Ngày ngày cứ trôi qua chậm rãi như vậy. Tô Kim Lâm cũng không có nghe được tin tức gì về Đường Duệ nữa.

Trái lại Phạm Sóc vẫn kiên trì quấn lấy Tô Kim Lâm. Tô Kim Lâm nói: “Anh biết không, nếu như tôi là con gái, anh dùng cách nhu tình tiến công thì còn có cơ hội làm tôi rung động, nhưng tôi không phải. Đàn ông rất là dễ mềm lòng, anh đối với hắn tốt, hắn sẽ nghĩ rằng anh thật sự tốt với hắn. Nhưng một ngày anh rời đi, hắn vẫn sẽ cho rằng anh vì yêu mà sinh hận. Anh như vậy có đáng không? Vì một người không yêu anh?”

Phạm Sóc nói: “Cho dù em có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Tô Kim Lâm không đế ý lắm đến việc trừ bỏ những bất lợi mà Phạm Sóc có thể gây ra cho Nhạc Văn Văn, cậu lại còn nghênh ngang đi lại với Nhạc Văn Văn.

Quán trà sữa gần trường.

“Kim Lâm, tôi cảm thấy thật đau khổ. Quách Đàn Minh vẫn không để ý đến tôi. Tôi đã ăn nói khép nép với hắn ta rồi, mà hắn vẫn không để ý đến tôi.” Nhạc Văn Văn gần như muốn khóc rồi, mặt nhăn lại thành một đống.

Tô Kim Lâm có chút ảo não, vì chính mình trong lúc hứng khởi nhất thời, mà rước lấy nhiều người không vui như vậy. Bản thân thật sự cũng có lỗi chứ. Nhưng mà nếu không giúp tên Quách Đàn Minh lạnh lùng với cô nhóc ngốc nghếch Nhạc Văn Văn này một tay, là sẽ chẳng thể nhanh có kết quả được, bản thân cũng tính là làm được một việc tốt đi.

Trong tiềm thức của Tô Kim Lâm rất bài xích chuyện cậu làm tổn thương Đường Duệ. Trong lòng dường như có gì đó đang dần dần biến chuyển.

“Cậu nghe lời của tôi, vài ngày sau hai người sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu thôi.” Tô Kim Lâm nói.

“Có thật không?” Nhạc Văn Văn hoài nghi.

“Chỉ cần một câu, cậu ta nhất định sẽ quan tâm đến cậu một lần nữa.” Tô Kim Lâm cười như không cười.

“Câu gì?” Nhạc Văn Văn kinh ngạc.

“Em yêu anh, anh đừng bỏ mặc em nữa.” Tô Kim Lâm nói xong bắt đầu cười lớn.

Người ngoài cửa đang định tiến vào lại nghe thấy câu đó của hai người, dừng một chút lại đi ra ngoài.

“Nói câu yêu anh không có tác dụng lắm đâu. Nếu không vì sao Phạm Sóc nói câu anh yêu em rất nhiều lần rồi mà vẫn không có tác dụng.” Văn Văn đột nhiên thốt ra câu này.

“Phạm Sóc kêu cậu đến nói hộ à?” Tô Kim Lâm nhíu mày.

“Anh Phạm Sóc rất đáng thương, cậu từ chối anh ấy, anh ấy rất đau khổ.” Nhạc Văn Văn dường như rất có hứng thú với chuyện này.

“Cậu không cảm thấy con trai với con trai yêu đương nhau là kỳ lạ à?” Tô Kim Lâm không tin Nhạc Văn Văn là một thành viên trong giới hủ nữ đông đảo, muốn người ngây thơ như cô ấy chấp nhận đồng tính luyến ái là cũng khó rồi.

“Anh Phạm Sóc luôn yêu thương tôi. Tôi cảm thấy anh ấy là một người tốt. Kim Lâm cậu cũng tốt, hai người cặp với nhau rất là hợp.” Nhạc Văn Văn nói như thể điều này là đúng, chỉ là lí do này có chút buồn cười thôi.

“Nếu tôi không sai thì cậu không muốn sở hữu tôi đúng không?” Tô Kim Lâm trêu đùa.

“Không muốn.” Nhạc Văn Văn nghĩ một chút rồi trả lời.

“Thật đáng tiếc.” Tô Kim Lâm nở một nụ cười rất mê hồn. Nhạc Văn Văn nhìn nụ cười đó của Tô Kim Lâm, trong lòng nghĩ đây là nguyên nhân để thích cậu mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Hai người cười cười nói nói rất lâu rồi mới chia tay. Người nào cũng không phát hiện rằng nguy hiểm đang cận kề.

Phương Dương vẫn không nhịn được chạy đến trường của chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu kia tìm cậu. Vào trường học thì lại thấy một quán trà sữa, tiện đường vào ngồi chờ thỏ trắng nhỏ tan học. Không nghĩ đến vừa vào cửa liền nghe được giọng nói lảnh lót đang thốt ra lời tỏ tình của thằng nhóc đã làm huynh đệ nhà mình đau khổ biết bao kia, nói xong lại còn bật cười ha ha.

Đường Duệ đối với mày quá tốt để làm gì? Vừa mới quăng một người đi, quay người lại là nói yêu đương với người khác. Tô Kim Lâm, sao mày vô tình đến thế?

Nếu đã như vậy, bọn tao cần gì phải khách khí với mày nữa?

“Vương Cường, có việc cho cậu làm đây…” Phương Dương nói qua điện thoại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương