Chương 227:

 

Ra khỏi Đông Hoàng, ăn đêm xong.

 

Trong chợ đêm, để mặc cho Tiêu Hằng nắm tay cô, vượt qua dòng người tấp nập.

 

Xung quanh vẫn là những ánh ành kì lạ, rồi chỉ trỏ.

 

“Lại đi đâu nữa vậy?” Con đường này vốn dĩ không phải con đường để quay lại Đông Hoàng.

 

Tiêu Hằng lái chiếc xe Maserati của anh vào một con đường khác.

 

“Đến nơi thì em sẽ biết”

 

“Chẳng phải đã nói chỉ ăn đêm thôi sao?”

 

“Ăn đêm xong, đương nhiên phải tản bộ”…

 

Lời nói đó, người nào tin thì người đó ngây thơ.

 

Trong lòng Tiêu Hằng nghĩ như vậy.

 

Chiếc xe đi lên chiếc câu vượt, trong lòng Giản Đông thấp thỏm: “Rốt cuộc là đi đâu chứ?”

 

“Thả xe”

 

Dù gì Giản Đường cũng nhìn ra, Tiêu Hằng vốn dĩ không muốn nói, cô có hỏi nữa, cũng không hỏi được ra.

 

Lại quay đầu, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe.

 

“Này, đến rồi”

 

Vào lúc chiếc xe dừng lại, Giản Đường trợn to mắt… “Khu vui chơi?”

 

“Đúng, tôi muốn chơi, em hãy đến chơi cùng tôi”

 

Tiêu Hằng chống tay vào eo, nói khoác lác: “Một người đàn ông trưởng thành giàu có lại đẹp trai, lại còn học rộng tài cao như ta đây, đương nhiên không thể giống với những người thấp kém kia, xếp hàng vào ban ngày để chơi rồi.

 

Không bao cả khu, thì sao có thể biểu hiện ra được sức hấp dẫn của ta chứ?”

 

Trong đầu Giản Đường “vù” một tiếng, ngơ ngác nhìn về Tiêu Hằng đang đứng gần đấy…

 

Đánh chết cô, cô cũng không nghĩ tới, những lời không có liêm sỉ này, Tiêu Hằng cũng có thể nỏi ra khỏi miệng.

 

Người đó, giàu có đẹp trai, cô thừa nhận.

 

Học rộng tài cao… Có thể cũng đúng.

 

Nhưng người đàn ông trưởng thành, sẽ đến khu vui chơi để chơi sao?

 

Ngoài ra… Ai có thể giải thích cho cô… “Bao cả khu và sức hấp dẫn, có quan hệ gì với nhau sao?”

 

Bất giác, trong lòng Giản Đường hoài nghi hỏi.

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hằng, nụ cười dừng lại, chớp chớp mắt, lại trở thành bộ dạng cực kì không có liêm sỉ: “Em đã xem phim bao giờ chưa? Những người giám đốc lạnh lùng ở trong phim đi đến đâu cũng có vệ sĩ đi theo, không cử động gì cũng chính là ‘Giám đốc của chúng tôi đã bao hết ở đây rồi, ông chủ hãy dọn sạch cái khu này đỉ… Có đúng không? Có phải không?

 

Có! Đúng chứ!

 

Là có, đúng không!

 

Em xem, nữ diễn viên chính sẽ như thế nào?

 

Hai tay ôm chặt lấy hai gò má đỏ ửng, vẻ mặt bái phục nhìn nam diễn viễn chính. Điều này chẳng phải đã biểu hiện ra nam diễn viên chính vô cùng có sức hấp dẫn sao?

 

Người giám đốc không biết bao khu thì không phải là đàn ông!”

 

*.” Nếu như lúc này Giản Đường vẫn là Giản Đường của ba năm trước, dự là sẽ ôm bụng cười đến mức nằm lăn ra đất.

 

Cái lý thuyết kì lạ của Tiêu Hằng này, quả nhiên là phim Hàn Quốc đã ảnh hưởng cả một thế hệ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương