Giang Mạt trở lại khoang học viện khảo hạch, nhận được đánh giá bậc S. Thí sinh bậc S sau khi kết thúc được một cơ hội rút thăm trúng thưởng, thưởng tùy theo nội dung, chỉ là xem mặt, nhưng sử dụng được trong nhiệm vụ thế giới, dùng đúng lúc có thể hạ thấp độ khó nhiệm vụ, đó là lí do tại sao Giang Mạt bằng mọi cách muốn được bậc S.

Cô tùy tiện ấn rút thăm trúng thưởng, hiện ra một hàng chữ.

[Thuật biến thân: Giới hạn sử dụng một thế giới, qua rồi không còn hiệu quả, tùy cơ biến thành sự vật xung quanh, thời gian duy trì tự định, dài nhất không quá ba tháng.]

Giang Mạt: "..."

Lúc nãy nhìn thấy trong phần thưởng có miễn dịch đau, quang hoàn vạn người mê, thuật tiên đoán, tại sao mình lại rút trúng thứ đồ bỏ này.

Thật là xui xẻo!

Giang Mạt không trì hoãn nữa, vào thế giới tiếp theo, lần này là bối cảnh cổ đại, thân phận của nàng là đích công chúa Giang Mạt duy nhất Đại Dận triều, vừa sinh ra đã được ban phong hào "Chiêu Minh", hưởng thụ đất phong, vinh sủng tôn quý.

Tám tuổi năm ấy, phụ hoàng công chúa Chiêu Minh băng hà, mẫu thân của nàng Tiêu hoàng hậu ban chết trưởng tử, lưu đày con thứ, được chúng thần ủng hộ đăng cơ xưng đế, trở thành vị nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Đại Dận, Chiêu Minh công chúa làm nữ nhi nữ đế sủng ái nhất, thân phận nước lên thì thuyền lên, thậm chí có đồn đãi, nữ đế muốn lập nàng làm Hoàng Thái Nữ, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế.


Nhưng vai chính thế giới này không phải Chiêu Minh, mà là đệ đệ nàng Giang Nghiêu.

Giang Nghiêu và Chiêu Minh sinh ra cùng ngày, cách một canh giờ, mẫu thân của nàng là hoàng hậu, mà mẫu thân Giang Nghiêu là Thục phi. Thục phi biết Tiêu hoàng hậu ghen tị, lúc trước các con trai của hoàng đế đều bị bà dùng thủ đoạn hại chết, cho nên sau khi sinh Giang Nghiêu ra, bà tìm đứa bé khác li miêu đổi thái tử, đổi Giang Nghiêu ra cung, tuyên bố đứa bé vừa sinh ra đã chết non.

Bởi vậy, Giang Nghiêu thành công tránh khỏi độc thủ của Tiêu hậu. Chỉ là Thục phi không chịu được cốt nhục chia lìa, năm ấy Giang Nghiêu năm tuổi, hắn lấy thân phận tiểu thái giám vào cung, nuôi bên người mình. Bên ngoài là tiểu thái giám Sơ Cửu mới tiến cung, bên trong hắn là con trai bảo bối của Thục phi, hưởng thiên luân chi nhạc.

Ngày tháng như vậy qua ba năm, cho đến khi Tiêu hậu xưng đế, xử tử hết phi tần hậu cung, Giang Nghiêu tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị rót rượu độc, lúc đó hắn chỉ là một đứa bé tám tuổi, chỉ có thể chôn hận dưới đáy lòng.

Sau khi nữ đế vào chỗ, hai năm trước đích xác cần chính, nhưng sau đó nuôi mấy nam sủng, nữ đế bắt đầu trầm mê nam sắc, say mê luyện đan, thiên tai liên tục mấy năm, biên quan chiến sự không ngừng, cộng thêm nữ đế vô tâm triều chính, quang cảnh được mấy năm, toàn bộ Đại Dận như gỗ mục dần dần hư thối.

Giang Nghiêu khởi nghĩa vào lúc này.

Nhà ngoại hắn là Trần Quốc Công phủ Bùi gia, mấy năm trước Bùi gia khổ chiến ở biên quan, khan hiếm lương thảo, nhưng nữ đế mơ mơ màng màng, hai mươi vạn quân Bùi gia đau khổ kiên trì, chờ không thấy lương thảo, thiệt hại hơn phân nửa, Bùi lão tướng quân và thiếu tướng quân chết trận, Giang Nghiêu hợp nhất quân Bùi gia còn thừa, đánh giành lại tên tuổi vương triều Giang thị, một đường đánh tới hoàng thành.

Chiêu Minh công chúa vô lực thay đổi chính sách tàn bạo của nữ đế, nàng tự biết đại thế đã mất, vì tránh thương vong không cần thiết, mở rộng cửa thành, nghênh đón quân đội Giang Nghiêu vào cung, cuối cùng tự sát trước mặt nữ đế.

Sau đó, Giang Nghiêu xưng đế, nữ đế bị đẩy lên đoạn đầu đài, nhưng Chiêu Minh công chúa vẫn bị Giang Nghiêu hậu táng, đồng thời Giang Nghiêu đưa biểu muội của mình, cô nhi duy nhất Trấn Quốc Công gia Bùi Anh lập làm hoàng hậu, khai sáng Đại Dận trung hưng thịnh thế.
Xem xong toàn bộ cốt truyện, Giang Mạt kết luận những điểm quan trọng: Thứ nhất, nàng và nam chính có huyết hải thâm thù, mẫu thân nàng hại chết mẫu thân nam chính, sau đó gián tiếp diệt môn nhà nam chính; thứ hai, nàng là phông nền, nữ pháo hôi, một tay bài đánh nát nhừ; thứ ba, nàng và nam chính là tỷ đệ ruột?

Nhiệm vụ thế giới không có tiết tháo, Giang Mạt không thèm để ý chuyện này, lần này mục tiêu nhiệm vụ chủ yếu chính là Giang Nghiêu, còn có hai đối tượng công lược khác, một cái thiếu tướng quân Trấn Quốc Công phủ Bùi Dương, là nam phụ, còn một vai ác, là tiểu đệ Tiêu Minh Vũ một mẫu sinh ra với nữ đế, nếu không có Giang Nghiêu khởi nghĩa, sau khi nữ đế chết, khả năng rất lớn sẽ không truyền ngôi cho Chiêu Minh, mà là tiểu huynh đệ nhà mẹ đẻ.

Thời gian bây giờ đúng lúc nữ đế vừa lên ngôi, Thục phi đã bị xử tử, các cung nhân trong cung Thục phi bị đưa đến các cung khác làm việc khổ cực, bởi vì tiếng gió trong cung, Giang Nghiêu làm cung nhân một thời gian, sau này Trấn Quốc Công mới tìm được cơ hội, đón hắn ra cung.
Nhưng mà lúc này Trấn Quốc Công phủ không có cơ hội, cô phải nghĩ cách đưa Giang Nghiêu đến bên cạnh mình.


Giang Mạt phủ áo choàng đỏ thẫm đến Ngự Hoa Viên, trời vào đông giá rét, ngoài phòng gió thổi như dao nhỏ cắt trên mặt, chưa tới Ngự Hoa Viên, xa xa nhìn thấy một tiểu thái giám đơn bạc quỳ trên mái ngói, một thái giám lớn tuổi đang dùng roi đánh hắn, vừa đánh vừa mắng: "Cái gì cũng không làm được! Kêu ngươi đi hái hoa mai cũng không được, vậy mà làm việc được trong cung Thục phi? Nếu không phải bệ hạ nhân từ, các ngươi đã chôn cùng Thục phi rồi!"

Lưng thiếu niên thẳng tắp, khi nghe thái giám nhắc tới Thục phi, nắm chặt đôi tay.

"Sao vậy?"

Giang Mạt chậm rãi đi qua, thái giám lập tức thay đổi sắc mặt, quỳ xuống đất thỉnh an, "Công chúa, tiểu thái giám này làm sai chuyện, nô tài đang giáo huấn hắn."
Ánh mắt Giang Mạt dừng trên người Giang Nghiêu, đối phương cúi đầu không thấy rõ mặt, nhưng đỉnh đầu -50 rất chói mắt.

Chiêu Minh công chúa và Giang Nghiêu không có qua lại, nhưng ai kêu nữ đế hại chết mẫu thân hắn chứ, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, giá trị tình yêu là âm cũng không lạ.

"Ngẩng đầu lên."

Giang Nghiêu kiềm chế hận ý dưới đáy lòng, chậm rãi ngẩng đầu, thiếu nữ trước mặt toàn thân khí phái, người mặc hồng y đứng trên nền tuyết, mắt cực kỳ sáng, tướng mạo nàng rất tốt, môi hồng răng trắng, dù tuổi còn nhỏ, có thể thấy được dáng vẻ khuynh thành trong tương lai, bất kì ai thấy nàng cũng tâm sinh hảo cảm.

Nhưng hắn thì không, đây chính là nữ nhi của kẻ thù!


"Lớn lên khá đẹp..."

Bàn tay Giang Mạt dán lên mặt hắn, một cái ấm, một cái lạnh, Giang Nghiêu bị đông lạnh đến sắp mất đi tri giác, độ ấm truyền đến như được phóng đại, làm bản năng hắn muốn theo đuổi, nhưng đôi tay chỉ dừng lại trong chớp mắt thì rời đi.
"Tên gì?"

Hắn thấp giọng trả lời: "Sơ Cửu."

"Sơ Cửu? Trùng hợp bản công chúa cũng sinh vào ngày chín, rất có duyên..." Giang Mạt cười, "Từ nay về sau, ngươi đi theo hầu hạ ta."

Giang Nghiêu không phản ứng nhiều, thái giám lớn tuổi bên cạnh vừa nghe sắc mặt vặn vẹo.

Ai không biết Chiêu Minh công chúa là đầu quả tim sủng của nữ đế, tương lai có khả năng được phong làm Hoàng Thái Nữ, tiểu súc sinh này đi theo công chúa, chẳng phải là cá nhảy Long Môn? Loại chuyện tốt này, tại sao không phải là hắn!

Giang Nghiêu chú ý tới sắc mặt thái giám, tâm tình đột nhiên tốt lên, nhân tiện bỏ thêm 1 điểm giá trị tình yêu cho Giang Mạt, biến thành -49.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương