Tình Yêu Và Tình Dục Trong Chính Trị
-
Chương 2
Khi Cố Minh Mặc còn đang nằm kia khóc thở hổn hển, Thịnh Phong bên này đã gấp đến không chờ nổi mà mạnh mẽ xé rách quần áo nàng.
Cố Minh Mặc lập tức liền giãy giụa, phản kháng lại, hết cào lại cấu hắn: “Buông ra! Đây là bản hạn chế số lượng a!”
“Xong chuyện ông đây liền đền lại cho em, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.” Thịnh Phong chụp lấy tay nàng, đặt bên miệng nhẹ nhàng gặm cắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt ấy, dương vật lại càng cứng lên: “Để tôi nhìn tiểu bức của em.”
“Cút đi! Biến thái! Anh có bệnh a?” Nàng mới vừa thốt lên được vài câu, miệng đã bị lấp kín, đầu lưỡi ướt át kia vói vào trong miệng nàng, mang theo hương vị trộn lẫn giữa rượu vang và thuốc lá.
Nàng muốn né tránh, lại phát hiện hắn đang hút lấy lưỡi mình.
Không còn tiếng la hét của nàng, căn phòng liền trở nên an tĩnh ái muội, chỉ còn tiếng hôn môi, âm thanh tấm tắc câu hồn người.
Đôi lúc, nàng tránh thoát được hắn sẽ kịp phát ra vài tiếng ‘không, đừng mà….’ Rồi lại bị nam nhân truy đuổi, đem môi lưỡi gắt gao hút lấy.
“Ngô! Ngô ân…” Cố Minh Mặc đấm ngực nam nhân.
Người này không những đè lên người nàng, mà còn đang muốn mở đùi nàng ra.
Hai chân nàng không thể cất chứa một nam nhân to lớn, bị ép mở rộng ra không cách nào khép lại được, ở giữa còn bị một cây gậy gộc cứng rắn cứ dán lên quần lót mà cọ xát.
Một hồi sau, Cố Minh Mặc cũng được thả ra, nàng nằm liệt trên giường hít từng ngụm không khí tươi mới, dây khóa kéo bên hông đã bị xé mở, lễ phục màu hoa hồng bị cởi ra tùy ý ném sang một bên.
Tay nam nhân lại dán lên ngực nàng xoa xoa vài cái, sau đó xé rách nội y.
“A…Đừng mà…” Bộ ngực nàng bị lôi kéo đến đau, hai viên nhũ thịt bị xoa bóp mà trưởng thành đứng dựng lên, hai vú dập dềnh, di động.
Thịnh Phong dùng hai ngón tay nhéo nhéo đầu vú nàng, miệng nói những lời không đứng đắn: “Có chút nhỏ, bất quá nhan sắc cũng còn được, núm vú màu hồng nhạt rất ít thấy nha.”
Cố Minh Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Thịnh Phong! Anh thật không biết xấu hổ!”
“Tôi liền không biết xấu hổ đó, em làm gì được tôi?” Thịnh Phong cứ giống như một lão biến thái mà liếm mặt nàng, “Vú này của em đủ to, ngày đó tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy.”
Hắn đem vú nắm trong tay mà vân vê, đôi lúc còn bóp nhẹ vài cái, vuốt ve còn không thấy đã ghiền, liền cởi bỏ dây lưng, giữ chặt tay nàng kéo đến ép lên đũng quần mình: “Bảo bối sờ sờ đi này, đồ vật càng không biết xấu hổ đang ở bên trong.”
Cố Minh Mặc bị dọa hết hồn muốn lùi về sau, nhưng tay lại bị nam nhân gắt gao nắm chặt, trong lòng bàn tay là thứ đồ vật nóng bỏng đang qua lại cọ xát, nó giống như một cây gậy sắt nóng cháy, đem da thịt nàng nung đến bỏng rát, dính liền bên nhau không thể tách rời.
Nàng từ gào khóc biến thành nhỏ giọng nức nở, nghiêng đầu khóc, bộ ngực theo đó mà run run lên, thiếu chút nữa đem cái lão biến thái Thịnh Phong này kích thích gọi bắn ra tới.
Hắn ở trong tay Cố Minh Mặc đưa đẩy: “Dương vật lão công lớn hay không lớn? Đợi lát nữa liền đem dương vật nhét vào tiểu bức của em, tôi đảm bảo trước kia em chưa bao giờ bị dương vật lớn như vậy thao qua, hôm nay đem bức em nong rộng luôn, được không?”
“Cút!.....Ô ô ô, cút đi!” Cố Minh Mặc khóc đến muốn sống muốn chết, vài lần muốn rút tay ra che kín lỗ tai, lại bị tay hắn như gọng kìm gắt gao xích lại.
Nàng không dám thật sự dùng sức nhéo dương vật hắn, chỉ có thể chịu đựng cảm giác thẹn thùng mà khóc thút thít.
Thịnh Phong cúi đầu ngậm lấy cái vú, đem chúng nó mút lên cao cao, hết mút lại liếm, tiếng nước miếng tấm tắc rung động, sau đó chuyên tâm trở lại ngậm chặt lấy núm vú, nghe thấy tiếng nữ nhân kinh hách kêu lên thì phấn khởi hỏi: “Liếm liếm núm vú màu hồng cho em nha?”
Cố Minh Mặc đã rút được tay về, nàng muốn ôm lấy ngực mình thì lại sờ thấy một đầu tóc cứng cứng xịt keo, muốn khép chân thì lại thì chỉ có thể kẹp lấy một vòng eo tinh tráng, nàng cảm thấy mình hệt như cá nằm trên thớt, chỉ có thể nằm đây mặc nam nhân muốn làm gì thì làm.
Môi lưỡi hắn tham lam tuần tra qua lại từng tấc trên người nàng, âm thanh tấm tắc ái muội cùng tiếng ‘ba ba’ hút mút xen lẫn với tiếng nữ nhân khóc loạn cùng cự tuyệt.
Nàng lúc này đã bị lột sạch, vú như cục bột nằm trong tay nam nhân mặc hắn đùa bỡn, da thịt tuyết trắng dính đầy nước miếng của hắn, môi sưng đỏ, trước mắt chỉ còn lại một mảnh sương mù mông lung, trong thân thể còn chôn ngón tay của hắn, hết ra lại vào moi ra từng đợt dâm thủy: “Đừng mà….Đừng mà….Anh khi nào mới tiến vào?”
Hai chân bị phóng đãng mở ra, ngón tay nam nhân ở bên trong tìm tòi ra ra vào vào, nàng bất lực nhìn trần nhà mà khóc, cúi đầu liền có thể thấy cánh tay thô tráng của hắn không ngừng chuyển động dưới háng mình, âm hạch mẫn cảm nhất cũng đang bị ngón cái hắn đè lên, Cố Minh Mặc chỉ muốn khóc…..
Thịnh Phong thấy ướt không sai biệt lắm liền rút ngón tay ra, đem côn thịt nóng cháy dán lên tiểu huyệt, ở trong ánh mắt hoảng sợ của nàng mà cắm đi vào: “Tiểu bức của em cũng là màu hồng phấn nha, có phải đã làm phẫu thuật phục hồi không?”
“Không…Ách a…..” Cố Minh Mặc căn bản không còn tâm tư đâu mà phản ứng lời cợt nhả của hắn, bị phá thân đau đớn làm nàng muốn trốn đi, ngón tay bắt lấy gối đầu bên cạnh, đau đến không nói nên lời, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, gắt gao cắn chặt môi dưới, nhíu mày, khóc không ra tiếng.
“Tôi đã nói trước giờ em chưa từng được hưởng qua dương vật lớn như vậy mà!” Thịnh Phong thấy phản ứng của nàng liền tự hào, kích động mà căng to thêm một vòng, trực tiếp đem nguyên cây cắm vào: “Dương vậy lão công lớn hay không lớn? Làm em sướng hay không hả?”
Cố Minh Mặc tái nhợt mặt mày nhìn hắn một cái, trong mắt là ủy khuất vô tận cùng thống khổ, đôi mắt trong trẻo bị hơi nước vây kín, gương mặt dính đầy nước mắt: “Đừng cử động…Đừng cử động…Cầu xin anh….”
Thịnh Phong đã nhận ra có gì đó không đúng, hơi hơi rút ra một chút, thấy tơ máu dính trên đó xong lại một lần nữa đâm trở vào, tận mắt nhìn thấy cửa động nhỏ hẹp phấn nộn bị căng tròn đến trắng bạch, dương vật lại càng cứng đến lợi hại.
Hai mắt hắn tỏa sáng, đem dương vật chôn thật sâu bên trong không nhúc nhích, hưởng thụ khoái cảm được tiểu bức xử nữ quấn quanh mút chặt.
“Em thế nhưng vẫn là xử nữ?”Hắn áp người lên, dùng miệng lấp kín những âm thanh đau đớn trên môi nàng, sắc tình hạ lưu mà hôn nàng đến thở không thông thuận, sau đó bắt đầu chậm rãi dịch chuyển cái mông: “Bức xinh đẹp như vậy mà chỉ bị một mình tôi thao qua, thật đáng tiếc.”
Cố Minh Mặc ý nghĩ muốn giết hắn đều cũng đã có, chịu đựng đau đớn bị xé rách mà vùng lên, dùng móng tay cào hắn: “Đồ trứng thối, tôi ngày mai liền đi cho người khác thao!”
“Khó mà được, trước khi kết hôn tôi quản không được, nhưng nay kết hôn rồi, tiểu bức phấn hồng này của em chỉ có thể để cho một mình tôi thao mà thôi.”
Thịnh Phong nắm lấy đùi nàng, bắt đầu cho côn thịt chuyển động.
Mỗi lần rút ra đều mang theo một chút mị thịt, sau đó lại hung hăng chọc vào chỗ sâu nhất: “Thao chết em, tiểu xử nữ! Ông đây chơi nát tiểu nộn bức này.”
Cố Minh Mặc chỉ có thể nằm trên giường khóc, chịu đựng cảm giác bị xé rách cùng xâm chiếm phi thường thống khổ.
Động tác của Thịnh Phong luôn không hề ngừng nghỉ, nàng giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể để dương vật thô to chôn sâu trong bụng, làm loạn mà đâm chọc: “A…..Không….Chậm một chút…..Anh chậm một chút đi….”
Giữa phòng ngủ chỉ còn tiếng thân thể va chạm, tiếng môi lưỡi dây dưa, cùng âm thanh nữ nhân thống khổ rên rỉ kiều mị.
Cố Minh Mặc khóc như mưa, run run cất tiếng: “Cầu xin anh…Nhẹ chút….cầu anh nha….”
“Nhẹ không được, bức xử nữ kẹp thật chặt.
Tiểu tâm can, ai biểu em thao ngon vậy chứ.” Thịnh Phong bóp eo nàng kéo về phía hắn, tốc độ va chạm ngày càng nhanh, ngón tay cũng quên véo véo đầu vú, sờ sờ âm đế, cuối cùng hắn còn cúi đầu xuống liếm liếm gương mặt và khóe miệng của nàng, động tác dưới thân càng nhanh hơn: “Tiểu bảo bối, có sướng không? Dương vật lão công lớn vậy cũng chưa làm em đạt được cao trào?”
Cố Minh Mặc nhắm mắt lại khóc, biểu tình phức tạp rối rắm, nàng vươn hai tay ra ôm lấy bả vai nam nhân, tức giận cắn lên một ngụm, rồi dùng sức hét lên bên tai hắn: “Một chút đều khó chịu! Đồ trứng thối, kỹ thuật của anh thật kém.”
Thịnh Phong bị chọc tức đến không chịu nổi, cắn môi dưới rồi hút đầu lưỡi nàng, dương vật ở bên trong đấu đá lung tung: “Tiểu xử nữ! Chơi chết em!”
Hắn dùng ngón tay sờ soạng miệng huyệt của nàng một phen, rồi trét lên mặt nàng: “Chảy nhiều nước như vầy còn nói khó chịu? Tự mình nếm thử coi.” Nói xong liền đem ngón tay mạnh mẽ nhét vào miệng nàng, hạ thân tăng tốc như gắn mô tơ: “Tiểu tao hóa! Bắn chết ngươi!”
“A…Không….Không được a….” Cố Minh Mặc rên rỉ mơ hồ không rõ tiếng, co xoắn người lại muốn trốn đi, nhưng chỉ có thể làm cho miệng huyệt càng cắn chặt, khiến nam nhân bắn càng mau: “A, có…có cái gì đi vào….”
Thịnh Phong gắt gao bóp lấy eo nàng, thanh âm trầm thấp: “Tiểu xử nữ, toàn bộ đều bắn cho em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook