Trong căn phòng chỉ còn lại ba ngươi,cô ta-Hồng Anh,nó-Ngọc Nhi và Anh-Khắc Duy,căn phòng ba người nhưng cảm giác khó thở ngột ngạt vẫn bao trùm. Nó vẫn chưa hết hoảng sợ nước mắt vẫn đọng bên khóe mắt,nhưng cố bình tâm quan sát mọi thứ,người nó luôn mong đến trong lúc tuyệt vọng nhất chưa có mặt ở đây,người nó không ngờ nhất lại cứu nó thoát khỏi bọn bẩn thỉu kia lại là Khắc Duy. Cảm giác áy náy không sao thoát được,nhìn anh tuyệt vọng đau đớn vậy không phải là tại nó hay sao. Chỉ vì cứu nó nên tình cảm của anh mới bị Hồng Anh hiểu nhầm. Nó muốn giúp nhưng không thể.

Cô ta và anh nói qua nói lại,cuối cùng không những không giải quyết được hiểu nhầm ngược lại còn khiến cô ta nổi điên hơn.

- Là anh muốn bảo vệ nó?

- Anh không phải mình bảo vệ Ngọc Nhi mà anh chính là đang bảo vệ em.

Cô ta nghe anh nói liền cười lớn,lập tức bước đến gần anh và nó,dùng lực kéo anh sang một bên cách nó một khoảng,kéo nó đứng lên,tay còn lại móc từ sau ra một con dao sáng loáng.

Anh và nó đồng thời hoảng loạn,nhưng nó đâu còn sức để phản kháng,giờ cô ta có dùng dao chém nó một nhát nó cũng phải chấp nhận. Anh đành xuống nước từ từ khuyên cô ta

- Hồng Anh,em đừng kích động,đừng suy nghĩ dại dột mà hại bản thân. Coi như anh cầu xin em hãy bỏ con dao đó ra khỏi cổ Ngọc Nhi có được không.

Mặc anh ra sức can ngăn cô ta giờ không khác gì một con hổ dữ,hung hăng,ngang tàn,bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình. Dùng ánh mắt khiêu khích thách thức anh

- Haha,anh thử đến đây xem,tôi đảm bảo sẽ không kịp đưa cô ta đi cấp cứu,đến đây đi đến đây đi.

Anh nhìn Hồng Anh hoảng loạn như vậy,chợt có cảm giác đau thắt tận tâm can,dường như mọi lời anh nói đều vô nghĩa,cô không còn đủ lí trí để hiểu nữa,chi bằng kéo dài được đâu hay đấy vậy.

------------------------

Trái với khung cảnh bên trong căn phòng,bên ngoài lại im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của vài tên thuộc hạ. Cách đó không xa có ba chàng trai với khí chất ngời ngời đang nóng ruột như lửa đốt,đó chính là Hàn Dương,hắn-Quốc Minh và cậu- Phan Anh. Có ai biết để đến được đây họ đã phải thức trắng đêm để tìm đường,cô ta-Hồng Anh đã hẹn cậu 8 giờ có mặt nhưng sao có thể chờ được đến khi ấy,sự an toàn của nó không thể chờ thời gian được,phải càng sớm càng tốt. Công việc nhanh chóng được giao phó,cậu lên tiếng

- Cô ta chỉ hẹn mình tôi nhưng chúng ta cùng đi,vật thì Hàn Dương sẽ đi cùng tôi vào. Anh *chỉ Quốc Minh* sẽ ở lại chờ chúng tôi ra và xử đám bên ngoài. Được chứ?

- Được! Càng đông người vào đó chưa chắc đã an toàn,tôi sẽ ở ngoài hỗ trợ

Ba người lập tức tách nhau để hành động,chưa được bao lâu đã nghe tiếng

... Bụp...

... Cheng...

... Bốp...

Bên trong dường như cũng nhận được động tĩnh bên ngoài,anh lập tức chạy ra xem thứ,mặt mày bắt đầu nheo lại,quay đầu lớn tiếng nhắc nhỡ cô ta

- Hồng Anh, bọn họ tới đây rồi,em đừng như vậy nữa,thả Ngọc Nhi ra đi,anh tin họ sẽ không làm gì em mà.

Cô ta chẳng những không thả nó ra mà còn ngày càng dí con dao gần hơn,cười như người tâm thần,nhìn cánh cửa bị bật ra bởi Hàn Dương và cậu,vừa nói vừa cười

- Thế nào,các người cũng đến sớm quá chứ,giờ mới 5 giờ thôi mà,chẳng phải tôi đã hẹn 8 giờ sao,hay là lo lắng cho nó quá.haha

Lại nói tiếp nhưng giờ giọng nói của cô có vẻ khổ não hơn đôi chút

- Aiza,đáng tiếc đáng tiếc,vì anh ta * chỉ tay về phía Khắc Duy* đã phá hoại kế hoạch của tôi,không thì có phải các người đã được chiêm ngưỡng cô ta trần như nhộng rồi không.hahaha

Cô ta càng nói,khí nóng Hàn Dương và cậu càng cao,tay nắm thành quyền. Cậu rút từ sau ra khẩu súng ngắn,là loại súng giảm thanh cậu mang theo bên mình khi chiến đấu với các băng đảng khác,hôm nay chắc phải dùng nó cho cô ta rồi.

- Tôi khuyên cô nhanh chóng thả cô ấy ra bằng không tôi sẽ cho cô nếm trải mùi đạn thử xem sao.

Giọng cậu băng lãnh như ngoài bắc cực,ánh mắt sắc bén chiếu vào cô ta,đặc biệt là con dao đang kề bên cổ nó.

Không khí sặc mùi thuốc súng,lần đầu tiên nó chứng kiến cậu đáng sợ đến vậy,định ngăn cản

- Đừng ra tay Phan Anh

Nhưng lí trí đã mất cô ta không thể điều khiển được hành vi của mình,Khắc Duy lại đang bị Hàn Dương giữ tay,lại cũng một khẩu súng đặt ngay đỉnh đầu.

- Được Được! Đã vậy tôi cùng anh thi đấu xem kiếm của tôi nhanh hơn hay súng của anh nhanh hơn.

Câu nói vừa dứt cô ta liền vung dạo xuống phía dưới ý định đâm vào phần bụng nó nhưng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương