Bác sĩ Lưu, để tôi dẫn ngài đi lấy tiền, hôm nay thực sự cảm ơn ngài, nếu không có ngài thì chúng tôi thật không biết phải làm gì.
”Tô Khải mời bác sĩ Lưu lên trên phòng, một đường vừa đi vừa cảm ơn, thoáng nhìn qua trong sân yên tĩnh, trong mắt thoáng qua tia châm chọc.
Bác sĩ Lưu là người thông minh, sao lại không rõ tình huống trong nhà lúc này.
Đối với bà cụ Tô thì bác sĩ Lưu rất chán ghét, không hề có dáng vẻ hiền hậu mà một người bà nên có, còn về phần ông cụ Tô, bác sĩ Lưu cũng khinh thường, lúc bác sĩ đến nơi thì trong sân còn đang cãi nhau ầm ĩ, rõ ràng là người đứng đầu trong nhà nhưng lại mặc kệ bà vợ càn quấy, chậc chậc…“Ông nội, đây là bác sĩ Lưu, bà nội, bác sĩ Lưu đã vất vả qua tận đây chữa thương cho Điềm Điềm, tiền khám này con mong bà sẽ trả.
” Trong mắt Tô Khải lóe lên tia u ám không ai nhìn thấy, ngoan ngoãn đưa ra yêu cầu của mình.
“Tiền khám bệnh là năm đồng, mời ngài trả tiền, hiện phòng khám đang bận rộn, tôi còn phải chạy về.
”“Mời bác sĩ Lưu ngồi xuống, bà nhà tôi sẽ mang tiền ra, hôm nay thật sự cảm ơn ngài, còn làm phiền ngài tới đây một chuyến.
” Ông cụ Tô khách sáo nhiệt tình mời bác sĩ Lưu ngồi xuống, thấy bà Tô muốn nhảy dựng lên, vội vàng nháy mắt ra hiệu.
Ông ta không dám đắc tội người này, có thể giải quyết được tại chỗ thì giải quyết, tránh cho mọi người đều biết chuyện.
Bác sĩ Lưu lại không phải người bình thường, là một người có năng lực làm trong công xã.
Bà cụ Tô cực kỳ khó chịu, đừng nói là năm đồng, cho dù là năm hào hay năm xu, bà ta đều không muốn dùng nó cho con bé Tô Điềm kia, như vậy có khác gì cắt vào da thịt của bà ta đâu.
“Ông lão này, không phải là tôi không lấy, nhưng mà… thật sự không có tiền, bác sĩ Lưu, ngài xem, có thể trả sau không? Ngài yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ trả lại.
” Đến lúc đó cho thằng hai đi làm thêm việc nữa là được.
Ông cụ Tô trừng mắt nhìn bà ta, nhưng nếu bà ta đã nói vậy mà ông ta còn phủ nhận, bà cụ Tô sẽ làm ầm lên, lúc đó tất cả đều mất mặt.
“Ôi, thu hoạch không tốt, bọn tôi cũng không còn tiền, xin bác sĩ Lưu cho chúng tôi mấy ngày.
” Đúng lúc gần đây cũng không có việc gì, để cho thằng hai cùng Tô Khải đi làm công, thể nào cũng có tiền.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook