Chương 224:

 

“Cậu chủ Tiêu, chúng ta chỉ là khách hàng và…

 

“Tôi biết em muốn nói gì”, Tiêu Hằng lâm bẩm ngắt lời của người phụ nữ ngồi phía sau: “Em cứ coi tôi là khách làng chơi là được rồi. Tôi như nào cũng được.”

 

Tôi có chứ… Giản Đường chớp chớp mắt, sự bất lực trong đôi mắt, hiện ra một cách rõ ràng.

 

Không biết là Tiêu Hằng cố ý hay như thế nào, tốc độ đạp xe của anh, vốn không hề chậm, Giản Đường có suy nghĩ muốn nhảy xuống, nhưng lại có chút sợ hãi.

 

Khoảng chừng sau một phút, Tiêu Hằng rẽ sang bên trái, dẫn theo cô, chiếc xe rẽ vào trong một cái ngõ nhỏ.

 

Ngó ra nhìn, cái ngõ sâu hun hút, Giản Đường vội vàng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

 

“Xuyt ~” Giọng nói nhẹ nhàng của anh nói: “Sắp đến Nói xong, chiếc xe lại rẽ một lần nữa, dừng lại trước một tường hoa tường Viên Miênn đầy mắt, Tiêu Hằng nhanh nhẹn xuống xe, “Đến rồi, đây là cửa sau, lúc trước tôi đến, đều là đi cửa trước, em đừng nhìn cái cửa sau này vắng vẻ chật hẹp này, ở cửa trước vô cùng đông đúc”

 

Nghe được lời nói này, Giản Đường không muốn xuống xe nữa.

 

Cái mông giống như bị dính vào yên xe, Tiêu Hằng chau mày lại, nhìn hành động có chút giống trẻ con của cô lúc này… “Xuống xe đi, em cứ ngồi mãi ở trên xe, cũng không có tác dụng gì”

 

“Tôi không!” Cô chớp chớp mắt, hai tay ra sức ôm chặt lấy chiếc yên xe ở dưới mông.

 

Tiêu Hằng suýt chút nữa thì bật cười, có điều, anh biết, nếu như lúc này anh cười, người phụ nữ này sẽ lập tức biến thành con nhím móc đầy gai, rồi cuộn tròn người lại, khiến cho anh không dám lại gần nữa.

 

“Thực sự không xuống đấy?” Cái trán đẹp mắt của anh, đáng nghi hơi giận lên một chút, nhưng thực sự chỉ là một chút, ngay lập tức, liền lấy lại được vẻ bình tĩnh không dao động, kể cả ai thì cũng không thể nhìn ra vẻ đáng nghi vừa nãy của anh.

 

“Tôi không đói” Dù sao thì, cũng không muốn vào trong.

 

“Tôi đói.”

 

“Vậy anh vào trong đi, tôi có thể tự đi về”

 

“Giản Đường, hai sự lựa chọn, một, em tự xuống xe, cùng tôi vào trong ăn cơm. Hai, tôi bế em xuống xe, bế em vào trong ăn cơm”

 

..” Sắc mặt của Giản Đường không được tốt, cô thực sự không muốn đi vào trong. Bây giờ tất cả mọi nơi có liên quan đến hai từ “đông đúc”, đều là những nơi cô không muốn đến nhất, ai mà biết được, sẽ bắt gặp một, hai người quen nào đó trong quá khứ ở đây hay không?

 

Không muốn đối diện, không được sao?

 

“Chúng ta đến chỗ chú Hồ ăn mì bò đi” Cô căn môi, chột dạ sợ Tiêu Hằng không đồng ý, chịu đựng đau khổ nói thêm một câu: “Tôi mời”

 

Tiêu Hằng ngay lập tức nghiêng mặt sang một bên… Anh thực sự sợ bản thân không thể nhịn được cười nữa, dứt khoát nghiêng mặt sang một bên, cười trộm một lúc, rồi mới quay đầu lại, cố tình nói thật chậm rãi với Giản Đường: “Ô? Em mời sao?” Giọng nói chậm rì rì, nghe có chút ngứa răng: “Ăn mì bò sao?”

 

Lúc này, Giản Đường không thấy vui vẻ nữa rồi… Mì bò thì làm sao?

 

“Anh không ăn thì thôi” Giản Đường ngay lập tức trượt xuống xe, quay người đi ra ngoài, cánh tay đột nhiên bị người từ đãng sau túm chặt lại: “Ăn, ai nói tôi không ăn, mì bò ngon như vậy, là món tôi thích ăn nhất. Đi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến chỗ chú Hồ”

 

Tiêu Hằng không quan tâm, một tay kéo Giản Đường lại, rồi ấn cô ngồi xuống đẳng sau xe: “Em đừng nghĩ sẽ trốn được thanh toán, là em nói đấy, mời tôi ăn mì bò.” Anh sợ cô sẽ chạy.

 

Chiếc xe lại đi vào một con ngõ nhỏ, những viên gạch đỏ trên tường ở hai bên ngõ, trải đây những hàng cây tường vi, màu trắng màu hồng màu vàng, chiếc xe di chuyển giữa hai bức tường hoa, có gió thổi đến, tóc mái của Giản Đường bị bay lên, làm lộ ra cái vết sẹo lồi lõm ở bên trong, cô ngồi đằng sau chiếc xe đạp, đầu óc hỗn loạn.

 

Hoa tường vi hồng trắng vàng, vút qua trước mặt, Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên hình bóng cao ráo ở phía trước, chớp chớp mắt…

 

Không phải anh kéo cô đi ăn cơm sao? Sao cuối cùng lại biến thành cô mời rồi?

 

Cô vẫn chưa suy nghỉ rõ được, cuối cùng sao lại biến thành cô mời???

 

“Cậu chủ…” Tiêu ừa mở miệng ra, vân chưa nói hết câu, người đàn ông phía trước bỗng nhiên truyền ra mệnh lệnh: “Bám chắc vào eo của tôi!”

 

Một mệnh lệnh được truyền ra, phản ứng đầu tiên ở trong đầu, chính là nghe theo.

 

Giản Đường không kịp suy nghĩ, lập tức chìa tay ra, ôm chặt lấy phần eo cứng cáp của Tiêu Hằng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương