Tình Yêu Trọn Vẹn
-
Chương 1
Mới năm rưỡi sáng mà hắn đã bị đánh thức đến lần thứ hai. Hoắc Dương lôi cái gối kiều mạch (1) bên cạnh ụp lên đầu, trở mình quay lưng về phía cửa sổ trong nỗ lực mơ bằng hết giấc mộng còn dang dở.
(1) gối có ruột làm bằng vỏ hạt kiểu mạch, có tác dụng giảm đau vai gáy và cải thiện tuần hoàn máu
Con gà nhà bà nội vẫn không chút nao núng: "Ò ó o... Ò ó o"
Hoắc Dương ném gối xuống đất "bịch" một phát, thể hiện rõ nỗi căm tức khi phải rời giường. Bây giờ là Tết 2018, ở cái thời điện thoại đã bỏ xa đồng hồ báo thức, gà trống đại ca nhà bà nội vẫn nắm vững thời gian thức giấc của tất thảy hộ gia đình trong khu, kiêu ngạo và vĩ đại biết bao.
Bà nội năm nay bảy mươi hai tuổi mà đi lại còn nhanh nhẹn, mái tóc hoa râm búi gọn sau gáy. Bà dậy sớm tập thể dục cùng các bà các cô, đi nửa đường thì tiện thể rẽ qua chợ mua ít thức ăn, xách hai con cá về bồi bổ cho cháu trai. Lúc bà nội về đến nhà, Hoắc Dương vừa ngậm bàn chải đánh răng với cái miệng đầy bọt vừa giằng co với gà trống đại ca đang ngửa đầu ưỡn ngực. Gà ta vỗ cánh phành phạch hai lần làm lông văng ra đầy sân, tiếp đó đứng trên dây phơi quần áo mà gáy một tiếng cuối cùng về phía mặt trời phương Đông.
Hoắc Dương cảm tưởng mình sắp khóc tới nơi.
Ở bên phía tiểu học Chương Bình, mấy khu dân cư còn người ở đều là vài hộ người già không chuyển nhà nổi nữa. Nhà nào cũng phải đến lúc năm hết Tết đến mới trở nên rộn rã. Đám con nít kết bè mang mấy món vũ khí bằng gỗ mà ông Tôn đẽo gọt ra cửa, vừa đánh vừa nghịch ầm ĩ. Hoắc Dương ăn sáng xong thì cầm theo cây tăm, vừa ngồi xổm trước cửa cho tiêu cơm vừa xem Nhị Thuận Tử nhà hàng xóm đánh nhau.
Nhị Thuận Tử có cái tên này là bởi mẹ nó hồi đi đẻ bị khó sinh, cả nhà phải quỳ trước Quan Thế Âm Bồ Tát cầu cho nó ra đời thuận lợi. Tên xấu dễ nuôi, thêm vào nó là đứa thứ hai nên vừa sinh ra đã có biệt danh Nhị Thuận Tử, giữa một đống Nhạc Nhạc, Bảo Bảo cũng coi như nổi bật.
Nhị Thuận Tử đánh thắng, trở thành Tây Sở Bá Vương trong đám trẻ con. Nó ra lệnh cho sáu tên đại tướng thủ hạ kéo tấm rèm màu đỏ mẹ nó mới treo xuống làm áo choàng. Tây Sở Bá Vương đúng là còn thiếu một cái áo choàng đỏ. Hoắc Dương vui vẻ hóng xem. Hồi trước bản thân cũng lớn lên trong đại viện như vậy. Lúc hắn tám tuổi, ông Tôn làm một cây thương với tua rua đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời để tặng quà sinh nhật, nhưng về sau bỗng dưng bị bà nội tịch thu.
Vào mùa đông, thời gian ban ngày cực kì ngắn, được mặt trời ấm ấp chiếu rọi làm người ta lười nhác. Hoắc Dương nằm trong nhà một lát, lúc tỉnh lại nghe thấy bà nội đang tán gẫu với ai ngoài cửa.
"Dương Dương đã có đối tượng chưa?" Người đang nói có giọng lanh lảnh. Giọng điệu mang vẻ thăm dò như bị ăn mòn bởi hóc-môn phụ nữ trong thời kì mãn kinh. Lòng hiếu kì không che giấu nổi đang lấp ló sau từng câu chữ.
"Dương Dương nhà chúng tôi cao giá lắm, người bình thường nó nhìn không lọt." Bà nội trả lời bằng ngữ điệu bình thản, gạt đi đề tài này một cách hời hợt, "Có phải mai nhà họ Dương đón thông gia không? Bao giờ thì đưa cháu trai về?"
"Nếu không có đối tượng thì phải nắm chắc đấy. Nghe nói mấy ngày nữa con trai nhà họ Hồ đối diện sẽ về, còn mang thằng cu theo. Thằng cháu cũng sắp một tuổi rồi đấy!" Người phụ nữ kia vẫn còn cố chêm một câu.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng bên rìa có màu như vỏ quýt. Hoắc Dương nhìn cửa sổ và bức tường trắng phía đầu giường. Ở trong phòng làm cho người ta lạnh lẽo, mắt hắn mở rồi lại nhắm, vùng cơ nơi khoé mắt căng cứng, lông mi cũng run lên không dứt.
Con gà trống ngoài cửa lại bắt đầu gáy, giờ này rồi chẳng biết gáy làm gì. Hoắc Dương không kiềm chế nổi cơn giận đang bốc lên, nện một cú đấm mạnh mẽ xuống mép giường. Tiếng vang to tới nỗi người ở bên ngoài cũng nghe thấy. Bà nội ngập ngừng một lát mới cẩn thận hỏi: "Dương Dương tỉnh rồi hả? Con đi rửa mặt đi. Bà nấu nồi xương sườn, còn rán đậu hũ non cho con nếm thử đấy."
Hoắc Dương than một tiếng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn theo chú chim sẻ nhỏ bé ngoài cửa sổ. Ánh nắng đã chìm xuống chẳng còn thấy bóng. Sau khi trời tối hẳn, có người bắt đầu đốt pháo. Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, quản lý lỏng lẻo nên những tập tục cổ truyền ngày Tết vẫn được lưu giữ. Tiếng vang kinh thiên động địa tới nỗi Hoắc Dương sắp điếc cả tai, còn gà trống đại ca bị doạ phải vỗ cánh phi vào phòng khách, rụt cái đầu nhỏ lại, sợ đến run lẩy bẩy. Hoắc Dương được dịp cười vỡ bụng, đá mông gà một cái hòng đáp trả mối thù dậy sớm.
Lúc bật máy tính, Hoắc Dương cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi bớt phần nào. Hắn không bật đèn, chỉ có tia sáng xanh đậm phản chiếu từ màn hình. Hình nền là nữ thần Gakki (2) cứu vớt nước Nhật. Nữ thần đang cười, Hoắc Dương vẫn thấy miệng cô ấy rất rộng. Có một đợt Hoắc Dương nộp cho biên tập một bản thảo có liên quan đến pháp luật Nhật Bản. Hắn nghe người khác đề cử đi xem một bộ phim Gakki đóng. Bản thảo viết tốt là nhờ công nữ thần, cô ấy liền biến thành hình nền máy tính.
(2) Yui Aragaki, diễn viên, người mẫu, ca sĩ người Nhật, từng đóng bộ phim Legal High.
Máy vốn để chế độ ngủ, còn chưa tắt các chương trình, Hoắc Dương nhấn chuột hai lần. 1417 chữ, vẫn thiếu nhiều lắm, thức cả đêm nay cũng không thể viết cho xong, chưa kể sáng sớm mai còn một con gà trống hùng dũng oai vệ tính liều mạng gọi hắn dậy. Hắn thở dài, lấy một gói cafe hoà tan bao bì đỏ từ trong ngăn kéo. Cháu gái hắn ghét cafe vị dầu vừng nên đợt trước bỏ lại đây.
QQ bỗng bật lên một cửa sổ, hiện ra tin nhắn tập thể gửi tới group bạn cấp hai đã bị ẩn đi. Trong group thông báo chiều mai họp lớp, kế hoạch là chơi từ chiều đến tối, có người khao nên mọi người đều hăng hái. Hoắc Dương rất ít chat trong nhóm, giờ nhìn tin nhắn được gửi tới tấp, có người hắn không còn nhớ rõ tên, có vài người gọi được tên nhưng thấy tên chẳng còn khớp với người thật nữa.
Hoắc Dương nhìn một lúc thì chợp mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ không định đi, tay phải đưa tách cafe lên miệng uống một hớp. Cafe vừa đến miệng, Hoắc Dương đã cảm thấy không chịu nổi, cổ họng sống chết không tiếp nhận được cái vị này. Hắn cố nhịn đến phòng vệ sinh nhổ cafe ra, chỗ còn lại cũng cho xuống cống. Hắn vừa rửa cốc vừa nghĩ, đây nào phải cafe vị dầu vừng, e là dầu vừng vị cafe mới đúng.
Lúc quay lại nhìn thì thấy có vẻ trong nhóm có người tag hắn. Một đống người kêu hắn nói một tiếng, gửi đủ loại stickers. Hắn lướt mãi mới tìm được người tag, là cái tên đã từng rất quen thuộc.
Dư Lạc.
Hoắc Dương sửng sốt, không nghĩ tới sẽ còn đối diện với cái tên này, hay người mang cái tên này.
Tin nhắn khá đơn giản, chẳng hề thêm một cái sticker phổ biển nào: "Nghe nói cậu về, lần này có tụ tập không? @ Hoắc Dương Dương Dương."
Hoắc Dương đóng khung chat, nhìn ảnh đại diện ở góc trái đang nháy liên hồi thì tắt luôn QQ. Lại đi rót một cốc nước lọc, thấy chẳng có màu gì thì ném thêm lá trà. Nước khá nóng, hắn uống từng ngụm nhỏ đến một nửa vẫn không thấy nước đổi sang màu xanh biếc.
Dư Lạc là ký ức hiếm hoi liên quan đến cấp hai còn sót lại trong trí nhớ Hoắc Dương. Đôi khi hắn cảm giác cái tuổi dạt dào tình cảm đã qua rồi, chuyện cũ hẳn là không còn quan trọng, đều đã hoá hư vô.
Nhưng mẹ nó riêng hai chữ Dư Lạc này lại không thành mây khói được.
(1) gối có ruột làm bằng vỏ hạt kiểu mạch, có tác dụng giảm đau vai gáy và cải thiện tuần hoàn máu
Con gà nhà bà nội vẫn không chút nao núng: "Ò ó o... Ò ó o"
Hoắc Dương ném gối xuống đất "bịch" một phát, thể hiện rõ nỗi căm tức khi phải rời giường. Bây giờ là Tết 2018, ở cái thời điện thoại đã bỏ xa đồng hồ báo thức, gà trống đại ca nhà bà nội vẫn nắm vững thời gian thức giấc của tất thảy hộ gia đình trong khu, kiêu ngạo và vĩ đại biết bao.
Bà nội năm nay bảy mươi hai tuổi mà đi lại còn nhanh nhẹn, mái tóc hoa râm búi gọn sau gáy. Bà dậy sớm tập thể dục cùng các bà các cô, đi nửa đường thì tiện thể rẽ qua chợ mua ít thức ăn, xách hai con cá về bồi bổ cho cháu trai. Lúc bà nội về đến nhà, Hoắc Dương vừa ngậm bàn chải đánh răng với cái miệng đầy bọt vừa giằng co với gà trống đại ca đang ngửa đầu ưỡn ngực. Gà ta vỗ cánh phành phạch hai lần làm lông văng ra đầy sân, tiếp đó đứng trên dây phơi quần áo mà gáy một tiếng cuối cùng về phía mặt trời phương Đông.
Hoắc Dương cảm tưởng mình sắp khóc tới nơi.
Ở bên phía tiểu học Chương Bình, mấy khu dân cư còn người ở đều là vài hộ người già không chuyển nhà nổi nữa. Nhà nào cũng phải đến lúc năm hết Tết đến mới trở nên rộn rã. Đám con nít kết bè mang mấy món vũ khí bằng gỗ mà ông Tôn đẽo gọt ra cửa, vừa đánh vừa nghịch ầm ĩ. Hoắc Dương ăn sáng xong thì cầm theo cây tăm, vừa ngồi xổm trước cửa cho tiêu cơm vừa xem Nhị Thuận Tử nhà hàng xóm đánh nhau.
Nhị Thuận Tử có cái tên này là bởi mẹ nó hồi đi đẻ bị khó sinh, cả nhà phải quỳ trước Quan Thế Âm Bồ Tát cầu cho nó ra đời thuận lợi. Tên xấu dễ nuôi, thêm vào nó là đứa thứ hai nên vừa sinh ra đã có biệt danh Nhị Thuận Tử, giữa một đống Nhạc Nhạc, Bảo Bảo cũng coi như nổi bật.
Nhị Thuận Tử đánh thắng, trở thành Tây Sở Bá Vương trong đám trẻ con. Nó ra lệnh cho sáu tên đại tướng thủ hạ kéo tấm rèm màu đỏ mẹ nó mới treo xuống làm áo choàng. Tây Sở Bá Vương đúng là còn thiếu một cái áo choàng đỏ. Hoắc Dương vui vẻ hóng xem. Hồi trước bản thân cũng lớn lên trong đại viện như vậy. Lúc hắn tám tuổi, ông Tôn làm một cây thương với tua rua đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời để tặng quà sinh nhật, nhưng về sau bỗng dưng bị bà nội tịch thu.
Vào mùa đông, thời gian ban ngày cực kì ngắn, được mặt trời ấm ấp chiếu rọi làm người ta lười nhác. Hoắc Dương nằm trong nhà một lát, lúc tỉnh lại nghe thấy bà nội đang tán gẫu với ai ngoài cửa.
"Dương Dương đã có đối tượng chưa?" Người đang nói có giọng lanh lảnh. Giọng điệu mang vẻ thăm dò như bị ăn mòn bởi hóc-môn phụ nữ trong thời kì mãn kinh. Lòng hiếu kì không che giấu nổi đang lấp ló sau từng câu chữ.
"Dương Dương nhà chúng tôi cao giá lắm, người bình thường nó nhìn không lọt." Bà nội trả lời bằng ngữ điệu bình thản, gạt đi đề tài này một cách hời hợt, "Có phải mai nhà họ Dương đón thông gia không? Bao giờ thì đưa cháu trai về?"
"Nếu không có đối tượng thì phải nắm chắc đấy. Nghe nói mấy ngày nữa con trai nhà họ Hồ đối diện sẽ về, còn mang thằng cu theo. Thằng cháu cũng sắp một tuổi rồi đấy!" Người phụ nữ kia vẫn còn cố chêm một câu.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng bên rìa có màu như vỏ quýt. Hoắc Dương nhìn cửa sổ và bức tường trắng phía đầu giường. Ở trong phòng làm cho người ta lạnh lẽo, mắt hắn mở rồi lại nhắm, vùng cơ nơi khoé mắt căng cứng, lông mi cũng run lên không dứt.
Con gà trống ngoài cửa lại bắt đầu gáy, giờ này rồi chẳng biết gáy làm gì. Hoắc Dương không kiềm chế nổi cơn giận đang bốc lên, nện một cú đấm mạnh mẽ xuống mép giường. Tiếng vang to tới nỗi người ở bên ngoài cũng nghe thấy. Bà nội ngập ngừng một lát mới cẩn thận hỏi: "Dương Dương tỉnh rồi hả? Con đi rửa mặt đi. Bà nấu nồi xương sườn, còn rán đậu hũ non cho con nếm thử đấy."
Hoắc Dương than một tiếng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn theo chú chim sẻ nhỏ bé ngoài cửa sổ. Ánh nắng đã chìm xuống chẳng còn thấy bóng. Sau khi trời tối hẳn, có người bắt đầu đốt pháo. Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, quản lý lỏng lẻo nên những tập tục cổ truyền ngày Tết vẫn được lưu giữ. Tiếng vang kinh thiên động địa tới nỗi Hoắc Dương sắp điếc cả tai, còn gà trống đại ca bị doạ phải vỗ cánh phi vào phòng khách, rụt cái đầu nhỏ lại, sợ đến run lẩy bẩy. Hoắc Dương được dịp cười vỡ bụng, đá mông gà một cái hòng đáp trả mối thù dậy sớm.
Lúc bật máy tính, Hoắc Dương cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi bớt phần nào. Hắn không bật đèn, chỉ có tia sáng xanh đậm phản chiếu từ màn hình. Hình nền là nữ thần Gakki (2) cứu vớt nước Nhật. Nữ thần đang cười, Hoắc Dương vẫn thấy miệng cô ấy rất rộng. Có một đợt Hoắc Dương nộp cho biên tập một bản thảo có liên quan đến pháp luật Nhật Bản. Hắn nghe người khác đề cử đi xem một bộ phim Gakki đóng. Bản thảo viết tốt là nhờ công nữ thần, cô ấy liền biến thành hình nền máy tính.
(2) Yui Aragaki, diễn viên, người mẫu, ca sĩ người Nhật, từng đóng bộ phim Legal High.
Máy vốn để chế độ ngủ, còn chưa tắt các chương trình, Hoắc Dương nhấn chuột hai lần. 1417 chữ, vẫn thiếu nhiều lắm, thức cả đêm nay cũng không thể viết cho xong, chưa kể sáng sớm mai còn một con gà trống hùng dũng oai vệ tính liều mạng gọi hắn dậy. Hắn thở dài, lấy một gói cafe hoà tan bao bì đỏ từ trong ngăn kéo. Cháu gái hắn ghét cafe vị dầu vừng nên đợt trước bỏ lại đây.
QQ bỗng bật lên một cửa sổ, hiện ra tin nhắn tập thể gửi tới group bạn cấp hai đã bị ẩn đi. Trong group thông báo chiều mai họp lớp, kế hoạch là chơi từ chiều đến tối, có người khao nên mọi người đều hăng hái. Hoắc Dương rất ít chat trong nhóm, giờ nhìn tin nhắn được gửi tới tấp, có người hắn không còn nhớ rõ tên, có vài người gọi được tên nhưng thấy tên chẳng còn khớp với người thật nữa.
Hoắc Dương nhìn một lúc thì chợp mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ không định đi, tay phải đưa tách cafe lên miệng uống một hớp. Cafe vừa đến miệng, Hoắc Dương đã cảm thấy không chịu nổi, cổ họng sống chết không tiếp nhận được cái vị này. Hắn cố nhịn đến phòng vệ sinh nhổ cafe ra, chỗ còn lại cũng cho xuống cống. Hắn vừa rửa cốc vừa nghĩ, đây nào phải cafe vị dầu vừng, e là dầu vừng vị cafe mới đúng.
Lúc quay lại nhìn thì thấy có vẻ trong nhóm có người tag hắn. Một đống người kêu hắn nói một tiếng, gửi đủ loại stickers. Hắn lướt mãi mới tìm được người tag, là cái tên đã từng rất quen thuộc.
Dư Lạc.
Hoắc Dương sửng sốt, không nghĩ tới sẽ còn đối diện với cái tên này, hay người mang cái tên này.
Tin nhắn khá đơn giản, chẳng hề thêm một cái sticker phổ biển nào: "Nghe nói cậu về, lần này có tụ tập không? @ Hoắc Dương Dương Dương."
Hoắc Dương đóng khung chat, nhìn ảnh đại diện ở góc trái đang nháy liên hồi thì tắt luôn QQ. Lại đi rót một cốc nước lọc, thấy chẳng có màu gì thì ném thêm lá trà. Nước khá nóng, hắn uống từng ngụm nhỏ đến một nửa vẫn không thấy nước đổi sang màu xanh biếc.
Dư Lạc là ký ức hiếm hoi liên quan đến cấp hai còn sót lại trong trí nhớ Hoắc Dương. Đôi khi hắn cảm giác cái tuổi dạt dào tình cảm đã qua rồi, chuyện cũ hẳn là không còn quan trọng, đều đã hoá hư vô.
Nhưng mẹ nó riêng hai chữ Dư Lạc này lại không thành mây khói được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook