Tình Yêu Và Hận Thù
-
96: Sinh Mệnh Nối Tiếp
Chu Đình Nam chỉ bước một bước dài, dừng lại trước mặt hai người rồi đưa tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Thanh Việt.
Thấy vậy, Đỗ Thanh Việt cũng vươn bàn tay to của mình rồi kìm tay của Chu Đình Nam lại.
“ Đỗ Thanh Việt cậu muốn gì?” Ánh mắt Chu Đình Nam vô cùng sắc bén, anh gằn giọng.
“Anh không có tư cách đụng vào cô ấy" Đỗ Thanh Việt cũng không sợ hãi mà đáp lại.
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng đứng giữa nhả trừng mắt nhìn nhau.
“Tôi không tư cách? Cô ấy là vợ tôi, tôi sao lại không tư cách?”
“Anh không cho cô ấy được hạnh phúc, chính là không có tư cách!”
“Làm sao cậu biết cô ấy không hạnh phúc?”
“Hạnh phúc sẽ như thế này sao?” Đỗ Thanh Việt càng ôm cô chặt hơn, “Hạnh phúc sẽ muốn rời xa anh sao?”
“Chuyện này là chuyện vợ chồng của chúng tôi, không liên quan đến cậu.” Chu Đình Nam nắm lấy một cánh tay của cô kéo ra khỏi lòng Đỗ Thanh Việt.
“Bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi.” Đỗ Thanh Việt cũng không chịu thua cũng nắm lấy cô không buông.
“Đỗ Thanh Việt, buông ra, có nghe thấy không?” Chu Đình Nam gầm lên.
“Không cho đi, tôi càng nhất định phải mang chị ấy đi.” Thanh Việt cũng kêu lên.
“Cô ấy sống hay chết đều là của tôi, cậu không có tư cách mang cô ấy đi!”
Đỗ Thanh Việt: “Cô ấy là bố tôi đổi mạng đem về, anh không có tư cách hủy diệt cô ấy!”
“ Hủy hoại hay không là chuyện của tôi, bỏ cô ấy ra!”
“Tôi biết anh ghét cô ấy.
Tôi đã từng tin tưởng anh và nghĩ rằng anh sẽ đối xử chân thành với cô ấy.
Chu Đình Nam anh là một người rất đáng khinh."
“Đúng vậy, tôi hận cô ta.
Nếu không có cô ta, ba mẹ sẽ chết sao?”
“Bố là tự nguyện, cô ấy chính là sinh mệnh tiếp nối của cha mẹ.!”
Lúc này Đỗ Thanh Vy vô cùng bối rối cô không hiểu được hai người đàn ông này đang nói gì.
Tuy nhiên nghe được những lời này sắc mặt của bố chồng và mẹ chồng đều thay đổi như thể sự việc mà hai người đàn ông nhắc đến khiến họ vô cùng sợ hãi.
“Im đi, hai tên khốn kiếp, chúng mày đang nói nhảm cái gì vậy?”
Trên mặt cô lúc này vẫn còn nước mắt, nhưng cô đã ngừng khóc.
Thấy bọn họ cùng nhau nhìn mình cô ngây ngốc mở miệng, mang theo một tia khó hiểu, một chút khó hiểu cộng thêm một chút do dự: “Các người, các người đang nói cái gì? Tôi làm sao nghe không hiểu một chút nào?”
Mọi người trong nhà đều lo lắng nhìn cô, mẹ chồng đi tới kéo cô ra khỏi tay hai người đàn ông: “Thanh Vy, đừng nghe bọn họ nói nhảm, hai tên khốn này không biết điều ăn nói linh tinh thôi.” Mẹ chồng nhìn họ một cách khó khăn.
Bố chồng vẻ mặt nghiêm túc lúc này cũng hơi hỗn loạn nhìn cô rồi uy nghiêm nói với Chu Đình Nam và Đỗ Thanh Việt: “Hai người, lên với tôi đi.” Nói xong, bố chồng dẫn đầu đi lên lầu.
Cả hai người đều cúi đầu và im lặng đi theo bố chồng lên cầu thang.
Đỗ Thanh Vy nhìn theo bóng lưng họ, đầu óc rối bời, họ có ý gì? Đổi lấy cái gì cho cô? Sự tiếp nối nào của cuộc đời? những gì đang xảy ra? Chu Đình Nam nói rằng anh ấy ghét cô nếu không có cô bố mẹ anh sẽ không chết là sao? Bố mẹ anh không phải vẫn đang ở đây sao.
Hàng loạt câu hỏi tự nảy số trong đầu cô
Đỗ Thanh Vy hướng ánh mắt bối rối sang mẹ chồng: “Mẹ ơi, họ có ý gì?”
“Thanh Vy, con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, nhìn con mệt quá.” Mẹ chồng đau lòng nói với cô
“Mẹ...”Đỗ Thanh Vy còn muốn tiếp tục hỏi.
“Đình Bắc đâu? Mẹ đi gặp thằng bé, Thanh Vy trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Cô thẫn thờ đứng đó, tim đập thình thịch vô cớ, chắc họ có chuyện giấu cô nhất định phải có chuyện gì đó.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến câu nói của bố mình: “Bố nợ nhà họ hai mạng.”
Rồi cô cũng nghĩ đến câu nói của Chu Đình Nam: “Nếu không có cô ấy, cha mẹ đã không chết.”
Cô lững thững bước từng bước mệt nhọc đi về phía tầng hai, nhưng khi chuẩn bị vào phòng một thế lực nào đó lại thôi thúc cô nhìn lên tầng ba.
Tầng ba là phòng làm việc của bố chồng, từ khi gả vào nhà họ Chu số lần cô bước vào phòng này đếm trên đầu ngón tay bởi vì bố chồng đã ra lệnh rõ ràng, tầng ba là mật thất không ai khác được phép vào.
Cô nhón gót chân lên, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động.
Cả tầng ba im ắng, tạo cho người ta cảm giác u ám, cô tiến tới căn phòng trong cùng, là phòng làm việc của bố chồng.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cuộc cô cũng nghe được một âm thanh mơ hồ, cô cố gắng áp sát tai vào cửa cẩn thận lắng nghe.
“Đỗ Thanh Việt, cô ấy là vợ tôi, cậu muốn làm cái quái gì?”Chu Đình Nam gầm lên.
“Nếu không phải tại anh, cả đời này tôi sẽ được bảo vệ cô ấy, nếu nói về ơn cứu mạng, cô ấy nên trả lại cho nhà họ Lưu chúng ta, vì cái gì phải trả lại cho một mình anh." Thanh âm của Đỗ Thanh Việt không hề nhỏ một chút nào nên Đỗ Thanh Vy vẫn có thể nghe được.
Chu Đình Nam: “Cô ấy nợ gia đình chúng ta và cô ấy nợ tôi.
Nếu không có cô ấy, tôi sẽ giống như những người khác, sẽ có cha mẹ yêu thương bảo bọc và sẻ chia.
Nhưng tôi không được hưởng thứ tình cảm thiêng liêng ấy tất cả là tại cô ấy.
Vậy đây không phải là nợ sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook