“……” Đỗ Kiều quay đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này lại thích chụp ảnh đến thế.
Một tấm không đủ còn muốn chụp thêm vài tấm nữa?
Cùng lúc đó, Tần Thiệu Diên nhìn cô, đôi mắt đầy nụ cười ấy như chứa đựng ánh sao lấp lánh.
Thấy cảnh tượng này khá đẹp, ông lão nhanh chóng chụp liên tiếp, sau đó lại chụp thêm mười mấy bức ảnh với những tư thế khác nhau, Tần Thiệu Diên mới bảo dừng lại.
Khi rời khỏi tiệm chụp ảnh thì đã gần trưa, Đỗ Kiều không nhịn được nói đùa: “Anh có vẻ rất thích chụp ảnh nhỉ? Không ngờ đó~”
Điều này có vẻ không giống với nam chính trong câu chuyện.
Tần Thiệu Diên chỉ cười không nói, coi như đồng ý với cô.
Anh chụp nhiều ảnh như vậy là vì trong giấc mơ, anh và vợ đã kết hôn nhiều năm mà không có một bức ảnh chung nào, cho đến khi âm dương cách biệt thì hối hận đã không kịp.

Giờ đây, anh không muốn mắc lại sai lầm đó.
Nhìn lên ánh nắng ấm áp của buổi trưa, anh nhẹ nhàng hỏi: “Đi ăn cơm thôi, em muốn ăn gì?”

Thay vì đi ăn, Đỗ Kiều quyết định làm việc quan trọng hơn: “Anh có thể đi đến xưởng dệt với em không? Em muốn nghỉ việc.”
Cô là công nhân tạm thời của nhà máy dệt, ban đầu là nhờ người bạn của ông nội giúp đỡ tìm việc.
Vì công việc này, nhà Đỗ Kiều đã từng gặp không ít sóng gió.
Bây giờ cô sắp theo người quân nhân này rồi, tất nhiên phải từ bỏ công việc để tránh cho người khác được hời.

Đỗ Nguyệt Ảnh muốn ở lại thành phố thì để cô ta tự tìm cách.
Nghe lời cô, Tần Thiệu Diên rõ ràng giật mình, trong sự ngạc nhiên, đáy mắt anh lại lướt qua một tia vui mừng…

Trong phòng nghỉ của nhà máy cơ khí, Đỗ Nguyệt Thành cau mày nhìn cha mình, vẫn không hiểu tại sao lại bỏ qua con trai của giám đốc, cứ muốn gả Đỗ Kiều cho một người lính.
Dù Tần Thiệu Diên tốt ở mọi mặt, nhưng điều đó liên quan gì đến nhà họ Đỗ? Bây giờ thì hay rồi, không những không được lợi gì mà còn chọc giận giám đốc nhà máy.
Lúc trưa, mọi người đều ở căn tin ăn cơm, Đỗ Mạnh Nghĩa nhìn quanh một vòng trước, thấy chỉ có hai người họ, ông ta không giấu giếm nữa: "Dạo này dì Xuân Mai của mày đang cãi nhau với tao, nếu tao không đồng ý thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.


Gả con nhỏ đó đi xa cũng tốt, đỡ phải vì nó mà cãi nhau."
"Nhưng nó đã chọc giận giám đốc nhà máy, nếu sau này họ tìm chúng ta gây rắc rối thì sao?"
Vì chuyện này, bạn gái của Đỗ Nguyệt Thành đã trách móc anh ta rất nhiều, khiến anh ta bực mình.
Đỗ Mạnh Nghĩa là công nhân lâu năm, không hề coi trọng giám đốc nhà máy, cũng không thể cảm thông: "Họ có thể làm gì chúng ta? Chúng ta đều là công nhân chính thức, họ có thể đuổi chúng ta đi không? Nhìn cái vẻ yếu đuối của mày kia! Nếu thực sự có chuyện, tao sẽ chịu trách nhiệm!"
Thấy cha mình quả quyết như vậy, Đỗ Nguyệt Thành cảm thấy bất an nhưng vẫn nuốt lời muốn nói trở lại.
—-
Ở xưởng dệt, thủ tục thôi việc của nhân viên tạm thời không quá phức tạp, chỉ cần thông báo với lãnh đạo cấp trên là đủ.

Khi Đỗ Kiều nhận được tiền lương tháng này từ bộ phận kế toán, cô cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.
Trong quá trình làm việc, nguyên chủ luôn làm việc chăm chỉ và không than phiền.

Nếu tiếp tục làm thêm vài năm, có khả năng sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức.
Hơn nữa, mọi người đều quý mến cô, khi nghe tin Đỗ Kiều nghỉ việc, nhiều người trong xưởng tỏ ra tiếc nuối.
Hai nữ đồng nghiệp thân thiết với nguyên chủ còn góp tiền mua một cái chén sứ tráng men màu đỏ tặng cô như một món quà cưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương