Tình Yêu Và Âm Mưu
-
Chương 55: 55: Mỹ Nhân Giáng Trần
Tô Bắc “Ừ” một tiếng, cô nói:
"Lộ Tổng đã nói như vậy thì em cũng không có quyền được từ chối rồi, vậy em còn có thể nói gì được nữa sao?
Lộ Nam tức giận, người phụ nữ này đang muốn thách thức giới hạn của anh ư? Anh nghiến chặt răng nói:
“Nếu đã không thể nói gì rồi thì đừng nói nữa, bảy giờ tối nay, đúng giờ ở phòng làm việc đợi anh là được!" Dứt cầu, Lộ Nam liên dập máy.
Lộ Nam sợ rằng bản thân không thể nhẫn nhịn được nữa, lửa giận bùng bùng sẽ đi tới phòng làm việc của Tô Bắc mà vứt cầu xuống tầng.
Tô Bắc nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã bị ngắt, cô bật cười.
Ngắt điện thoại đi, tất nhiên cô cũng không có quyền nói gì được rồi.
Dẫu sao người ta cũng là giảm đốc mà, ai bảo người ta là cấp trên cơ chứ! Tô Bắc lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục chọn kịch bản.
Trước khi Cổ Thiến Doanh hoàn thành tập luyện, cô nhất định phải giúp cô ấy chọn một kịch bản tốt nhất.
Hơn nữa còn phải là loại mà có thể giúp cô ấy đánh dấu được tên tuổi, như vậy mới có thể ở trong giới giải trí xuất đầu lộ diện.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhìn lên cũng đã gần bảy giờ tối, Tô Bắc vẫn ngồi nguyên như cũ trong phòng làm việc chờ Lộ Nam.
Lộ Nam đã nói rồi, vậy thì theo anh vậy, dù sao cũng không chết được người mà
Chưa tới bảy giờ mà Tô Bắc đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Cô dòng tai, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên tiếng bước chân ấy là đang đi về phía phòng làm việc của cô.
Tô Bắc lập tức lấy lại tinh thần chiến đấu trong người, đối mặt với Lộ Nam, cô bắt buộc phải giữ vững được trạng thái ấy.
Nếu không đợi tới lúc anh ăn sạch cô rồi mà cô còn chưa hề hay biết.
Tô Bắc mải mê suy nghĩ, sau đó liền nhanh chóng lắc lắc đầu,
Cánh cửa phòng làm việc được bật mở ra, Lộ Nam cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Tô Bắc trợn tròn mắt, không biết gõ cửa sao? Người đàn ông này quả thật là ngạo mạn, phép lịch sự của anh bị chó gặm mất rồi hay sao?
Lộ Nam lạnh lùng nhìn về phía Tôi Bắc: "Đi thôi!”
Tô Bắc lườm anh một cái, sau đó xách túi đứng dậy, đi theo Lộ Nam.
Suốt dọc đường, cả hai người đều không nói gì với nhau cả.
Tô Bắc nhìn ra phía ngoài xe, cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay lay lay chân Lộ Nam
“Này, Lộ Nam, anh đưa em đi đầu vậy? Ở gần đây có chỗ làm tiệc ư?”
Lộ Nam ngạc nhiên nhìn cô, sắc mặt có chút khinh thường, anh nói: “Da tiệc được tổ chức tại khách sạn
Để Tước!”
Nhắc tới khách sạn Đế Tước, toàn thân Tô Bắc đột nhiên cứng đờ lại, cô từ từ rút tay khỏi người Lộ Nam, mắt hướng về phía trước, một câu cũng không phát ra.
Lộ Nam bất lực thở dài, anh quả thật đã quên mất rằng cô đã từng xảy ra chuyện gì ở đây.
Anh nghĩ ngợi một lát, đánh lạc hướng Tô Bắc:
"Sao? Bây giờ không gọi anh là Lộ Tổng nữa à?"
Tô Bắc bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, nhìn Lộ Nam mà nói:
“Nếu anh đã thích em gọi anh là Lộ Tổng như thế, vậy thì sau này em sẽ chỉ gọi anh là Lộ tổng thôi.
Lộ Tổng, anh mãn nguyện chưa ạ?
Thấy dáng vẻ khoa chân múa tay như lại đang muốn tuyên chiến với anh của cô, Lộ Nam liền cảm thấy cô dường như đã sống lại rồi.
Anh liếc mắt nhìn Tô Bắc một cái:
"Chỉ cần em vui thì anh có gì không vui đâu!”
Tô Bắc nhìn về phía trước, cô không nhịn được mà lại lên tiếng hỏi:
“Anh rốt cuộc đưa em đi đầu thế anh đừng nói là địa điểm của buổi tiệc là ở khách sạn Để Tước nhé.
Hướng đi bây giờ của anh càng đi càng xa rồi đó!"
Lộ Nam chẳng hề nhìn cô đã nói
luôn: “ồn ảo! Anh không biết phương hướng sao? Em nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, thích hợp đi tới tham gia dạ tiệc không?"
Tô Bắc cúi đầu nhìn, do buổi sáng nay cô phải ra ngoài nên cô đã cố tình mặc đồ thể thao cho dễ chịu.
Chỉ có điều, mặc như thế này thì e rằng thật sự đến cửa của phòng tiệc cũng không vào được mất.
Nói như vậy, anh đang muốn đưa cô đi thay đổi trang phục ư?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Bắc, Lộ Nam đã đưa Tô Bắc tới một tiệm hóa trang.
Anh cứ thể giao cô cho một người đàn ông diêm dúa lòe loẹt, gương mặc không cảm xúc nói:
“Lý Sắt, cô ấy giao cho cậu đấy, ba mươi phút sau chỉ cần có thể đưa tới gặp người khác là được.
Lý Sắt ống eo cười một tiếng:
"Lộ tổng, anh yên tâm đi, đảm bảo vừa ý anh!”
Tô Bắc đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, tại tại cô lại có một cảm giác gì đó sai sai khi nghe thấy những từ như phục vụ đặc biệt, đảm bảo vừa ý cơ chứ!
Tô Bắc bị người đàn ông đó kéo vào một phòng thử đồ, liên tục thay tới mấy bộ lễ phục.
Cuối cùng, khi cô mặc lên một bộ lễ phục màu xanh da trời, Lý Sắt mới gật đầu mãn nguyện.
Anh ta cười tươi nhìn cô:
“Ok rồi, chọn bộ này đi!” Dứt lời, anh ta liền kéo Tô Bắc ngôi xuống trước gương trang điểm, bắt đầu hóa trang cho cô.
Tô Bắc bình thường đã nhìn quen cách nhà tạo mẫu thay đổi ngoại hình cho các minh tinh nổi tiếng, nhưng đổi lại là cô bị người khác tổ tô vẽ vẽ trên mặt, cô cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Khó khăn lắm Lý Sắt mới trang điểm xong cho cô, anh vui vẻ nói:
“Xong rồi, bây giờ cô có thể mở to hai mắt ngắm mình trong gương rồi đó!"
Tô Bắc từ từ mở mắt ra, vẻ đẹp của người con gái trong gương thật khiến người ta phải động lòng.
Cô như không tin vào mắt mình lúc này, đây thật sự là cô sao? Chẳng trách sao mọi người đều thường nói rằng "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vi phân quả nhiên đẹp đến vậy! Tôi Bắc đứng dậy, cô đang định đi ra ngoài thì Lý Sát chợt cản lại
"Đứng lại đã!”
Tô Bắc khó hiểu quay người nhìn anh ta.
"Còn có chuyện gì nữa sao?”
Lý Sắt chau mày: "Vấn đề lớn đó! Cô đến giày còn không thay, cô xem đi, có hợp với bộ đồ hay không? Cô sống kiểu gì vậy, chẳng giống phụ nữ chút nào!”
Tô Bắc cong cong miệng, không giống phụ nữ vậy thì giống đàn ông.
Thực ra mấy năm nay, để được ở bên cạnh con trai sống những ngày bình yên, cô thật sự đã phải gồng mình chẳng khác nào một người đàn ông cả Tô Bắc thấy Lý Sắt chỉ tay về phía chiếc hộp giày ở bên cạnh ghế liền đi về phía đó mở ra.
Một đôi giày cao gót màu xanh nước biển đang được bày ra ở trước mắt cô, đôi giày này đi cùng với bộ lễ phục này, quả đúng là một bộ mà! Tô Bắc nhanh chóng đối giày.
Lộ Nam ở bên ngoài đã chở tới hơn nửa tiếng, anh có chút mất kiên nhẫn.
Sao Lý Sắt hôm nay lại chậm chạp thể này, bình thường anh đi cùng mẹ và Tây Tây tới đây cũng không hề thấy anh ta rễ rà thế này.
Lộ Nam đặt quyền tạp chí trong tay xuống, anh đang định đứng lên thì đúng lúc đó Lý Sắt từ trong đi ra.
Anh ta vẫy vẫy tay, tươi cười nhìn Lộ Nam:
“Lộ Tổng, mau xem xem kiệt tác của tôi
Lý Sắt vừa dứt lời thì Tô Bắc từ trong phòng tạo hình đi ra.
Giây phút ấy Lộ Nam cảm thấy tựa như anh đang nhìn thấy một nàng tiên ở trước mặt mình vậy.
Toàn thân là một màu xanh tươi mát, dễ chịu, bộ váy lấp lánh long lanh thu hút người nhìn.
Gương mặt ngượng ngùng, hai má ửng hồng, làm say đắm lòng người.
Tô Bắc vốn dĩ đã rất xinh đẹp, qua lớp trang điểm trông cô lại càng nổi bật hơn.
Từ ngữ nào cũng chẳng thể tả hết được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của cô.
Từ ánh nhìn đầu tiên, Lộ Nam dường như đã đứng hình, Lý Sắt bật cười, hằng giọng một tiếng nhắc nhở: Lộ tổng
Lộ Nam nhanh chóng lấy lại tinh thân, anh vội vàng quay người đi, che giấu đi vẻ bối rối của bản thân lúc này.
Anh nói:
"Đã xong rồi thì chúng ta mau đi thôi, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi
Tô Bắc gật đầu, đi theo Lộ Nam ra ngoài.
Do đôi giày này cao tới mười phân nên Tô Bắc có vẻ khá khó khăn trong việc di chuyển, cô không dễ dàng gì mới đi tới được chỗ để xe, thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tiệc đã được bắt đầu.
Cổ Niên Thành buồn chán ngồi một mình trên chiếc ghế sofa dài, Lộ Nam nói rằng tối nay sẽ bàn chuyện ở đây, sao giờ này anh ấy vẫn chưa tới cơ chứ.
Đúng lúc anh đang nhìn ngó xung quanh chờ đợi thì đột nhiên, cánh cửa của phòng tiệc được bật mở ra, Cổ Niên Thành quay đầu lại nhìn.
Ảnh nhìn này khiến anh ngay lập tức sở sững nguyên tại chỗ, đó chẳng phải là Tô Bắc sao, tại sao cô lại tới đây với Lộ Nam?
Nhìn Tô Bắc hôm nay trang điểm xinh đẹp, khiến Lộ Nam khó tránh khỏi mà động lòng theo cô.
Vốn dĩ đã biết rằng cô rất xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng cô lại có thể đẹp đến vậy.
Lộ Nam toàn thân khoác một bộ vest màu xanh than, khôi ngô tuấn tú, phong lưu mạnh mẽ.
Hai người đứng cạnh nhau rõ ràng là trai tài gái sắc, duyên trời định sẵn.
không rõ tại sao trong lòng Cổ Niên Thành lại có chút gì đó không vui.
Lộ Nam và Tô Bắc bước vào đã thu hút ảnh nhìn ngưỡng mộ của tất cả mọi người trong căn phòng.
Đặc biệt là những người phụ nữ khác đang ở đây, xem chừng như chỉ muốn xông tới, kéo Tô Bắc ra khỏi người Lộ Nam.
Một người đàn ông xuất chúng như vậy sao có thể để cô độc chiếm cơ chứ! Còn những người đàn ông đang nhìn vào Tô Bắc, những ánh mắt mê đắm, thèm thuồng, không thể đếm hết.
Lộ Nam đột nhiên có chút hối hận, đáng lẽ anh không nên để Tô Bắc xinh đẹp như vậy tới đây.
Hai người họ vừa bước vào đã bị đảm động bao quanh lấy.
Lộ Nam dân theo Tô Bắc, giới thiệu cho cô làm quen với vài nhà đầu tư nổi tiếng, ở Nam Hi họ đều là những đại hào phủ, tài lực hùng hậu.
Tô Bắc lịch sự bắt tay với từng người, nhưng đi được một lát cô bỗng cảm thấy gót chân hơi đau, liền thấp giọng ghé vào tại Lộ Nam nói:
"Anh nói chuyện với mọi người đi, chân em hơi đau em cần phải tìm chỗ nào đó ngồi tạm xuống!"
Lộ Nam ân cần nhìn cô nói: "Vậy để anh đưa em qua đó!”
Tô Bắc không khỏi ngạc nhiên, liệu có phải hôm nay Lộ Nam đã uống nhầm thuốc gì không, bình thường anh không
hề nhẹ nhàng ấm áp như vậy!
Lộ Nam dắt tay Tô Bắc ngồi xuống một bên ghế sofa, sau đó mới quay người rời đi.
Tô Bắc nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Lộ Nam, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Bình thường mà nói, giữa những đám đông như vậy, Lộ Nam sẽ giống như một viên ngọc tỏa sáng, cho dù có bao nhiêu người đi chăng nữa cũng chẳng thể che lấp được ánh hào quang từ anh phát ra.
Lộ Nam quả thật chẳng khác nào một loại độc dược, cô càng tới gần anh thì càng cảm thấy bản thân càng khó có thể khống nổi.
Cô nhất định phải nhân lúc còn đang tỉnh táo giữ khoảng cách với anh.
Tô Bắc nhìn theo Lộ Nam một lúc, sau đó dời ánh mặt đi chỗ khác.
Tô Bắc buồn chán nhìn xung quanh buổi tiệc một vòng, đột nhiên ảnh mặt cô chạm phải một ánh mặt khác, đang dữ dân nhìn về phía cô.
Tô Noãn ở phía bên kia đang nhìn chăm chăm về phía Tô Bắc, ánh mắt ấy tựa như sắp ăn thịt cô tới nơi rồi vậy.
Tôi Noãn điên cuồng đố kị, người phụ nữ để tiện Tô Bắc, nếu như không phải vì cô thì bây giờ người đang sánh đôi cùng Lộ Nam phải là tôi mới đúng!
Thấy Tô Noãn đang phẫn nộ nhìn mình, Tô Bắc thản nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, cô hưởng ánh mắt tới chỗ khác.
Cô thật sự đã quá chán cái chuyện phải bận tâm tới Tô Noãn rồi, chẳng khác nào một con chó điên nổi loạn! Tô Noãn thấy Tô Bắc thờ ơ với mình, cô ta tức giận đi tới, định gây sự với Tô Bắc.
Ai ngờ rằng mới chỉ đi được hai bước liền nhìn thấy có một người đàn ông cử chỉ tao nhã cũng đang đi về phía Tô Bắc, Tô Noãn chợt sững người.
Đó chẳng phải là Cổ Niên Thành sao? Đến cả anh cũng bị thứ hồ ly tinh Tô Bắc câu dẫn, hớp hôn rồi ư? Tô Noãn dừng bước, cô ta muốn xem xem rốt cuộc đây là chuyện gì.
Tô Bắc cảm nhận thấy phía bên cạnh mình đang có người ngồi xuống, cô liên ngoảnh đầu nhìn.
Gương mặt quen thuộc ở ngay trước mắt cô, nụ cười của Cổ Niên Thành tựa như gió mùa xuân mang hơi ẩm đến, khiến Tô Bắc không khỏi sững sở.
Nhưng ngay sau đó, cô lập tức hiểu ra, đối với những bữa tiệc như này thì sự xuất hiện của Cổ Niên Thành không có gì là khó hiểu cả.
Cô mim cười, từ từ nói:
“Cổ tổng, thật tình cờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook