Tình Yêu Và Hận Thù
106: Độc Đoán H


“Anh lái xe cẩn thận đấy.” Cô trách móc nói.
“Không nắm tay em anh không yên tâm...Sợ em chạy mất” Anh cười nói.
"Em cũng sẽ không có ý định chạy trốn, không cần nắm tay đâu vừa nguy hiểm lại vừa nóng?"
"Anh cũng biết vậy, nhưng anh chỉ muốn nắm tay em thôi."
"Anh thật độc đoán."
“Anh biết mà, đối phó với em nhất định phải dùng mấy cái chiêu của tổng tài trong truyện ngôn tình của em ý, nếu không trong cái đầu nhỏ của em lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.” Anh lẩm bẩm nói.
“ Sao anh biết em đọc truyện ngôn tình.”
“ Sao lại không biết, ngày em cứ ôm cái điện thoại khóc lên khóc xuống nào là Lục Đông Thâm, Chung Định, Tang Diên gì gì đó....” Nói xong anh nhéo mũi cô một cái,“ Lần sau không được vì mấy cái người đàn ông không có thật đấy rồi lại khóc vì người ta nữa.”
“ Anh ghen hả?”
Ngay lập tức anh tấp xe vào lề đường tháo dây an toàn ra nhồm người đến hôn lên môi cô, bàn tay anh đưa lên vuốt mái tóc óng mượt của cô rồi bàn tay dần tiến tới cổ cô.
Nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa chiếm hữu làm cô mềm nhũn, mặt đỏ ửng dựa vào vai anh.
Giọng anh khàn khàn lại chứa sự dịu dàng trong đó,“ Ừm, anh ghen đấy.”
Dưới ánh chiều tà khi mặt trời sắp lặn ở phía cuối những ngọn núi có hai người chìm trong mật ngọt của tình yêu.
Cô nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe rồi mỉm cười hạnh phúc.
Hai người khi lái xe đến quán bar thì trời đã sẩm tối.


Hôm nay Chu Đình Nam nói anh muốn chiêu đãi mọi người một bữa ăn ngon.
Vừa đến cửa đã được mọi người chào đón nồng nhiệt.

Ngày hôm đó, tất cả những người ở đây đều buông thả hình tượng của bản thân vui chơi tới bến.
Khi cô đang ngồi trên ghế sofa nghe mọi người hát hò thì anh đột nhiên áp sát lấy cô thở những hơi nóng bỏng vào tai cô, “ Bà xã hôm nay em hãy cứ say đi, coi như để quên hết những điều trong quá khứ, từ nay về sau yên tâm làm vợ anh, không được có ý nghĩ khác, biết không?" Dưới ánh đèn lập lòe, khuôn mặt anh bừng bừng phấn khích.
“ Ừm.” Mặt cô cũng đầy hưng phấn bắt đầu say tới bến.
Chu Đình Nam vui quá nên mới khuyến khích cô uống rượi đi, ai dè cô thật sự say.

Cô gái này khi say không hề kiêng nể cái gì cứ liên tục đánh vào mặt anh.
Nhưng người bên cạnh đều có thể nghe thấy tiếng bôm bốp vội vàng nói, “ Anh Nam...”
“ Không sao đâu, mọi người cứ chơi vui vẻ đi tôi đưa cô ấy về trước.”
Chỉ có đưa cô lên xe cô mới chịu an phận, vừa bế cô xuống xe cô lại bắt đầu mắng rồi đánh khiến anh dở khóc dở cười, “ Chu Đình Nam, anh dám đánh bà ở nơi công cộng, bà đây chặt giống anh.” Hóa ra cô vẫn còn nhỏ tới ngày đó, anh cũng rất hối hận nhưng anh không biết phải làm sao.

Anh sợ dù có bù đắp cỡ nào cũng không thể làm cho cô quên được ngày hôm đó.
“Mẹ kiếp...mẹ kiếp Chu Đình Nam là đồ khốn, bà đây yêu anh, anh còn dám đi tìm trà xanh tôi tát chết anh.” Vừa nói cô vừa đánh lên mặt anh.
“Chu Đình Nam, em yêu anh...!nếu anh dám phản bội...tôi cắt thằng em của anh.”
Anh đột nhiên cảm thấy nơi đó nhức nhức, cô vợ say rượi của anh nói 3 câu thì 2 câu đòi cắt giống của anh rồi.
Chu Đình Nam cứ như thế chịu trận, anh không hề phản kháng lại, lúc này bố mẹ anh đang ngồi trong phòng khách cũng chạy ra
“Có chuyện gì thế?”
"Ba, mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, con cam đoan ngày mai sẽ sinh cho hai người một đứa cháu gái.

” Chu Đình Nam cười nói.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của bố và mẹ mình, anh bế cô về phòng.
Anh bế cô vào phòng tăm, vặn nước nóng ra rồi cởi quần áo ra cho cô, không biết là cô lạnh hay sao mà đột nhiên bám dính lên người anh.

Vừa như thế này cơ thể anh lại phản ứng, Chu Đình Nam gãi gãi đầu, sao cứ phải lúc này cơ chứ.
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình lại còn là chồng mình, Đỗ Thanh Vy cũng không nhịn nữa, hai tay cô vòng qua cổ anh rồi hôn lấy môi anh.
Hơi nóng bên trong nhà tắm đang được bốc lên, trên chiếc gương rửa mặt cao tầm nửa người soi lên hình dáng hai người ngày cảng mờ ảo..

.Tầng tầng sương trắng mờ ảo vây phủ xung quanh khiến tim anh lại trở nên ngứa ngáy.
Đỗ Thanh Vy vô ý liếc về phía đối diện, phản chiếu trong gương là hai thân thể dán chặt vào nhau như ẩn như hiện.

Cô bị anh nhìn chằm chằm, dưới ánh đèn sáng tỏ, toàn bộ cơ thể phơi bày ra trước mắt anh.

Anh xoa bóp khiến cô ngứa ran, vặn vẹo muốn thoát khỏi người anh.
Thân hình vạm vỡ của anh lập tức dán tới ôm sát cô từ phía sau lưng, một tay phủ lên vùng núi mềm mại đang phập phồng lên xuống vì thở, tay còn lại anh mò tìm đi xuống, hai chân của cô bị ép phải mở ra rồi nhanh chóng đưa tay miết *** ***** khiến cô không nhịn nổi mà bật ra tiếng: "Ưm!" anh dùng lực không mạnh cũng không nhẹ nhưng nó đủ khiến cô bủn rủn hết cả người đến mức đứng không vững, bấu víu vào bức tường rồi dần cũng không thể đứng vững mà tụt xuống.
“ Đình Nam”
"Hửm?" Thanh âm vô cùng khàn đặc tắc nghẹn bật ra khỏi cổ họng anh.
"Đừng làm như vậy mà”
“Thích không em?"
“ Thích...ạ”
Ở tư thế trước sau thế này chỉ cần cô đưa mắt nhìn xuống là có thể thấy ngay toàn cảnh bên dưới, cánh tay rắn chắc của anh đang quấn chặt thân thể mảnh mai trắng muốt của cô, ngón tay thô ráp chuyển động liên tục giữa hai chân của cô
Khóe môi dưới của anh cong lên, hôn khẽ: "Bé con thật ngoan.” Sau đó, hai người không nói lời nào nữa, cánh tay anh vòng quanh siết chặt bầu ngực cô, tay còn lại miết sâu hơn, động tác dồn dập liên tục.
Trong một thời khắc nào đó, Đỗ Thanh Vy cảm thấy toàn thân mình cứng đờ.


Khoái cảm từ một điểm co thắt lan khắp cơ thể dội xuyên qua da thịt, trước mắt cô trống rỗng, cô cảm giác được bản thân sắp bay lên được thiên đường nhưng rồi lại như tận xuống địa ngục.
Chu Đình Nam không cho cô có cơ hội tạm nghỉ, vừa thu chân mình vừa khép chặt hai chân cô, hơi khụy gối, ép mông cô sát vào eo mình, chôn của mình giữa hai đùi cô, tư thế, đến từ phía sau.

Cô bị tốc độ điên cuồng của anh đẩy mạnh về phía trước, cánh tay đang nắm trên bàn rửa mặt cũng trượt xuống..

Cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn cùng, anh đưa tay tóm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo ra sau..

rồi tiếp tục ra vào.
“ A ...ưm...á." Những tiếng rên rỉ yểu điệu phát ra từ phòng tắm không rứt.
Thân thể chợt thít chặt của cô khiến anh không khống chế được thở dốc ra tiếng, dưới màn đêm tăm tối, trán anh nổi đầy gân xanh.
"Thanh Vy..." Anh gọi tên cô, từng cái một, cứng rắn và dùng sức đâm vào.

Hô hấp của Chu Đình Nam ngày càng gấp gáp nặng nề, anh xoa bóp mơn trớn, hôn cô, động tác ra vào dồn dập....Không biết giày vò qua bao lâu, lúc cô mơ màng tỉnh lại thì trời đã sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương