Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

 

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

 

Giản Đường ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, cô không hề an tâm.

 

“Cô tại sao trở lại rồi?” Tô Mộng không nghĩ tới, tối hôm nay sẽ thấy Giản Đường ở Đông Hoàng “Bệnh của cô còn chưa hết”

 

“Mộng tỷ, không sao, tôi nghỉ ngơi đủ rồi” Tâm tâm niệm niệm đều là đang thiếu một khoản nợ lớn “Mộng tỷ, tôi thật sự khoẻ rồi, có thể hay không… Nhờ Mộng tỷ giúp tôi xem một chút, tôi có thể nhận việc gì đó? Tôi… cái gì cũng có thể làm”

 

“Cô…” Tô Mộng nhìn Giản Đường trước mắt mặt đầy hèn mọn, nhưng lại lộ ra vẻ quật cường, lời trong cổ họng cũng không nói ra miệng được.

 

Thở dài một tiếng “Tôi đi xem thử”

 

“Mộng tỷ” Lúc Tô Mộng ra đến cửa, Giản Đường đột nhiên gọi lại “Mộng tỷ, tôi.. cảm ơn cô” Nói xong đầu cúi xuống thật nhanh.

 

Tô Mộng mặt đầy hoài nghi về ánh mắt của mình… Cô có phải nhìn lầm rồi hay không?

 

Giản Đường… Đỏ mặt?

 

Cái này, cái này có gì đáng để đỏ mặt sao? Bản thân cô cũng không giúp gì nhiều, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

 

Rốc cuộc một người có bao nhiêu hèn mọn, sâu trong nội tâm có bao nhiêu sợ hãi, mới có thể vì một cái nhấc tay như này liền mặt đỏ tới tận tai nói ra câu ngại quá, thấp thỏm bất an cảm ơn người ta chứ?

 

Thẩm Tổng… Anh rốt cuộc đã làm gì đối với nữ nhân ngốc này thế này!

 

Tô Mộng mơ hồ không rõ ừm một tiếng, cô không dám ở lại đối mặt với nữ nhân ngốc này… Sự hèn mọn của nữ nhân ngốc này, tựa như từ trong nước không ngừng tuôn ra ngoài. Càng như vậy, cô càng không dám ở lại nhìn người này.

 

Một người đang yên đang lành, một người đang sống sờ sờ!

 

Không lâu sau, Tô Mộng quay lại “Đi với tôi”

 

“Ừm”

 

Vẫn như thường lệ, không hỏi thêm một câu gì.

 

Trong lòng Tô Mộng càng không nói ra được đây là gì, bên tai cô vang lên câu của Giản Đường “Mộng tỷ, tôi không đáng tiền”, không tiếng động liền than thở một tiếng, Tô Mộng đưa Giản Đường vào thang máy, dọc đường đi nói rõ tình huống cho Giản Đường:

 

“Chờ lát nữa, cô không cần sờ hãi, vị Lục tổng này từ trước đến giờ khiêm tốn thần bí của tập đoàn Lục thị, cô hiểu chưa? Hôm nay vị trí trung tâm chính là lão tổng của tập đoàn Lục thị.

 

Bất quá cô cũng đừng sợ hãi, Lục tổng này mặc dù khiêm tốn thần bí, hai năm trước mới về nước, mới hai năm liền nắm trong tay Lục thị, có tin đồn xu hướng giới tính của hắn… Ừm… Có chút không bình thường.

 

Khụ khụ, cho nên là cô không cần sợ gì cả, chờ lát nữa không phải một mình cô là người ở bộ phận pr đi vào phòng bao, cô cứ đứng ở giữa những người khác rót rượu cho người ta là được”

 

Lục thị… Giản Đường sửng sốt một chút, ba năm trước là Giản gia Giản đại tiểu thư, thân là một trong những xí nghiệp nhị đại của thành phố Minh Châu, dĩ nhiên biết Lục thị này.

 

Trong lòng vốn có chút sợ hãi, sợ gặp phải những cậu ấm cô chiêu năm xưa cùng nhau chơi đùa… Hôm nay cô đối mặt với đám người kia, còn lại cái gì chứ?

 

Cũng may, Mộng tỷ nói, Lục tổng này mới về nước hai năm trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương