“Khi đứa thứ hai kết hôn, bên nhà trai chỉ đưa 8 đồng sính lễ, nhưng ông đã cho 100 đồng của hồi môn, đến lượt Tiểu Kiều, chắc chắn phải nhiều hơn chứ?"
Nhắc đến điều này, Đỗ Mạnh Nghĩa không khỏi cảm thấy chột dạ, lo lắng gãi cái đầu đinh của mình: "Nhà mình còn bao nhiêu tiền, bà biết mà.

Đứa lớn sắp cưới vợ, đứa thứ ba vẫn cần tìm việc, đều là những việc cần tiêu tiền, tôi biết phải làm sao bây giờ?"
Lời nói của ông ta không hề nghĩ cho con gái út, Dương Xuân Mai lạnh lùng nhìn ông ta, hoàn toàn mất lòng tin.
"Để tôi suy nghĩ đã."
Thấy bà không lập tức phản đối, trong lòng Đỗ Mạnh Nghĩa rất vui.
So với Vương Tiểu Hổ, ông ta càng thích Tần Thiệu Diên hơn, vì ông ta muốn gả con gái càng xa càng tốt, từ đó về sau mắt không thấy tâm không phiền.
Để con gái có thể thuận lợi đăng ký kết hôn, Dương Xuân Mai giữ chặt hộ khẩu trong lòng cả đêm.

Sáng hôm sau khi thức dậy, bà liền đưa sổ hộ khẩu vào tay Đỗ Kiều và đuổi cô ra khỏi nhà.

Đỗ Kiều nắm chặt sổ hộ khẩu trong tay, trên mặt là vẻ mờ mịt.
Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Tần Thiệu Diên đứng cạnh bức tường đất không xa, thẳng như thông, mỉm cười, ấm áp như ánh nắng buổi sáng.
Đi tới trung tâm thành phố bằng xe điện, đi đi lại lại ba chuyến, dường như mỗi lần tâm trạng đều không giống nhau.
Đỗ Kiều theo sau người đàn ông lên tàu điện, có chút bồn chồn không rõ nguyên nhân.

Cô đổ lỗi cho tâm trạng này là do hội chứng sợ hôn nhân trước ngày cưới, có lẽ đến khi đóng dấu xong, cảm giác này mới có thể qua đi.
Lúc này, Tần Thiệu Diên đột ngột quay lại, tự nhiên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ như có phép màu, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
"Xe đông người, em cẩn thận một chút.”
"Ừm." Đỗ Kiều cong môi, để mặc anh dẫn mình qua đám đông đến một chỗ đứng cố định, họ đứng sát cạnh nhau, cảm nhận tiếng tim đập của đối phương, mọi thứ đều rất kỳ diệu.
Trong khi đó, Đỗ Nguyệt Ảnh đang đạp một chiếc xe đạp hai tám đến nơi đăng ký kết hôn.

Tối qua cô ta muốn lấy trộm sổ hộ khẩu trong nhà để ngăn Đỗ Kiều kết hôn, nhưng tìm mãi không thấy.

Cô ta không cam lòng nhìn Đỗ Kiều kết hôn mà không làm được gì, nên nghĩ ra kế hoạch dùng Triệu Đức Khánh ở hẻm Tỉnh Tử.
Tên si tình đó yêu Đỗ Kiều sâu đậm, có thể lợi dụng được.
So với tàu điện chậm rãi và có trật tự, xe đạp lại nhanh hơn một chút.

Cô ta hẹn gặp đối phương tại chỗ hẻm đối diện với nơi đăng ký kết hôn, khi đến nơi, Triệu Đức Khánh đã đợi sẵn ở đó.
Người đàn ông cao và gầy, miệng ngậm một que diêm, tựa vào tường cười gian xảo, quần áo trên người mòn phai, có vá nhiều mảnh, trông rất nghèo khổ.
Đỗ Nguyệt Ảnh khinh bỉ nhìn hắn ta, tức giận: "Anh mặc như thế này, ai tin Đỗ Kiều là bạn gái anh? Anh có muốn ôm người đẹp về không thế?"
Người đàn ông híp mắt, vẻ mặt nghi ngờ: "Sao Tiểu Kiều sao chưa tới? Cô không lừa tôi chứ?"
"Tôi lừa anh làm gì? Chắc là sắp tới rồi." Cô ta rướn cổ nhìn về phía ngã tư, trong lòng rất sốt ruột…
Từ điểm dừng đến nơi đăng ký kết hôn mất bảy phút đi bộ, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên đi bên cạnh nhau, tay đã buông ra nhưng hơi ấm vẫn còn đó, dù gió xuân lạnh lẽo vẫn không thổi tan được nhiệt độ trong lòng.
Chỉ còn một bước nữa là tới nơi, trái tim Đỗ Kiều dần bình tĩnh lại, cảm thấy như mọi thứ sắp trở về vị trí cũ.

Đúng lúc đó, một bóng người từ hẻm bên kia lao ra, làm cô giật mình.
"Tiểu Kiều, sao em lại phản bội anh?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương