Thẩm Tư Cương ngồi trên ghế salon, ánh đèn lờ mờ càng khiến hắn trở nên sang trọng lạnh lùng.

 

Tầm mắt Thẩm Tư Cương rũ xuống trên mặt Giản Đường, lãnh đạm ung dung nói ra ba chữ “Cô thật ti tiện”

 

Giản Đường gắt gao cắn chặt răng, trong nháy mắt hô hấp trở nên rối loạn, nếu như không phải khuôn mặt có lớp trang điểm của chú hề che giấu, sắc mặt của cô thời điểm này có thể trắng xám giống như mặt của người chết!

 

Thật may mắn… Vẫn còn lớp trang điểm xấu xí tức cười này.

 

Nửa ngày sau…

 

Thẩm Tư Cương nhìn chăm chú phía dưới, Giản Đường chầm chậm nở một nụ cười vô cùng rực rỡ “Cảm ơn Thẩm tiên sinh ban thưởng” Không ai nhìn ra được, những lời này cơ hồ dùng hết khí lực của toàn thân cô, từ trong kẽ răng nói ra!

 

Hắn mắng cô ti tiện, cô cảm ơn hắn ban thưởng… Đây quả thật là không còn là người kiêu ngạo ngất trời thành phố Minh Châu, ngạo cốt vang danh nữa sao?

 

Giản Đường hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn Lệ thiếu kia “Lệ thiếu, tiền trên mặt đất tôi đã nhặt lên hết rồi, lời Lệ thiếu hồi nãy nói còn tính không?” Lệ thiếu hào sảng vung tay, Giản Đường muốn đứng lên, Lệ thiếu không nhanh không chậm ngăn Giản Đường “Đừng vội vàng đứng lên”Vừa nói vừa đi đến chỗ bàn thuỷ tinh bưng một ly rượu lên

 

“Trước khi cầm tiền đi, tiểu gia mời ngươi uống rượu”

 

Một ly rượu whisky được đưa tới trước mặt Giản Đường, Giản Đường vẫn chưa đứng lên, chân tay đều đang chạm đất.

 

“Tôi không…”

 

Giản Đường mới vừa muốn nói câu cự tuyệt, một đạo thanh âm Thẩm thấp vang lên “Rượu ngon hợp với mỹ nhân, cho cô ta uống không khỏi cảm thấy đáng tiếc”

 

Là Thẩm Tư Cương!

 

Mí mắt Giản Đường rũ xuống, che kín khổ sở dưới đáy mắt.

 

Thẩm Tư Cương, anh rốt cuộc muốn làm nhục tôi đến như thế nào mới chịu tha thứ?

 

“Thẩm đại thiếu nói cô ta không phải là một mỹ nhân?” Lệ thiếu hơi nghi hoặc “Tôi không tin, ở Đông Hoàng làm sao có thể có người xấu xí”

 

Nói xong liền cẩn thận quan sát khuôn mặt của Giản Đường, không có cách nào nhìn ra vì trên mặt Giản Đường là lớp trang điểm vừa dày vừa nặng của người hề, che lại hình dáng thật sự.

 

“Không tin?” Môi mỏng của Thẩm Tư Cương nhàn nhạt câu lên, tầm mắt lười biếng rơi vào trên mặt Giản Đường “Đi rửa mặt” Khinh thường mà lười biếng, cũng… thập phần không để ý.

 

Giản Đường đang quỳ phải đứng lên…

 

“Bò đi” Lệ thiếu ở một bên nói.

 

Sắc mặt lại trắng nhợt thêm, tay Giản Đường chống đỡ trên tay gắt gao nắm chặt trên mặt đất… Nhịn được! Giản Đường! Đây thì coi là gì chứ? Cái này so với cuộc sống ba năm ở lao ngục được coi là gì chứ!

 

Quả nhiên cô nghe lời bò đi nhà tắm của phòng bao, không có nước tẩy trang, cô chỉ đành dùng xà phòng rửa sạch lớp trang điểm chú hề trên mặt đi, dĩ nhiên nó không bằng nước tẩy trang giúp làm sạch sẽ hoàn toàn nhưng mà đủ thấy rõ ràng gương mặt bình thường gầy nhom.

 

Đi tới cửa phòng tắm, mới vừa kéo cửa ra…

 

“Tiểu gia đây nhìn ngươi bò đã quen rồi, không nhìn được tư thế đi bộ của ngươi” Lệ thiếu cười híp mắt nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa “Ngươi nói làm sao bây giờ đây chứ?”

 

Giản Đường lặng lẽ xổm người xuống rồi nằm trên đất, tay chân chầm chậm bò, cô vốn dĩ đi đứng không lanh lẹ, lúc trước đã bò trên mặt đất một hồi lâu, vào lúc này mặt đau không còn chút máu.

 

Thật cay đắng, nhưng lại hết lần này đến lần khác quật cười chịu đựng cùng che giấu… Cô nói cô không cần tôn nghiêm, cũng không có tôn nghiêm, cô không quan tâm tôn nghiêm, nhưng ở trong tiềm thức, cô có thể chịu nổi nỗi đau mà ngay cả phái mạnh cũng chịu không nổi, đau chết cũng không hề kêu lên một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương