Tình Yêu Và Hận Thù
108: Cái Bẫy


Ngày hôm đó, như thường lệ cô đến trường mẫu giáo đón cậu bé Chu Đình Bắc tan học.

Lúc ẵm cậu bé lên xe, chuẩn bị khởi động thì cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua trước cửa một siêu thị nhỏ đối diện.
Cô hơi sững người, trong đầu hiện lên nghi vấn.

Vì vậy mà cô cứ yên lặng ngồi trong xe rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa của siêu thị nhỏ.
Rất nhanh, bóng dáng quen thuộc đó đã đi ra cùng với một người phụ nữ, người phụ nữ ngẩng đầu lên kiêu hãnh, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy: Lưu Hồng Diễm.
Còn người đàn ông đó, bóng dáng mà cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Anh đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì trong túi đồ, sau đó Lưu Hồng Diễm vẫy tay bắt một chiếc taxi.

Trong thời gian này người đàn ông không hề ngẩng đầu lên, lúc vào trong xe vẫn cúi đầu.
Lưu Hồng Diễm liếc mắt về phía cô và con trai nhoẻn miệng cười như là kẻ chiến thắng.
Mặc dù cô không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng cô cảm thấy rất quen thuộc với bóng dáng đó, anh ta rõ ràng là Chu Đình Nam chồng của cô.
Đỗ Thanh Vy lúc đó cũng không nghĩ ngợi gì, đạp ga lao theo.


Cô không hề biết rằng đây là một cái bẫy được sắp đặt sẵn do Trần Dũng cùng với Lưu Hồng Diễm dựng lên.
Lúc đó đang là giờ cao điểm, trên đường rất nhiều xe cộ, xe họ cũng chạy rất chậm, cô đi theo chiếc taxi đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Lưu Hồng Diễm đang hôn lên mặt người đàn ông đó.
Khi đó máu trong người cô như ngừng chảy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô hoàn toàn không nghĩ đến điều gì khác, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là: “Con mẹ anh! Chu Đình Nam, lần này anh còn gì để nói nữa không? Còn nói không gặp không liên quan gì đến cô ta.

Lần này tôi thề nhất định sẽ không nghe anh giảo biện nữa.” Khoảng cách giữa chiếc xe của cô và chiếc taxi kia ngày càng gần.

Dần dần, cô thấy chiếc xe rời khỏi đường chính thức rồi đi vào một con đường hẻo lánh.
“Họ đi đâu thế?” Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo họ mà không bỏ cuộc.

Con đường đất màu đỏ nhiều khúc khuỷu quanh cô, một bên còn là vách núi khiến cô có chút run tay.
"Mẹ ơi, điện thoại của mẹ đang đổ chuông." Cậu bé Chu Đình Bắc ngồi ở ghế bên cạnh nhắc nhở cô, cô mới đưa tay ra nhìn điện thoại của mình đang đổ chuông.

Cô vừa chăm chú nhìn vào người ngồi trong xe phía trước rồi mới nhấn nút trả lời.
“Bà xã, em về chưa?” Giọng nói quen thuộc của Chu Đình Nam từ trong điện thoại truyền đến.

Cô giật mình đạp phanh gấp, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên chiếc xe phía trước, mặc dù người đàn ông quay lưng về phía cô nhưng cô vẫn nhìn được hình ảnh anh ta đang ngồi ôm Lưu Hồng Diễm chứ không thấy anh ta đang nghe điện thoại.
Tiếng phanh gấp khiến Chu Đình Nam lo lắng: "Bà xã, sao vậy? Em đang lái xe à?"
“Anh đang ở đâu?” Giọng cô lúc này hơi run run.
"Anh sắp tan làm đây, em ở đâu? Đang làm gì vậy?" Anh cảnh giác hỏi.
“Bố, con và mẹ đang chơi trò đuổi bắt.” Chu Đình Bắc đột nhiên kêu lên, thanh âm tràn đầy hưng phấn.
"Vợ, em đang ở đâu? Chuyện gì vậy?" Giọng anh có chút lo lắng.
“Em…” Đột nhiên, cô phát hiện ra chiếc xe phía trước dừng lại, có hai người đàn ông xuống xe chạy về phía xe của cô.

Vào lúc này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, một người đàn ông có thân hình trông rất giống Chu Đình Nam, nhưng khuôn mặt của anh ta hoàn toàn không phải là chồng của cô.
Đỗ Thanh Vy bàng hoàng, vứt điện thoại rồi lùi xe.


Trong điện thoại truyền đến tiếng hét không ngừng của anh: "Vợ, em ở đâu, xảy ra chuyện gì?"
Cô lúc này cũng không có hơi đâu quan tâm đến anh nữa, chỉ lùi xe thật nhanh, định tìm chỗ quay đầu, nhưng con đường một chiều chật hẹp và nguy hiểm này khiến cô không chắc mình có thể quay đầu xe hay không.
"Vợ, vợ ơi...!Thanh Vy" Chu Đình Nam vội vàng gọi tên cô, không kiểm soát được mà hét lên.

“Con trai, nhấc máy đi.” Anh lại gọi.
Cậu bé nhặt chiếc điện thoại mẹ mình vừa ném xuống đất: “Bố…” Cậu bé chỉ nhìn anh, không biết phải nói gì với bố mình cả.
“Con nói cho bố biết, con đang ở đâu, bên đường có biển báo gì hay cái gì dễ nhận dạng không?” Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, không muốn con trai quá căng thẳng.
Lúc này Đỗ Thanh Vy thấy 2 người đàn ông đã quay lại xe nên quay đầu xe đuổi theo.

Cô nghiến răng, bẻ lái, tông mạnh vào đuôi xe quả thực khiến đầu xe kia bị bay sang một bên, nhanh chóng nhấn ga lao về phía trước.
“ Con không biết đây là ở đâu, bên ngoài một bên là núi một bên là vách núi, còn nữa đây đang là đường đất bố ơi."
Con trai thông minh của cô, thật sự không uổng công dạy dỗ nó, thế mà lại còn biết chỉ đường cho bố nó.

Trước mặt có một ngã rẽ, nhưng lúc này phát hiện có một chiếc ô tô màu đen đậu ở ngã tư đó.

Cô bóp còi thật mạnh, nhưng chiếc xe không di chuyển chút nào.
“Bố, phía trước có xe chặn đường, phải làm thế nào .” Cậu bé lúc này thật sự như là một người bình luận viên vậy.
“Đạp chân ga, lao tới đi, lao tới!” Chu Đình Nam hét lên trong điện thoại.
“Con trai, ngồi xuống đi.” Cô nghiến răng, đạp ga lao lên xe.


Khi cô vừa định đâm vào xe thì chiếc xe thực sự di chuyển, vội vàng né sang một bên, hình như người trong xe bị cô làm cho hoảng sợ nên vội vàng đạp xe tránh đi.
Đỗ Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm, cô tăng ga vượt qua khỏi con đường đất đỏ rẽ vào đường chính thức và lái xe nhanh về phía trước.
Cô nghe được Chu Đình Nam đang gọi cho Lục Tuấn Minh từ một chiếc điện thoại khác: " Tuấn Minh, nhanh chóng kiểm tra địa chỉ của vợ tôi, nhanh chóng kiểm tra rồi lập tức cử người sẵn sàng đến bất cứ lúc nào, vợ và con trai tôi đang gặp nguy hiểm ."
"Con trai, bây giờ nói cho bố biết, con thấy cái gì?"
“Bây giờ đường không phải đường đất mà là đường nhựa.” Cậu bé bình tĩnh nói.
“Thanh Vy đừng căng thẳng, anh đang tra địa chỉ của em, bây giờ lái xe thẳng tới tìm chỗ đông người.” Anh hét lên.
Qua kính chiếu hậu, cô lại nhìn thấy chiếc taxi và chiếc ô tô màu đen đang bám sát phía sau xe cô.
“Hai chiếc ô tô, một đỏ một đen, đang đuổi theo mẹ và con.” Cậu bé Chu Đình Bắc mới ba tuổi của cô rất bình tĩnh, từng chữ từng chữ nói với Chu Đình Nam ở đầu dây bên kia.
"Được rồi, tìm được rồi, con trai, nói cho mẹ con biết, bố tìm được địa chỉ của hai mẹ con rồi, bố đến đó ngay, nói cho mẹ biết."
Trời tối dần cô điên cuồng đạp ga, phóng nhanh về phía trước với tốc độ gần như tối đa.

Đột nhiên, đèn bình nhiên liệu của cô bắt đầu nhấp nháy thông báo đã chuẩn bị hết xăng.

Ngay lập tức cô trở nên hốt hoảng, vốn không hay dùng xe chỉ sử dụng đi đón con nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải trường hợp này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương