"Mạt Mạt, sao em ở đây?"

Giang Mạt không nói chuyện, chỉ đau lòng nhìn hắn, hai tròng mắt đỏ bừng, "Anh xem bộ dạng bây giờ của anh, làm vậy cho ai xem chứ? Bạch Dĩ Vi ư?"

Dịch Lăng Trầm vừa nghe đến tên này đã bực bội xoa tóc.

"Anh cảm thấy cô ấy nhìn thấy anh bây giờ sẽ đau lòng anh sao?" Giang Mạt đến gần vài bước, từng câu từng chữ trát vào lòng hắn, "Cô ấy không có, cô ấy chỉ cảm thấy anh không thành thục, giống như đứa bé tùy hứng không được ăn kẹo."

Tục ngữ nói nồi nào úp vung nấy, hoàn cảnh thói quen sinh hoạt của nam nữ chính chú định bọn họ ở bên nhau sẽ xảy ra rất nhiều xung đột, mà Dịch Lăng Trầm, trước nay không quan tâm đến cảm thụ của người khác, giống như hắn thích Bạch Dĩ Vi, chỉ cần hắn cảm thấy hắn đối tốt với cô, dù thích hợp hay không, đều an bài trước, không thèm nghĩ tới hậu quả sẽ thế nào.

Loại người này ngay từ đầu đã coi mình là trung tâm, cho đến thời gian sau này ở bên cạnh nữ chính, chậm rãi cải thiện.

Thế giới này là chuyện xưa trưởng thành của nam nữ chính, nam chính sau khi trưởng thành giàu có mị lực, nhưng Dịch Lăng Trầm bây giờ, vẫn còn rất nhiều khuyết điểm.

Dịch Lăng Trầm nghe lời cô nói cảm thấy không cao hứng, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy tiểu công chúa của hắn đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.


Từ lúc hắn 16 tuổi đến bây giờ chưa từng thấy cô khóc.

"Mạt Mạt, em không vui?"

Dù sao cũng là tiểu nha đầu sủng từ nhỏ đến lớn, hắn tưởng Mạt Mạt của hắn bị khi dễ, vén tay áo chuẩn bị tìm người tính sổ, "Mạt Mạt, em nói với anh, ai làm em chịu ủy khuất, anh trả thù giúp em!"

Giang Mạt khóc dữ hơn.

Hắn luôn như vậy, không thích cô nhưng lại đối tốt với cô, thời niên thiếu của cô, bị một chàng trai tên Dịch Lăng Trầm chiếm hết, cô chưa từng có cơ hội tiếp xúc với nam sinh khác, đương nhiên coi hắn là người quan trọng nhất, cũng cho rằng mình sẽ luôn là của hắn.

Nhưng trong mắt hắn, cô chỉ là một tiểu thanh mai cùng nhau lớn lên, không phải anh em, hơn hẳn anh em.

Trên đời này không phải không tồn tại mối quan hệ như vậy, nhưng cô không muốn, cô làm không được.

Giang Mạt khóc mũi đỏ bừng, cố tình cắn răng không phát ra tiếng nào, bả vai hơi run, nhìn qua cực kì đáng thương.

Dịch Lăng Thần đau lòng kéo người vào lòng.

Thân thể cô gái mềm mại, một cổ hương thanh đạm quanh quẩn, Giang Mạt chôn trong lòng hắn, nắm chặt vạt áo hắn lớn tiếng khóc, rất nhanh Dịch Lăng đã cảm giác được ngực ướt.

Hắn không nghĩ ra chuyện gì có thể làm tiểu công chúa thương tâm như vậy.

"Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Em thích một người." Giang Mạt nâng đôi mắt sưng đỏ, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Phản ứng đầu tiên của Dịch Lăng Trầm chính là tức giận, cô gái nhỏ có người thích, nhưng hắn không biết người đó là ai!


Hắn suy nghĩ lại tất cả những chàng trai xung quanh Giang Mạt, không tìm được ai.

"Là ai!"

Giang Mạt lắc đầu, "Em thích anh ấy, rất lâu rất lâu, nhưng anh ấy không thích em, anh ấy vẫn luôn coi em là em gái."

Dịch Lăng Trầm càng tức giận, nghĩ thầm cẩu nam nhân nào dám làm tổn thương tiểu công chúa!

Nhưng cúi đầu chỉ thấy đôi mắt Giang Mạt tràn đầy thủy quang, ôn nhu thâm tình trong mắt làm trong lòng hắn lộp bộp, giống như có một đồ vật bị hắn xem nhẹ được đặt ra trước mặt hắn.

Cồn làm đầu óc hắn trở nên trì độn, Dịch Lăng chưa suy nghĩ cảm giác khác thường trong lòng, cửa ghế lô bị đẩy ra, Lục Cảnh hàn khí đầy người xông vào, từ góc độ của hắn thấy, chính là Dịch Lăng Trầm ôm Giang Mạt vào lòng, đang cúi đầu hôn cô.

Trong nháy mắt lệ khí mọc thành cụm, còn mang theo một tia kinh hoảng không dễ phát hiện.

"Giang Mạt."

Dịch Lăng Trầm cảm giác cô gái trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, thân thể kiều mềm rất nhanh bị Lục Cảnh kéo ra, gắt gao ấn vào lòng hắn.

"Tôi đã báo cho Bạch Dĩ Vi, cô ta đến đây nhanh thôi, bây giờ khuya rồi, Giang Mạt cần nghỉ ngơi, tôi đưa em ấy về trước."


Nói xong không quan tâm Giang Mạt có nguyện ý hay không, kéo cô đi, trước khi đi cô quay đầu lại nhìn Dịch Lăng Trầm cũng đang ngốc, giá trị tình yêu trên đỉnh đầu của hắn vẫn là 65, không có gì thay đổi.

Giang Mạt muốn mắng hắn thật sự, vốn dĩ hôm nay cô đã xoát được giá trị tình yêu của nam chính!

"Sao vậy, luyến tiếc?" Ánh mắt Lục Cảnh lạnh băng, nắm cằm cô, cười như không cười, "Ngại quá Giang Mạt, quấy rầy hai người tán tỉnh nhau...."

Giang Mạt thấy con số trên đỉnh đầu hắn sắp chuyển đen.

Không xong rồi, Lục Cảnh sắp hắc hóa.

"Anh...."

Cô nước mắt lưng tròng rúc vào lòng hắn, Lục Cảnh nghĩ lại lúc nãy cô cũng bị Dịch Lăng Trầm ôm y như vậy, lửa bốc cháy hừng hực trong lòng. Giờ khắc này, hắn chỉ muốn kéo cô, cùng nhau táng thân trong biển lửa.

"Giang Mạt, em đúng là thiếu thao!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương