Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Chương 60: Đến khách sạn



<tbody></tbody>
Mùa hè năm đó cô vào đại học năm thứ nhất, trải qua năm lớp 12 đầy ác mộng, cô cuối cùng cũng đỗ trường đại học S cách nhà không xa. Từ nhà chỉ cần mất một tiếng ngồi tàu hỏa là tới trường, trường cô là một trong 211 trường trọng điểm trên toàn quốc, thêm vào đó, Uông Dương, người trước kia cô thầm yêu sau trở thành bạn trai chính thức của cô cũng học tại đó, cho nên, cô cảm thấy mọi việc đều vô cùng hoàn hảo.
Năm thứ nhất, việc học hành của cô rất rảnh rang, nhưng, cô lại phải sống trong kí túc xá, điều kiện sinh hoạt khó khăn thiếu thốn hơn rất nhiều so với ở nhà, và cô cũng lần đầu được biết thế nào là “bạn cùng phòng”. Phòng trong kí túc xá của cô có tổng cộng 6 người, quê quán khác nhau, gia cảnh khác nhau, tính cách cũng khác nhau. Người thì vô cùng ham học, người thì chỉ mải ham chơi, chỉ có Cố Mẫn, dân S thành chính gốc, là tâm đầu ý hợp với cô. Ngày hôm đó, cô cùng người bạn thân, Cố Mẫn, lôi sách hướng dẫn nấu ăn ra mò mẫm cách làm chè hoa quả, khi đang lén lén lút lút châm nến để đun chè đựng trong tô thủy tinh thì chuông điện thoại reo. Cô giật mình đánh thót, vội vàng bật máy, bên kia đầu dây điện thoại truyền tới giọng nói ngọt ngào ấm áp đến dị thường của mẹ cô. Đầu tiên mẹ khen nức khen nở thành tích học tập của cô, sau đó, quặt vô lăng, lái sang chuyện Nhược Phi tới thành phố S……
“Tiểu Hạ, hôm nay Phi Phi tới thành phố S, con phải chăm sóc chu đáo cho thằng bé đó!”
“Hôm nay tới đây? Nó không phải kiểm tra à? Sao lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”
“Thằng bé nói là muốn xem đời sống sinh viên để lấy động lực học tập, cha mẹ và dì Vương Tuệ thấy đây là cơ hội rất tốt cho thằng bé học hỏi”
Thằng nhóc thối tha, nói dối không biết ngượng………Khóe miệng Tiểu Hạ bắt đầu giật giật.
Tiểu Hạ thật không hiểu, cái thằng nhóc Nhược Phi bản chất như yêu tinh, xấu xa cực độ đó lại tạo được ấn tượng “con ngoan trò giỏi” trong mắt các cô dì thím bác ở đại viện, được bọn họ cưng chiều quý mến vô cùng. Trong lòng cô hiểu rõ, thằng bé này muốn tới khu vui chơi giải trí mới mở ở thành phố S để tung tẩy một bữa, nhưng lại sợ mẹ không cho, nên mới viện ra cái cớ “tốt đẹp” này, chỉ kỳ quái một chỗ là, những vị “tiền bối” anh minh cả đời đó lại tin sái cổ! Nó là đứa em trai đáng yêu và cũng là bạn thân nhất của cô, đương nhiên là cô không thể bán đứng nó được rồi. Song, nó lại dám một mình “đường xa vạn dặm” tới thăm cô, lá gan quả không nhỏ mà!!!
“Con có phải ra sân ga đón nó không?” Tiểu Hạ hỏi.
“Không cần! Thằng bé bảo sẽ tạo bất ngờ cho con!”
Chè hoa quả đun được một lúc, bắt đầu tỏa hương thơm phưng phức, Tiểu Hạ ngẩn người, bất giác nắm chặt lấy điện thoại, chỉ cảm thấy tất thảy đều đến quá đường đột, đầu óc cô giờ trống rỗng. Chưa kịp nói thêm câu gì thì bên ngoài có người gõ cửa, Tiểu Hạ không nghĩ ngợi nhiều, vừa cầm điện thoại vừa đi ra, mở cánh cửa, đột nhiên cô hét lên một tiếng, vội vàng đóng sập cửa lại. Cô không thể ngờ rằng, ký túc xá nữ vốn luôn cấm kị nghiêm ngặt lại có thể “thả rông” cho một tên đàn ông con trai đến gõ cửa!!! Chưa hết, lúc này cô đang mặc bộ quần áo ngủ vô cùng lộ liễu!!!! Thật đáng chết mà!!
“Tiểu Hạ, lát nữa mẹ nhắn số điện thoại của thằng bé cho con! Ý? Tiểu Hạ? Sao con không nói gì vậy? Tiểu Hạ?”
“Mẹ! Không cần phải cho con số điện thoại đâu!” Tiểu Hạ cố nén giận: “Nó đã mò tới đây rồi!”
Tắt điện thoại, Tiểu Hạ vội thay ngay bộ quần áo mặc trong nhà vào, lại dặn tới dặn lui Cố Mẫn ăn mặc cho nghiêm chỉnh, xong xuôi đâu đó, mới ra mở cửa. Nhược Phi đứng bên ngoài, mặt đỏ ửng, nhưng giọng nói ra lại khiến người khác muốn tạt cho một trận: “Phan Tiểu Hạ, bà căng thẳng như thế để làm gì? Bộ bà có gì đẹp lắm hay sao?”
“Cút!” Tiểu Hạ lại đóng cửa cái rầm.
“Này! Tôi chỉ đùa chút thôi mà! Đừng giận nữa! Đừng đóng cửa lại mà!!!”
Qua 10 phút, cửa lại lần nữa được mở ra.
Nhược Phi và Cố Mẫn ngồi trên ghế bắt chuyện làm quen, còn Tiểu Hạ ngẩn ngơ ngắm Nhược Phi, một năm không gặp, từ một thằng bé con nay đã “thoái hóa biến chất” thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy không thể tin nổi vào mắt mình!
Thằng bé bồng bột song lại luôn rạng rỡ như ánh mặt trời nay đã trở thành chàng trai hoàn hảo, mười phân vẹn mười, nếu như tình cờ gặp nhau trên phố, chắc chắn, cô không dám dừng lại nhận mặt nó mất!
Vừa nhìn thấy Nhược Phi, Cố Mẫn, người luôn “ham hố cái đẹp”, ngay lập tức sáng mắt, vô cùng happy mời Nhược Phi nếm thử món chè mà Tiểu Hạ phải vất vả lắm mới nấu được!
“Handsome boy! Nếm thử ít chè hoa quả nhé! Đợi một lát để chị đi lấy!”
“Em là con trai, không thể khoanh tay ngồi nhìn như vậy được, để em làm cho, cảm ơn chị!” Nhược Phi mỉm cười, cực kì lễ phép và lịch thiệp đón lấy tô chè trong tay Cố Mẫn.
“Là con trai, ai lại để con gái động chân động tay vào những việc nặng này, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như chị!”
“Ai ya! Ghét quá! Cậu thật biết nói chuyện mà!” Đuôi mắt xinh đẹp của Cố Mẫn sung sướng cười híp lại. Lúc này, Cố Mẫn mới để ý Tiểu Hạ luôn im lặng từ đầu tới cuối, vội quay sang, kỳ quái hỏi: “Tiểu Hạ! Sao cậu lại không nói gì vậy? Đúng rồi! Anh bạn đẹp trai này có quan hệ gì với cậu vậy?”
“Giờ mới nhớ tới hỏi sao?” Tiểu Hạ bực mình nhìn Cố Mẫn: “Tiểu thư Cố Mẫn, nếu đó là tên háo sắc hám của lạ thì làm thế nào đây?”
“Có là thế đi chăng nữa thì vẫn là chàng háo sắc đẹp trai ngời ngời! Handsome boy, cậu tên gì nhỉ? Có quan hệ gì với Tiểu Hạ nhà chúng tôi vậy?”
“Em tên Thẩm Nhược Phi, là thanh mai trúc mã của Tiểu Hạ!” Nhược Phi mỉm cười nói, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Ồ? Tiểu Hạ! Cậu được lắm đó! Ngoài “anh chàng” nào đó ra, lại còn có cả cậu “em trai” đẹp như vậy! Thật là có phúc “đèo bồng” mà!”
Cố Mẫn nói đoạn, mờ ám đá lông nheo với Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ hoàn toàn hết cách với cô bạn thân chỉ được cái vẻ bề ngoài này. Cô day day trán, đau đầu nói: “Đừng nói nhảm nữa, nó là em trai tớ!”
Khi Tiểu Hạ nói xong, sắc mặt của Nhược Phi liền tối sầm tới đáng sợ. Cố Mẫn hiển nhiên không chú ý tới sắc mặt của Nhược Phi, vẫn tiếp tục trêu chọc Tiểu Hạ: “Em trai? Em ruột hay là em trong “tình chị-em”? Tiểu Hạ, cậu giới thiệu anh bạn đẹp trai này cho tớ được không?”
“Cậu đừng nhộn nữa! Nó kém cậu những 4 tuổi, cậu có thể chơi trò “trâu già khoái gặm cỏ non” được hay sao?”
“Người ta cũng chỉ mới có 21 tuổi chứ mấy…….” Cố Mẫn tủi thân nói với hai đầu ngón tay.
Có lẽ, học sinh cấp 3 và sinh viên đại học không khác nhau là mấy, nhưng trong mắt của sinh viên đại học thì học sinh cấp 3 vẫn chỉ là trẻ con, chỉ khi bọn chúng bước chân vào đại học thì lúc đó mới gọi là trưởng thành, có ý thức trách nhiệm với hành vi của bản thân. Sinh viên đại học nhìn học sinh cấp ba bằng ánh mắt cưng chiều song lại vô cùng phiến diện, họ những tưởng như vậy sẽ nâng cao tự tôn cho bọn họ, nhưng lại không ngờ rằng, đó chẳng qua chỉ là kiểu “càng che càng lộ” mà thôi.
“Tôi tới xem bà học hành thế nào thôi!” Nhược Phi nói dối không cần nghĩ.
“Giờ cậu đã thấy rồi đó, có thể quay về được rồi!”
“Bà……..”
Nhược Phi cắn răng, trừng mắt nhìn Tiểu Hạ, còn Cố Mẫn thì cười phá lên. Cố Mẫn kéo Tiểu Hạ qua một bên, thầm thì: “Cậu cứ để thằng bé ở đây! Món hàng “hời” như vậy, cậu không cần nhưng cũng phải giữ lại cho tớ, đừng hắt hủi nó, phí phạm của giời!”
“Cậu muốn sao hả?” Tiểu Hạ cảnh giác hỏi.
“Này! Đừng dùng ánh mắt đề phòng “lang sói’” mà nhìn tớ như vậy!”
“Cậu đó……..” Tiểu Hạ bó tay: “Thẩm Nhược Phi! Cậu rốt cuộc dùng cách gì mà lên được đây vậy? Chỗ chúng tôi là kí túc xá nữ, nam sinh không được bén mảng tới, làm sao mà cậu lẻn vào được thế?”
“Tôi nói muốn tìm bà, bọn họ nhất quyết không cho, sau đó tôi xin xỏ bọn họ trong vòng có 5 phút, cuối cùng bọn họ chịu cho tôi lên!”
“Đơn giản vậy sao?” Tiểu Hạ không tin.
“Chỉ đơn giản vậy thôi! Phải rồi, Cố Mẫn, chị vừa nói “anh chàng” nào đó rốt cuộc là………”
“Đi ăn cơm trước, lát nữa có gì thì bàn!” Tiểu Hạ vội cắt ngang lời Nhược Phi.
Bọn họ tới quán cơm ở gần trường học, ăn món Tứ Xuyên vô cùng tốt cho sức khỏe, Uông Dương cũng được gọi tới! Nhìn thấy Uông Dương, Tiểu Hạ liếc xéo Cố Mẫn một cái, còn Uông Dương thì mỉm cười nói: “Tiểu Hạ! Em trai em tới, sao lại không nói với anh một tiếng? Bữa cơm này anh mời, tối nay, chúng ta dẫn cậu bé đi tham quan trường học một vòng, thế nào?”
“Tôi thân với anh lắm à? Việc quái gì tới anh?” Nhược Phi khinh thường nói.
“Thẩm Nhược Phi! Cậu có thái độ gì vậy?”
“Tiểu Hạ! Không sao đâu, Nhược Phi vẫn là một đứa trẻ mà!”
Đối với cách giàn hòa của Uông Dương, Nhược Phi chẳng thèm nói câu nào, chỉ bực tức trong lòng, cậu uống một hơi hết sạch cốc trà.
Tiểu Hạ rất thích ăn cay, Cố Mẫn thì vừa ăn vừa xuýt xoa, chỉ có Nhược Phi là ngồi yên không động đũa. Cố Mẫn trêu Nhược Phi kén ăn, Tiểu Hạ cười phân bua: “Nó không thích ăn cay, cậu đừng chọc nó nữa, học sinh cấp ba mới chỉ là trẻ con, cậu đừng “ỷ lớn hiếp bé” nữa đi!”
“Đúng vậy! Không thích ăn cũng không sao mà!” Uông Dương thêm vào.
“Ai nói tôi không thích ăn?”
Lời phân trần của Tiểu Hạ không hề giải vây cho Nhược Phi, cô có lòng muốn giúp cậu, nhưng cậu lại đột nhiên giận dữ, gắp mấy miếng bò sốt cay, giống như đang hờn dỗi ai đó, cho vào miệng nhai ngấu nghiến!
“Thẩm Nhược Phi! Cậu bắt đầu tập ăn cay rồi à? Không sao chứ?”
“Tôi thích thế! Tôi muốn thế! Không cần bà lo!”
“Tên nhóc nhà cậu đến đây để cãi nhau với tôi có phải không???” Tiểu Hạ tức khí đập bàn cái rầm.
“Hai người bình tĩnh đi nào, đang ăn cơm mà, đừng cãi nhau! Anh bạn đẹp trai, nào, nếm thử miếng thịt bò chị đích thân gắp cho cậu xem sao……..”
Ăn xong, Cố Mẫn và Uông Dương đều có việc phải đi trước. Uông Dương thực sự đã bao hết bữa này, Tiểu Hạ xót xa nghĩ, bữa cơm trưa hết những 80 tệ, xem ra lần này Uông Dương phải “bớt ăn bớt mặc” một thời gian rồi, nhất định phải tìm cơ hội bù lại cho anh ấy mới được.
Nhược Phi vừa cùng Tiểu Hạ đi dạo quanh vườn trường vừa nói: “Bà và hắn ta rất thân nhau sao?”
“Ai?”
“Uông Dương!”
“A! Cũng bình thường thôi! Ha ha……..Thẩm Nhược Phi! Cậu sắp thi tới nơi rồi, sao lại rảnh mà chạy đến đây hả?”
“Tiểu Hạ! Bà còn nhớ là đã hứa sẽ viết thư cho tôi không? Lâu lắm rồi bà không hề viết lấy một lá thư nào!”
“A? Ha ha……”
Tiểu Hạ mang máng nhớ là mình có hứa sẽ thường xuyên viết thư cho Nhược Phi khi lên đại học, lúc đầu, cô rất tuân thủ chấp hành, nhưng sau đó, số lần hẹn hò của cô và Uông Dương ngày càng tăng lên, vì vậy, cô cũng dần dần quên mất việc này. Giờ Nhược Phi nhắc nhở, cô mới chột dạ: “ Tôi bận học mà………”
“Đừng gạt người nữa! Tôi thấy bà có bận chút nào đâu!” Nhược Phi hừ lạnh tức tối.
“Ha ha……Được rồi! Là tôi sai! Đã được chưa? Tối nay cậu ngủ ở đâu? Có muốn ngủ cùng với Uông Dương không?”
“Bà nói xem?”
“Được rồi! Tôi với cậu đi tìm khách sạn! Thật là thằng bé hoang phí mà…….”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương