Titan Arum
-
Chương 16
Trước đây, Thần Tư cũng thường xuyên cùng Tần Hiểu và mọi người đến Pepper, nói chuyện phiếm, uống một chút gì đó. Đối với quán bar này mà nói, Thần Tư cũng coi như là khách quen.
"Có người bắt nạt cậu phải không? Nói mình biết, mình giúp cậu hả giận." - Thần Tư nói rất nghiêm túc, mang theo sự dịu dàng và mạnh mẽ Tần Hiểu quen thuộc.
Tần Hiểu cảm thấy càng chua xót, gần như muốn nhào vào lòng Thần Tư mà khóc lớn. Nhưng lý trí của nàng vẫn còn nhớ, họ đã chia tay rồi.
Đúng, họ đã chia tay, không có tư cách gì để ôm.
Tần Hiểu lau nước mắt, ngồi thẳng người, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không có gì, không cần lo."
Thần Tư cười một cái, đứng lên, chào hỏi Chu Tiểu Bạch, hỏi thăm mọi người một chút. Sau đó, quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: "Đi thôi."
Lúc này, Tần Hiểu mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Thần Tư. Ánh sáng quá mờ, không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng ngoại hình cao lớn, rất xứng đôi với Thần Tư.
"Bạn trai mới? Thật xứng, không giống mình, đứng cạnh cậu lại thấp như vậy....." - Trong lòng Tần Hiểu thầm nói thế, nhưng không cách nào nói ra miệng. Dù sao đây cũng không phải là lời chúc phúc, cảm giác thật chua chát.
Tiểu A lén nói thầm với Tiểu An: "Hắc, cậu xem, Thần Tư có phải rất xinh không?"
Tiểu An dùng cùi chỏ đâm mạnh vào ngực Tiểu A, Tiểu A làm quá, giả vờ như đang ói ra máu.
Tần Hiểu ngẩn ra một lúc, cảm thấy xấu hổ khi tự nhiên chạy đến khóc trước mặt bạn bè. Nàng đứng lên, yếu ớt nói:
"Mình hơi mệt, về trước."
Mọi người không biết nói gì, Kỷ Nam cầm áo khoác, nói:
"Mình đưa cậu về."
Tần Hiểu và cậu ấy nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Cùng Kỷ Nam đi về nhà, cảm giác có chút quen thuộc, chỉ là....có một chút mà thôi.
"Đi chơi với gia đình không vui sao?"
Vấn đề này không biết có phải Kỷ Nam cố ý hỏi hay không, nhưng dù sao Tần Hiểu đã đồng ý hẹn hò với cậu ấy. Rồi lại biến mất không nói một lời, cả tháng không thèm liên lạc, hành động xấu xa như vậy, nhưng lúc này Kỷ Nam vẫn tốt bụng như thế.
"Vâng, cũng không tệ." - Tần Hiểu chọn không trả lời thẳng đáp án.
Hai người im lặng, đi tới góc khu dân cư của Tần Hiểu, Kỷ Nam đột nhiên ôm Tần Hiểu, hôn nàng.
Kỷ Nam luôn dịu dàng, lúc này lại đột nhiên ra sức, làm Tần Hiểu có chút không chuẩn bị, theo bản năng chống cự, lùi về sau. Nhưng Kỷ Nam vẫn ôm chặt nàng vào lòng.
"Cậu có biết không, mình rất nhớ cậu. Mỗi ngày, mình đều suy nghĩ, khi nào mới có thể gặp cậu." - Giọng nói của Kỷ Nam run run, mang theo tiếng khóc nức nở.
Xung quanh rất yên tĩnh, càng tôn lên giọng nói trầm ấm của Kỷ Nam. Ở khoảng cách gần, nó chạm vào trái tim Tần Hiểu.
Tần Hiểu đưa tay ôm eo Kỷ Nam, vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vài cái:
"Không phải mình đã về rồi sao?"
Tiếng nghẹn ngào càng lớn, Tần Hiểu có chút giật mình, nhưng lại càng động lòng.
Là Kỷ Nam ôm Tần Hiểu, nhưng có cảm giác như Kỷ Nam đang ở trong lòng Tần Hiểu.
Cho dù bề ngoài Kỷ Nam mạnh mẽ bao nhiêu, thì cậu ấy cũng là con gái. Một cô gái yếu đuối.
Tần Hiểu biết cảm giác tổn thương là thế nào, nàng không muốn để Kỷ Nam, người đang yêu nàng buồn, vì bị nàng bỏ rơi.
Tần Hiểu muốn phát triển tình cảm với Kỷ Nam.
"Cho dù ít đề tài chung, dù ít niềm vui, nhưng chân thành là được rồi, có tình yêu là được. Đây là nguyên nhân sao? Tiểu An!" - Tần Hiểu vùi người trên sopha, mặc cái áo phông rộng, dùng vai kẹp điện thoại, vừa ăn cam vừa nói điện thoại với Tiểu An.
Tiểu An ở bên kia rõ ràng đang mua đồ: "Ừ, tụi này thấy Kỷ Nam rất đáng tin, mặc dù chỉ mới gặp lần đầu.....A, này...cậu thấy bộ đồ này hợp với mình không? Quá thường? Được rồi.....À...dù chỉ mới vừa gặp mặt, ấn tượng đầu tương đối thấp, nhưng vẫn câu nói kia.....Ê, nhanh cởi nó ra cho mình!!! Cậu xem vai biến đi đâu rồi? Nếu cậu mặc cái váy này, sẽ có chuyện lớn xảy ra với cậu đó!! Ân.....Vẫn là câu nói kia, chỉ cần hòa hợp và vun đắp."
"Được, được, mình biết rồi. Hai người mua sắm đi, không phiền hai cậu nữa." - Tần Hiểu chuẩn bị cúp điện thoại, Tiểu An đột nhiên nói:
"Hiểu bảo bối, hôm đó Thần Tư có gọi cho mình."
Tần Hiểu hơi ngỡ ngàng khi nghe thấy tên Thần Tư, buột miệng nói:
"Lúc nào?!"
"Chính là cái buổi tối gặp ở Pepper."
"Vậy à, cậu ấy nói gì?" - Rất muốn giả vờ thoải mái, nhưng lại rất quan tâm.
"Cậu ấy nói, cảm thấy cậu có gì đó không ổn, nhưng sẽ không nói cho cậu ấy biết nữa. Nhưng thấy cậu khóc dữ như vậy, thì rất lo cho cậu."
"Thì?"
"Cho nên, mình cảm thấy, cậu ấy vẫn còn quan tâm cậu."
Tần Hiểu rất muốn hét lên: có thể không quan tâm sao? 4 năm tình cảm, 4 năm gắn bó! Lúc chia tay thật sự rất tàn nhẫn, nhưng Thần Tư là người thế nào, Tần Hiểu rõ nhất. Cậu ấy là người nhớ chuyện cũ, đối với người tốt thì cũng rất thành thật. Cậu ấy là một người chăn cừu, luôn làm mọi việc mà không thèm suy nghĩ, sau đó hối hận vì đã quá kích động. Nhưng nếu lúc này mới hối hận, thì có lẽ đã muộn, Tần Hiểu đã muốn hẹn hò nghiêm túc với người khác rồi.
Tuy nhiên, có lẽ cậu ấy không hề hối hận chút nào, không phải bên cạnh Thần Tư cũng đã có người mới sao?
"Cậu ấy có quan tâm hay không, đã không còn quan trọng." - Tần Hiểu thở dài.
"Ừ, phải." - Tiểu An dừng một chút, nói: "Trong lòng cậu đã buông bỏ được cậu ấy rồi sao?"
Tần Hiểu cười khổ: "Cậu cảm thấy sao?"
Tiểu An cười, nói: "Đôi khi, con người thật kỳ lạ. Mặc dù, tụi này mừng vì cậu có một mối quan hệ mới, cũng hi vọng cậu với Kỷ Nam yêu thương vui vẻ. Thế nhưng, nếu cậu dễ dàng quên đi đoạn tình cảm nhiều năm như vậy, mình lại cảm thấy có chút mất mát. Cảm thấy Tần Hiểu của chúng mình có chút máu lạnh. Này, cậu nói xem, không phải rất kỳ lạ sao?"
Tần Hiểu cười hắc hắc, trong lòng ấm áp, đột nhiên xúc động: "Có những người bạn như mấy cậu, thật sự rất tốt."
"Ôi, cái gì thế, tự nhiên nói mấy lời này." - Tiểu An có chút xấu hổ, hét lên: "Được rồi, được rồi, mình với A A tiếp tục đi chơi đây! Có chuyện gì, đừng quên cậu vẫn còn tụi này đấy!!"
Cúp điện thoại, Tần Hiểu lăn một vòng trên sopha, cầm lấy điều khiển tivi, bật một kênh giải trí, dường như đang rất vui.
Hẹn hò với Kỷ Nam dù không có chút rung động nào, nhưng vẫn ấm áp và hài hòa. Ở cùng Kỷ Nam, ngoại trừ hôn môi, thì những thời điểm khác, chẳng giống như người yêu. Thế nhưng, Tần Hiểu lại rất thỏa mãn với cuộc sống như thế này.
Bị gãy tay, nên Tần Hiểu ở nhà vô cùng nhàn nhã. Thức dậy vào buổi trưa, ăn cơm xong rồi lướt mạng, đến tối thì hẹn hò với Kỷ Nam. Khi Kỷ Nam phải tăng ca, thì lại cùng đám Chu Tiểu Bạch nói chuyện phiếm, đánh bài, ngày tháng trôi qua thật vui.
Thỉnh thoảng Tần Hiểu sẽ nhớ tới Thần Tư, đôi lúc nghĩ tới Hiên Cảnh, thế nhưng chỉ là những suy nghĩ lóe lên. Nàng không muốn tự làm khổ mình, nàng chỉ muốn những tháng ngày bình dị.
Ngay cả khi tay phải của nàng đôi lúc bị đau, nàng đã đem Hiên Cảnh cùng những chuyện tình ở Melbourne trở thành quá khứ. Nàng với Hiên Cảnh chẳng còn lý do gì để gặp nhau, mãi đến một ngày, Chu Tiểu Bạch phát hiện một tấm hình.
Đó là hình Tần Hiểu chụp chung với Hiên Cảnh ở Melbourne.
Tần Hiểu hoàn toàn quên mất tấm hình này, do đám Chu Tiểu Bạch đến nhà chơi rồi phát hiện ra, khi xem những món quà lưu niệm của nàng từ Malbourne. Sắc mặt Chu Tiểu Bạch liền tái mét.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt Chu Tiểu Bạch vô cùng không tốt, bầu không khí nặng nề.
Tiểu An với Tiểu A nhìn nhau, không biết nói gì.
Tần Hiểu biết, không có cách nào giữ bí mật, nên đành kể hết mọi chuyện gia đình mình và gia đình Hiên Cảnh đi qua Úc chơi, cho Chu Tiểu Bạch nghe. Chỉ là lược bỏ mấy cái tình cảm phức tạp giữa nàng với Hiên Cảnh, và một số điều ngu ngốc đã làm vì Hiên Cảnh.
"Mình muốn cậu giúp một chuyện." - Chu Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Tần Hiểu, hai mắt đầy tà niệm.
Tần Hiểu bị dáng vẻ của cậu ấy làm sợ: "Cậu, muốn mình giúp gì?"
"Mình vẫn muốn trả thù cô ta, nhưng mình không biết nhà cô ta, không liên lạc được." - Chu Tiểu Bạch cúi đầu, cầm tấm hình Tần Hiểu chụp chung với Hiên Cảnh, xem rất kỹ. Tần Hiểu thấy hơi sợ.
"Cậu với cô ta quen nhau, vậy giúp mình hẹn cô ta ra."
"Cậu, cậu muốn làm gì, trả thù?"
"Tất nhiên."
"Trả thù bằng cách nào?"
"Cậu không cần quan tâm."
Tiểu An xem vào: "Tiểu Bạch, cậu như vậy là không được, mặc kệ cậu hận Hiên Cảnh, muốn báo thù thế nào, nhưng không thể liên lụy Tần Hiểu. Cậu vậy mà còn gọi là bạn bè sao?"
Chu Tiểu Bạch đứng lên, lạnh lùng nói với Tiểu An: "Cậu ấy biết mình có quan hệ với cô ta, cậu ấy còn thân mật với người ta như vậy, còn cùng đi Úc. Cậu ấy có coi mình là bạn sao?"
Tần Hiểu thấy Chu Tiểu Bạch trước mặt thật xa lạ, trong lòng chua xót, cúi đầu.
Chu Tiểu Bạch thấy bộ dạng này của Tần Hiểu có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Hiểu, cậu nói xem, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, mình có nhờ cậu cái gì chưa? Chỉ lần này thôi, không được sao? Chị em chúng ta, phải trở mặt vì người phụ nữ này sao?"
Đầu Tần Hiểu loạn tưng bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, rất lâu, chậm rãi nói: "Để mình suy nghĩ một chút, có được không?"
"Có người bắt nạt cậu phải không? Nói mình biết, mình giúp cậu hả giận." - Thần Tư nói rất nghiêm túc, mang theo sự dịu dàng và mạnh mẽ Tần Hiểu quen thuộc.
Tần Hiểu cảm thấy càng chua xót, gần như muốn nhào vào lòng Thần Tư mà khóc lớn. Nhưng lý trí của nàng vẫn còn nhớ, họ đã chia tay rồi.
Đúng, họ đã chia tay, không có tư cách gì để ôm.
Tần Hiểu lau nước mắt, ngồi thẳng người, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không có gì, không cần lo."
Thần Tư cười một cái, đứng lên, chào hỏi Chu Tiểu Bạch, hỏi thăm mọi người một chút. Sau đó, quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: "Đi thôi."
Lúc này, Tần Hiểu mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Thần Tư. Ánh sáng quá mờ, không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng ngoại hình cao lớn, rất xứng đôi với Thần Tư.
"Bạn trai mới? Thật xứng, không giống mình, đứng cạnh cậu lại thấp như vậy....." - Trong lòng Tần Hiểu thầm nói thế, nhưng không cách nào nói ra miệng. Dù sao đây cũng không phải là lời chúc phúc, cảm giác thật chua chát.
Tiểu A lén nói thầm với Tiểu An: "Hắc, cậu xem, Thần Tư có phải rất xinh không?"
Tiểu An dùng cùi chỏ đâm mạnh vào ngực Tiểu A, Tiểu A làm quá, giả vờ như đang ói ra máu.
Tần Hiểu ngẩn ra một lúc, cảm thấy xấu hổ khi tự nhiên chạy đến khóc trước mặt bạn bè. Nàng đứng lên, yếu ớt nói:
"Mình hơi mệt, về trước."
Mọi người không biết nói gì, Kỷ Nam cầm áo khoác, nói:
"Mình đưa cậu về."
Tần Hiểu và cậu ấy nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Cùng Kỷ Nam đi về nhà, cảm giác có chút quen thuộc, chỉ là....có một chút mà thôi.
"Đi chơi với gia đình không vui sao?"
Vấn đề này không biết có phải Kỷ Nam cố ý hỏi hay không, nhưng dù sao Tần Hiểu đã đồng ý hẹn hò với cậu ấy. Rồi lại biến mất không nói một lời, cả tháng không thèm liên lạc, hành động xấu xa như vậy, nhưng lúc này Kỷ Nam vẫn tốt bụng như thế.
"Vâng, cũng không tệ." - Tần Hiểu chọn không trả lời thẳng đáp án.
Hai người im lặng, đi tới góc khu dân cư của Tần Hiểu, Kỷ Nam đột nhiên ôm Tần Hiểu, hôn nàng.
Kỷ Nam luôn dịu dàng, lúc này lại đột nhiên ra sức, làm Tần Hiểu có chút không chuẩn bị, theo bản năng chống cự, lùi về sau. Nhưng Kỷ Nam vẫn ôm chặt nàng vào lòng.
"Cậu có biết không, mình rất nhớ cậu. Mỗi ngày, mình đều suy nghĩ, khi nào mới có thể gặp cậu." - Giọng nói của Kỷ Nam run run, mang theo tiếng khóc nức nở.
Xung quanh rất yên tĩnh, càng tôn lên giọng nói trầm ấm của Kỷ Nam. Ở khoảng cách gần, nó chạm vào trái tim Tần Hiểu.
Tần Hiểu đưa tay ôm eo Kỷ Nam, vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vài cái:
"Không phải mình đã về rồi sao?"
Tiếng nghẹn ngào càng lớn, Tần Hiểu có chút giật mình, nhưng lại càng động lòng.
Là Kỷ Nam ôm Tần Hiểu, nhưng có cảm giác như Kỷ Nam đang ở trong lòng Tần Hiểu.
Cho dù bề ngoài Kỷ Nam mạnh mẽ bao nhiêu, thì cậu ấy cũng là con gái. Một cô gái yếu đuối.
Tần Hiểu biết cảm giác tổn thương là thế nào, nàng không muốn để Kỷ Nam, người đang yêu nàng buồn, vì bị nàng bỏ rơi.
Tần Hiểu muốn phát triển tình cảm với Kỷ Nam.
"Cho dù ít đề tài chung, dù ít niềm vui, nhưng chân thành là được rồi, có tình yêu là được. Đây là nguyên nhân sao? Tiểu An!" - Tần Hiểu vùi người trên sopha, mặc cái áo phông rộng, dùng vai kẹp điện thoại, vừa ăn cam vừa nói điện thoại với Tiểu An.
Tiểu An ở bên kia rõ ràng đang mua đồ: "Ừ, tụi này thấy Kỷ Nam rất đáng tin, mặc dù chỉ mới gặp lần đầu.....A, này...cậu thấy bộ đồ này hợp với mình không? Quá thường? Được rồi.....À...dù chỉ mới vừa gặp mặt, ấn tượng đầu tương đối thấp, nhưng vẫn câu nói kia.....Ê, nhanh cởi nó ra cho mình!!! Cậu xem vai biến đi đâu rồi? Nếu cậu mặc cái váy này, sẽ có chuyện lớn xảy ra với cậu đó!! Ân.....Vẫn là câu nói kia, chỉ cần hòa hợp và vun đắp."
"Được, được, mình biết rồi. Hai người mua sắm đi, không phiền hai cậu nữa." - Tần Hiểu chuẩn bị cúp điện thoại, Tiểu An đột nhiên nói:
"Hiểu bảo bối, hôm đó Thần Tư có gọi cho mình."
Tần Hiểu hơi ngỡ ngàng khi nghe thấy tên Thần Tư, buột miệng nói:
"Lúc nào?!"
"Chính là cái buổi tối gặp ở Pepper."
"Vậy à, cậu ấy nói gì?" - Rất muốn giả vờ thoải mái, nhưng lại rất quan tâm.
"Cậu ấy nói, cảm thấy cậu có gì đó không ổn, nhưng sẽ không nói cho cậu ấy biết nữa. Nhưng thấy cậu khóc dữ như vậy, thì rất lo cho cậu."
"Thì?"
"Cho nên, mình cảm thấy, cậu ấy vẫn còn quan tâm cậu."
Tần Hiểu rất muốn hét lên: có thể không quan tâm sao? 4 năm tình cảm, 4 năm gắn bó! Lúc chia tay thật sự rất tàn nhẫn, nhưng Thần Tư là người thế nào, Tần Hiểu rõ nhất. Cậu ấy là người nhớ chuyện cũ, đối với người tốt thì cũng rất thành thật. Cậu ấy là một người chăn cừu, luôn làm mọi việc mà không thèm suy nghĩ, sau đó hối hận vì đã quá kích động. Nhưng nếu lúc này mới hối hận, thì có lẽ đã muộn, Tần Hiểu đã muốn hẹn hò nghiêm túc với người khác rồi.
Tuy nhiên, có lẽ cậu ấy không hề hối hận chút nào, không phải bên cạnh Thần Tư cũng đã có người mới sao?
"Cậu ấy có quan tâm hay không, đã không còn quan trọng." - Tần Hiểu thở dài.
"Ừ, phải." - Tiểu An dừng một chút, nói: "Trong lòng cậu đã buông bỏ được cậu ấy rồi sao?"
Tần Hiểu cười khổ: "Cậu cảm thấy sao?"
Tiểu An cười, nói: "Đôi khi, con người thật kỳ lạ. Mặc dù, tụi này mừng vì cậu có một mối quan hệ mới, cũng hi vọng cậu với Kỷ Nam yêu thương vui vẻ. Thế nhưng, nếu cậu dễ dàng quên đi đoạn tình cảm nhiều năm như vậy, mình lại cảm thấy có chút mất mát. Cảm thấy Tần Hiểu của chúng mình có chút máu lạnh. Này, cậu nói xem, không phải rất kỳ lạ sao?"
Tần Hiểu cười hắc hắc, trong lòng ấm áp, đột nhiên xúc động: "Có những người bạn như mấy cậu, thật sự rất tốt."
"Ôi, cái gì thế, tự nhiên nói mấy lời này." - Tiểu An có chút xấu hổ, hét lên: "Được rồi, được rồi, mình với A A tiếp tục đi chơi đây! Có chuyện gì, đừng quên cậu vẫn còn tụi này đấy!!"
Cúp điện thoại, Tần Hiểu lăn một vòng trên sopha, cầm lấy điều khiển tivi, bật một kênh giải trí, dường như đang rất vui.
Hẹn hò với Kỷ Nam dù không có chút rung động nào, nhưng vẫn ấm áp và hài hòa. Ở cùng Kỷ Nam, ngoại trừ hôn môi, thì những thời điểm khác, chẳng giống như người yêu. Thế nhưng, Tần Hiểu lại rất thỏa mãn với cuộc sống như thế này.
Bị gãy tay, nên Tần Hiểu ở nhà vô cùng nhàn nhã. Thức dậy vào buổi trưa, ăn cơm xong rồi lướt mạng, đến tối thì hẹn hò với Kỷ Nam. Khi Kỷ Nam phải tăng ca, thì lại cùng đám Chu Tiểu Bạch nói chuyện phiếm, đánh bài, ngày tháng trôi qua thật vui.
Thỉnh thoảng Tần Hiểu sẽ nhớ tới Thần Tư, đôi lúc nghĩ tới Hiên Cảnh, thế nhưng chỉ là những suy nghĩ lóe lên. Nàng không muốn tự làm khổ mình, nàng chỉ muốn những tháng ngày bình dị.
Ngay cả khi tay phải của nàng đôi lúc bị đau, nàng đã đem Hiên Cảnh cùng những chuyện tình ở Melbourne trở thành quá khứ. Nàng với Hiên Cảnh chẳng còn lý do gì để gặp nhau, mãi đến một ngày, Chu Tiểu Bạch phát hiện một tấm hình.
Đó là hình Tần Hiểu chụp chung với Hiên Cảnh ở Melbourne.
Tần Hiểu hoàn toàn quên mất tấm hình này, do đám Chu Tiểu Bạch đến nhà chơi rồi phát hiện ra, khi xem những món quà lưu niệm của nàng từ Malbourne. Sắc mặt Chu Tiểu Bạch liền tái mét.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt Chu Tiểu Bạch vô cùng không tốt, bầu không khí nặng nề.
Tiểu An với Tiểu A nhìn nhau, không biết nói gì.
Tần Hiểu biết, không có cách nào giữ bí mật, nên đành kể hết mọi chuyện gia đình mình và gia đình Hiên Cảnh đi qua Úc chơi, cho Chu Tiểu Bạch nghe. Chỉ là lược bỏ mấy cái tình cảm phức tạp giữa nàng với Hiên Cảnh, và một số điều ngu ngốc đã làm vì Hiên Cảnh.
"Mình muốn cậu giúp một chuyện." - Chu Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Tần Hiểu, hai mắt đầy tà niệm.
Tần Hiểu bị dáng vẻ của cậu ấy làm sợ: "Cậu, muốn mình giúp gì?"
"Mình vẫn muốn trả thù cô ta, nhưng mình không biết nhà cô ta, không liên lạc được." - Chu Tiểu Bạch cúi đầu, cầm tấm hình Tần Hiểu chụp chung với Hiên Cảnh, xem rất kỹ. Tần Hiểu thấy hơi sợ.
"Cậu với cô ta quen nhau, vậy giúp mình hẹn cô ta ra."
"Cậu, cậu muốn làm gì, trả thù?"
"Tất nhiên."
"Trả thù bằng cách nào?"
"Cậu không cần quan tâm."
Tiểu An xem vào: "Tiểu Bạch, cậu như vậy là không được, mặc kệ cậu hận Hiên Cảnh, muốn báo thù thế nào, nhưng không thể liên lụy Tần Hiểu. Cậu vậy mà còn gọi là bạn bè sao?"
Chu Tiểu Bạch đứng lên, lạnh lùng nói với Tiểu An: "Cậu ấy biết mình có quan hệ với cô ta, cậu ấy còn thân mật với người ta như vậy, còn cùng đi Úc. Cậu ấy có coi mình là bạn sao?"
Tần Hiểu thấy Chu Tiểu Bạch trước mặt thật xa lạ, trong lòng chua xót, cúi đầu.
Chu Tiểu Bạch thấy bộ dạng này của Tần Hiểu có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Hiểu, cậu nói xem, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, mình có nhờ cậu cái gì chưa? Chỉ lần này thôi, không được sao? Chị em chúng ta, phải trở mặt vì người phụ nữ này sao?"
Đầu Tần Hiểu loạn tưng bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, rất lâu, chậm rãi nói: "Để mình suy nghĩ một chút, có được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook