Khi Giang Mạt mở mắt ra nhìn thấy trần nhà tuyết trắng, đầu đau kèm với khó chịu của say rượu, ngực khó thở càng khó chịu hơn. Cô không vội vã đứng dậy, bắt đầu tiếp thu nội dung cốt truyện thế giới này.

Cô là học sinh giỏi duy nhất trong học viện xuyên nhanh, đang tham gì kì thi tốt nghiệp, cô rút thăm được nội dung, phải đi đến từng thế giới thu thập tình yêu, sau khi thu thập đủ các loại tình yêu, hệ thống sẽ cho điểm dựa vào biểu hiện của cô.

Theo lí thuyết mục tiêu nhiệm vụ của cô chỉ là nam chính, nhưng Giang Mạt muốn đạt cấp S, nam chính nam phụ và nam phản diện, cô không buông tha ai.

Đây là một thế giới ngôn tình điển hình, nam chủ cao giàu đẹp trai yêu nữ chính tiểu bạch hoa xuất thân bình thường, môn không đăng hộ không đối bị người thân bạn bè phản đối, ác độc nữ phụ châm ngòi làm khó dễ và nam phụ thâm tình điên cuồng bảo vệ nội dung cốt truyện liên tục cẩu huyết sau đó HE.

Thân phận của cô bây giờ chính là ác độc nữ phụ "Giang Mạt", xuất thân giàu có, là tiểu thanh mai của nam chính, 16 tuổi ra nước ngoài du học, gần đây mới về nước, nhưng mà khi cô trở về, bên cạnh trúc mã Dịch Lăng Trầm đã có một cô gái tên là Bạch Dĩ Vi.

Hai nhà Giang Dịch có ý định làm thông gia, từ nhỏ "Giang Mạt" đã biết rõ, Dịch Lăng Trầm sẽ là chồng tương lai của cô, mặc dù đến bây giờ trúc mã vẫn coi cô là em gái nhà bên, khách sáo nói, Bạch Dĩ Vi nhu nhược càng hấp dẫn hắn hơn, lúc đó hai người đang trong giai đoạn mập mờ, chưa xác nhận quan hệ, cho đến ngày sinh nhật 20 tuổi của "Giang Mạt", Dịch Lăng Trầm biết Bạch Dĩ Vi bị tai nạn xe, lúc này thật sự luống cuống.

Hắn hiểu ra Bạch Dĩ Vi rất quan trọng với hắn, vội vã rời khỏi buổi tiệc.

Vào ngày đó rất nhiều người biết, Dịch phụ chuẩn bị tuyên bố tin hai nhà "Giang Mạt" đính hôn với Dịch Lăng Trầm, nhưng mà khi sắp mở miệng, nam chính đột nhiên chạy.

Ánh mắt mọi người đồng tình hoặc trào phúng, "Giang Mạt" ở lại vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nhưng vẫn tươi cười xã giao, cho đến khi tất cả kết thúc trở về phòng đóng cửa lại, uống say mèm.

Biểu hiện của "Giang Mạt" được trưởng bối tán thưởng, còn Dịch Lăng Trầm liên tục vài ngày không xuất hiện, trở thành tiểu tùy tùng bên người Bạch Dĩ Vi, chân chó chạy trước chạy sau nhiệt liệt theo đuổi, đến lúc này, "Giang Mạt" hắc hóa, sau này ngáng chân nữ chủ, trở thành ác độc nữ phụ.


Xem hết nội dung cốt truyện, Giang Mạt đứng dậy.

Được lắm, bây giờ chính là ngày hôm sau tiệc sinh nhật.

Kỳ thật Bạch Dĩ Vi chỉ bị trầy da, nhưng Dịch Lăng Trầm kiên trì kêu cô ở lại bệnh viện quan sát, lúc này có lẽ hắn đang ở bệnh viện chiếu cố cô.

Nhưng mà tính cách Bạch Dĩ Vi nhát gan, khi đối mặt với Dịch Lăng Trầm dễ dàng tự ti, cho nên khi Dịch Lăng Trầm tỏ tình cô, Bạch Dĩ Vi lựa chọn cự tuyệt, vô ý khơi dậy tâm lí phản nghịch của Dịch Lăng Trầm, sau đó là do "Giang Mạt" hắc hóa cản trở, vì vậy mà hai người xác định quan hệ.

Có thể nói, nếu không có "Giang Mạt", hai người bọn họ chưa ở bên nhau nhanh đến vậy.

Đương nhiên bây giờ thì khác, tiểu bạch hoa tiếp tục treo nam chính, đúng lúc cô có thể lợi dụng phần tự ti nhu nhược này để hành động. Động tâm chỉ là nhất thời hoocmon bài tiết quá mức, nhưng tình cảm thì tích lũy theo tháng ngày. Lượng biến biến chất, đôi khi chỉ cách nhau một con đường.

Đối tượng công lược là Dịch Lăng Trầm có lẽ cũng không khó, chỉ cần tốn ít tâm tư, ngược lại là nam phụ....

Cô xoay người nhặt một miếng giấy vụn nằm trên đất, đây là giấy xét nghiệm của bệnh viện. Từ khi "Giang Mạt" về nước thường xuyên cảm thấy đau đầu, ban đầu tưởng là không hợp khí hậu, không để ý lắm, cho đến khi không chịu nổi nữa mới đi bệnh viện kiểm tra, hôm qua nhận được kết quả xét nghiệm.
Trong đầu cô có một khối u, khả năng lớn là ác tính, cần nhanh chóng nhập viện trị liệu, nhưng bởi vì vị trí khói u đặc thù, tỷ lệ giải phẫu thành công chưa đến ba phần.

Cùng vào ngày sinh nhật, trúc mã vì một cô gái khác bỏ mình lại, một kích nặng nề đánh vào vận mệnh cô, dù tâm "Giang Mạt" làm bằng sắt cũng không chịu nổi, điều này đã thúc đẩy cô hắc hóa.


Trong thế giới cũ, nữ phụ làm trời làm đất, bị tất cả mọi người chán ghét, cuối cùng lẻ loi một mình chết ở bệnh viện, một người hỏi thăm cũng không có.

Giang Mạt vò giấy xét nghiệm ném vào thùng rác, tắm rửa xong xuôi, để mặt mộc xuống lầu, thấy một người nam nhân tuấn mỹ ngồi bên bàn, và số 0 đỏ tươi trên đầu hắn.

Con số đó tượng trưng cho giá trị tình yêu, giá trị cao nhất là 100, đương nhiên là, Giang Mạt bây giờ trong mắt hắn chẳng khác gì người qua đường.
Ít nhất không phải âm, cô tự an ủi mình.

Cô làm như không có việc gì kéo ghế ngồi xuống, rót một ly sữa bò cho mình, quay đầu cười với người đàn ông: "Anh buổi sáng tốt lành, ít khi thấy anh ở nhà."

Lục Cảnh liếc nhìn cô, không ngờ cô sẽ chào hỏi mình. Dựa theo nguyên tắc có qua có lại, Lục Cảnh Thâm lễ phép hỏi lại một câu: "Tối qua ngủ ngon không?"

"Dạ, ăn nhiều bánh ngọt, ngán muốn chết, tới khuya mới ngủ được." Giang Mạt mặt mày cong cong, ngũ quan cô tinh xảo, không trang điểm, bây giờ nhìn thật sạch sẽ thanh thấu.

Lục Cảnh Thâm biết cô đang nói dối, tuy đã tắm rồi, nhưng mùi rượu vẫn còn bám lại một ít.

Hắn nhớ ngày hôm qua khi Dịch Lăng Trầm đi, lưng của cô vẫn thẳng tắp, dáng vẻ đoan chính nói chuyện với mọi người, giáo dục của danh môn khuê tú được cô phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Trước mặt mọi người cô là thiên kim, đoan trang hào phóng, đao thương bất nhập, nhưng mà sau lưng thế nào, không ai biết được. Lục Cảnh thu hồi ánh mắt tiếp tục dùng bữa sáng.


Tư thế ngồi thẳng, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục, vô ý hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Giang Mạt không cố kị nhìn hắn, ánh mắt trắng trợn khiến Lục Cảnh nhíu mày, cũng may cô không nhìn nữa, nhìn xung quanh: "Ba và dì đâu?"

"Có việc đột xuất, lên máy bay rồi."

"Rất bận nha..." Cô cảm thán, "Đáng tiếc không phải chuyên ngành của em, không giúp đỡ được gì, chỉ có thể phiền anh tốn nhiều sức hơn."

Lục Cảnh dừng tay lần nữa. Đây là lần thứ hai hôm nay cô gọi hắn là anh, hai người không có quan hệ máu mủ, hắn không quen.

"Em muốn nói gì?" Lục Cảnh dứt khoát nhìn cô, con ngươi sâu thẳm sâu không thấy đáy, môi mỏng vẽ ra một độ cung, nhìn không dễ tiếp cận.
Giang Mạt không sợ hãi nhìn hắn, "Em vừa về nước mới có mấy ngày, lạ lẫm mọi thứ trong nước, muốn tìm một người dẫn em đi làm quen."

"Em có thể tìm Lăng Trầm."

"Đừng nhắc nữa, bây giờ muốn hẹn anh ta còn khó hơn lên trời!"

Ánh mắt và thái độ của cô rất tự nhiên, Lục Cảnh sửng sốt.

Tuy Giang Mạt chưa từng mở miệng nói thích Dịch Lăng Trầm, nhưng trừ bỏ tên đầu gỗ Dịch Lăng Trầm, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được tâm ý của cô.

Giang Mạt giống như đã nghĩ ra điều gì, "Đúng rồi, ngày hôm qua anh Lăng Trầm đột nhiên đi khỏi, Bạch tiểu thư không bị sao chứ?"


"Làm sao anh biết." Lục Cảnh không kiên nhẫn, "Em muốn biết rõ thì có thể tự gọi điện thoại hỏi."

"Em cũng muốn gọi lắm...., di động anh ấy tắt máy, em không có cách liên lạc với Bạch tiểu thư, bọn họ ở bệnh viện nào em cũng không biết."
Giang Mạt ủy khuất, "Không nói tiếng nào chạy mất, thân là chủ tiệc em không còn mặt mũi, dù sao vẫn là từ nhỏ lớn lên chung, quà sinh nhật cũng không có, Dịch bá bá còn lén hỏi em có phải cãi nhau với anh ấy hay không, có trời mới biết từ khi em về nước gặp mặt anh ấy số lần đếm trên đầu ngón tay....."

Cô phun tào blah blah, Lục Cảnh không có hứng thú nghe, uống ngụm sữa cuối cùng đứng dậy, "Em ăn tiếp đi, anh đi đây."

Giang Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh, chuyện em nói anh vẫn chưa đồng ý!"

Cô trợn tròn đôi mắt, con ngươi thanh triệt lấp lánh rực rỡ, như hai hồ nước trong, rọi ra bóng dáng của hắn.

Lục Cảnh vẫn không quen xưng hô của cô, cầm áo khoác treo trên giá, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh không rảnh, em tìm người khác đi."

Nói xong không đợi cô trả lời, đổi giày ra cửa.
"Ai, thiếu gia....." Trương tẩu cầm hộp cơm ra phòng bếp, nhìn cửa đóng chặt thì thào: "Cơm trưa quên mang rồi."

Lục Cảnh có thói ở sạch, chưa bao giờ ăn đồ bên ngoài bán, cơm trưa đều do Trương tẩu làm mang theo.

Giang Mạt cười lông mi cong cong đẹp động lòng người: "Trương tẩu đưa cho con đi, lát nữa con phải ra ngoài, thuận tiện đưa cho anh ấy luôn."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương